Kẻ Thù Bên Gối - Chương 190 - Cùng Đi Con Đường Em Chọn

รูปภาพ anime and manga

"Ngày mai sẽ phải chính thức tuyên bố sao?"

Trong lòng Lăng Tuyết thấp thỏm lo âu, cô không phải là chưa đối mặt qua loại tình cảnh này, chỉ là hiện tại không giống vậy, cô không còn là đồ giả mạo, mà là chân chính con gái nhà họ Cung, cũng đúng là người cầm quyền của nhà họ Cung!

Lúc trước cô chỉ là thế thân của Cung Thiên Long, chỉ là thay thế một lúc, nhưng mà bây giờ, cô là lấy thân phận chân thật trở lại Cung Thị, thay thế Cung Thiên Long hoàn thành việc chị ấy vẫn chưa làm xong, đây không phải là một thời gian ngắn, đó là cả đời! ! !

Cô còn nhớ lần đầu tiên chính thức đáp ứng giả mạo Cung Thiên Long, ngày đó ánh sáng của một bữa tối, cô từ trên xe đi xuống, nhấc theo váy dài từng bước từng bước đi vào nhà họ Cung, trong lòng nghĩ đến một chuyện ngụ ngôn chuyện xưa.

Bóng dáng của người thay thế một người quá lâu, cuối cùng thì đã trở thành người kia.

Khi đó ý nghĩ kia từ trong đầu óc xẹt qua, làm trong lòng cô run lên, có một loại cảm giác khủng hoảng.

Mà bây giờ, cái loại cảm giác khủng hoảng đó càng thêm mãnh liệt, loại cảm giác này thật là đáng sợ .

"Đúng"

Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu, dùng thủ ngữ nói "Việc này vô cùng cấp bách, không thể lại kéo dài, lại thêm nữa, bà nội của em đã tự tay tạo dựng lên gia nghiệp trăm năm nó sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, chị của em đã dùng tính mạng để giữ vững lòng tin cũng phải đem cái sắp sụp xuống dựng lên. Em nhẫn tâm sao?"

Đương nhiên không đành lòng.

Lăng Tuyết không chút suy nghĩ lắc đầu, lại nói không ra lời.

"Thiên Long thích thanh tĩnh, anh cũng không muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy cô ấy..."

Lãnh Thanh Mặc thần sắc bi thương, mà ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh như băng .

Lăng Tuyết nhìn anh một cái thì không đành lòng cự tuyệt, chẳng qua là cảm thấy làm như thế không thỏa đáng.

Lãnh Thanh Mặc vĩnh viễn cũng có thể đoán ra Lăng Tuyết trong lòng cô đang nghĩ gì, giải thích - -

"Giấy không thể gói được lửa, sự việc sớm muộn có một ngày sẽ bại lộ, chúng ta ngăn cản không được miệng đời, đến lúc nào đó bọn họ ở hiện trường sẽ làm ầm ĩ, còn không bằng trực tiếp công khai thân phận của em, trước hết chặn lại miệng bọn họ, đồng thời cũng có thể làm cho tình hình công ty ổn định lại! Cung thị chỉ cần có người cầm quyền thì không loạn được, huống chi, em và Thiên Long giống nhau như vậy, hoàn toàn giống như một người"

"Anh nói được cũng đúng..." Lăng Tuyết gật gật đầu, "Dù sao việc này sớm muộn cũng nên giải quyết, xử lý một lần là tốt nhất, đỡ phải để bọn họ luôn đến phiền chúng ta"

"Em có thể hiểu thì tốt lắm."

Lãnh Thanh Mặc nhìn Lăng Tuyết thật sâu, trong mắt có hào quang phức tạp bắt đầu khởi động, nhưng mà rất nhanh, anh liền bình thường trở lại, thu tay lại, đứng lên, "Anh nên đi , em nghỉ ngơi thật tốt, buổi sáng ngày mai còn phải dậy sớm đó"

"Tôi biết rõ" Lăng Tuyết giơ giơ lên khóe môi, "Anh cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nay tiều tụy đi không ít."

Lãnh Thanh Mặc thật là tiều tụy, cơ bản trong đôi mắt trong suốt bị che kín tia máu, tinh thần cũng không quá tốt, khiến người ta nhìn rất là đau lòng.

"Em biết quan tâm anh, thật tốt." Lãnh Thanh Mặc ánh mắt thay đổi vô cùng dịu dàng

"chúng ta đều là người một nhà cả, đương nhiên phải quan tâm anh"

Lăng Tuyết cũng không có nghĩ nhiều "Anh chú ý thân thể, nếu mà anh ngã xuống, tôi cũng không biết nên làm thế nào mới tốt..."

"Vì em, anh sẽ không để cho chính mình ngã xuống"

Lãnh Thanh Mặc tay không ý thức động động, giống như muốn làm một động tác ôm, nhưng cuối cùng, anh vẫn là bỏ xuống , "Anh đi đây, ngủ ngon!"

Anh xoay người tạo thành một đường cong rất tao nhã, cơ bản chính là một người toàn thân đều phát ra hào quang thánh khiết.

Lăng Tuyết nhìn anh từ góc độ nào cũng đều thấy hoàn mỹ như vậy.

Cô đưa mắt nhìn hắn rời đi, giống như ngày xưa lúc đó, chỉ là so với quá khứ, cô tin anh lại nhiều thêm.

Lãnh Thanh Mặc đi không bao lâu, hai bác sĩ và y ta đến phòng bệnh kiểm tra, chăm sóc giúp Lăng Tuyết rửa mặt thay quần áo.

Ở phương diện săn sóc này, Thân Đồ Dạ vĩnh viễn cũng không có cách nào so với Lãnh Thanh Mặc.

Thân Đồ Dạ là quan tâm Lăng Tuyết là do tình yêu, thường xuyên sẽ phải chịu tâm tình ảnh hưởng mà khinh thường cảm thụ của Lăng Tuyết; còn Lãnh Thanh Mặc thì không giống vậy, anh quan tâm Lăng Tuyết là thói quen, loại thói quen này vô luận gặp được chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Hơn nữa, Lãnh Thanh Mặc am hiểu xâm nhập lòng người, anh rất dễ dàng nhìn thấu nội tâm cảm thụ một người, liếc một cái là biết Lăng Tuyết đang suy nghĩ gì, cần gì, đúng lúc vô tận quan tâm cùng yêu thương cô.

Loại cảm giác này, không có cô gái nào có thể kháng cự! ! !

...

Bác sĩ và y ta chăm sóc Lăng Tuyết sau khi rửa mặt, lại có người đưa tới canh hầm cách thủy hảo tổ yến mới vừa hầm xong.

Lăng Tuyết vài ngày nay đều không đói bụng, cơ hồ không muốn ăn cái gì đó, nhưng cảm giác đói bụng vẫn là tồn tại, hơn nữa bao tử của cô không tốt, cho nên thường xuyên nói bao tử đau khó chịu.

Thân Đồ Dạ cũng nghĩ đến điểm này, còn hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không, cô lắc đầu, anh sẽ không có nói thêm nữa .

Không giống Lãnh Thanh Mặc, căn bản là không cần đi hỏi, anh sẽ trực tiếp chuẩn bị cho cô, cho người ta hầm cách thủy tổ yến đưa lại đây, Lăng Tuyết nghĩ ăn thì ăn, cho dù là không muốn ăn, lãng phí, cũng có thể nhận tâm ý của anh.

Hai người đàn ông, phương pháp cư xử bất đồng, có thể làm cho người ta hoàn toàn có cảm giác khác nhau.

Nếu như Lăng Tuyết không phải yêu Thân Đồ Dạ trước, đại khái thì sẽ động tâm đối với Lãnh Thanh Mặc đi.

Dù sao dạng đàn ông này, ai có thể không động tâm đâu?

Cuối cùng nằm ngủ, đêm khuya đã mười một giờ rưỡi.

Lăng Tuyết trợn tròn mắt nhìn trần nhà, mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại không ngủ được, trong đầu một đống việc lớn loạn thất bát tao giày vò đến cô đến tâm sức lao lực quá độ.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Lăng Tuyết nhướng mày, chuyển mắt nhìn lại, quả nhiên, Thân Đồ Dạ đến .

Anh mặc đồ ngủ, đại khái là vừa mới tắm rửa qua, đầu tóc vẫn chưa hoàn toàn khô, trên người có một mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.

"Còn chưa ngủ?" Thân Đồ Dạ trong tay bưng một ly sữa nóng, mặc dù giọng nói nghe như lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại quan sát đến sắc mặt Lăng Tuyết "Bọn họ cho anh một lý sữa nóng, anh không muốn uống, em uống không?"

Lăng Tuyết liếc mắt, mặc kệ anh.

An căn bản là không uống sữa tươi, người giúp việc sao không biết mà bưng sữa cho anh còn hâm nóng nữa?

Rõ ràng chính là đặc biệt hâm nóng mang tới cho cô uống, lại lại không dám thừa nhận, cái người đàn ông này cũng thật sự là đủ rồi.

Anh dùng loại phương thức này không chỉ ngây thơ, còn rất nhàm chán.

Thích thì thích, quan tâm liền quan tâm, cần gì phải giả vờ không quan tâm?

Làm cho giống như ở trận đấu, tựa hồ ai chủ động quan tâm ai trước, thì liền thua.

"Uống một chút đi, không cần lãng phí, công vắt sữa rất vất vả " Thân Đồ Dạ nhẫn nại cố tình dụ dỗ.

"Anh có phiền hay không?" Lăng Tuyết thật sự là nhịn không được muốn mắng anh, "Tôi muốn đi ngủ, chớ quấy rầy tôi."

"Em thật không muốn uống?" Thân Đồ Dạ nhíu mày, "Vậy anh đổ đi"

Lăng Tuyết trở mình, không để ý tới anh.

"Thôi vậy, để ở chỗ này, vạn nhất em nửa đêm muốn uống thì uống."

Thân Đồ Dạ đem sữa để ở trên bàn đầu giường, sau đó nằm ở bên cạnh Lăng Tuyết, chuẩn bị nằm ngủ.

"Anh làm cái gì?" Lăng Tuyết tức giận hỏi.

"Nói nhảm, đương nhiên là ngủ"

Thân Đồ Dạ vén chăn lên đắp lên trên người mình, nhìn Lăng Tuyết đang xê dịch bên cạnh, "Em sao còn chưa ngủ?"

Nói nhảm, còn không phải là bởi vì anh chạy tới.

Lăng Tuyết không muốn nói chuyện với anh, còn tức giận trừng mắt anh.

"Lại trừng nữa, tròng mắt sẽ rơi xuống đó"

Thân Đồ Dạ giọng nói đã rất nhẹ "Cũng không biết em vì sao lại tức giận, em nói ngang ngạnh như vậy, anh đều không có giận em"

Lăng Tuyết triệt để không còn gì để nói, tức giận đến nói không ra lời, phẫn nộ đẩy anh: "Cút - - "

"Tốt lắm tốt lắm, chớ lộn xộn, sẽ làm rách đến miệng vết thương"

Thân Đồ Dạ kéo tay Lăng Tuyết, nhân cơ hội đem cô ôm vào trong ngực, ôn nhu dụ dỗ cô, "Đừng nóng giận ! ! !"

Anh rất ít khi có tính tình tốt như vậy thật kiên nhẫn dụ dỗ người, đại khái cũng là bởi vì như vậy, người phụ nữ mới sẽ cảm thấy rất trân quý.

Lăng Tuyết bỗng chốc liền mềm lòng, không giãy dụa nữa, ngậm nước mắt dựa sát vào nhau ở trong lòng anh, hờn dỗi chửi nhỏ: "Thân Đồ Dạ, anh khốn kiếp, anh bắt nạt em! !"

"Đúng, là anh khốn kiếp..." Thân Đồ Dạ hôn tóc cô, "Nhưng mà anh không có bắt nạt em, anh đau lòng em còn không kịp đây."

"Nếu như không phải là anh chọc giận em, em cũng sẽ không chạy đi; nếu như em không chạy đi, cũng sẽ không gặp Bạch Mẫn Nhi; nếu như em không có gặp Bạch Mẫn Nhi, cũng sẽ không bị cảnh sát bắt; nếu như em không bị cảnh sát bắt, cũng sẽ không bị người ám sát; nếu như em không sẽ bị người ám sát, Cung Thiên Long không cần tới cứu em, chị ấy cũng sẽ không gặp chuyện không may..."

Lăng Tuyết nói nói sẽ khóc, vài ngày này bi thống ủy khuất tất cả tất cả đều phát tiết ra, gào khóc, "mọi thứ tất cả đều là bởi vì anh mà dậy, tất cả đều là bởi vì anh..."

"Anh biết rõ, anh biết rõ..." Thân Đồ Dạ cũng rất tự trách, "Anh không nên bỏ lại em một mình, không nên để Lôi Quân đi làm việc khác trước, phải đi bảo vệ em trước, không nên đấu ngang nghạnh với em, nên đi đón em, không nên... Không nên..."

Lăng Tuyết nghe được anh sám hối, trong lòng cuối cùng cũng có chút vui mừng, khóc nói: "Mọi hậu quả đều phải do em tới gánh chịu, không nên liên lụy người khác, Cung Thiên Long là vô tội"

Thân Đồ Dạ trầm mặc mấy giây, trấn an nói: "Đúng, cô ấy là vô tội , là anh Thân Đồ Dạ đã hại đến cô ấy, anh bảo đảm, nhất định sẽ đền bù thật tốt cho Cung thị."

"Người đều không còn nữa, anh muốn đền bù như thế nào?" Lăng Tuyết hít một hơi thật sâu, nghiêm túc kia sự nói, "Đúng rồi, lúc trước Lãnh Thanh Mặc tới tìm em, bảo ngày mai sẽ có phóng viên đến, hy vọng em có thể ở trước mặt mọi người tuyên bố thân thế của mình, dù sao sớm muộn cũng phải công bố, mặt khác, cũng có thể ổn định Cung thị."

Dừng một chút, cô gọn gàng dứt khoát nói, "em đã đồng ý rồi!"

"Ai..." Thân Đồ Dạ thật dài thở dài một hơi.

"Thân Đồ Dạ!" Lăng Tuyết lập tức nói rõ, "Cái này là việc của em, tự em làm chủ, anh không thể làm cho em."

"Anh đã sớm biết, em muốn làm gì, không có người nào ngăn được em"

Thân Đồ Dạ bất đắc dĩ nói, "Huống chi, em thật sự là người nhà họ Cung, hiện tại trong loại tình huống này, nếu là thật sự mặc kệ, trong lòng mình cũng không thể nào nói nổi. Anh nếu là thật cưỡng cầu em, em về sau lại oán hận anh."

"Cho nên đây?"

Lăng Tuyết thật bất ngờ, không nghĩ tới Thân Đồ Dạ bỗng chốc thay đổi khéo hiểu lòng người như thế, lúc trước còn luôn miệng cảnh cáo cô không nên trở lại nhà họ Cung, hiện tại thế nhưng có thể hiểu được quyết định của cô.

"Cho nên, anh quyết định ủng hộ em"

Thân Đồ Dạ bất đắc dĩ thở ra một hơi, nghiêm túc nói, "Giống như lần trước, lúc em đi cùng Dikaba nói chuyện làm ăn, anh đã nói qua với em những lời kia, em muốn làm gì cứ việc đi làm là được, có anh giúp em, ủng hộ em, nếu mà con đường kia thông đến địa ngục, anh cũng sẽ liên tục bồi em, vì em hộ tống đi cùng! ! !"

1 comment: