Kẻ Thù Bên Gối - Chương 245

s e n s i t i v e 不同

Trên đường trở về, Thân Đồ Dạ nhận một cuộc gọi của Thân Đồ Phong Hoa, Thân Đồ Phong Hoa kêu anh mở handfree, sau đó cùng bọn họ nói về hôn lễ, mọi thứ đã chuẩn bị gần như xong hết rồi, để Lăng Tuyết thanh thản ổn định chuẩn bị làm cô dâu nói.

Lăng Tuyết cười nói lời cảm ơn, Thân Đồ Phong Hoa dặn dò cô nhất định phải dưỡng thai thật tốt, còn ở đầu bên kia điện thoại nghiêm túc cảnh cáo Thân Đồ Dạ, nhất định phải thật tốt với Lăng Tuyết, nếu không cô cô là người đầu tiên không bỏ qua cho anh.

Thân Đồ Dạ không kiên nhẫn nói cô cô dong dài, nhưng đồng thời khóe miệng lại câu lên một đường cong sủng ái, sít sao đem Lăng Tuyết ôm vào trong ngực, dùng hành động chứng minh thái độ của mình.

Nhắc nhở xong, cuối cùng cúp điện thoại, Lăng Tuyết tự đáy lòng cảm thán: "Cô cô đối với chúng ta quá tốt, em cũng không biết nên cảm tạ cô cô như thế nào."

"Em sinh bé cưng khỏe mạnh chính là cảm tạ tốt nhất." Thân Đồ Dạ hôn lên trán cô một "Lần trước, trước ngày kết hôn em chạy, lần này không cho chạy nữa."

"Ha ha..." Lăng Tuyết nhớ tới ngày trước buổi hôn lễ kia, mém xíu nữa là cô trở thành cô dâu mới của Thân Đồ Dạ, chẳng qua là khi đó lúc thân phận của cô là Cung Thiên Long, không phải là Lăng Tuyết, cho dù thật sự gả cho anh cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận, nhưng mà lần này không giống như vậy, lần này cô là Lăng Tuyết, cô thật sự muốn gả cho anh . . .

"Ngốc cười cái gì? Phải trả lời thật tốt." Thân Đồ Dạ có chút bất mãn.

"Anh còn chưa có cầu hôn em đâu, tiện nghi cho anh quá rồi" Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái.

"Cái kia chỉ là vấn đề hình thức, hai người có tình cảm thích hợp thì nên kết hôn thôi, nơi nào cần qua nhiều hình thức như vậy?" Thân Đồ Dạ không cho là đúng, "Dù sao em, cuộc đời nhất định là người phụ nữ của anh, em chạy không thoát đâu."

"Bụng bên trong còn có con của anh, chạy chỗ nào?" Lăng Tuyết "Hì hì" cười hai tiếng, nhịn không được ước mơ tương lai tốt đẹp giữa bọn họ, "Hôn lễ là cử hành ở Hải Thành vẫn là ở Anh? Cô cô định lúc nào? ? cô cô lúc nảy nói mà quên báo ngày rồi."

"Anh ngược lại không sao cả, nhưng mà em, bạn bè người thân của em đều ở Hải Thành, vẫn là ở cử hành Hải Thành đi."

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết, "Anh bên kia cũng không có nhiều khách lắm, anh là muốn làm đơn giản là được, em thì sao? Em muốn mời người nào? Em nói cho anh biết, để anh báo với Thân Đồ Phong Hoa chuẩn bị."

"Đương nhiên là những người bạn bè kia của em , Lăng Ngạo, Ngũ ca, Hàn Bắc, Hàn Giai..."

Lăng Tuyết bật thốt ra, nói đến một nửa liền ngơ ngẩn, cô thiếu chút nữa đã quên, cô và Lăng Ngạo lúc trước đã càng đi càng xa, lần trước còn nháo ra rất nhiều việc, hiện tại cô kết hôn, Lăng Ngạo đại khái cũng sẽ không nguyện ý tới tham gia đi?

"Em và Lăng Ngạo còn có liên lạc sao?"

Thân Đồ Dạ nhớ tới việc của Hoắc, mặc dù còn đang điều tra, không có chứng cớ xác thực, nhưng anh đã bảy tám phần khẳng định Lăng Ngạo với việc này có liên quan. Lời Hoắc Phi Vân nói, anh từ trước đến nay không để trong lòng, nhưng mà Hoắc Vân Phong lời nói có độ tin cậy vẫn còn rất cao, Hoắc Vân Phong tận mắt thấy Lăng Ngạo lái xe đụng hắn, cái kia chắc chắn sẽ không có giả.

"Đã lâu không có liên lạc." Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Lần trước ở khách sạn lưng chừng núi gặp mặt sau đó không có liên lạc lại. Về sau lúc em gặp chuyện, cũng không có nghe được tin tức về anh ấy."

"Nha!" Thân Đồ Dạ đáp một tiếng, không nói gì thêm.

"Như thế nào? Anh chắc không còn hoài nghi em với anh ấy có cái gì đi?" Lăng Tuyết không vui hỏi.

"Không có a, em ngày ngày cùng một chỗ với anh, anh còn có cái gì mà hoài nghi em?" Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười, "Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi."

"Nói như vậy còn nghe được"

Lăng Tuyết trắng mắt liếc anh một cái, "Vì anh, em đã trở mặt với Lăng Ngạo. Anh nếu mà lại hoài nghi em, cái kia có thể thật sự không có có lương tâm."

"Được rồi, anh không có hẹp hòi như vậy." Thân Đồ Dạ xoa gò má của cô, ôn nhu hỏi, "Vậy em quyết định xong chưa? Có muốn mời hắn hay không?"

"Em cũng không biết..." Lăng Tuyết có chút ít rối rắm, "Em đã lới lên với Lăng Ngạo từ nhỏ, tình cảm như ruột thịt, chúng em đã từng cùng nhau đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn, chúng em là hai người thân duy nhất trên thế giới này, không nghĩ tới bây giờ nháo thành dạng này. Ai..."

"Đừng muốn những thứ này." Thân Đồ Dạ nhướng mày, "Em nên biết, một người nếu như đủ thành thục, là sẽ không theo người thân mang thù. Tính cách Lăng Ngạo quá mức cố chấp, nếu không có việc này, các người cũng sẽ vì những chuyện khác mà trở mặt, cái này là nhất định."

"Em hiểu rõ." Lăng Tuyết gật gật đầu, "Hy vọng Lăng Ngạo trở lại Lãnh gia có thể chậm rãi lớn lên, không nên giống như trước kia."

"Cho nên thì sao?" Thân Đồ Dạ buông tay ra, "Em nói nhiều như thế, vẫn không có hiểu rõ ràng có muốn mời hắn hay không?"

"Đối với quan hệ của chúng em, em kết hôn khẳng định là muốn mới anh ấy, nhưng mà..." Lăng Tuyết trong lòng rất bất an, "Tính tình anh ấy thật sự là quá thối, em lo lắng anh ấy ở trong hôn lễ sẽ gây chuyện."

"Vậy thì không cần mời." Thân Đồ Dạ quyết đoán quyết định, "Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào ở trong hôn lễ của anh gây chuyện, nếu mà hắn làm ra chút gì đó, anh nhất định sẽ không khách khí đối hắn, đến lúc đó em bị kẹp ở giữa lại rơi vào tình thế khó xử."

"Nói cũng phải." Lăng Tuyết vô cùng bất đắc dĩ, "Nhưng mà Hàn Bắc Hàn Giai Ngũ ca bọn họ là nhất định phải mời, còn có Hàn Vũ Thần và bọn người của chị An, cho tới nay, bọn họ đều đối em rất chiếu cố..."

"Được" Thân Đồ Dạ gật gật đầu, "Ngày mai anh kêu Cố Huy đi làm chuyện này, cậu ta sẽ nói cụ thể chi tiết với em. Anh vài ngày nay có chuyện phải làm, có thể sẽ gấp rút, không có thời gian ở bên em, em phải ngoan ngoan ngoãn, thật tốt chăm sóc cho chính mình, biết không?"

"Biết rồi" Lăng Tuyết đáp lại, "Anh gần đây đều giúp em, lâu rồi đều không có đi làm việc, anh có việc thì mau đi làm đi, tự mình phải cẩn thận."

"Ngày mai Lôi Vân sẽ về chăm em." Thân Đồ Dạ thân hôn lên trán cô "Em ở nhà nghỉ ngơi, không nên chạy loạn khắp nơi."

"Ngày mai em muốn về một chuyến..."

"Không được đi Cung gia." Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Lăng Tuyết nói, nghiêm túc nhắc nhở cô "

Trong khoảng thời gian này, không có anh cùng đi, em không được một mình về Cung gia."

"Vì cái gì?" Lăng Tuyết không hiểu hỏi, "Đó là nhà em, em vì cái gì không có thể trở về?"

"Anh nói không thể trở về thì không thể trở về." Thân Đồ Dạ bá đạo cường thế ra lệnh, "Em nếu là muốn trở về, hai ngày nữa anh sẽ đi với em, nhưng mà không có anh cùng đi, em chính là không được trở về. Những chuyện khác anh có thể khiêm nhượng em, nhưng mà chuyện này, em nhất định phải nghe anh."

"Em chính là không hiểu vì cái gì." Lăng Tuyết vô pháp lý giải, "Tần Tuệ không phải là đã đưa đi sao? Anh còn đang lo lắng cái gì? Anh là đang hoài nghi Lãnh Thanh Mặc? Anh hoài nghi anh ấy sẽ làm gì em sao? ?"

"Anh vốn không muốn nói đến, em không nên hỏi, vậy anh cũng chỉ có thể nói rõ với em."

Thân Đồ Dạ nhìn Lăng Tuyết thật sâu, nghiêm túc nói, "Em đoán được không có sai, anh chính là hoài nghi Lãnh Thanh Mặc, nói chính xác một chút, từ lúc vừa mới bắt đầu anh cũng đã không tin hắn, mọi việc Tần Tuệ làm khẳng định là có liên quan tới Lãnh Thanh Mặc, anh không hy vọng em và bé cưng của chúng ta chị bất cứ thương tổn gì!"

Lăng Tuyết vô cùng tức giận: "Tần Tuệ là Tần Tuệ, Lãnh Thanh Mặc là Lãnh Thanh Mặc, anh vì cái gì lúc nào cũng đưa bọn họ hai người nhập làm một? Tần Tuệ là một người trưởng thành, chị ta muốn làm cái gì trong lòng mình rõ ràng. Lần trước lúc chị ta hại em, Thanh Mặc căn bản là không ở Hải Thành, không chỉ như thế, khi đó anh ấy ở Tây Tạng, di động cũng không có tín hiệu, chúng em đều liên lạc không được anh ấy, anh ấy muốn như thế nào sai sử Tần Tuệ làm chuyện xấu? Còn có, em bảo vệ bé cưng của anh, anh sẽ càng thêm tận tâm tận lực trợ giúp Cung gia, cái này đối với Cung gia là chuyện tốt, không phải là chuyện xấu gì, Lãnh Thanh Mặc tại sao phải hại em? Hắn có động cơ gì?"

"Em nói xong chưa?" Thân Đồ Dạ nghe xong rất không kiên nhẫn, "Em đầu óc ngu si, tư tưởng đơn thuần, anh nói với em em cũng không hiểu. Tóm lại em phải nghe anh!"

"Thân Đồ Dạ, anh có nói đạo lý hay không?" Lăng Tuyết tức giận đến nổi trận lôi đình.

"Liền tính anh không nói đạo lý là được rồi, coi như là anh đa tâm, em coi như là đề phòng việc chưa xảy ra, em cũng không hy vọng con của chúng ta xảy ra chuyện gì phải không?" Thân Đồ Dạ cơ hồ là tận tình khuyên bảo, "Em nên nhẫn nại vài ngày như thế nào? Lại không phải là không cho em trở về. Hai ngày nữa anh hết bận sẽ cùng em trở về không phải là được sao?"

Thân Đồ Dạ rất ít có kiên nhẫn cùng Lăng Tuyết nói chuyện như thế, cô không nghe lời, anh còn nhiều lần giảng đạo lý, cái này tính là lần đầu tiên.

Trong lòng Lăng Tuyết khó chịu không cam tâm nhưng cũng vẫn mềm lòng, không thể không thỏa hiệp: "Được rồi, em nghe anh."

"Như vậy mới ngoan " Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết, hôn lên trán cô.

"Nhưng mà anh muốn đề phòng anh ấy bao lâu?"

Lăng Tuyết bất an hỏi, "Đừng nói là về sau sẽ không cho em một mình gặp anh ấy chứ? Cung thị còn cần kinh doanh đó, làm kẻ quản lý Cung gia, Chúng em hai người không thể tránh né gặp mặt bàn bạc công việc."

"Sẽ không lâu đâu." Thân Đồ Dạ híp mắt, nhìn phương xa, "Anh sẽ mau chóng xử lý tốt tất cả mọi chuyện, dẹp loạn cái đống hỗn loạn này, đến thời điểm, em có thể giống như trước tự do tự tại, vô câu vô thúc đua xe ca hát! Không còn có người dám tổn thương em."

"Thật sao? Quá tốt." Lăng Tuyết ước mơ tương lai tốt đẹp, trên mặt lộ ra dáng tươi cười đã lâu, "Đến lúc đó, bé cưng của chúng ta cũng nên sinh ra rồi?"

"Ân." Thân Đồ Dạ gật gật đầu, ôn nhu nhìn bụng của cô "Chờ con anh sinh ra, anh sẽ đưa hắn một phần đại lễ!"

"Cái gì đại lễ?" Lăng Tuyết buồn cười hỏi, "Làm sao anh biết là trai hay gái?"

"Cảm giác." Thân Đồ Dạ cười nói, "Các người, phụ nữ không phải là rất thích nói cảm giác sao?"

Lăng Tuyết "Phốc xuy" một tiếng cười: "cái này cũng có thể cảm giác được, anh lợi hại, ha ha ha..."

Cung gia.

Lãnh Thanh Mặc ngồi trong thư phòng, thuộc hạ hướng anh ta bẩm báo: "Lãnh tiên sinh, vừa rồi Cố Huy gọi điện thoại tới nói đã đem Tần quản gia đưa đến Thụy Sĩ rồi, còn như cụ thể địa chỉ, hắn nói hiện tại không thích hợp nói cho ngài, chỉ là để tôi thông báo ngài một tiếng. Còn có hai bác sĩ kia cũng..."

Thuộc hạ lời còn chưa nói hết liền dừng lại, Lãnh Thanh Mặc làm ra hiệu, ý bảo hắn rời đi.

"Vâng, vậy tôi lui xuống trước đi ." Thuộc hạ cúi đầu rời đi.

Lãnh Thanh Mặc ưu nhã pha trà, thần sắc trước sau như một bình tĩnh lãnh đạm, không có chút bối rối bất an nào.

Khi anh ta pha trà xong, rót hai chén, một ly để ở trước mặt mình, một ly để ở chỗ bên cạnh, mà vị trí kia đặt một cái khung ảnh nho nhỏ, khung ảnh bên trong là Cung Thiên Long cười đến rất dịu dàng.

Lãnh Thanh Mặc nâng chung trà lên cùng "Cung Thiên Long" đụng một cái, sau đó ưu nhã thưởng thức trà, lúc này, di động của anh ta nhận được tin nhắn, anh ta nhìn sang, bên môi câu đường cong mờ, trong mắt có một loại hào quang giống như một sự bắt buộc! ! !

1 comment: