Kẻ Thù Bên Gối - Chương 195 - Trắng Đen



Hai ngày không có nhìn thấy Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết còn đang suy nghĩ, anh có tốt lên không, chắc là tinh thần cũng rất kém, nhưng mà lúc cô nhìn thấy anh, cảm giác đặc biệt kinh ngạc.

Lãnh Thanh Mặc hình như cái gì cũng rất bình thường, hoàn toàn khôi phục giống như ngày xưa anh tuấn đẹp trai, tinh thần cũng rất tốt, còn nhìn Lăng Tuyết với bộ dáng tươi cười dịu dàng.

"Anh không có sao chứ?" Lăng Tuyết nhẹ giọng hỏi.

"Không có việc gì." Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ trả lời, "Em thì sao? Vết thương khá hơn chút nào không?"

"Rất nhiều" Lăng Tuyết vui mừng nhìn anh, "Nhìn thấy anh khôi phục lại tinh thần bình thường, em yên tâm rồi."

Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Ngài Thân Đồ đâu? Tại sao không có thấy anh ta?"

"Anh ấy có chút việc, ở thư phòng."

Lăng Tuyết lúc nói chuyện, Lãnh Thanh Mặc ánh mắt đã nhảy vào hướng phía sau cô, Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại, Thân Đồ Dạ mặc đồ ở nhà, bước chân nhẹ nhàng đi đến: "Sao không đợi anh mà xuống trước rồi?"

"Thấy anh đang bận, nên không có quấy rầy." Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, "Anh có việc bận rộn thì không cần theo em, tự mình em cùng bọn họ đi cô nhi viện thì cũng được."

"Anh xác thực có chuyện phải làm, không rảnh cùng đi cô nhi viện với em, nhưng mà anh có kêu một người cùng đi với em."

Lúc Thân Đồ Dạ nói chuyện, bên ngoài truyền đến một tiếng xe, Lăng Tuyết quay đầu nhìn lại, một chiếc Bugatti chạy nhanh đến, cửa xe mở ra, một cô gái có dáng người cao gầy xuống xe đi vào trong nhà.

Cô gái này cao cao gầy gầy, ngũ quan có chút bén nhọn, bộ dáng chẳng hề nhu hòa, xem ra là một loại người có khí chất lạnh lùng.

Nhưng mà, khi cô ấy nhìn thấy Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết, cái khí chất đó trên người lập tức liền biến mất không thấy gì nữa, cung kính khom lưng cúi đầu hành lễ: "Ngài Thân Đồ!"

"Đây là Lăng Tuyết, là chủ nhân mới của cô." Thân Đồ Dạ chỉ Lăng Tuyết giới thiệu.

"Chủ nhân!" Cô gái quỳ một gối hướng về Lăng Tuyết.

"Đây là Lôi Vân, em gái của Lôi Quân." Thân Đồ Dạ giới thiệu, "Cô ấy đi theo Thân Đồ Phong Hoa ở nước Anh, gần anh muốn cô ấy qua giúp, về sau sẽ ở bên người bảo vệ em."

"cái này..." Lăng Tuyết cảm thấy có chút đột nhiên, anh không nói gì về vấn đề này trước, đột nhiên tìm một người đến bảo vệ cô, hơn nữa còn là em gái của Lôi Quân, là thuộc hạ của Thân Đồ Phong Hoa. . .

"Lôi Vân nhất định sẽ dùng tính mạng bảo vệ chủ nhân." Lôi Vân đặt một tay lên ngực thề.

"Em đứng lên trước đi" Lăng Tuyết duỗi tay đi đỡ cô ấy.

Lôi Vân đứng lên, cung kính nhìn cô: "Chủ nhân có cái gì giao phó?"

"Ách, cái này..." Lăng Tuyết không biết rõ từ gì để nói, cô có chút không biết làm như thế nào.

"Lôi Vân." Thân Đồ Dạ nói, "Cô Lăng còn là lần đầu tiên có vệ sĩ của mình, cô chỉ nên bảo vệ tốt cô ấy là được, có bất kỳ chuyện gì thì báo lại với tôi."

"Vâng, ngài Thân Đồ!" Lôi vân cúi đầu nhận lệnh.

Thân Đồ Dạ đi một vòng tới trước người Lăng Tuyết, nâng mặt cô, ôn nhu nói: "Về sau tới chỗ nào cũng phải mang theo Lôi Vân, không nên làm cho mình có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, biết không?"

"Biết rồi."

Lăng Tuyết nhu thuận gật đầu, mặc dù có chút đột nhiên, nhưng cô vẫn cảm giác được Thân Đồ Dạ tràn đầy yêu, anh đã nói qua sẽ không lại làm cho cô có chuyện ngoài ý muốn nào, mà anh không thể nào thời thời khắc khắc ở bên người cô, cho nên đã sắp xếp cái này.

Lôi Vân là một cô gái, cô ấy có thể 24 tiếng đồng hồ ở bên người bảo vệ Lăng Tuyết, nếu như vậy sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Tần Tuệ quan sát Lôi Vân, trong lòng âm thầm cảm thán, ngài Thân Đồ này cũng không chỉ là phái một người bảo vệ Lăng Tuyết đơn giản như thế, cái này cũng là phái một người giám thị bọn họ đó.

Tần Tuệ nhìn về phía Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc nửa điểm phản ứng cũng không có, liên tục nhìn mỉm cười, bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận.

"Được rồi, đi thôi." Thân Đồ Dạ làm thủ thế.

Lôi Vân lập tức đẩy xe lăn cho Lăng Tuyết đi về phía xe đang ngừng xe, Tần Tuệ hướng Thân Đồ Dạ hành lễ, sau đó bước qua nhanh.

Lãnh Thanh Mặc khẽ nhìn Thân Đồ Dạ cúi đầu hành lễ, sau đó cùng rời đi.

Thân Đồ Dạ nhìn bóng lưng anh ấy, hơi nheo mắt, ánh mắt rất là phức tạp.

Xe chậm rãi đi về hướng cô nhi viện, Lăng Tuyết ngồi ở trên chiếc xe Rolls Royce Phamton, đang xem tài liệu, những thứ này đều là tài liệu về cô nhi viện sắp tới sẽ diễn ra, Tần Tuệ đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ là liên tục không rảnh đưa cho cô.

Lôi Vân thì ngồi ở sau lưng Lăng Tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể ở bên cạnh quan sát, một đôi mắt giống như đôi mắt chim ưng rất sắc bén.

Tần Tuệ đều có chút sợ cô ấy, loại người này không nên đắc tội, đây là người nằm vùng của Thân Đồ Dạ ở bên cạnh Lăng Tuyết, hơn nữa trước kia còn là người của Thân Đồ Phong Hoa, cũng chẳng khác nào là một thuộc hạ.

Ai dám chọc

Lãnh Thanh Mặc trước sau như một vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, rót trà cho Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết uống một chén trà nóng, cảm giác trong dạ dày thoải mái hơn nhiều, nhìn kỹ tài liệu, phát hiện một vài vấn đề, cảm thấy rất ngoài ý muốn, còn tưởng rằng là mình không có biết, ngẩng đầu hỏi Lãnh Thanh Mặc: "Em nhớ được trước kia cô nhi viện là của nhà họ Hoắc trên danh nghĩa, sao hiện tại giống như đã đổi chủ?"

"Cô còn không biết đi?" Tần Tuệ cười nói, "ngài Thân Đồ đã mua lại cái hạng mục này, hiện tại vùng đất có núi vây quanh sẽ không bị khai phá, cô nhi viện vẫn là ở chỗ cũ, bảo trì bộ dáng lúc trước."

Lăng Tuyết nghe nói như thế thì sửng sốt, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi: "Không thể nào? Anh ấy mua lại toàn bộ hạng mục? cái kia mất hết bao nhiêu tiền a?"

"Tài chính rất lớn, Hoắc thị mới đầu cũng không dám động, là ngài Thân Đồ kiên trì phải làm như vậy." Tần Tuệ giải thích, "Tôi thấy ngài ấy làm như thế đều là vì cô."

"Anh ấy chưa từng nói qua với tôi." Lăng Tuyết cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, "Anh ấy tại sao phải như thế làm? Không phải cũng là thu mua thôi sao? Hoắc Thị đều đáp ứng nhưng trước kia không hiểu cho cô nhi viện, hắn muốn khai phá vùng đất có núi vây quanh làm công viên thì triệt để khai phá, không cho cô nhi viện ở lại."

"Cái này tôi cũng không hiểu." Tần Tuệ nhìn Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc nhấp một ngụm trà, giương mắt xem Lăng Tuyết: "Em nghĩ quá ngây thơ, cô nhi viện bị phiến núi bao quanh, một khi núi vây quanh bị khai phá, thì sẽ không ngừng nổ mìn để phá núi, không cần nói hoàn cảnh, ô nhiễm tiếng ồn, chỉ là đá nổ bị văn ra thì sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa một ngọn núi vây quanh khai phát ra tối thiểu chắc cũng phải hai năm gì đó, hai năm này cô nhi viện, bọn nhỏ phải được chuyển đi ra ngoài ở. Lại nói, đợi đến khi núi được khai phái thành công viên, du khách cũng sẽ quấy nhiễu đến bọn nhỏ trong cô nhi viện, đến lúc đó cô nhi viện còn phát triển như thế nào?"

"Đúng nga..."

Lăng Tuyết lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, cô không hiểu được kinh doanh, từ trước đến nay không có suy tính nhiều như thế, bây giờ nghe Lãnh Thanh Mặc vừa nói như thế mới biết hậu quả rất nghiêm trọng.

Lúc trước Lãnh Thanh Mặc cùng Hoắc Thị đã đàm phán thành cô, cô còn chưa cao hứng như vậy, không có nghĩ tới sau lưng còn có nhiều ẩn tình như vậy.

Lãnh Thanh Mặc giải thích: "Lúc trước đàm phán thành công cũng là không có cách nào giải quyết, anh đã cho người ta xây dựng một khu cô nhi viện ở nơi khác, nghĩ tới lúc nổ núi, bọn nhỏ có thể ở tới đó, chờ bọn họ thích ứng thì không cần thiết lại chuyển về. Kỳ thật đem cô nhi viện lưu lại, phần nhiều chính là thực hiện các nguyện vọng của bọn em, bọn họ trụ hay không trụ ở chỗ đó cũng không quan trọng, đợi đến lúc khai phá xong, cô nhi viện cũng sẽ thanh tĩnh một hồi, đến lúc đó các em có thể xem bất cứ lúc nào, nhưng đã không thích hợp để ở lại."

Dừng một chút, anh khổ sở cười một tiếng, bất đắc dĩ "Nói" - -

"Kỳ thật nói trở lại, đều là vì anh không có thế lực lớn như ngài Thân Đồ, chỉ cần anh ta nói một câu thì có thể từ lấy hạng mục từ trên tay Hoắc thị, triệt triệt để để vì em mà giải quyết tất cả phiền não, mà anh, chỉ có thể đi thỉnh cầu tiếp theo mà thôi."

"Anh đừng nói như vậy." Lăng Tuyết vội vàng trấn an, "Anh có thể làm được nhưng cái này đã là rất tốt rồi."

"Em có thể hiểu là tốt rồi" Lãnh Thanh Mặc khẽ giơ giơ lên khóe môi, tiếp tục thưởng thức trà.

Lăng Tuyết cảm giác mình trong lúc vô hình giống như đã tổn thương anh, trong lòng mơ hồ có chút áy náy, nhưng mà Lãnh Thanh Mặc nếu đã không muốn nói tiếp, cô cũng sẽ không nhiều lời nữa, tiếp tục xem tài liệu.

Chỉnh sửa một phần tài liệu xong, Lăng Tuyết xúc động không ít, cảm thấy vô cùng không thể tưởng tượng nổi: "Trước kia chưa hiểu rõ bao nhiêu, hiện tại mới phát hiện hạng mục này thật lớn thật tốt, cái này thì phải đầu tư bao nhiêu tiền a, Thân Đồ Dạ tiêu nhiều tiền như vậy mua lại cứ như vậy không vậy, thật lãng phí a."

"Lấy tài sản và quyền thế của ngài Thân Đồ, cái này cũng không tính cái gì." Tần Tuệ cười nói.

"Nhưng mà thật thật lãng phí." Lăng Tuyết cảm thán không thôi, "Tôi cảm giác quá lãng phí tiền của anh ..."

"Kỳ thật..." Tần Tuệ muốn nói lại thôi.

"Chị muốn nói cái gì?" Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn cô.

"Cái này..." Tần Tuệ suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói, "ngài Thân Đồ đem cái hạng mục này mua lại tất cả đều là vì cô, nếu là cô cũng cảm thấy lãng phí như lời nói, có thể suy tính tự mình phát triển a."

"Tôi trước kia hiểu được phát triển, nhưng ta căn bản là sẽ không hiểu kinh doanh ..." Lăng Tuyết bật thốt ra, sau khi nói xong mới hiểu được ý tứ của Tần Tuệ, "chị muốn tôi dùng danh nghĩa Cung thị phát triển hạng mục này?"

"Nếu lớn như thế không làm thật có chút lãng phí, không bằng lợi dụng hợp lý cơ hội tốt này."

Tần Tuệ cười nói, "ngài Thân Đồ trước đến giờ đều không có làm dự án giống cái này, lần này mua cái này chính là vì cô, cô nếu mà mở miệng nói hạng mục này phát triển, ngài ấy nhất định đồng ý, đương nhiên, tôi cũng chỉ là đề nghị mà thôi, cụ thể vẫn là xem ý tứ của cô."

Lăng Tuyết nhướng mày, không nói gì, giương mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc.

"Trên phương diện làm ăn không cần phải gấp." Lãnh Thanh Mặc trước sau như một che chở Lăng Tuyết, biết rõ tâm tư của cô, "Tiểu Tuyết mới vừa vặn quản lý, cần học tập nhiều hơn, không thể gấp. Huống chi, ngài Thân Đồ đã mua lại cái này hạng mục lớn như vậy, sao có thể nói không muốn phát triển là không phát triển? Nếu thật là làm như vậy, có phải muốn nói rằng Tiểu Tuyết là người tham mộ hư vinh, rắp tâm bất lương? ? Trong lòng anh ta sẽ nghĩ sao? ? Mặc dù thế lực của Cung thị chúng ta không bằng thế lực của ngài Thân Đồ, nhưng mà cũng không cần phải cho tiểu Tuyết đi cầu nhân."

"Vâng"

Tần Tuệ vội vàng cúi đầu xuống, "Là tôi nghỉ không chu toàn, thực xin lỗi."

Lăng Tuyết thấy bộ dạng này của chị ta, không khỏi trấn an: "Chị chỉ là nói là ra ý kiến của mình mà thôi, người thật sự tiếp thu ý kiến là tôi."

"Cảm ơn cô đã thông cảm." Tần Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

"Không cần để ý đến việc kinh doanh" Lãnh Thanh Mặc đưa cho Lăng Tuyết một ly trà, "Xem một chút tài liệu phía dưới về cô nhi viện trước đi"

"Hảo." Lăng Tuyết mở ra phía dưới tài liệu, thế nhưng đều là của mình trưởng thành sổ tay, tất cả đều là quách viện trưởng bọn họ vì nàng ghi chép từng ly từng tý, từ năm tuổi rưỡi đến năm ngoái, tất cả đều ghi chép ở phía trên...

1 comment: