Kẻ Thù Bên Gối - Chương 208 - Nổi Điên

Touken Ranbu

Nghe được câu này, trong phòng lại xôn xao.

Ai cũng biết, Cung Thiên Long vốn có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, Cung Hiếu Cường có hai mươi phần trăm, về sau lại thông qua một chút thủ đoạn thu hồi thêm mười phần trăm cổ phần, tổng cộng là ba mươi phần trăm, Lăng Tuyết mua lại 30% cổ phần của Cung Hiếu Cường, tổng cộng Lăng Tuyết hiện giờ có bảy mươi lăm phần tram cổ phần, hiện tại cung lão tiên sinh sẽ đem mười phần trăm cổ phần đưa của ông đưa cho cô, vậy thì tổng cộng cô sẽ có tám mươi lăm phần trăm...

Cũng chẳng khác nào nói, về sau Lăng Tuyết sẽ một tay che trởi ở Cung Thị, hoàn toàn do cô làm chủ.

Ban giám đốc toàn bộ liên hợp lại đều không thể tố cáo được cô.

Nếu là như vậy thì công ty muốn thay máu sao?

Lăng Tuyết sững sờ một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, cuống quít từ chối: "ông nôik, không cần đâu? Con, con cái này..."

"Có phải con không thích cổ phần của ông hay không?" Cung lão tiên sinh không vui nhíu mày, "Ta có thành ý đem cổ phần chuyển nhượng cho con như vậy, con sao có thể cự tuyệt ta đâu?"

"Con không phải là ý này..."

"Nếu đã không phải là ý tứ này, vậy chỉ có thể nhận thôi"

Cung lão tiên sinh cắt đứt lời của Lăng Tuyết nói, cường thế tuyên bố, "Ta ngày mai sẽ nhờ luật sư soạn hợp đồng, tìm thời gian ký tên lên là được. Ta lớn tuổi rồi, thật sự cần an dưỡng tuổi già, không muốn quan tâm. Nhà họ Cung, Cung thị liền giao cho con!"

"Nhưng mà..."

Lăng Tuyết còn muốn nói cái gì đó, Cung lão tiên sinh đã chống quải trượng đi ra ngoài , cũng không quay đầu lại nói - -

"Rất khuya rồi, tất cả giải tán đi, về sau cái nhà này giao cho nha đầu, các ngươi đều muốn nghe lời con bé, không nên gây phiền toái..."

Vừa nói vừa đi, giọng nói càng ngày càng xa.

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng của cCung lão tiên sinh, cả người đều mơ hồ , đây là tình huống gì? Thật sự muốn đem cổ phần cho cô? Cái kia hiện tại cô có bao nhiêu cổ phần?

"Cung nhị tiểu thư, tối hôm nay đều là hiểu lầm, Chúng tôi chưa từng có hoài nghi cô, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cô, bất luận về sau xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, chúng tôi tuyệt nghiêm túc!"

"Đúng đúng đúng, vì nhà họ Cung, vì cô, chúng tôi nguyện ý xông pha khói lửa, không chối từ."

...

Trong phòng mọi người đều bận rộn biểu đạt thành ý, vây quanh Lăng Tuyết, ngươi một câu ta một câu nói không ngừng.

Lăng Tuyết tuyệt đối không thích ồn ào, nhưng mà vẫn lễ phép, vẫn là cười đáp lại: "Ha ha, cảm ơn, cảm ơn mọi người!"

Là nên cảm ơn, thái độ này thật sự không phải bình thường tốt, lúc trước cô giả mạo Cung Thiên Long tới tham gia tiệc gia tộc, những người này cũng không có nhiệt tình giống như bây giờ.

Thật sự là xưa đâu bằng nay a! ! !

...

Có người muốn nịnh bợ Thân Đồ Dạ vài câu, nhưng khi nhìn đến bộ khí thế cự tuyệt người ngoài hãy cách xa ta ngàn dặm đi, cuối cùng vẫn là đánh trống lui quân, nhát gan lui ra.

Thân Đồ Dạ tư thế ưu nhã ngồi ở trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết, nhìn người yêu của anh.

Anh không nhanh không chậm, cứ như vậy chờ đợi cô, để cho cô tự mình xử lý tốt, từ từ trấn an mọi người, chờ trong phòng yên tĩnh lại, sau đó quay đầu lại nhìn anh mỉm cười ngọt ngào.

"Anh có nên khen em không ha?" Thân Đồ Dạ đứng dậy ôm Lăng Tuyết, "Em thật giỏi đó!"

"Anh thấy tốt là được rồi, hì hì." Lăng Tuyết cười nói.

"Trừ ra ở đây ra, anh còn chưa làm gì, những thứ này đều là bản lĩnh của em."

Thân Đồ Dạ sủng ái hôn lên tóc Lăng Tuyết một cái.

"Chán ghét, nói bậy bạ cái gì đó?" Lăng Tuyết yêu kiều quát một tiếng, quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Mặc, "thực sự mà nói, trên công việc, vẫn là Thanh Mặc dạy em tương đối nhiều."

Thân Đồ Dạ nhướng mày, rõ ràng không vui.

Lãnh Thanh Mặc không có nhìn anh, mỉm cười nhìn Lăng Tuyết, dùng thủ ngữ nói: "Em quá khách khí rồi, anh không có đã dạy em những thứ này, đúng như ngài Thân Đồ đã nói, đều là công lao của mình em."

"Hai người các anh đều giống nhau, không chịu lĩnh công thì thôi, coi như là bản lĩnh của em đi." Lăng Tuyết lười phải theo chân bọn họ nói, "Được rồi, em mệt quá, chúng về đi."

"Uh, đã 0 giờ rồi, nên về thôi"

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết đi ra ngoài, "Sáng ngày mai tám giờ bay, đêm nay ngủ không được bao lâu nữa."

Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ, Lôi Vân bọn họ cũng theo ở phía sau.

Cửa biệt thự, các tùy tùng đã chuẩn bị tốt xe chờ ở đây, Cung gia xe, Thân Đồ gia xe, từng người dừng ở hai bên đường.

"Các người trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi"

Lăng Tuyết quay đầu nhìn Lãnh Thanh Mặc nói, "Anh chú ý thân thể, đợi cơ thể khỏe hơn rồi lại đi, việc kia không vội."

"Được" Lãnh Thanh Mặc ôn nhu nhìn cô, dùng thủ ngữ đáp lại, "Em cũng vậy, chú ý nhiều đến sức khỏe, anh đã đưa thuốc thoa bên ngoài, nhớ mang theo, mỗi ngày phải nhớ sử dụng, nếu không sẽ để lại vết sẹo."

"Uh, biết rồi" Lăng Tuyết mỉm cười gật đầu.

"Lên xe đi." Thân Đồ Dạ thúc giục.

"Ân." Lăng Tuyết đáp một tiếng, phất phất tay với Lãnh Thanh Mặc, sau đó liền lên xe.

...

Lãnh Thanh Mặc không có vội vã rời đi, vẫn còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Lăng Tuyết rời đi, ánh mắt liên tục đi theo xe bọn họ, thật lâu không có dời đi.

Lăng Tuyết từ trong kính chiếu hậu nhìn anh, trong lòng có một loại cảm giác khác thường, kể từ khi Cung Thiên Long qua đời, mắt của Lãnh Thanh Mặc giống như bị bịt kín một tầng đám sương, có nhất loại bi thương vẫy không đi, không thể ẩn núp. .

"Nhìn cái gì chứ?" Thân Đồ Dạ bóp cằm của cô, đem mặt cô quay lại, để cô thấy ánh mắt không vui của anh "Trong mắt em chỉ có thể có anh!"

"Cái gì vậy?" Lăng Tuyết đẩy tay anh ra, "Em chỉ là nhìn xem mọi người đã đi chưa."

"Có cái gì tốt để nhìn chứ?" Thân Đồ Dạ nhíu lại mi, "Lại không phải là con nít, hành động không thể tự gánh vác."

"Anh, cái người này một chút tình nghĩa cũng không có"

Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, "Lãnh Thanh Mặc đối em tốt như vậy, lúc nào cũng vô điều kiện nâng đỡ em, dạy bảo em, giống như anh trai của em vậy, em kính trọng anh ấy là phải."

"Thật sự chỉ là tình anh em thôi sao?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười một tiếng, "Thì có thể coi như em nghĩ như thế, người khác cũng không nhất định nghĩ như thế."

"Làm sao có thể?" Lăng Tuyết cảm thấy buồn cười, "Chẳng lẽ anh cảm thấy Lãnh Thanh Mặc đối em có ý gì ư?"

"Giác quan thứ sáu của phụ nữ không phải đều rất mạnh sao?" Thân Đồ Dạ duỗi tay ôm lấy cô, "Lẽ nào em không có có cảm giác được? ánh mắt của hắn nhìn em rất kỳ quái."

"Không có a." Lăng Tuyết cẩn thận nhớ lại "Ánh mắt anh ấy vốn rất dịu dàng, nhìn ai cũng giống nhau sao"

"Được rồi, lười phải nói với em"

Thân Đồ Dạ cảm thấy cô gái này đều nói theo thói quen, đều có chút không có tim không có phổi , "Dù sao em đã là người của anh, về sau phải giữ một khoảng cách với những người đàn ông khác, nhớ kỹ, trừ anh ra tất cả đàn ông khác cũng không được! ! ! ! Kể cả Lãnh Thanh Mặc! ! !"

"Anh ấy là phụ giúp em, em muốn là trở về thì ngày ngày ở cùng một chỗ với anh ấy, phải giữ một khoảng cách như thế nào?" Lăng Tuyết cảm thấy yêu cầu này của anh có chút không thể nói lý, "Nói sau đi, em với anh ấy lại không có cái gì. Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều biết rõ việc em và anh, ai dám động đến phụ nữ của anh chứ?"

"Nói cũng phải." Nghe câu này, Thân Đồ Dạ rất hưởng thụ, "Nhưng mà phụ nữ, em cũng không thể có ý xấu, nếu em mà dám phản bội anh, anh sẽ không bỏ qua cho em!"

"Anh sẽ làm gì em?" Lăng Tuyết cười hì hì hỏi, "Làm thịt? Vẫn là ăn hết?"

Thân Đồ Dạ bóp cằm của cô, ái muội để sát vào cô, ở bên tai cô thấp giọng nỉ non: "anh sẽ... Để cho em sống không bằng chết! ! !"

"Hì hì, ai để ai sống không bằng chết còn không biết đâu."

Lăng Tuyết cười đùa cào Thân Đồ Dạ ngứa, Thân Đồ Dạ "Phốc xuy" một tiếng cười đi ra, cùng cô náo loạn, chỉ chốc lát sau, anh đè cô lên ghế sau, hôn cô thật sâu...

Lúc này, hai người như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới đau khổ, bọn họ cười giỡn nói một câu nói, tương lai không lâu lại biến thành sự thật, thực tế tàn nhẫn...

Trên đường về nhà, Lãnh Thanh Mặc nhất tay nâng cằm lên, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Tần Tuệ lo lắng hỏi: "Anh Lãnh, anh không có sao chứ?"

Chị ta và Lãnh Thanh Mặc như thế lâu, rất hiểu anh ta, Lãnh Thanh Mặc thật ra là một người thích an nhàn, cho dù thời điểm nhàm chán, anh hoặc là loay hoay với những quân cờ hoặc là pha trà đạo, tuyệt sẽ không giống như bây giờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.

Kể từ khi Cung Thiên Long gặp chuyện không may, Lãnh Thanh Mặc liền thường xuyên ngẩn người.

Không chỉ như thế, từ trước đến nay anh ta rất nghiêm túc, vài ngày này thế nhưng làm một chút việc thất thường, giống như hôm nay, anh ta thất thần nhìn Lăng Tuyết, còn kìm lòng không được cầm tay Lăng Tuyết, nhưng mà loại tình huống đó nếu là bị Thân Đồ Dạ nhìn thấy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tần Tuệ biết rõ Lãnh Thanh Mặc có tình cảm với Cung Thiên Long, đó là một loại tình cảm nam nữ.

So với anh em, thầy trò, tình lữ tình càng sâu sắc, có thân tình, có hữu nghị, đại khái... Cũng sẽ có một chút tình yêu đi.

Đương nhiên, có một số việc, Tần Tuệ cũng không rõ ràng lắm .

Chị ta hơn nữa là đau lòng, đau lòng Cung Thiên Long hồng nhan bạc mệnh, cũng đau lòng Lãnh Thanh Mặc cô độc cô đơn.

Nhưng mà bây giờ nếu mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định, người sống cũng chỉ có thể dũng cảm tiếp nhận thực tế...

"Anh Lãnh, anh Lãnh..." Tần Tuệ lần gọi một lần nữa.

Lãnh Thanh Mặc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn trên bàn chén trà ngọc bích, dùng thủ ngữ nỉ non: "Hôm nay liên tục mưa, Thiên Long không thích nhất là trời mưa, lúc trời mưa, dạ dày của cô ấy sẽ không thoải mái, cô ấy sẽ cùng tôi pha trà..."

"Nghe" đến những lời này, Tần Tuệ nhịn không được mũi đau xót, nước mắt liền rớt xuống, nghẹn ngào : "Anh Lãnh, cô Cung đã không còn ..."

"Ầm!" Lãnh Thanh Mặc mạnh mẽ hất tay đập nát chén trà trên bàn, bén nhọn trừng mắt chị ta, "Ai nói cô ấy không còn ? Cô ấy ở đây, cô ấy đang ở bên cạnh tôi, chị không nhìn thấy sao? ? ?"

"Anh Lãnh..."

"Tôi muốn đi gặp cô ấy." Lãnh Thanh Mặc như là nổi điên, dùng thủ ngữ nói, "Tôi muốn đi gặp cô ấy, một mình cô ấy sẽ sợ hãi, cô ấy sợ lạnh."

" Anh Lãnh, anh đừng như vậy..." Tần Tuệ dọa hỏng, khóc khuyên nhủ, "Cô Cung thật sự đã không còn, cô..."

Tần Tuệ lời nói còn chưa nói hết liền dừng lại, Lãnh Thanh Mặc đã bóp mạnh cổ của chị ta, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt chị ta nói, "Tôi nói qua với chị, cô ấy ở đây, cô ấy đang ở bên cạnh tôi, về sau chị còn dám nói những lời như vậy, tôi sẽ, giết, , chị! ! !"

Tần Tuệ bị anh ta bóp mạnh hít thở không thông, sắc mặt bầm đen, trong miệng phát ra âm thanh y y a a.

Nữ đầy tới bên cạnh bị dọa sắc mặt tái nhợt, khủng hoảng nói: "anh Lãnh, mau buông tay, anh sẽ bóp chết Tần quản gia ."

1 comment: