Kẻ Thù Bên Gối - Chương 205 - Người Đàn Ông Thành Thực

~~

"Ân." Lăng Tuyết kéo cánh tay anh, hai người cùng đi vào phòng bếp ăn cái gì đó.

Người nhà họ Cung nhìn thấy bọn họ ân ái như thế, trong lòng mọi người cùng xuất hiện, Cung nhị tiểu thư tìm được Thân Đồ Dạ cái chỗ dựa này thật sự là vô địch vững chắc, về sau còn có ai dám chọc cô?

Cung Thiên Long bất hạnh chết thảm đã trở thành sự thật, còn có một em gái song sinh thay thế cô phụ trách quản lý nhà họ Cung, thật ra là một chuyện tốt, nếu đem so với nhà họ Cung không người thừa kế thì bất hạnh hơn nhiều phải không?

Huống chi cái cô Cung nhị tiểu thư này với Cung Thiên Long về hình dáng thì giống nhau như đúc, năng lực cũng không thể xem nhẹ, còn có một chỗ dựa khổng lồ vững chắc.

Bởi vì có cô tồn tại, tang lễ Cung Thiên Long mới có thể làm được long trọng như vậy, người bên ngũ thần tất cả đều đến đưa tang, Thân Đồ Dạ lần đầu tiên ở trước mặt truyền thông lộ diện, còn ở trướcmặt của mọi người ngồi xổm xuống thắt dây giày cho cung nhị tiểu thư, đẩy xe lăn, cái kia đủ để giải thích rõ địa vị của cô ở trong lòng anh ta.

Cũng bởi vì cái kia, cổ phiếu của Cung Thị tăng lên đỉnh điểm, giá trị cổ phần thị tang điên cuồng, trong một đêm, tiền tài quyền thế của nhà họ Cung đã vượt qua ngũ thần, cái này có chút đặc biệt vinh hạnh, không phải là ai cũng có thể mang đến .

Huống chi, hiện tại Cung Hiếu Cường nhằm vào Cung nhị tiểu thư, Thân Đồ Dạ lại tự mình đến cùng cô, cùng nhau chờ kết quả, anh ấy mặc dù không có nhiều lời gì, nhưng chỉ cần vài câu lời nói hời hợt kia, vài động tác thân mật cũng đã đủ để giải thích rõ mọi thứ.

Anh ấy chính là muốn nói cho người nhà họ Cung, Cung nhị tiểu thư là người của anh, bắt nạt cô chính là đắc tội với anh!

Chỉ dựa vào cái này, Cung Hiếu Cường lại thấp thỏm lo âu, ông ta bắt đầu ý thức được việc làm ngu xuẩn đến cở nào của mình, tiếp đến nên kết thúc như thế nào? ? Làm sao bây giờ? Ông ta hoàn toàn mất phương hướng.

...

Người giúp việc chuẩn bị các món ăn cho bữa khuya, Lăng Tuyết và Thân Đồ Dạ vừa ăn cái này cái nọ vừa nói chuyện phiếm, đơn giản chính là có hay không đều được, tất cả đều là nói chuyện tào lao, Lăng Tuyết mỗi lần ở cùng Thân Đồ Dạ thì sẽ biến thành nói nhảm, Thân Đồ Dạ yên tĩnh nghe, bầu không khí này ấm áp cực kỳ.

Ai cũng không dám quấy rầy bọn họ.

Lãnh Thanh Mặc nhìn thoáng qua, liền liên tục cúi đầu châm trà, lại cũng không có nhìn lần thứ hai.

Tần Tuệ ở bên cạnh hầu hạ, cẩn thận quan sát sắc mặt Thân Đồ Dạ, rất sợ anh ta có nửa điểm không vui.

"Hỏi một chút những người khác còn muốn ăn hay không bữa khuya, cho bọn họ cũng thưởng thức một chút đi."

Lăng Tuyết nghĩ rất chu đáo, "Hoặc là hỏi một chút ông nội và Thanh Mặc, bọn họ có muốn ăn chút gì không, cho phòng bếp đi chuẩn bị."

"Vâng" Tần Tuệ vội vàng đi chuẩn bị.

Tất cả mọi người bắt đầu ăn khuya, còn phải chờ hơn ba tiếng nữa, cũng không người nào dám nói chuyện phiếm gì, lo lắng đề phòng chờ đợi, dài như cả năm.

Lăng Tuyết cơ bản cũng cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn thấy mọi người trên mặt bắt đầu buồn ngủ, nhưng mà bây giờ Thân Đồ Dạ đến, cô đã cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, ăn xong bữa khuya lại cùng anh đi dạo trong vườn.

Trước khi đi dặn dò Tần Tuệ, khi có kết quả thì gọi bọn họ trở về.

Căn nhà này trước kia là của Cung lão phu nhân, đã xây vài thập niên, kiến trúc có chút cô xưa, có hơi hướng của hoàng gia.

Trong vườn có nhiều cây gỗ lim dọc hành lang, thiết kế theo kiểu Trung Quốc cổ điển, trên cây cột treo đèn lồng màu đỏ lớn, xung quanh trồng rất nhiều hoa cỏ đẹp mắt, cho dù ở trong đêm khuya vẫn kiều diễm như cũ.

Hai người trong tản bộ nói chuyện phiếm hành lang, Lăng Tuyết có chút mệt mỏi, không biết rõ vì cái gì gần đây lúc nào cũng thích ngủ, mặc kệ buổi tối ngủ sớm bao lâu, ngày thứ hai ban ngày còn luôn ngủ gà ngủ gật.

"Bằng không thì đi ngủ một chút đi"

Thân Đồ Dạ đau lòng ôm cô " khuya thế này còn phải ở chỗ này lăn qua lăn lại, những người kia có thể thật sự là phiền phức."

"Tùy bọn họ đi" Lăng Tuyết ngáp giống như cười, "xét nghiệm một lần cũng tốt, thật sự em đến bây giờ cũng có một loại cảm giác không thiết thực, cảm thấy thân phận này tới quá đột ngột, hiện tại một lần nữa làm xét nghiệm, trong tâm của em cũng xác thực một chút."

"Được rồi" Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết ở trên hành lang dài ngồi xuống, "Cái cổ còn đau hay không?"

"Hiện tại không có cảm giác gì, chính vì mang cái giá hộ gáy, không quá thoải mái." Lăng Tuyết sờ sờ trên cổ cái giá hộ gáy, "Không biết lúc nào có thể lấy xuống."

"Còn thêm mấy ngày nữa"

Thân Đồ Dạ kéo tay cô ra, "Không nên lộn xộn, lỡ như đụng tới miệng vết thương lại phiền toái."

"A." Lăng Tuyết ngoan ngoãn nghe lời nói.

"Lại đây." Thân Đồ Dạ kéo cô từ chiếc lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình.

"Làm sao đây? Sẽ bị người trông thấy" Lăng Tuyết có chút thẹn thùng.

"Nhìn thấy thì nhìn thấy, sợ cái gì"

Thân Đồ Dạ ôm thắt lưng của cô "Ban đêm thật lạnh, chiếc ghế này có chút lạnh như băng, ngồi ở trên người anh sẽ thoải mái một chút."

"Thì ra là như vậy nha."

Lăng Tuyết thật bất ngờ, không nghĩ tới anh thế nhưng cũng sẽ săn sóc như vậy, vì cô mà chu đáo như thế.

"Nếu không thì sao?" Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô "Lẽ nào em nghĩ rằng anh muốn ở chỗ này đè em ra không bằng?"

"Anh..." Lăng Tuyết mặt bỗng chốc liền hồng, "Nói cái gì đó, khốn kiếp!"

"Hắc hắc..." Thân Đồ Dạ tay cố ý hướng vào trong áo của cô "Cho anh xem xem vài ngày này có nhỏ lại hay không"

"Chán ghét, đừng giỡn nữa"

Lăng Tuyết sợ vội vàng kéo tay anh, sợ bị người trông thấy.

Hai người ở chỗ đó liếc mắt đưa tình, vui cười tức giận mắng, rất là vui vẻ.

Cách đó không xa, một thân ảnh cô độc đứng ở bên tường thủy tinh, bưng chén trà, lẳng lặng nhìn bọn họ, trong mắt vô cùng lạc lõng...

Hai người đùa giỡn một hồi lâu, Lăng Tuyết chợt nhớ tới việc của cô nhi viện: "Đúng rồi, hôm nay em đi cô nhi viện ."

"Anh biết rõ a." Thân Đồ Dạ đáp lại, "Bọn nhỏ cũng khỏe phải không?"

"Rất tốt" Lăng Tuyết quàng tay lên cổ anh, nghiêm túc hỏi, "Anh có phải đã mua cái hạng mục kia từ Hoắc Thị hay không?"

"Hm?" Thân Đồ Dạ ngơ ngác một chút, gật đầu, "uh!"

Giống như chuyện này đối với anh căn bản là không đáng giá được nhắc tới, anh cũng đã sớm quên, còn phải chờ một chút mới nhớ tới.

"Vì cái gì?" Lăng Tuyết hỏi một vấn đề rất ngây thơ, mặc dù trong lòng biết rõ đáp án, nhưng cô vẫn muốn hỏi.

"Nào có nhiều cái gì như vậy, muốn mua thì mua"

Thân Đồ Dạ vốn không muốn miệt mài theo đuổi vấn đề này, thuận miệng nói, "Bây giờ không phải là rất tốt sao? Nếu như bị Hoắc Thị khai phá, cô nhi viện đã có thể không được thanh tịnh, phá núi, không khí ô nhiễm, ô nhiễm, tiếng ồn, đều phiền chết. Em muốn trở về xem một chút cũng không được."

"Cảm ơn anh..."

Lăng Tuyết biết rõ từ trước đến nay người này chỉ làm không nói, vì cô làm cái gì, trước đến giờ cũng không muốn nói thêm, mỗi khi cô hỏi, anh cũng hời hợt đáp lại vài câu.

Bởi vì anh cảm thấy những thứ này đều là anh cam tâm tình nguyện đi làm, lúc làm sẽ không nghĩ tới cần báo đáp cái gì, cho nên căn bản cũng không cần thiết nhiều lời.

"Cám ơn cái gì?" Thân Đồ Dạ cảm thấy buồn cười, sủng ái xoa xoa bóp bóp má của Lăng Tuyết, cười nói, "thật ra anh lúc đầu muốn mua lại hạng mục này là vì trả thù em, hắc hắc."

"Cái gì?" Lăng Tuyết không hiểu ra sao, không hiểu ý tứ của anh.

"Khi đó em bỏ anh chạy đến Mỹ, để Cung Thiên Long thay thế em kết hôn với anh, mây là vẫn còn tốt đã nhận ra trong hôn lễ, không có bị lừa, về sau anh biết rõ bị lừa, trong lòng rất là nổi giận, đối với em hận thấu xương, nghĩ tới là muốn làm như thế nào mới có thể để cho em chạy về đến thỉnh cầu anh, nên sau đó đã mua lại cái hạng mục này, chờ em sau này trở lại Hải Thành rồi trở về ôm bắp đùi của anh cầu xin anh bỏ qua cho em, hắc hắc..."

Thân Đồ Dạ xấu xa cười, tưởng tượng ra cảnh kia thì có chút hưng phấn.

"Hừ, nguyên lai là như vậy, mất công em còn cảm động đến rối tinh rối mù." Lăng Tuyết tức giận chửi nhỏ, "Anh thật là người xấu, đã biết anh là người không có tốt bụng gì mà"

"Ân, lúc trước thật là không có tốt gì" Thân Đồ Dạ thành thực gật đầu, "Nhưng mà về sau lúc ở Mỹ đem em bắt lại, anh đã không có gây ra việc gì."

"Chán ghét!" Lăng Tuyết tức giận trừng mắt liếc anh một cái, xoay người muốn đi.

Thân Đồ Dạ liền vội vàng kéo cô: "được rồi được rồi, đừng nóng giận."

"Thân Đồ Dạ, em hỏi anh, nếu như về sau hai chúng ta gây gổ, anh có phải lấy cái đó ra uy hiếp em hay không?" Lăng Tuyết phẫn nộ hỏi.

"Cái này..." Thân Đồ Dạ rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Chắc sẽ không đâu, chỉ cần em không có làm quá phận..."

"Cái gì gọi chắc sẽ không đâu?"

Lăng Tuyết bỗng chốc liền nóng nảy, "em nói cho anh biết, Thân Đồ Dạ, về sau anh tốt nhất không nên làm ra việc gì, việc của chúng ta là của chúng ta, anh không được cầm cô nhi viện đến uy hiếp em, về sau cũng không thể cầm việc của nhà họ Cung đến uy hiếp em."

"Được được được, anh đồng ý" Thân Đồ Dạ không chút suy nghĩ đồng ý, ôm cô dụ dỗ đến, "Đừng nóng giận, ngoan ngoãn!"

"Không phải là em muốn tức giận, là anh làm như thế thật sự là quá ác liệt" Lăng Tuyết còn có chút bất mãn, "anh nhìn em xem chưa từng uy hiếp anh"

"Phốc xuy!" Thân Đồ Dạ nhịn không được cười, "Em ngược lại muốn uy hiếp anh, em có thể uy hiếp được không?"

"Em..."

"Được rồi được rồi, không thảo luận vấn đề này, nói chuyện tình cảm đi"

Thân Đồ Dạ cười nói, "Em phải đổi lại góc độ suy nghĩ, anh là người thành thực cỡ nào a, có sao nói vậy, trước đến giờ không lừa gạt em, nếu là người giảo hoạt thì anh sẽ nói anh tốn một số tiền lớn mua lại cái hạng mục kia chính là vì để cho em cao hứng, em sẽ cảm động, nói không chừng khuya hôm nay sẽ hầu hạ anh đến cực hạn đó."

"Ai muốn hầu hạ anh, chán ghét."

Lăng Tuyết xấu hổ đỏ mặt, anh mỗi buổi tối đều quấn quít lấy cô các loại, còn nói cô trước đến giờ không chủ động, hy vọng cô có thể chủ động một chút, có thể cô rất bảo thủ trong vấn đề này.

"Uh, vừa mới bắt đầu là như vậy, về sau chậm rãi dạy dỗ, em có thể biết nghe lời ."

Thân Đồ Dạ ôn nhu hôn lên tóc của cô, nhớ tới chuyện chính, nghiêm túc nói - -

"Đúng rồi, cái hạng mục kia liền tặng cho em, hiện tại em vừa mới tiếp nhận tổng tài tập đoàn Cung thị, nếu muốn làm nên công trạng gì, dù sao cái hạng mục đưa cho anh cũng vô ích, không bằng giao cho em đi xử lý, em muốn làm sao thì làm như vậy, thứ nhất có thể dàn xếp tốt cô nhi viện, các thầy cô giáo và bọn nhỏ, thứ hai cũng có thể coi đây là công trạng hướng ban giám đốc báo cáo kết quả. Chờ chúng ta từ anh quốc trở về, anh sẽ nhờ luật sư xử lý thủ tục."

"Không cần" Lăng Tuyết vội vàng từ chối, "Anh tiêu nhiều tiền và tâm tư như vậy mua lại hạng mục này, sao có thể tặng cho em? Không làm thì không hưởng, em không thể lấy không của anh này nọ. Anh có thể bảo vệ cô nhi viện đã là rất tốt rồi, mặc dù ước nguyện ban đầu không tốt"

"Nhưng mà công trạng của em..."

"Thành công của em cần tự mình làm"

Lăng Tuyết cắt đứt lời Thân Đồ Dạ nói, nghiêm trang nói, "Em muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình đem công ty quản lý tốt, mà không phải dựa vào anh, làm phụ nữa của Thân Đồ Dạ, em cũng phải có chút bản lĩnh thật sự mới được, anh nếu mà không yên tâm, thì dạy em kinh doanh, để em nắm giữ bản lĩnh so với trực tiếp đem hạng mục tặng cho em thì tốt hơn nhiều."

1 comment: