Kẻ Thù Bên Gối - Chương 194 - Đi Ra Từ Đau Thương

Southern Living peonies

Ngày thứ hai, Cung Thiên Long hạ táng, chôn cất kế bên phần mộ của Cung lão phu nhân.

Hôm nay mọi người lại đến, Thân Đồ Dạ cho thuộc hạ và người hầu lui xuống, chỉ để lại Cố Huy, Lôi Quân, còn có vài ngưởi ở nhà tang lễ để an táng Cung Thiên Long tro cốt.

Sáng sớm, Lãnh Thanh Mặc liền chống một thân suy yếu chạy đến, trên mu bàn tay còn dán băng keo cá nhân, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ bản đôi mắt trong suốt đã thay đổi thanh u buồn vô thần.

Lăng Tuyết muốn khuyên anh đi về nghỉ ngơi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng bi thương, cô thủy chung là không có nhẫn tâm mở miệng, để anh đi thôi.

Nhà tang lễ nhân đem hủ tro cốt bỏ vào Cung Thiên Long, sau đó đem đất đắp ở phía trên, từng chút từng chút một.

Giống như thực tế tàn nhẫn, đưa bọn họ vĩnh viễn ngăn cách, suốt đời không còn nữa gặp nhau! ! ! !

Sau khi an táng xong, Thân Đồ Dạ đối Cung Thiên Long phần mộ cúi người chào, anh cuối cùng vẫn có lỗi với cô , cả đời này là không thể nào hoàn lại, cho nên, cũng chỉ có thể ở đây  tận lực biểu đạt một phần tâm ý cuối cùng, xác thực là muốn cho trong lòng mình dễ chịu hơn một chút đi.

Lăng Tuyết cho là mình sẽ không lại chảy nước mắt, nhưng đến bây giờ còn nhịn không được nước mắt rơi như mưa.

Có đôi khi ngẫm lại vận mệnh vẫn là rất đáng sợ, lần đầu tiên gặp mặt, cô cứu Cung Thiên Long một mạng, không nghĩ tới cuối cùng Cung Thiên Long vẫn là đem cái mạng này trả lại cho cô, giống như từ lúc mới bắt đầu, người cô cứu chính là mình, chẳng qua là trong mình còn chứa đựng một người giống như nhau.

Đến cuối cùng, Cung Thiên Long vẫn là hy sinh, mà cô Lăng Tuyết, không chỉ nhặt về một cái mạng, còn thay thế chị ấy ở lại Cung Thị, thừa kế đại gia nghiệp như thế, cho nên chỗ tốt đều là cho cô chiếm hết, nhưng mà cảm giác loại chiếm tiện nghi này một chút cũng không dễ chịu hơn, ngược lại làm cho cô càng cảm thấy bi thống và sợ hãi hơn.

Không biết thời điểm nào, vận mệnh luân hồi, lại muốn đoạt đi của cô mọi thứ, làm cho cô như Cung Thiên Long ngã vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được như vậy...

Sau khi Cung Thiên Long hạ táng, bầu trời liền mưa nhỏ.

Mưa dầm liên tục, gió lạnh thổi, làm người ta sợ hãi gió rét thổi vào người, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Thân Đồ Dạ cởi áo khoác choàng trên người Lăng Tuyết, đẩy cô rời đi, Tần Tuệ nhắc nhở Lãnh Thanh Mặc về nhà, anh lại đứng ở nơi đó không nhúc nhích, không có ý tứ muốn đi.

Lăng Tuyết muốn khuyên nhủ, Thân Đồ Dạ ngăn cản cô: "Để hắn ở đó thôi, một người bi thương phải có nới để phát tiết, nếu không sẽ càng khó chịu."

Nghe được câu này, Lăng Tuyết cũng sẽ không khuyên nữa, chỉ là dặn dò Tần Tuệ chăm sóc Lãnh Thanh Mặc thật tốt, ngàn vạn lần không để cho anh xảy ra chuyện gì.

Tần Tuệ chỉ có thể yên lặng đứng ở phía sau.

Lăng Tuyết lên xe, còn trông thấy Lãnh Thanh Mặc đứng ở nơi đó, bóng lưng anh tỏ ra đặc biệt cô độc trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở trong mưa gió lung lay sắp đổ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, chỉ là anh vẫn như cũ đứng cao ngất, tựa như một cây đại thụ, vì Cung Thiên Long, vì Cung Thị, che gió che mưa! ! !

...

Xe chậm rãi ra khỏi khuôn viên của khu lăng mộ, Lăng Tuyết đưa mắt từ trong kính chiếu hậu, nhịn không được thở dài, cảm thán Lãnh Thanh Mặc tình thâm nghĩa trọng.

Thân Đồ Dạ một câu nói cũng không có nói, ánh mắt như cũ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, quay đầu lại nhìn lại một chút Lăng Tuyết, trong mắt nhiều hơn một tia lo lắng, rất lâu, anh đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: "Em chắc sẽ không thích Lãnh Thanh Mặc, cái loại người đàn ông như vậy đi?"

Lăng Tuyết ngơ ngác một chút, giương mắt trừng mắt anh: "Anh nói hươu nói vượn cái gì? Lúc này là thời điểm nào rồi còn tranh giành tình nhân."

"Hm, coi như anh chưa nói."

Thân Đồ Dạ hiện tại đặc biệt không muốn cùng cô gây gổ, cảm thấy cùng phụ nữ gây gổ , cãi cọ là một chuyện rất phiền rất nhàm chán.

Cho dù trong lòng anh có một vạn điểm lo lắng, anh cũng không muốn nhiều lời, còn không bằng bày ra hành động đâu.

Thân Đồ Dạ lấy Lăng Tuyết bị thương cần trị liệu chăm sóc làm lí do, trực tiếp đón cô về trong nhà mình, mỗi ngày cho bác sĩ tới nhà xử lý thương thế, lúc thời gian nhàn hạ cùng cô đọc sách trồng hoa thưởng thức trà.

Lăng Tuyết muốn quay về nhà họ Cung, anh liền từ chối nói hai ngày nữa, hai ngày này chờ Lãnh Thanh Mặc thanh tĩnh một chút rồi trở về sau.

Lăng Tuyết nghĩ đến trạng thái hiện tại của Lãnh Thanh Mặc thật là không tốt lắm, cũng liền đồng ý .

Tần Tuệ gọi đến, Thân Đồ Dạ tự mình giải thích một phen, chị ta không dám hỏi nhiều.

Lăng Tuyết cứ như vậy ở nhà Thân Đồ hai ngày, Thân Đồ Dạ nơi nào cũng không có đi, đều ở nhà trong phòng với cô, hai người cơ hồ đều là dính chung một chỗ, hạnh phúc ấm áp.

Chỉ là, Lăng Tuyết nhìn thấy từ trên TV cảnh Thân Đồ Dạ khom lưng vì tự mình thắt dây giày cho cô, trong lòng cô vô cùng cảm động, quay đầu lại hỏi anh: "Anh là người cao cao tại thượng như thế, vì cái gì ở trước mặt mọi người vì em làm mấy chuyện này?"

Thân Đồ Dạ bất đắc dĩ thở dài: "Vô luận anh đến cỡ nào cường đại, em đều là người duy nhất uy hiếp được anh."

Nghe được câu này, Lăng Tuyết cảm động hết sức, chủ động hôn anh...

Thân Đồ Dạ có chút thụ sủng nhược kinh, cái này thật sự là khó có được, anh nâng mặt cô, thâm tình hôn trả lại cô, dịu dàng động tình, nếu như không phải là trên cổ cô vẫn còn bị thương chưa khỏi, anh thật muốn muốn cô...

Cho nên cuối cùng vẫn chỉ có thể hôn cô.

Lãnh Thanh Mặc hai ngày này đều tự giam mình ở trong phòng, không muốn gặp người, kể cả bác sĩ trung y.

Tự mình uống thuốc mình điều chế dược, tự mình trị liệu.

Tần Tuệ mỗi bữa ăn đều đúng giờ đưa cơm, anh cũng ăn hết, chỉ là không đi ra, cũng không cùng bất luận kẻ nào trao đổi.

Toàn bộ nhà họ Cung bao phủ bầu không khí u ám, thuộc hạ, người hầu đều rất cẩn thận, không dám thở mạnh.

Tần Tuệ mặc dù kiên cường chống đỡ cái nhà này, nhưng cũng mang khuôn mặt u sầu, tâm sức lao lực quá độ.

Chị ta là chăm Cung Thiên Long từ nhỏ đến lớn, Cung Thiên Long chết đối với chị ta mà nói cũng là đả kích trầm trọng, nhưng chị ta không thể không kiên cường đối mặt, nếu như ngay cả chị ta đều ngã xuống, cái nhà này chắc tiêu tùng.

...

Ngày thứ ba, Lãnh Thanh Mặc cuối cùng cũng ra khỏi phòng, giống nhau từ trước kia vậy, vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã, thánh khiết không thực, đôi mắt cũng khôi phục trong suốt sáng ngời, một thân bi thương giống như cũng bị ẩn giấu, anh lại khôi phục linh khí giống như trước đây, giống như một người nửa sống nữa chết đột nhiên khôi phục sức sống.

"Anh Lãnh tiên sinh, anh không có sao chứ?" Tần Tuệ cẩn thận hỏi.

"Không có việc gì"

Lãnh Thanh Mặc khóe môi giương cao đường cong mờ, dùng thủ ngữ nói, "Chuẩn bị xe, chúng ta đi đón tiểu Tuyết."

"Được được được, lập tức lập tức." Tần Tuệ mừng rỡ như điên, vội vàng kêu thuộc hạ đi chuẩn bị xe.

Trên đường, Tần Tuệ muốn báo lại với Lãnh Thanh Mặc những chuyện của vài ngày nay đã xảy ra, cổ phiếu của tập đoàn Cung thị thẳng tắp lên cao, hiện tại đã trên đỉnh, Dikaba nói mấy ngày nữa muốn đích thân đến Hải Thành cùng Cung nhị tiểu thư nói chuyện làm ăn, Cung Hiếu Cường chủ động rút lui, đem một nửa cổ phiếu chuyển nhượng cho Cung nhị tiểu thư, những người khác trong tập đoàn cũng đều ào ào bày tỏ về sau muốn toàn lực ủng hộ Cung nhị tiểu thư.

Mặt khác, Chu, Mục, Nghiêm, ba gia tộc đã bị hoàn toàn bị đóng băng, Thân Đồ Dạ đã cắt đứt tất cả tài nguyên kinh doanh của họ, mà ngay cả trước mắt các hợp đồng đều bị ngài ấy cho tạm ngưng, sự nghiệp của bọn họ trong vòng ba ngày qua đã lao dốc không phanh, phỏng đoán chắc không được bao lâu nữa sẽ từ từ diệt vong.

Thân Đồ Dạ không có trực tiếp làm việc với bọn họ, cũng là cố kỵ quy cũ của ngũ đế đã lập, nhưng mà dùng loại phương thức này đối với bọn họ chậm rãi chờ chết, kỳ thật so với trực tiếp diệt vong càng thêm tàn nhẫn, bọn họ sẽ chán nản, bốn phía vấp phải trắc trở, cùng đường, cuối cùng đi hướng diệt vong.

Cảm giác từ thiên đường ngã vào địa ngục, cũng không còn cái gì hơn cái này đi.

Đến lúc đó, Thân Đồ Dạ lại triệt tiêu thân phận của bọn họ, sau đó tiến hành xử lý từng cá nhân, lại cũng không ai sẽ có dị nghị .

Mà nhà họ Bạch, mặc dù là người khơi mào, nhưng tóm lại cũng là người bị hại, hơn nữa cũng là bị người ta lợi dụng.

Cho nên Thân Đồ Dạ xử lý nhẹ nhà họ Bạch, chỉ là rút sạch một nửa cổ phần của Bạch Tấn Sinh, hơn nữa cắt giảm thuộc hạ của ông ta, cho vài người nằm vùng vài bên cạnh nhìn chằm chằm ông ta, để tránh ông ta về sau lại làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhà họ Hoắc là nhà duy nhất may mắn thoát khỏi việc lần này, một điểm tổn thất cũng không có, ngược lại còn bởi vì chuyện này mà trở nên ngày càng mạnh hơn càng thêm ổn định, cũng coi như là trong cái rủi có cái may đi.

Tần Tuệ một ngụm khí nói xong mấy cái này, Lãnh Thanh Mặc không có gì bày tỏ cả, chỉ là hơi hơi giương cao khóe môi.

"Anh Lãnh, tôi cảm thấy, ngài Thân Đồ Dạ có phải trừng phạt quá nhẹ hay không?" Tần Tuệ cẩn thận hỏi, "Tôi cho rằng ngài ấy phải bắt được người hại chết cô Cung, nhưng mà, ngài ấy chỉ là trừng phạt chung như vậy, lẽ nào chỉ là như vậy?"

Lãnh Thanh Mặc trầm mặc mấy giây, dùng thủ ngữ nói: "Thân Đồ Dạ sẽ không chỉ làm như vậy, anh ta chỉ đang dùng kế hoãn binh, dẫn dụ người phía sau màn thật sự."

"Trừ ra tam đại gia tộc, còn có người khác phía sau màn độc thủ?" Tần Tuệ rất kinh ngạc.

"Tam đại gia tộc nào có lá gan đối nghịch cùng Thân Đồ Dạ? Bất quá là có người ở sau lưng làm chỗ dựa mà thôi."

Lãnh Thanh Mặc nhàn nhạt nói, " phiền toái của Thân Đồ Dạ giờ mới bắt đầu, anh ta ngàn không nên vạn không nên tham dự chính trị của anh, làm cho chính mình gây thù hằn quá nhiều, tương lai sẽ bốn bề khốn đốn, bất quá không cần gấp gáp, lấy năng lực của anh ta, không khó giải quyết."

"Sao lại phức tạp như thế, cái này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta sao?" Tần Tuệ thấp thỏm bất an hỏi.

"Đương nhiên sẽ"

Lãnh Thanh Mặc cười nhạt một tiếng, "Hiện tại toàn bộ thế giới đều biết rõ Cung nhị tiểu thư là bạn gái của Thân Đồ Dạ, lợi ích của Cung Thị từ đây liền buộc ở trên người Thân Đồ Dạ, cùng chung vinh nhục với anh ta, hưng vong cùng tồn tại!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Tần Tuệ nóng nảy.

"Làm tốt việc của mình, ngày còn dài."

Lãnh Thanh Mặc nói xong câu đó, nâng chung trà lên ưu nhã thưởng thức trà.

Tần Tuệ không dám lại hỏi nhiều, chỉ là có chút đoán không ra tâm tư Lãnh Thanh Mặc, càng thêm không hiểu thế giới của Thân Đồ Dạ đến cùng có phức tạp hơn, vốn cho là chỉ một chút trên thương trường, hiện tại sao còn liên lụy đến vấn đề chính trị.

Lăng Tuyết nhận điện thoại của Tần Tuệ, biết được bọn họ muốn đến đón cô, vội vàng cho người hầu giúp cô rửa mặt thay quần áo.

Thân Đồ Dạ vừa rồi nhận điện thoại, sau đó liền đi thư phòng, lúc trở lại phòng ngủ, Lăng Tuyết đã thay xong quần áo, bác sĩ đang giúp cô thây thuốc.

Cái này mới vài ngày, vết thương trên cổ Lăng Tuyết một điểm cũng chưa có khỏi hẳn, cần thời gian dài trị liệu, mỗi ngày đều phải đổi thuốc hai.

Thân Đồ Dạ lo lắng đụng phải miệng vết thương, cho nên dứt khoát mời hai nữ y tá tới ở trong nhà, còn chuẩn bị đầy đủ thuốc và đồ dùng y tế.

Kỳ thật lúc anh tính tình tốt hời vẫn là rất săn sóc, chỉ là không có bao nhiêu kiên nhẫn, chuyện gì chỉ nói một lần, nếu mà không có nghe hiểu thì muốn nóng giận.

Cho nên tất cả mọi người rất sợ anh, toàn bộ trong nhà bầu không khí đều rất nghiêm túc, cái này là một điểm không giống với nhà họ Cung, còn có trong nhà Hàn Vũ Thần nữa, so sánh nhà họ Cung đúng là có quy đúng củ, trong nhà Hàn Vũ Thần ấm áp hiền hoà, Lăng Tuyết càng ưa thích loại nào cảm giác.

1 comment: