Kẻ Thù Bên Gối - Chương 204 - Chứng Minh Thân Phận



Từ lúc mới bắt đầu, lúc nhìn thấy Cung Hiếu Cường dẫn Cung lão tiên sinh, Lãnh Thanh Mặc cũng đã đoán được mọi thứ, tất cả quá trình đều ở trong dự liệu của anh ta, hoàn toàn không có có cái gì gọi là bất ngờ cả.

Nhưng mà, anh ta càng là bình tĩnh lãnh đạm, Cung lão tiên sinh lại càng cẩn thận!

Cái cảm giác này rất chi là vi diệu, Lăng Tuyết cũng phát hiện, cô không yên lòng thưởng thức cà phê, trong lòng mơ hồ có chút bất an, cô không hiểu, vì cái gì người càng thâm trầm cao thâm thì càng đề phòng Lãnh Thanh Mặc?

Thân Đồ Dạ cũng như thế, Cung lão tiên sinh cũng là như thế.

Cô thật sự là nghĩ không ra, Lãnh Thanh Mặc đến cùng có vấn đề gì, anh ấy toàn tâm toàn ý phụ trợ Cung Thiên Long, đối nhà họ Cung trung thành và tận tâm, người ngoài đề phòng anh ấy là bởi vì coi anh là đối thủ, nhưng sao người nhà họ Cung cũng tìm mọi cách đề phòng anh ấy?

Anh ấy đã làm mọi thứ vì nhà họ Cung, lẽ nào tất cả mọi người không nhìn thấy sao?

...

"Mẫu máu đã lấy xong, chúng tôi sẽ đi tiến hành xét nghiệm, chúng tôi sẽ dùng dụng cụ chuyên nghiệp, chuyên gia xét nghiệm, nhưng vẫn cần thời gian vài tiếng, mời mọi người chờ."

"Đi thôi"

Cung lão tiên sinh ra hiệu, hai đội thuộc hạ đi theo hai bên bác sĩ cùng đi, phòng ngừa mẫu máu bị người đánh tráo.

Thái độ cẩn thận như thế, trong một thoáng chốc, Lăng Tuyết còn tưởng rằng là đây là hoàng tộc cần kiểm nghiệm long mạch.

Nhưng mà cẩn thận một chút cũng tốt, đúng như Cung lão tiên sinh đã nói, khi có kết quả thì sẽ không có người nào có thể nhắc lại hoặc có bất kỳ dị nghị gì, trong lòng Lăng Tuyết cũng có thể thả lõng một chút, từ nay về sau chỉ toàn tâm gánh vác cái trách nhiệm Cung nhị tiểu thư này.

Cung lão tiên sinh nhìn đồng hồ trên tay một chút canh thời gian, nói: "Hiện tại là chín giờ, chắc còn cần vài cái tiếng nữa mới có kết quả, sự việc quan trọng, nên phiền mọi người giúp lão già này cùng nhau thức đêm chờ kết quả đi, tự mình đánh giá."

"Vâng vâng, mọi việc do ngài định đoạt." người của nhà họ Cung tất cả đều đồng ý.

"Nha đầu, chắc con không thành vấn đề phải không?" Cung lão tiên sinh nhìn Lăng Tuyết.

"Không thành vấn đề." Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, quay đầu lại phân phó cho Tần Tuệ, "Kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya, vừa rồi là cơm tối, chắc có người cũng không có ăn được, đợi lát nữa nếu mà đói có thể ăn một chút "

"Vâng" Tần Tuệ lập tức đi chuẩn bị.

"Tiểu nha đầu xử lý mọi việc rất chu đáo." Cung lão tiên sinh liên tục không biến sắc quan sát Lăng Tuyết, "Cũng rất có khí phách, so sánh với những người cùng lứa, con mặc dù so với Thiên Long thiếu tao nhã, nhưng so với con bé lại nhiều thêm một phần ngang ngược, làm cho ta nhớ đến bà nội của con lúc còn trẻ."

"Con còn chưa có gặp qua bà nội, thật đáng tiếc." Lăng Tuyết nghĩ đến người thân của mình, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, "Bà nội trông thế nào cũng không biết."

"Trong nhà có gia phả và ảnh chụp, ta sẽ cho người lấy ra cho con xem xem."

Cung lão tiên sinh phất tay, thuộc hạ lập tức đi lên lầu hai trong thư phòng cầm xuống.

"Biết đánh cờ không?" Cung lão tiên sinh hỏi Lăng Tuyết.

"Có học một chút, cái này không giỏi lắm"

Lăng Tuyết trước kia vốn là không thích đánh cờ, về sau giả mạo lúc Cung Thiên Long đi theo Lãnh Thanh Mặc học chút, nhưng mà thật sự là không giỏi, đánh với Tần Tuệ đều đánh không lại, nên không cần so với Lãnh Thanh Mặc .

"Đến rồi, chơi vài ván với ông."

Cung lão tiên sinh xoán tay áo, người giúp việc vội vàng lấy ra một bàn cờ.

Lăng Tuyết đổi đến vị trí đối diện với ông, hai người bắt đầu đánh cờ, Lăng Tuyết rất nghiêm túc đánh cờ, vốn cho là mình không nên thua quá thảm, nhưng mà qua vài ván, chỉ không đến một phút liền bị lão gia tử tiêu diệt, cuối cùng là kết thúc trong thảm bại.

Cô tự mình chơi đến sốt ruột, lão gia tử cũng trở nên mất hứng.

Lăng Tuyết dài thở ra một hơi, thăm dò hỏi: "Không bằng để Thanh Mặc chơi vài ván đi? Trinh độ anh ấy tương đối khá."

"Tốt" Cung lão tiên sinh cũng không từ chối.

Lăng Tuyết mừng rỡ, quay đầu lại gọi Lãnh Thanh Mặc: "Thanh Mặc!"

Lãnh Thanh Mặc giương mắt nhìn cô, dùng khăn xoa xoa tay, mới rót trà ngon bưng lại cho Cung lão tiên sinh và Lăng Tuyết mỗi người một chén, sau đó ngồi ở vị trí Lăng Tuyết, sắp xếp lại quân cờ, cùng Cung lão tiên sinh đánh cờ.

Lãnh Thanh Mặc vừa đánh tay, thế cục liền thay đổi .

Nhìn ra được, Cung lão tiên sinh là người thích đánh cờ, hơn nữa tay nghề cũng là tương đối tốt, cho nên vừa rồi mới có thể đem Lăng Tuyết đánh thành hoa rơi nước chảy.

Nhưng mà bây giờ đụng phải Lãnh Thanh Mặc, Cung lão tiên sinh đụng phải đối thủ, bất luận ông đi nước cờ nào cũng đều không thể địch được Lãnh Thanh Mặc, nhưng Lãnh Thanh Mặc cũng nắm giữ cực kỳ tốt, đã đánh 7 ván rồi đều cùng Cung lão tiên sinh không phân thắng bại.

Cung lão tiên sinh từ lúc mới bắt đầu thì thoải mái đối phó với đối thủ, về sau toàn lực ứng phó, rồi đến chau mày, lòng bàn tay đổ mồ hôi, quá trình không hề dài, nhưng mà giống như trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng.

Đến ván thứ 9 vẫn là ngang tài ngang sức, Cung lão tiên sinh cuối cùng thiếu kiên nhẫn , không vui trách cứ: "Lãnh Thanh Mặc, cậu không cần nhường cho ta, hiện tại bắt đầu xuất ra bản lĩnh thật sự, nên thắng thì thắng, cái này luôn không phân thắng bại có ý gì?"

Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, gật đầu, tiếp tục cùng ông đánh cờ, ván này rất nhanh đã phân ra thắng bại, chỉ cần Cung lão tiên sinh đem một quân cờ cuối cùng bỏ xuống, Lãnh Thanh Mặc sẽ thắng, lúc này, một cánh tay đột nhiên đưa đến, đem ván cờ của Cung lão tiên sinh chuyển sang thế trận khác, cơ hội thắng xuất hiện !

"Cái này là..." Cung lão tiên sinh đầu tiên là sững sờ, lập tức phản ứng, mừng rỡ, "Đúng vậy, ta tại sao không có nghĩ tới bước này? Chỉ cần bước này liền quay chuyển càn khôn, biến nguy thành an. Cảm ơn..."

Ông vừa quay đầu nhìn lại người chỉ điểm, không khỏi sửng sốt "Là cậu?"

"Ngài Thân Đồ!" Tất cả mọi người đứng dậy hướng Thân Đồ Dạ ân cần chào hỏi hành lễ.

Thân Đồ Dạ làm cái "Xuỵt" ra dấu tay, đáng tiếc vẫn là ầm ĩ đến người vừa mới ngủ Lăng Tuyết, cô híp mắt nghiêng đầu nhìn đến, lười biếng hỏi: "Ah? Làm sao anh tới rồi?"

"Đến đón em" Thân Đồ Dạ bất mãn nhíu mày, Lăng Tuyết tựa vào lưng Lãnh Thanh Mặc ngủ gà ngủ gật, tư thế vô cùng thân mật, anh duỗi tay về phía cô "Lại đây!"

Lăng Tuyết vân vê con mắt đứng lên đi đến bên cạnh Thân Đồ Dạ, ngáp một cái giống như cười: "Buồn ngủ quá."

"Không phải là đã nói với em, xong việc gọi điện cho anh sao? Bây giờ là lúc nào rồi ?"

Thân Đồ Dạ giọng nói tràn đầy không vui, lại sủng ái sửa sang lại mấy sợi tóc trên trán cô.

"Đột nhiên có chút việc" Lăng Tuyết theo thói quen ôm cánh tay anh, "mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ"

Thân Đồ Dạ nhìn đồng hồ trên tay một chút, ôm cô ngồi trên ghế sofa, lúc này mới phát hiện trừ Cung lão tiên sinh và Lãnh Thanh Mặc đang ngồi, tất cả mọi người đều đứng, anh tùy ý phất tay, "Đều ngồi đi."

Mọi người lúc này mới ngồi xuống, nhưng mà mỗi người đều căng thẳng hề hề, không dám thở mạnh, đặc biệt là Cung Hiếu Cường và vợ ông ta, muốn nịnh nọt nói vài lời, nhưng lại không dám nhiều lời.

Lãnh Thanh Mặc nhìn Thân Đồ Dạ gật đầu chào hỏi, Thân Đồ Dạ khẽ giơ giơ lên khóe môi.

"Thân Đồ Dạ?" Cung lão tiên sinh nhìn Thân Đồ Dạ, "Định đứng lên, lúc này chắc là lần thứ hai nhìn thấy cậu."

"Là sao? Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy Cung lão tiên sinh." Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười.

"Lần thứ nhất là lúc trong hôn lễ của cậu với Thiên Long"

Cung lão tiên sinh nói đến việc này thì rất là không vui, ‘’Cậu trước mặt mọi người vứt bỏ Thiên Long, làm ta khắc sâu ấn tượng a."

Nghe được câu này, tất cả mọi người có chút lúng túng, bầu không khí đều thay đổi thành khó xử.

Lãnh Thanh Mặc bóp quân cờ, không có nửa điểm phản ứng, vẫn như cũ duy trì thần thái lúc trước, giống như cái này không có quan hệ với anh.

"À, thì cung lão tiên sinh có tham dự hôn lễ lần đó, tôi không có ấn tượng gì, xin lỗi." Thân Đồ Dạ ngược lại trên mặt đầy thản nhiên, "Buổi hôn lễ kia có chút hiểu lầm, tôi đã nhận lầm Cung Thiên Long thành cô ấy, diễn ra hôn lễ khi đó mới phát hiện có sai xót, cho nên đúng lúc kết thúc sai lầm."

Anh nói thành mây trôi nước chảy, không có nói qua ai đúng ai sai, cũng không có nói nửa câu về Lãnh Thanh Mặc và Tần Tuệ lừa gạt anh.

"Nói như thế, cậu lúc trước đã quen biết với nha đầu này?" Cung lão tiên sinh đại khái đã rõ ràng.

"Đúng"

Thân Đồ Dạ thân mật ôm Lăng Tuyết, "Cung Thiên Long bị tai nạn giao thông sau đó hôn mê bất tỉnh, nha đầu này thay thế Cung Thiên Long xử lý một ít chuyện, tôi đã đem hai người thành một, nhưng mà người tôi thích vẫn luôn là cô ấy."

"Hiểu rồi" Cung lão tiên sinh gật gật đầu, "Khó trách bọn họ nói với lão là thế thân gì đó, giả giả thật thật, nguyên lai là có việc như thế này"

"Không bằng trước hết kết thúc ván cờ này đi"

Thân Đồ Dạ chỉ cờ bàn, "Anh Lãnh chắc đã nghĩ kỹ bước tiếp theo nên đi như thế nào rồi."

Cung lão tiên sinh phục hồi tinh thần lại, tiếp tục cùng Lãnh Thanh Mặc đánh cờ.

Ván này, Cung lão tiên sinh cuối cùng vẫn thua, ông tiếc nuối cảm thán: "Ai, còn tưởng rằng có thể gỡ lại một ván, không nghĩ tới cuối cùng vẫn thua."

Ông ngẩng đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc, "tay nghề của cậu thật là cao siêu, ta bái phục!"

Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, dùng thủ ngữ nói: "Là bà nội dạy."

Cung lão tiên sinh nhìn thấy hiểu thủ ngữ, nhìn thấy câu này, hơi ngẩn ra, trong mắt có chút lạc lõng, thở dài nói: "tay nghề của ta cũng là do chị ấy dạy, chị ấy đánh cờ rất giỏi."

Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, anh rót một chén trà nóng, sau đó đứng dậy đưa cho Thân Đồ Dạ.

"Tốt lắm, dọn đi, không chơi nữa" Cung lão tiên sinh không có hứng, "Gọi điện hỏi bệnh viện một chút còn bao lâu nữa."

"Vâng" thuộc hạ lập tức đi gọi điện hỏi thăm.

"Bệnh viện?" Thân Đồ Dạ nhướn mày.

"Ách, chuyện này là có hiểu lầm..." Cung Hiếu Cường thấp thỏm lo âu giải thích, "Kỳ thật tôi chỉ là..."

"Chính là xét nghiệm DNA một lần nữa" Lăng Tuyết ngắt lời ông ta, đơn giản nói với Thân Đồ Dạ "Để mọi người yên tâm, em cũng yên tâm."

"Ah" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, giống như không cho là đúng, "Khó trách Cung lão tiên sinh xuất hiện đêm nay, anh còn nói là ngọn gió nào đem ông ấy thổi qua đó"

"Ta biết rõ nha đầu này là bạn gái của cậu"

Cung lão tiên sinh không kiêu không nịnh nói, "Cậu muốn trách ta, ta cũng không có cách nào, việc này có quan hệ đến huyết mạch của nhà họ Cung ta, ta phải được biết rõ, cũng không phải là nhằm vào ai."

"Ngài nghĩ nhiều rồi." Thân Đồ Dạ cười nhạt một tiếng, "Đúng như ngài đã nói, vấn đề này là việc nhà của ngài, chỉ cần là công bằng công bằng chính trực, tôi sẽ không cố hỏi, trừ phi..."

Anh bén nhọn nhìn chằm chằm Cung Hiếu Cường, "Có người dám khi dễ tiểu Tuyết, đó chính là chống đối với tôi!"

Cung Hiếu Cường hù dọa sợ run cả người.

"Nói cái gì, em lợi hại như thế, ai dám khi dễ em?" Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, hờn dỗi nói, "Em đói, đi ăn khuya với em."

"Được" Thân Đồ Dạ ôm cô đứng dậy, "Anh sẽ cùng em chờ kết quả!"

1 comment: