Kẻ Thù Bên Gối - Chương 206 - Kết Quả

Your place in this world by Martyn Wilkes on 500px

"Nhìn không ra em có chí khí như vậy." Thân Đồ Dạ sủng ái ôm Lăng Tuyết, "Được rồi, em đã như thế nói, anh sẽ không miễn cưỡng em, nhưng mà cái hạng mục này anh sẽ không động, chờ lúc nào em muốn làm thì nói sau. Mặt khác, em thật sự muốn cùng anh học kinh doanh? Em không phải là không thích trên thương trường anh lừa tôi gạt sao?"

"Chính xác là không thích." Lăng Tuyết nghĩ tới những thứ này thì rất buồn rầu, thở dài nói "Em thích cái cảm giác ở trên sân khấu biểu diễn, thích lái xe với gió với bão! Nếu như có thể lựa chọn, em ngược lại thà rằng tiếp tục sống cuộc sống trước kia. Nhưng mà hiện tại không có lựa chọn khác, chị của em bởi vì em mà chết, nhà họ Cung không người kế tục, em không thể bỏ lại cái gánh nặng này, đây là trách nhiệm của em, em phải gánh lên thôi!"

Nghe đến những lời này, Thân Đồ Dạ trầm mặc, mặc dù anh cũng biết rõ có một số việc có vấn đề, nhưng đã không nghĩ sâu hơn, dù sao Cung Thiên Long chết đã trở thành sự thật, Lăng Tuyết là người nhà họ Cung cũng là sự thật.

Lúc bắt đầu, Thân Đồ Dạ cảm thấy có nhiều điểm đáng hoài nghi, anh thậm chí hoài nghi Cung Thiên Long chết đều là một loại dự mưu, bởi vì đêm hôm đó, Cung Thiên Long hoàn toàn có thể không cần tự mình đi qua, phái thuộc hạ đi là tốt rồi, sức khỏe của cô ấy từ trước đến nay không tốt, nhu nhược như vậy, đến cùng vì cái gì lại muốn đích thân đi cứu người?

Nếu là bởi vì vừa mới biết được Lăng Tuyết là em gái song sinh của minh, nhất thời xử trí theo cảm tính quyết định làm như vậy, nhưng mà đối với tâm tư của Lãnh Thanh Mặc, tuyệt đối sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, cậu ta sao có thể sẽ để một Cung Thiên Long yếu đuối đi mạo hiểm như vậy đâu? Đây không phải là chịu chết sao?

Việc này nhất định có chuyện kỳ quặc.

Nếu như Thân Đồ Dạ cho người ta đi điều tra, cũng không phải là chuyện rất khó.

Nhưng khi nhìn đến Lãnh Thanh Mặc có bộ dạng cực kỳ bi thương, còn có Lăng Tuyết tín nhiệm anh, Thân Đồ Dạ vẫn không làm.

Rất nhiều thứ chỉ nhìn nhưng không thể hiểu thấu được, nếu không thường thường không như mong muốn.

Chân tướng có đôi khi sẽ rất tàn nhẫn, một khi tróc ra, sẽ cho người khó có thể tiếp nhận.

Lăng Tuyết vừa mới mất đi người thân, nếu là lại làm cho cô tiếp nhận một chút chân tướng xấu xí, cô có thể sẽ vô pháp thừa nhận.

Huống chi, nếu như việc kia thật sự là một âm mưu, đó cũng là chết không đối chứng, Cung Thiên Long đã không còn, rất nhiều chuyện nói không rõ ràng, nếu như Tần Tuệ và Lãnh Thanh Mặc thống nhất mọi việc, một mực chắc chắn đó là do Cung Thiên Long tự mình quyết định, Thân Đồ Dạ cũng không thể đem bọn họ làm cái gì được.

Cho nên, cân nhắc hết lần này đến lần khác, Thân Đồ Dạ vẫn là quyết định bỏ xuống việc này, giả vờ cái gì cũng không biết, chuyện đã qua đã trở thành kết cục đã định, về sau cẩn thận một chút một chút là tốt rồi.

Ít nhất Lăng Tuyết hiện tại đối với nhà họ Cung là độc nhất vô nhị tồn tại, không có nguy hiểm gì.

"Anh tại sao không nói chuyện?" Lăng Tuyết nhẹ giọng hỏi, "Anh có phải không thích em làm như thế hay không?"

"Anh có thích hay không không quan trọng, em thích là tốt rồi"

Thân Đồ Dạ ôn nhu ôm Lăng Tuyết, xấu xa ví dụ, "Em hiện tại giống như một cô gái nhỏ, ba ba nói cho em như vậy làm không đúng, em không phải nhất định sẽ nghe, nhất định phải tự mình vấp ngã, bị thất bại, mới học được bài học. Cho nên, anh phải để cho em tự mình đi xông vào trải nghiệm."

"Cái gì nha, anh lấy cái ví dụ này quá không thích đáng"

Lăng Tuyết hờn dỗi trách mắng, "Tại sao gọi ba ba và con gái? Em lại không phải là con gái của anh."

"Anh coi em là con gái nhỏ để sủng ái không tốt sao?" Thân Đồ Dạ xoa bóp má của cô.

"Không tốt, em muốn làm nữ vương!" Lăng Tuyết ngược lại tóm lấy lỗ tai anh, cố ý đùa anh, "Mau gọi em nữ vương! ! !"

"Hắc, em phản rồi!"

Thân Đồ Dạ chuẩn bị thu thập cô, cô bỗng chốc bỏ chạy, Thân Đồ Dạ liền đuổi theo cô, hai người ở trong hành lang truy đuổi chơi đùa, tiếng hoan hô cười nói, bầu không khí lãng mạn ấm áp.

Trong biệt thự, rất nhiều người đều nhìn thấy màn này, tâm tình lại thêm trầm trọng, hiện tại mọi người thậm chí nguyện ý không cần xem kết quả, hoặc là nói, vô luận kết quả như thế nào, bọn họ đều nhận định Lăng Tuyết là người thừa kế của nhà họ Cung.

Những thứ khác không cần nói, chỉ cần có Thân Đồ Dạ làm chỗ dựa vững chắc thì đủ rồi! ! !

Mà vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe, người của bệnh viện đến, tự mình đem báo cáo xét nghiệm đưa lại đây.

Cung lão tiên sinh nhìn ra cửa, ra hiệu cho thuộc hạ: "Đi mời Thân Đồ Dạ với nha đầu vào."

"Vâng" Thuộc hạ chuẩn bị đi.

"Vẫn nên để tôi đi " Tần Tuệ vội vàng nói, "Nhị tiểu thư nói để cho tôi thông báo với cô ấy"

"Được rồi, đi thôi." Cung lão tiên sinh gật gật đầu.

Chờ người nhà họ Cung tất cả đều tập trung lại đây, nguyên vốn có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ đều có tinh thần vô cùng phấn chấn, chuẩn bị xem kết quả.

Mặc dù cái kết quả đã không còn quan trọng nữa, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn là tồn tại, vẫn muốn biết đáp án dĩ nhiên là cái gì.

...

Thân Đồ Dạ đuổi theo Lăng Tuyết, đem cô ép lên trên một cây cột và đang hôn nóng bỏng.

Lăng Tuyết hai tay chống trên vai anh, muốn đẩy anh ra, nhưng làm sao so với cơ thể tường đồng vách sắt chắc chắn của anh, như thế nào cũng đẩy không ra.

Anh có đôi khi chính là như vậy, như một cậu bé bất đắc dĩ, nghĩ gì có nấy, hoàn toàn không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Lăng Tuyết thường xuyên cảm thấy lúng túng ngượng ngùng, nhưng bây giờ cũng chầm chậm tiếp nhận .

Anh nhiệt tình tựa như một ngọn lửa ngọn lửa bao quanh cô, làm cho cô không thể kháng cự.

Rất nhanh cô ở trong lòng anh, giống như một làn nước, mềm mại được không thể tưởng tượng nổi.

Thân Đồ Dạ hôn dần dần hôn sâu hơn, tay cũng bắt đầu càn rỡ...

Tần Tuệ đứng cách đó không xa, thấy một màn như vậy, lúc này lúng túng cực kỳ.

Hai người dính vào nhau, chị ta rất ngại phải phá hư cái bầu không khí này, nhưng mà không cắt đứt bọn họ, bên trong có nhiều người lại đang chờ như vậy.

"Khụ khụ..." Tần Tuệ ho khan vài tiếng, muốn dùng cái này để nhắc nhở bọn họ.

Có thể Thân Đồ Dạ vẫn không có phát giác, còn tiếp tục vong tình quên mình hôn Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết cũng vậy, căn bản cũng không có phát hiện cách đó không xa có người nhìn bọn họ chằm chằm.

"Ầm!" Cách đó không xa đột nhiên cái gì đó rớt trên mặt đất làm vang lên âm thanh.

Tần Tuệ vô ý thức quay đầu nhìn lại, là một con mèo đụng phải chậu hoa.

Lăng Tuyết cuống quít đẩy Thân Đồ Dạ ra, lúc này mới phát hiện Tần Tuệ đang đứng ở chỗ họ không xa, tay chân luống cuống.

Lăng Tuyết rất là lúng túng, Thân Đồ Dạ ngược lại rất bình tĩnh, bàn tay nâng mặt cô lên, thay nàng lau nước miếng trên môi, sau đó mới không nhanh không chậm hỏi: "Cái gì vậy?"

"Cái kia, người của bệnh viện đã đến." Tần Tuệ cúi đầu không dám nhìn bọn họ, "Cung lão tiên sinh mời các người đi vào."

"Biết rồi, chị đi trước đi." Thân Đồ Dạ nhàn nhạt đáp lại.

"Vâng" Tần Tuệ cúi đầu lui ra, thiếu chút nữa đụng vào cây cột.

"Đều tại anh, đều tại anh." Lăng Tuyết xấu hổ đánh lồng ngực Thân Đồ Dạ.

"Được rồi được rồi." Thân Đồ Dạ cầm tay cô, thân mật ôm nàng, "Đi vào đi."

"Thật sự là xấu hổ chết được" Lăng Tuyết mặt đỏ hồng, quả thực không có cách nào khác gặp để gặp người.

"Cái này thì có cái gì xấu mà mất mặt ? Không phải là KISS sao?" Thân Đồ Dạ lại không cho là đúng, còn tà ác mò Lăng Tuyết "Chờ chút nữa xong sớm xíu, đêm nay anh muốn..."

"Không được!" Lăng Tuyết tức giận quát khẽ, "Anh cả ngày lẫn đêm đều muốn cái này, tinh trùng lên não rồi sao?"

"Ân, em đoán đúng rồi" Thân Đồ Dạ nghiêm trang gật đầu, "anh nhìn thấy em liền."

"Thân, Đồ, Dạ! ! ! !"

Lăng Tuyết tức chết muốn, người đàn ông này tại sao có thể vô liêm sỉ như thế? Quá chán ghét .

"Hắc hắc..." Thân Đồ Dạ xấu xa cười .

...

Bên trong nhà, Lãnh Thanh Mặc ưu nhã thưởng thức trà, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bên ngoài, anh đem hết mọi hạnh động ở đây nhìn ở trong mắt, không biến sắc, chỉ là trong bình trà đã sắp uống xong, anh uống thêm!

Vào phòng, tất cả mọi người trăm miệng một lời hướng Thân Đồ Dạ ân cần chào hỏi: "ngài Thân Đồ!"

"Nhị tiểu thư!" Còn có nhìn Lăng Tuyết ân cần chào hỏi, mặc dù thân phận của cô còn chưa được chứng thật.

"Ngồi đi." Cung lão tiên sinh ra dấu tay "mời".

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết ngồi xuống đối diện, Lãnh Thanh Mặc rót hai chén trà mới, Tần Tuệ vội vàng bưng qua cho bọn họ.

Thân Đồ Dạ liên tục nghiện cách pha trà của Lãnh Thanh Mặc, đặc biệt hương thuần thanh nhã, không người có thể so sánh.

Lăng Tuyết là người không biết thưởng thức trà đạo nên không có có cái gì gọi là nghiện, đôi khi uống một chén ấm áp dạ dày.

"Hai bên bệnh viện nhân đều đến, kết quả đều có."

Cung lão tiên sinh phất tay, hai bên bác sĩ tự mình đem hai phần kết quả DNA đưa đến.

Cung lão tiên sinh không có nhận, mà là nhìn Thân Đồ Dạ: "Ngài Thân Đồ mời?"

"Không cần" Thân Đồ Dạ mím môi cười một tiếng, "cái này là việc nhà của các người, quá trình đều là công bằng chính trực như vậy, đưa đến chỗ tôi xem chừng lại ngược lại"

"Vậy hãy để cho nha đầu mở ra đi."

Cung lão tiên sinh còn khiêm nhường, đến lúc này, ông ấy kỳ thật cũng không ý muốn biết kết quả nữa, cái ông ta lo lắng chính là kết quả là ông ta không muốn nhìn thấy, nếu như Lăng Tuyết thật sự là cái đồ giả mạo, cái kia người thừa kế của nhà họ Cung thật không có.

"Con?" Lăng Tuyết nhướng mày, "sẽ không thích hợp lắm?"

Cô là đối tượng bị người ta hoài nghi, sao có thể để cho cô đi công bố đáp án?

"Nếu không để cho Cung phó tổng công bố đi." Thân Đồ Dạ hời hợt nói, "Dù sao nghi ngờ là ông ta nói ra, hiện tại muốn biết nhất đáp án nhất hẳn là ông ta."

"Tôi, tôi tôi..." Cung Hiếu Cường vô cùng hoảng loạn, "Tôi" hồi lâu cũng không có "Tôi" ra thành quả cái gì.

"Cũng tốt." Cung lão tiên sinh gật đầu, "Hiếu Cường, con xem trước, sau đó cho mọi người công bố kết quả."

"Cậu, cái này..." Cung Hiếu Cường khiếp đảm nhìn Thân Đồ Dạ, "Không được rồi?"

"Đi!" Cung lão tiên sinh cường thế ra lệnh, "Thân Đồ tiên sinh nói đúng, chuyện này là do con khơi màu, người muốn biết nhất khẳng định chính là con, hiện tại cho con một cơ hội, cho con xem kết quả trước, con phải cao hứng mới đúng."

"Con..."

"Con cái gì con?" Cung lão tiên sinh tức giận quát khẽ, "Một người đàn ông, lề mề, nhanh lên!"

"Vâng"

Cung Hiếu Cường không có cách nào, nhận báo cáo xét nghiệm, nhìn kỹ, thất vọng thở dài, kết quả không hề thấp thỏm, căn bản là không cần nghĩ nhiều...

"Như thế nào? Ta xem một chút." Cung lão tiên sinh cầm lấy báo cáo xét nghiệm, mừng rỡ, "Ta cũng biết là là như vậy mà. Mau nhìn một cái khác!"

"A." Cung Hiếu Cường tiếp nhận báo cáo xét nghiệm khác, giống nhau như đúc, cái này thật sự là việc ván đã đóng thuyền, không thể nghi ngờ!

"Cho ta" Cung lão tiên sinh cầm lấy một cái báo cáo xét nghiệm khác, kích động đứng lên, "Hiện tại mọi người không cần hoài nghi nữa, nha đầu này chính là em song sinh với, thiên chân vạn xác! ! !"

1 comment: