Kẻ Thù Bên Gối - Chương 240



Thân Đồ Dạ đi đến phòng nghỉ, Lăng Tuyết và Nhan Nhược Hi hai người mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sofa, từng người uống đồ uống của mình, nhìn nhau chẳng nói gì, bầu không khí lúng túng và cứng ngắc, hai người đều tỏ ra có chút ít câu nệ, chỉ muốn mau rời khỏi.

Thân Đồ Dạ đi tới, cố ý đánh vỡ cục diện bế tắc: "Hai người các em làm sao vậy?"

"Thân Đồ!"

Lăng Tuyết và Nhan Nhược Hi đồng thời cùng chào hỏi Thân Đồ Dạ, hai người đều nhìn anh.

Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh Lăng Tuyết, theo thói quen khoác bả vai của cô, ôn nhu hỏi: "Như thế nào? Có cái gì cảm thấy không thoải mái không."

Lăng Tuyết lắc lắc đầu: "Không có, em rất tốt."

Trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, lúc cô ở cùng Nhan Nhược Hi, Thân Đồ Dạ đúng là vẫn lựa chọn đứng ở phía bên cô, cũng chứng minh lập trường rất rõ rang của anh.

Mà đồng thời, trong lòng Nhan Nhược Hi cũng là có cảm giác mất mát cực kỳ mãnh liệt, cô ta nhìn chằm chằm tay của Thân Đồ Dạ đang ôm bờ vai của Lăng Tuyết, một cỗ ngọn lửa ghen tị từ trong mắt phát ra.

"Nhược Hi, em sao vậy, thân thể không có sao chứ?" Thân Đồ Dạ ân cần hỏi thăm Nhan Nhược Hi.

"Không có việc gì." Nhan Nhược Hi nhẹ giọng đáp lại, giọng nói lạnh như băng.

Thân Đồ Dạ nhìn Nhan Nhược Hi một cái thật sâu, nhìn Lăng Tuyết nói: "Anh vừa rồi đã nói qua với người của bệnh viện, bọn họ đang chuẩn bị làm kiểm tra cho em, em đi với Lôi Quân trước, anh sẽ tức chạy qua, anh nói vài câu với Nhược Hi trước đã."

‘’Được"

Lăng Tuyết nhu thuận gật đầu, cô hiện tại rất tin tưởng Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ làm như vậy trước mặt Nhan Nhược Hi, đã rõ ràng thể hiện lập trường của mình, cũng không có có cái gì đáng để hoài nghi nữa.

Sắc mặt Nhan Nhược Hi thoáng chuyển biến tốt hơn một chút, Thân Đồ Dạ muốn một mình nói chuyện với cô, chẳng lẽ có việc gì đặc biệt sao?

Thân Đồ Dạ ra hiệu, một nữ hộ lý vội vàng đi qua đỡ Lăng Tuyết dậy, Lôi Quân và hai người thuộc hạ cùng mang Lăng Tuyết đi làm kiểm tra.

Cửa phòng vừa mới đóng kín, Lăng Tuyết liền nghe giọng Nhan Nhược Hi hỏi: "Thân Đồ, anh thật sự muốn kết hôn với cô ấy sao?"

"Đúng, anh đã quyết định." Thân Đồ Dạ rất rõ ràng trả lời.

"Là vì cô ấy đang mang thai sao?" Nhan Nhược Hi lại hỏi.

Nghe được Nhan Nhược Hi hỏi như thế, trong lòng Lăng Tuyết rất không thoải mái, cô vẫn không có địch ý gì với Nhan Nhược Hi, có đôi khi lên cơn ghen cũng chưa từng có hoài nghi tới Nhan Nhược Hi, chẳng qua là cảm thấy so sánh với những người khác cô ta quá nhu nhược, cần được che chở.

Thân Đồ Dạ có nhiều phụ nữ như thế, Lăng Tuyết đối Hoắc Phi Vân, Bạch Mẫn Nhi đều có một loại phòng bị, thậm chí có chút ít phản cảm, duy chỉ có đối với Nhan Nhược Hi chưa từng có phản cảm qua, cũng không có hoài nghi qua nhân phẩm của cô ta, nhưng hôm nay qua lần tiếp xúc này, Lăng Tuyết cảm giác mình thật sự là nhìn lầm Nhan Nhược Hi, quả thực thật rất thất vọng.

Lăng Tuyết rất muốn nghe một chút câu trả lời thuyết phục của Thân Đồ Dạ, nhưng mà cô không tiện ở ngoài cửa đứng quá lâu, các thuộc hạ đều đang nhìn cô, cô không thể thất lễ, đành phải đi theo Lôi Quân và bọn họ trước.

Bên trong, Thân Đồ Dạ bưng lên ly nước trái cây của Lăng Tuyết vừa uống qua uống một ngụm, nghiêm túc trả lời: "Nếu Lăng Tuyết chưa có mang thai, anh vẫn sẽ lấy cô ấy."

"Vì cái gì? Anh liền yêu cô ta như vậy, anh với cô ta đã quen biết bao lâu?"

Nhan Nhược Hi không thể hiểu nổi hỏi, nhưng trong lòng còn có một loại cảm giác không cam lòng.

"Cái này và thời gian bao lâu không có vấn đề gì." Thân Đồ Dạ mỉm cười trả lời, "Anh yêu cô ấy, anh muốn ở với cô ấy cùng một chỗ, chỉ như vậy đã đủ."

"Em không hiểu, lúc trước, lúc anh muốn kết hôn Cung Thiên Long, còn làm cùng một ngày với ngày cưới của em, chẳng lẽ không phải bởi vì..."

Nhan Nhược Hi nói được một nửa, không có nói ra hết, cô ta cuối cùng là nói không nên lời , đứng ở góc độ của cô ta, tự mình quả thật là đuối lý, là cô ta vứt bỏ Thân Đồ Dạ trước, lựa chọn Hoắc Vân Phong trước, hiện tại có tư cách gì chất vấn Thân Đồ Dạ không có tiếp tục chờ đợi cô ta?

Cô ta cũng đã là phụ nữ có chồng, còn muốn có người tiếp tục chờ cô ta, cái này đúng là quá hoang đường.

"Đúng, lúc đầu muốn cưới Cung Thiên Long xác thực là bởi vì em, vì đánh cuộc với em, cho nên mới làm như vậy." Thân Đồ Dạ ngược lại rất thẳng thắn, nói trắng ra tâm tư của bản thân- -

"Nhưng mà về sau, lúc Lăng Tuyết giả mạo Cung Thiên Long xuất hiện ở trong sinh mệnh của anh, mọi thứ liền thay đổi, cô ấy và Cung Thiên Long mặc dù giống nhau như đúc, nhưng mà tính cách hoàn toàn bất đồng, trên người cô ấy giống như có một loại ma lực, có thể hấp dẫn anh thật sâu, để anh một lần lại một lần vì cô ấy mà nhượng bộ. Đi qua thời gian dài chung đụng như vậy, giữa chúng ta cũng trải qua rất nhiều gian khổ, anh rất xác định là anh thật tâm yêu cô ấy, hơn nữa muốn cùng cô ấy trải qua cả đời, cho nên anh hiện tại quyết định cưới cô ấy, không phải là mù quáng, không phải là giận dỗi, càng không phải là tùy tùy tiện tiện quyết định."

Thân Đồ Dạ nói xong nhũng lời này một hơi, rất thản nhiên, rất thẳng thắng, cũng rất chân thành.

Nhan Nhược Hi lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng vẫn còn có ngàn giọt lệ còn đọng lại, lại một câu nói cũng không thể nói ra miệng, chỉ là kinh ngạc nhìn Thân Đồ Dạ, không ý thức vành mắt đỏ mắt.

Thân Đồ Dạ nhìn cô ta thật sâu, nghiêm túc nói - -

"Nhược Hi, anh biết rõ trong lòng em có thể sẽ có chút ít không thoải mái, nhưng mà có một số việc anh cảm thấy cần phải nói rõ ràng với em. Trước kia anh đối với em là một loại cảm giác chấp nhất kỳ thật là sai lầm, em đã cùng Hoắc Vân Phong cùng một chỗ rất môn đăng hộ đối, hắn so với anh ôn nhu và săn sóc hơn mà cũng thích hợp hơn với em, em lựa chọn hắn là đúng.

Anh đã từng không cam chịu, không phục, cảm giác mọi thứ anh có đều so với Hoắc Vân Phong mạnh hơn, vì cái gì em lựa chọn hắn? Cho đến khi anh quen biết Lăng Tuyết anh mới hiểu được, tình yêu thật sự không phải là đem so điều kiện này nọ, có đôi khi chính là một loại cảm giác, tình cảm.

Một khi yêu một người, vậy thì thật sự là hết thuốc chữa, em phải hiểu rõ anh, anh chính là một người chấp nhất như thế, vậy anh bây giờ là thật lòng yêu Lăng Tuyết, hơn nữa muốn cho cô ấy hạnh phúc, nhưng đồng thời anh cũng sẽ không quên lời hứa và trách nhiệm của mình với cha em.

Lúc trước, anh đã đáp ứng với chú cả đời này cũng sẽ chăm sóc em, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, mặc kệ anh có sinh kết hôn sinh con hay không, anh cũng sẽ giống như anh trai trưởng chăm sóc em, vô luận em gặp phải bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ trợ giúp em, một phần tâm này sẽ không thây đổi.

Nhưng mà anh hy vọng em phải minh bạch, đây là một loại tình thân, không còn là tình yêu! ! !"

Câu nói cuối cùng kia, Thân Đồ Dạ nói đặc biệt nghiêm túc, quả thực chính là từng chữ từng câu, anh hy vọng Nhan Nhược Hi nghe được rõ ràng rành mạch, bởi vì anh không muốn nói thêm lần thứ hai.

Nhan Nhược Hi thật sự là nghe rõ rồi, nghe được câu này, nước mắt cô ta cuối cùng cũng rớt xuống, không cam lòng hỏi: "Ý của anh là nói? anh hiện tại đã không còn yêu em, một chút cũng không yêu? Anh đối với em chỉ còn lại là tình anh em thôi sao?

"Đúng!" Thân Đồ Dạ mỉm cười gật đầu, "Em và tôi đã tìm khắp thiên hạ để có thể thấy một nữa thật sự thuộc về chính mình, tình cảm ấy là chân thành, phải vì hai bên cảm thấy cao hứng!"

"Không..." Nhan Nhược Hi cuối cùng nhịn không được nước mắt rơi như mưa, khóc đến toàn thân phát run, "Em không cần, em không cần..."

Thân Đồ Dạ nhíu mày nhìn cô ta, anh không biết rõ Nhan Nhược Hi tại sao phải như vậy, anh không có giống như bình thường ôn nhu thay cô ta lau nước mắt như vậy, mà là lẳng lặng nhìn cô ta khóc.

Nhan Nhược Hi khóc đến mức không kịp thở, khóc đến cả người run rẩy.

Qua một hồi lâu, Thân Đồ Dạ lo lắng bệnh tim lần nữa phát tác, rốt cục vẫn phải an ủi: "Nhược Hi, kỳ thật chúng ta như bây giờ không phải là rất tốt sao? Em có được sự giúp đỡ của anh và tình cảm tốt của Hoắc Vân Phong, phải thật tốt bảo vệ cuộc hôn nhân của em mới đúng, lẽ nào em không yêu hắn?"

Nhan Nhược Hi lắc lắc đầu lại gật gật đầu, khóc nói: "Em là yêu Vân Phong, nhưng mà em không biết rõ vì cái gì nghe được anh nói những lời này, trong tâm của em lại khổ sở như vậy, em vẫn cho là em đã hoàn toàn buông tay tình cảm đối với anh, nhưng mà khi em nhìn thấy anh cùng một cô gái khác cùng một chỗ, trong lòng em vẫn sẽ tức giận, sẽ khó chịu, sẽ thất lạc, hiện tại mới hiểu được, nguyên lai em đối với anh cảm tình trước đến giờ sẽ không có bỏ xuống được..."

Nhan Nhược Hi ngã xuống trước mặt Thân Đồ Dạ, giống như lúc trước kéo tay anh, khóc nói: "Anh Thân Đồ, anh không thể không muốn em, anh đã nói em là thiên sứ của anh, em là người anh yêu nhất đời này kiếp này, anh đã nói, anh tại sao có thể thay đổi được?"

"Đúng, anh đã nói qua như thế " lông mày Thân Đồ Dạ sít sao nhăn lại, "Nhưng mà, là do em buông tay anh ra trước, là em lựa chọn người khác trước."

"Trước kia là em sai, em biết rõ em sai." Nhan Nhược Hi không còn gì để nói chỉ khóc kêu, "Chúng ta lại lần nữa bắt đầu được hay không, anh Thân Đồ, để cho chúng ta lần nữa bắt đầu đi, mọi thứ sẽ trở lại như trước..."

Thân Đồ Dạ nhíu mày nhìn Nhan Nhược Hi, trong mắt lóe lên hào quang phức tạp, trong đó còn có một tia thất vọng, anh cứ như vậy nhìn cô ta, nhìn cô ta khóc, nhìn cô ta nháo, nhìn cô ta mất đi bản thân...

Anh cảm thấy đau lòng, thất vọng, thất lạc. .

Qua một lúc lâu, Thân Đồ Dạ mới mở miệng nói chuyện: "Còn Hoắc Vân Phong thì sao? Hắn làm sao bây giờ?"

Nghe được cái vấn đề này, Nhan Nhược Hi ngơ ngẩn, thần sắc vô cùng hoảng loạn, cô ta giống như cũng tìm không ra đáp án, hoặc là nói, trong lòng vẫn là yêu Hoắc Vân Phong, cô ta chỉ là vô pháp không thể tiếp nhận sự thật là Thân Đồ Dạ còn bảo vệ cô ta nữa, vô pháp tiếp nhận Thân Đồ Dạ có người phụ nữ khác.

Cô ta chỉ muốn tiếp tục chiếm lấy Thân Đồ Dạ, nhưng mà cô ta lại không thể rời đi Hoắc Vân Phong, cô ta làm không được.

Hoắc Vân Phong mang cho cô ta một phần ôn nhu, một phần yêu thương mà Thân Đồ Dạ không cho được, mà Thân Đồ Dạ cho cô một phần bảo vệ mà Hoắc Vân Phong không sở hữu được, trong lòng cô ta tham lam muốn chiếm lấy sự bảo vệ và dịu dàng của hai người đàn ông, nhưng mà cô ta lại đã quên, hai người đàn ông này, nhất là Thân Đồ Dạ, tuyệt đối không thể nào chia sẽ cùng một người phụ nữ với người đàn ông khác! ! !

Hiện tại hành động của Nhan Nhược Hi làm cho Thân Đồ Dạ từ đáy lòng cảm thấy rất thất vọng, anh luôn yêu thương như vậy che chở cô ta như vậy, coi cô ta giống như thiên sứ thuần khiết thiện lương, Nhan Nhược Hi thế nhưng lại có tham niệm này, thế nhưng đối với tình yêu không trung thủy như thế?

Nếu như Nhan Nhược Hi thật lòng, chân ý bảo vệ Hoắc Vân Phong, có lẽ anh sẽ càng thêm quý trọng cô ta, càng thêm thưởng thức cô ta, nhưng mà hiện tại cô ta đã thay đổi , vì cái gì lại có ý tưởng kỳ quái như thế, Thân Đồ Dạ thật sự sự là không hiểu.

"Được rồi, Nhược Hi..." Thân Đồ Dạ đỡ Nhan Nhược Hi dậy, nghiêm túc nói, "Em phải hiểu được, từ khi em gả cho Hoắc Vân Phong, chúng ta cũng chỉ có thể có tình thân và tình bạn, không thể nào lại có tình yêu. Em phải hiểu, cái này là tự mình lựa chọn, chính mình phải chịu trách nhiệm, Hoắc Vân Phong không có lỗi với em, mà trong lòng em cũng không có không yêu hắn, em không nên lại có ý nghĩ khác. Làm anh trai của em, anh hy vọng em thật hạnh phúc, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải giữ mình trong sạch, như vậy mới có thể có hạnh phúc và quyền lợi, không để cho anh thất vọng!"

1 comment: