Kẻ Thù Bên Gối - Chương 187 - Không Thể Phụ Chị Ấy



Lăng Tuyết chính xác lại không nghĩ như vậy, cơ bản là cuộc sống tiêu dao tự, hiện tại bởi vì gặp được anh mà lại xảy ra như thế hay có nhiều biến cố, liên lụy đến người bên cạnh bị thương tổn, loại chuyện như vậy một lần đã đủ, cô không muốn lại có lần thứ hai.

Thân Đồ Dạ nổi giận đùng đùng rời đi phòng bệnh, trong lòng nhóm lên một ngọn lửa, anh cảm thấy Lăng Tuyết quả thực không thể nói lý.

Đây là lần đầu tiên, anh ăn nói khép nép và xin lỗi một người, cô đã đánh anh một bạt tai, anh cũng không có so đo, hiện tại lại còn cùng anh đấu khí, động một chút là cấp sắc mặt cho anh xem, thật sự là đủ .

"Chủ nhân!"

Lôi Quân vội vã đến bẩm báo, "Mọi việc đều xử lý tốt, năm người của đại gia tộc tất cả đều đã bị khống chế lại, chỉ chờ ngài lên tiếng."

"Cho bọn họ khốn khổ vài ngày"

Thân Đồ Dạ lạnh lùng ra lệnh "Chờ bọn họ nếm thử tư vị khốn thú, lại chậm rãi sửa trị"

"Vâng"

Lôi Quân cúi đầu nhận lệnh "Như vậy, Cung Thị bên cạnh kia..."

"Hiện tại đã rất trễ, dù thế nào cũng chờ đến trời sáng mới có thể đi ra"

Thân Đồ Dạ trầm thấp nói "Bất quá vẫn nên hỏi ý tứ của bọn họ, cậu đi thông báo một tiếng cho nhà họ Cung, nói ngũ đại gia tộc đã xử lý tốt, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể mang Cung Thiên Long trở về."

"Vâng"

"Vẫn là tôi đi cho"

Cố Huy đi qua "Vừa rồi Tần Tuệ mới cùng tôi thương lượng qua việc này, nhờ tôi có tin tức bất cứ lúc nào cũng có thể thông báo cho chị ta, chị ta nói cô Cung không thích bệnh viện, Lãnh Thanh Mặc muốn sớm một chút mang cô trở về."

"Cũng tốt"

Thân Đồ Dạ gật gật đầu "Cậu nói lời nói uyển chuyển một chút, các cô ấy thích liên hệ với cậu.. ."

"Vậy tôi đi" Cố Huy vội vã rời đi, đi tìm Tần Tuệ và Lãnh Thanh Mặc.

"Cậu đi đem Hàn Vũ Thần đến đây, ta có việc muốn hỏi hắn một chút " Thân Đồ Dạ lệnh cho Lôi Quân.

"Vâng" Lôi Quân ngay lập tức đi xử lý.

...

Hàn Vũ Thần hai ngày liên tục canh giữ ở bệnh viện, biết rõ Lăng Tuyết không có đáng ngại, anh mới xem như thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà ngay sau đó, anh lại biết rõ Bạch gia bị phong tỏa ở lầu 13, muốn tìm Thân Đồ Dạ cầu tình, nhưng mà Thân Đồ Dạ trốn tránh không gặp, cuối cùng, anh cũng chỉ có thể ở lầu 13 với Bạch Tấn Sinh.

Thân Đồ Dạ không cho anh đến quấy rầy Lăng Tuyết, không cho phép anh xuất hiện ở nơi này, cho nên anh căn bản là không có biện pháp đến gần Lăng Tuyết.

Hiện tại Thân Đồ Dạ chủ động gọi anh đi lên, làm cho anh rất là ngoài ý muốn, đương nhiên, anh biết rõ đại khái là vì việc của Lăng Tuyết.

...

Hàn Vũ Thần đi đến phòng, Thân Đồ Dạ khách khí chào hỏi một tiếng, sau đó gọn gàng dứt khoát nói: "Ta tìm ngươi đến, chính là muốn cùng ngươi hiểu rõ tình huống xảy ra lúc đó, người khác ở chỗ đó biết được tin tức cũng không hoàn toàn chuẩn xác, ngươi trải qua tất cả sự việc, so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng là thế nào."

"OK!" Hàn Vũ Thần cũng nghiêm túc, cặn kẽ nói rõ chuyện đã xảy ra, "Chuyện đã xảy ra là như vậy ..."

Anh đem trọn sự việc từ đầu tới đuôi tỉ mỉ nói cho Thân Đồ Dạ, không bỏ qua bất luận một điểm nhỏ chi tiết nào.

Thân Đồ Dạ biết rõ những chuyện sau đó, trong lòng đã khẳng định có một chút phán đoán, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là nhìn Hàn Vũ Thần: "Tốt lắm, cảm ơn ngươi nói cho ta biết nhiều như thế, ngươi có thể đi."

"Ngài Thân Đồ, anh giống như là cảnh sát lấy khẩu cung vậy, ghi chép hết liền cho người ta đi"

Hàn Vũ Thần hết sức bất mãn "Tôi không phải là thuộc hạ của ngài, không cần thiết nghe anh, tôi cho nên mới phối hợp với anh, hoàn toàn là vì Lăng Tuyết mà thôi."

"Ngươi muốn thế nào?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng hỏi.

"Tôi muốn gặp Lăng Tuyết"

Hàn Vũ Thần rất trực tiếp, "Ngày đó cô ấy tỉnh lại, tôi còn không kịp gặp một lần liền bị anh thuộc hạ đuổi đi, cách đây đã vài ngày, cũng không thấy cô ấy, bất quá anh không cần lo lắng, chúng tôi chỉ là bạn bè tốt thuần khiết, không có quan hệ nam nữ, căn bản là uy hiếp không được anh"

"Ngươi sai" Thân Đồ Dạ buồn cười nói "Tôi trước đến giờ sẽ không có cảm thấy ngươi là uy hiếp gì, cũng không có lo lắng cái gì, ta cảm thấy biết rõ lúc này, trừ ta ra, không cần người đàn ông khác tới quấy rầy cô ấy mà thôi."

"Lúc này, Lăng Tuyết cần bạn bè quan tâm"

Hàn Vũ Thần nhíu mi lại "Cô ấy có tâm tư gì không thể nói cho anh, có thể cùng bạn bè nói một chút, anh không cho cô ấy gặp bạn bè, cô ấy thổ lộ với ai? tâm tình cô ấy như thế nào tìm kiếm điểm đột phá?"

"Được rồi"

Thân Đồ Dạ không kiên nhẫn cắt đứt lời Hàn Vũ Thần nói "Cái này không phải là việc lớn, cô ấ ở phòng bệnh, ngươi muốn thăm thì đi đi."

"Phòng kia?" Hàn Vũ Thần đứng lên.

"V09" Thân Đồ Dạ trả lời.

"Cảm ơn." Hàn Vũ Thần đứng dậy rời đi.

Thân Đồ Dạ nhìn bóng lưng hắn, sắc mặt thay đổi ảm đạm, cho nên như thế nói, bất quá chính là vì cấp chính mình tìm một bậc thang mà thôi, kỳ thật anh làm sao không biết rõ, Hàn Vũ Thần nói đúng, Lăng Tuyết hiện tại không nghe lọt lời anh nói, có lẽ nhìn thấy anh thì sẽ tâm tình oán hận.

Lúc này thây đổi một người khác, có lẽ sẽ hoàn toàn khác nhau.

Hàn Vũ Thần đi thăm cô, đối với cô mà nói hẳn là chuyện tốt đi?

Trong lòng cô thống khổ oán hận cần có chỗ xả, có chỗ giải quyết, có lẽ có thể giảm bớt tâm tình của cô.

Nhưng mà chuyện này có chút không còn quan trọng, quan trọng là, nghe được Hàn Vũ Thần đã nói những chuyện kia, Thân Đồ Dạ đã có thể kết luận, việc này không chỉ là do đại gia tộc làm ra, sau lưng còn có những người khác đang thao túng, mà người này, anh biết là ai.

Yên lặng quá lâu, lúc này nên cho bọn họ một điểm màu sắc xem một chút ! ! !

Hàn Vũ Thần đi đến bên ngoài phòng bệnh  của Lăng Tuyết, nhẹ nhàng gõ cửa phòng: "Lăng Tuyết, anh là Hàn Vũ Thần, anh có thể vào không?"

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Lăng Tuyết thật bất ngờ, cô không nghĩ tới Hàn Vũ Thần sẽ đến vào lúc này, sang đây thăm cô, cô trả lời ngay: "Cửa không có khóa, mời vào."

Hàn Vũ Thần đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lăng Tuyết suy yếu nằm ở trên giường, vẻ mặt tiều tụy, không khỏi có chút đau lòng: "Thực xin lỗi, là anh không có bảo vệ được em."

"Anh nếu còn nói những lời loại này, vậy anh có thể đi ." Lăng Tuyết bĩu môi, không vui nhìn anh.

"Được được được." Hàn Vũ Thần vội vàng nói xin lỗi, "Không nói, không nói ."

"Ân, ngồi đi." Lăng Tuyết chống thân thể suy yếu ngồi dậy.

Hàn Vũ Thần đi tới ngồi ở bên giường, thương cảm nhìn cô: "Em như thế nào rồi?"

"Không có việc gì"

Lăng Tuyết lắc lắc đầu, khổ sở cười một tiếng, "Chết không được, so với Cung Thiên Long, em đã tính là may mắn trong bất hạnh ."

"Ai..." Hàn Vũ Thần không biết rõ nên nói cái gì cho phải, Cung Thiên Long chết, anh cảm thấy thật bất ngờ thật đáng tiếc, thậm chí còn có chút áy náy, nếu như ngày đó không phải là anh nhất thời, trong tình thế cấp bách tìm được nhà họ Cung, Cung Thiên Long cũng sẽ không chó cùng rứt giậu đi cứu Lăng Tuyết, cũng sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.

Bất quá có một việc, anh thủy chung không có suy nghĩ cẩn thận, ngày đó người nhà họ Cung không có lộ ra cho anh quá nhiều, Cung Thiên Long muốn đích thân ra tay đi cứu Lăng Tuyết, hơn nữa khi đó tình huống như vậy, cô ấy rõ ràng có thể phái thuộc hạ đi cứu người, vì cái gì còn muốn đích thân đi?

"Hàn Vũ Thần..." Lăng Tuyết nghẹn ngào hỏi, "Anh nói em có phải sao chổi hay không? Vì cái gì người thân bên cạnh cuối cùng cũng dẫn đến kết cục này?"

"Em không nên nghĩ như thế, chuyện này là ngoài ý muốn, không liên quan đến em"

Hàn Vũ Thần an ủi, "Huống chi, Cung Thiên Long cũng không phải là người thân của em, cô ấy nhiều nhất chỉ có thể coi là là bạn bè đi? Hơn nữa anh cuối cùng cảm thấy..."

"Cô ấy là người thân của em" Lăng Tuyết cắt đứt lời Hàn Vũ Thần nói, ngậm nước mắt nói, "Cô ấy là chị em song song là chị của em"

"A? Em nói cái gì?" Hàn Vũ Thần bất khả tư nghị nhìn Lăng Tuyết, "Không thể nào?"

"Là thật"

Lăng Tuyết bi thương gật đầu, "Đã xét nghiệm qua DNA, thiên chân vạn xác, không có sai, hơn nữa, nếu như chúng tôi không phải là sinh đôi, vì cái gì lại giống nhau như thế như?"

"Cái này quá đột ngột " Hàn Vũ Thần vẫn cảm thấy không dám tin, "Là ai nói cho em biết? Thân Đồ Dạ biết rõ không? Anh ta nói như thế nào?"

Hàn Vũ Thần vừa hỏi như thế, Lăng Tuyết mới nhớ tới vấn đề mấu chốt này, đúng vậy, Thân Đồ Dạ nên biết việc này? Nếu không, lúc Tần Tuệ nói cho cô biết chân tướng, Cố Huy vì cái gì không có nửa điểm kinh ngạc?

Có phải anh ấy đã biết rồi hay không?

Anh ấy biết rõ là lúc nào?

Trước lúc Cung Thiên Long gặp chuyện không may hay sau đó?

Nếu như là sau đó, cái kia còn không có có quan hệ gì, nếu như anh đã biết trước đó, vì cái gì không nói cho cô?

"Lăng Tuyết, Lăng Tuyết..."

Hàn Vũ Thần tiếng kêu cắt đứt dòng suy nghĩ Lăng Tuyết, cô phục hồi tinh thần lại, hồn bay phách lạc nói, "Tần Tuệ ở di thể Cung Thiên Long nói cho em biết việc này, Lãnh Thanh Mặc cũng đã ở đó, còn có Cố Huy..."

"Nếu như là vậy, cái kia xác thực không phải là giả."

Hàn Vũ Thần chân mày nhíu chặt hơn, trong lòng suy nghĩ, anh hiện tại tựa hồ có thể lý giải Cung Thiên Long vì sao muốn đích thân đi cứu Lăng Tuyết, khả năng chính là vào thời điểm kia, cô biết rõ Lăng Tuyết là người thân của mình, cho nên liều lĩnh đi cứu cô.

Tình thương yêu vô bờ, tình đã hết.

"Những người bên cạnh em giống như đều không có có kết cục tốt, từ nhỏ chính là cô nhi, thật vất vả mới có một người chị, còn bị em hại chết ..." Lăng Tuyết uể oải than nhẹ.

"Em chớ suy nghĩ lung tung"

Hàn Vũ Thần nâng mặt Lăng Tuyết, dịu dàng trấn an, "Việc này với em không liên quan, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn, em cũng là người bị hại, em không có làm gì sai, không cần đem chỗ có sai lầm nắm ở trên người mình..."

Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, nhịn không được khóc ròng: "Hàn Vũ Thần, em muốn trở lại quá khứ, trở lại lúc trước, ca hát khiêu vũ đua xe, ở cô nhi viện làm tình nguyện, cuộc sống bận rộn mà phong phú, đơn thuần đơn giản, nhưng mà bây giờ..."

"Em có thể, chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại cuộc sống như vậy"

Hàn Vũ Thần nói cực kỳ hàm súc, kỳ thật anh muốn nói, chỉ cần cô rời khỏi Thân Đồ Dạ, sẽ không có nhiều máu tanh giết chóc như vậy, gió tanh mưa máu, cuộc sống của cô sẽ khôi phục bình thường, nhưng mà, anh không thể nói như thế, không phải là sợ hãi quyền thế Thân Đồ Dạ, chẳng qua là cảm thấy, có một số việc cuối cùng phải tự chính mình lựa chọn.

"Không thể quay về ..." Lăng Tuyết cười khổ lắc đầu, "Lại cũng không thể quay về ..."

"Vì cái gì?" Hàn Vũ Thần ở trong lòng hỏi, lẽ nào em đã không thể rời bỏ Thân Đồ Dạ sao?

Lăng Tuyết trầm mặc hồi lâu, thương cảm nói: "Chị của em vì em mà chết, em cuối cùng được nên vị chị ấy làm chút gì đó, khi còn sống vì em sửa lại tên, nhất định là muốn em trở lại Cung Thị, thừa kế hoàn thành sự nghiệp của chị ấy, mà em..."

Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói, "Không thể phụ chị ấy!"

 

1 comment: