Kẻ Thù Bên Gối - Chương 192 - Nâng Lên Tận Trời



Lăng Tuyết chưa bao giờ chuẩn bị qua những lời này, vài lời nói đều là bật thốt ra, đương nhiên cũng đại biểu cho tâm ý của cô.

Nếu đã đã quyết định muốn đi đường này, cô muốn làm thật tốt, không sẽ không cho bất luận kẻ nào xem Cung thị như trò cười! ! !

Cố Huy từ phía sau nhìn Lăng Tuyết, trong lòng hơi có chút rung động, anh đã nhìn Lăng Tuyết từ một người ở đầu đường xó chọ đến bây giờ, kỳ thật từ bản chất đã lên nói, cô cũng không có thay đổi gì lớn, cách đối nhân xử thế lúc nào cũng tùy tính mà làm, vô luận gặp phải việc gì, cô vĩnh viễn duy trì nội tâm đơn thuần thiện lương, trước đến giờ chưa bị ảnh hưởng bời cuộc sống.

Chỉ là một cô gái vô cùng đơn giản như vậy, khi nào cô gặp phải việc khó xử, cô lúc nào cũng có thể bộc phát ra năng lượng kinh người, cao ngạo đứng ở trước mặt mọi người, dũng cảm đối mặt mọi nguy cơ! ! !

Ở điểm này, Tần Tuệ cũng cảm giác được, chị ta đã từng vô số lần nghi ngờ năng lực của Lăng Tuyết, thậm chí chẳng thèm ngó tới Lăng Tuyết, nhưng là mỗi một lần Lăng Tuyết có thể sử dụng hành động để chứng minh năng lực của chính mình, làm cho chị ta không thể không khuất phục.

Mà bây giờ, Cung Thiên Long không còn nữa, thân phận Lăng Tuyết đã được lấy chứng thật, cô ấy chính là cô hai nhà họ Cung, Cung nhị tiểu thư, Tần Tuệ biết rõ, chị ta nhất định phải lại thật tốt nâng đỡ Lăng Tuyết, Cung Thiên Long trước khi chết đã dặn dò, nhờ Tần Tuệ đối đãi với Lăng Tuyết giống như đối đãi với cô vậy, không được có nửa điểm thất lễ.

Cho nên, giờ khắc này, Tần Tuệ nhìn Lăng Tuyết, ánh mắt là mang cung kính, cũng làm cho chị ta vui mừng, Cung nhị tiểu thư quả nhiên không có làm mọi người thất vọng.

Những người kia, phóng viên truyền thông, cùng với những người ở trên lầu xa xa cũng đang nhìn như Bạch Tấn Sinh, Hàn Vũ Thần, tất cả mọi người vì Lăng Tuyết lâm nguy không sợ hãi, lạnh nhạt thong dong khí phách chỗ rung động.

Lúc vừa mới bắt đầu biết được Lăng Tuyết sẽ thay thế Cung Thiên Long, tất cả mọi người ôm một loại thái độ ngắm nhìn, mà bây giờ, nghe được cách nói chuyện đã ngang ngược bất tuân, còn có thân phận là người phụ nữ của Thân Đồ Dạ, cũng làm cho mọi người bị gợn sóng không nhỏ.

Chỉ cần có hai điểm này cũng không người nào dám xem nhẹ Lăng Tuyết, không, là Cung Thiên Tuyết!

Toàn bộ đều dùng một loại ánh mắt kính sợ cẩn thận nhìn Lăng Tuyết, duy chỉ có Lãnh Thanh Mặc, trước sau như một luôn bình tĩnh, cả đời đều không thể thoát khỏi bóng ma thua thiệt đó...

Cái cảm giác thua thiệt giống như là một cái gông xiềng, nặng tựa ngàn cân, vững vàng treo ở trên cần cổ cô, cuối cùng cả đời muốn trói buộc cô.

Đột nhiên, phía trước tất cả mọi người đều nhất mực cung kính khom lưng hướng Lăng Tuyết hành lễ, Lăng Tuyết sững sờ một cái, đang muốn nói chuyện, phía sau cô vang lên một giọng nói quen thuộc: "Không cần đa lễ!"

Lăng Tuyết trong lòng cả kinh, Thân Đồ Dạ!

Cô quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, cơ bản vừa rồi người đẩy x echo cô là Thân Đồ Dạ, lúc cô nói chuyện, Cố Huy đã lui ra, Thân Đồ Dạ đứng ở sau lưng cô, như một cây đại thụ bảo vệ lấy cô, vì cô che gió che mưa, sau đó đẩy xe lăn cho cô đi tham gia vào đội đưa tang.

Tần Tuệ có chút khẩn trương, ngài Thân Đồ tự mình đến đưa tang, những phóng viên này nhưng đều phải ở chụp hình, nhưng trước đến giờ trên truyền thông anh không muốn lộ diện, cái này không phải muốn đem ra ánh sáng sao?

Chị ta quan sát sắc mặt Thân Đồ Dạ, anh khí định thần nhàn, tựa hồ không cho là đúng, mà sau lưng là Cố Huy và Lôi Quân đều có sắc mặt nặng nề, một thân tang phục, thành tâm tham dự tang lễ, không có phản ứng khác.

Tần Tuệ lại nhìn một chút Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc đều có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên không ngờ rằng Thân Đồ Dạ sẽ phải làm như vậy.

"Dây giày bị lõng rồi" Thân Đồ Dạ khom lưng ngồi xổm trước mặt Lăng Tuyết, vì cô thắt lại dây giày.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, đem một màn này quay chụp lại, ghi chép thành một đoạn giai thoại vĩnh hằng trong nháy mắt.

Lúc Thân Đồ Dạ xuất hiện, hai đội thuộc hạ liền ào ào mời nhường đường đường, anh một thân tất nhiên là ngang ngược, từ trong đám người đi ra, khí thế đế vương kia đã có từ lúc sinh ra như một làn gió!

Bọn họ đại khái đã đoán được này vị này chính là người trong truyền thuyết ngài S, trước đến giờ không lộ diện trước mặt công chúng, lần này một thế nhưng thật sự lộ diện, còn trước mặt mọi người tự mình đẩy xe lăn cho Cung nhị tiểu thư, khom lưng vì cô thắt dây giày. .

Xem ra, anh đối với Cung nhị tiểu thư này phần tình cảm cũng rất nghiêm túc đó. . .

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn Thân Đồ Dạ, trong lòng cảm động hết sức, anh tối hôm qua đã nói qua muốn cùng nhau đối mặt, cô cho rằng chỉ là cùng cô cùng nhau tham gia tang lễ, buổi sáng anh đã đi làm việc sớm một chút, cô còn có chút lạc lõng, không nghĩ tới anh vẫn là vào thời điểm mấu chốt trở về, đứng ở sau lưng cô, vì cô phá núi mở đường, giống như hộ giá hộ tống!

Phần chân thành này thật sự làm cho cô rất cảm động...

"Được rồi!"

Thân Đồ Dạ đứng dậy Lăng Tuyết hôn lên trán cô một nụ hôn thật sâu, sau đó đứng ở phía sau đẩy ra xe lăn cho cô.

Phát hiện này làm tất cả mọi người thất thần, anh nhướng mày: "Nhìn cái gì vậy? nên làm chính sự."

"Vâng, vâng vâng"

Tần Tuệ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đem linh bài của Cung Thiên Long giao cho Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết nâng linh bài Cung Thiên Long, giống như nâng gánh nặng ngàn cân, nhớ tới Cung Thiên Long trước khi chết dáng vẻ tươi cười, nhịn không được rơi nước mắt đầy mặt.

Thân Đồ Dạ đẩy cô đi về phía trước, đội đưa tang đội tiếp tục đi về phía trước.

Các phóng viên ở bên ngoài tuyến phòng hộ không ngừng chụp hình, nhưng mà mỗi người đều ăn ý giữ yên lặng, tận lực đè nén tiếng ồn, không dám đưa ra câu hỏi, không dám nói lời nào, không dám thảo luận.

Thuộc hạ của nhà họ Cung ở hai bên, thuộc hạ của Thân Đồ một nửa ở phía trước mở đường, một nửa ở phía sau bảo vệ.

Trận thế tương đối khổng lồ, ven đường mọi người chứng kiến đều đối với người chết tâm sinh kính sợ.

Trong thang máy, một thân tang phục Bạch Tấn Sinh thở ra một hơi thật dài, bất đắc dĩ nói: "Người ở tuyệt cảnh trước mặt không thể không cúi đầu, hy vọng loại vũ nhục này là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng."

"Cậu, Cung Thiên Long chết gián tiếp cũng bởi vì cậu mà ra, cậu đi vì cô ấy đưa tang cũng là hợp tình hợp lý, sao lại nói là vũ nhục vậy?" Hàn Vũ Thần cũng là một thân màu đen, trang nghiêm.

"Kể về tuổi tác, bối phận và tư chất, cậu làm sao có thể đi đưa tang cho cô ta?"

Bạch Tấn Sinh tức giận bất bình nói, "Nếu như không phải là Thân Đồ lên tiếng, cậu mới không chịu uất ức như vậy"

"Nghĩa tử là nghĩa tận, với tuổi, bối phận, tư chất không quan hệ." Hàn Vũ Thần cũng không thừa nhận quan điểm của Bạch Tấn Sinh.

"Vũ Thần, tư tưởng của con quá đơn thuần, con không hiểu."

Bạch Tấn Sinh trong lòng buồn cực kỳ, không muốn nhiều lời, "Đúng rồi, dù sao cũng phải đi, hiện tại nói cái gì đều vô dụng, chúng ta nhanh lên, nếu không theo kịp đội đưa tang, lại một lần nữa đắc tội Thân Đồ Dạ, cậu liền xong đời ."

Chính lúc nói chuyện, thang máy liền mở ra, Bạch Tấn Sinh vội vã đi ra ngoài, vô cùng lo lắng đuổi theo đuổi theo đội đưa tang, còn thúc giục thuộc hạ phía sau: "Nhanh lên!"

"Vâng!"

Hàn Vũ Thần nhìn bóng lưng của ông ta, ở trong lòng cảm thán, đối với rất nhiều người mà nói, đạo đức luân lý không thể để cho ông ta khuất phục, quyền thế địa vị lại có thể làm ông ta ngoan ngoãn, cho nên nhìn từ một cái góc độ khác, phương pháp xử sự của Thân Đồ Dạ mặc dù cường thế, nhưng mà vẫn có thể xem là một người lãnh đạo tốt!

Đội đưa tang của nhà họ Cung mới vừa đi ra khỏi cửa chính của bệnh viện thì dừng lại .

Ven đường có 4 đội thuộc hạ của 4 nhà, Hoắc, Nghiêm, Chu, Mục và 4 người cầm quyền của bốn nhà mang gia quyến cùng với thuộc hạ, mặc tang phục chỉnh tề, vẻ mặt trầm trọng đứng ở hai bên đường, lẳng lặng chờ đã lâu.

Người nhà họ Cung quá sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới bọn họ thế nhưng sẽ đến đưa tang Cung Thiên Long.

Nói đến địa vị, tiền tài và quyền thế, bọn họ đủ để quăng Cung Thị xa mười mấy con phố.

Hơn nữa bình thường cũng sẽ không đem người nhà họ Cung để vào mắt, hiện tại sao cung kính như vậy? ?

"Đến đến đây!"

Bạch Tấn Sinh vội vội vàng vàng chạy tới, mang các thuộc hạ đứng ở đằng sau đi.

Năm người của ngũ đại gia tộc đều đến đủ!

"Ngài Thân Đồ!"

Bọn họ khom lưng cúi đầu, cung kính hướng sau lưng Lăng Tuyết Thân Đồ Dạ hành lễ!

Nhưng mà Lăng Tuyết ngồi đang ở trên xe lăn, Thân Đồ Dạ đứng ở phía sau cô, cái này một màn nhìn qua giống như Lăng Tuyết mới là vương giả vương.

Nhưng mà, đối diện với mấy nhân vật này, cô không có chút nào khiếp đảm, ngược lại lạnh lùng nghiêm túc.

Mấy người này chính là người hại chết chị của cô, là mấy người này là kẻ thù của nhà họ Cung, cô phải nhớ kỹ bộ dạng của bọn họ, một ngày kia, nhất định nên vì Cung Thiên Long báo thù! ! !

Một màn này cũng bị phóng viên chụp được, đại biểu cho biểu tượng quyền thế của Thân Đồ Dạ, cũng đại diện địa vị cho Lăng Tuyết.

Sau khi những hình ảnh này được tung ra, địa vị của Cung thị sẽ vững như bàn thạch, sự nghiệp cũng sẽ phát triển không ngừng, mà Cung nhị tiểu thư từ khi vừa công bố đã có bậc thang cao như thế, tương lai xử lý bất cứ chuyện gì cũng sẽ có nhiều sức mạnh.

Đương nhiên, cái này hết thảy, đều là Thân Đồ Dạ cho cô.

Anh đem cô nâng lên tận trời, cho tất cả mọi người ngước nhìn cô, không dám xem nhẹ cô.

Anh ở trên người cô in dấu là phụ nữ của Thân Đồ, tương lai vô luận cô đi tới chỗ nào cũng sẽ mang một ánh hào quang, anh hào quang này sẽ làm cho cô hống hách lộng hành khắp thiên hạ, đương nhiên, cũng sẽ mang đến cho cô những nguy cơ nhất định.

Phàm là có lợi tất sẽ có hại!

Nhưng mà đối với Lăng Tuyết và Cung thị mà nói, ích lợi cuối cùng là quá có hại! !

...

Tất cả người lên xe, các phóng viên bị cho lui.

Tầng tầng lớp lớp các đoàn xe đi về phía đường về nhà họ Cung, trên xe Rolls Royce Phantom, Lăng Tuyết yên tĩnh ôm linh bài Cung Thiên Long, tựa vào lòng Thân Đồ Dạ nghỉ ngơi.

Thân Đồ Dạ ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Lãnh Thanh Mặc nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Tần Tuệ cẩn thận ở một bên, không dám thở mạnh, rất sợ ầm ĩ đến bọn họ.

Rất lâu, Thân Đồ Dạ chợt nhớ tới cái gì, mở mắt ra, nhàn nhạt nói: "Chờ tang lễ làm xong, ta muốn mang Lăng Tuyết đi Anh một chuyến, nói trước với các ngươi một tiếng."

"Ách, vâng" Tần Tuệ vội vàng đáp lại.

Lãnh Thanh Mặc nghiêng đầu nhìn anh, dùng thủ ngữ nói: "Khi nào thì đi?"

"Hai ngày nữa sẽ túc trực bên linh cữu, ngày kia sớm sẽ đi." Thân Đồ Dạ trả lời.

"Có thể kéo dài trễ một ngày nữa không?" Lãnh Thanh Mặc khiêm tốn hỏi, "Tôi muốn mang em ấy trở về cô nhi viện một chuyến, về thân thế của em ấy, có một số việc cần cùng em ấy nói."

Thân Đồ Dạ nhướng mày, trầm mặc mấy giây, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý: "Được!"

"Cảm ơn!"

1 comment: