Kẻ Thù Bên Gối - Chương 247

♥pinterest➡@Nor Syafiqah♥

Nghe được Hàn Bắc như thế nói, Lăng Tuyết thật bất ngờ, cô không nghĩ tới Lăng Ngạo bọn họ cũng đi tới hiện trường tang lễ, không nghĩ tới Lăng Ngạo đến nay vẫn như cũ quan tâm cô như thế, kỳ thật xảy ra nhiều chuyện như thế, tình cảm giữa bọn họ phát sinh nhiều biến hóa như thế, trong lòng cô đối Lăng Ngạo bao nhiêu thất vọng, cũng có một chút làm bất hòa.

Nhưng là bất kể như thế nào, vài chục năm tình cảm không phải là nói bỏ xuống thì có thể bỏ xuống, nếu như Lăng Ngạo có chuyện gì, cô vẫn là sẽ đem hết toàn lực đi giúp anh ấy...

"Đúng rồi, em có gửi thiệp cho Lăng Ngạo không?" Hàn Bắc hỏi.

"Em..." Lăng Tuyết do dự một chút, nhẹ nói, "Không có."

"Vì sao? Em là sợ hắn sẽ thương tâm khổ sở sao?" Hàn Bắc cảm thán nói, "Kỳ thật hắn hiện tại phải bỏ xuống rồi, hắn hiện ở bên người cũng không thiếu phụ nữ."

"Những thứ kia đều là gặp dịp thì chơi, không phải là nghiêm túc." Hàn Giai ở đầu bên kia điện thoại ồn ào, "Anh, anh không biết rõ tình huống không nên nói lung tung được hay không? Lăng Ngạo vẫn là nghĩ tới Lăng Tuyết, ngày hôm qua còn hỏi em tình hình của Lăng Tuyết. Em cảm thấy Lăng Tuyết kết hôn không mời anh ấy là đúng, đỡ phải anh ấy lại muốn nổi điên."

"Được rồi." Hàn Bắc thở dài một hơi, "Lăng Tuyết, em nghe được Hàn Giai nói không?"

"Nghe được ." Lăng Tuyết khổ sở cười một tiếng, "Em cũng là lo lắng anh ấy sẽ mất hứng, đến lúc đó ở trong hôn lễ gây chuyện, cho nên không có mời anh ấy. Nhưng mà em cảm thấy tình cảm giữa chúng ta không phải là đồng ý liền hủy diệt như vậy, về sau một ngày nào đó anh ấy sẽ nghĩ thông, đến lúc đó chúng ta vẫn là anh em tốt."

"Đúng, anh cũng nghĩ như thế." Hàn Bắc gật đầu liên tục, "Lăng Tuyết, trước kia chúng ta che chở Lăng Ngạo là cảm thấy hắn thật đối với em rất tốt, hơn nữa chúng ta cũng cảm thấy hai người các người phải cùng một chỗ, về sau em chọn Thân Đồ Dạ, chúng ta đứng ở phía Lăng Ngạo, đối với em làm lạnh lùng bất hòa, bây giờ suy nghĩ một chút thật sự là không đúng, bất quá chúng ta hơn nữa là lo lắng cho em, chúng ta không hy vọng em trở lại kia hoàn cảnh phức tạp kia, cả ngày trải qua ngươi lừa ta gạt sinh sống, nhưng mà về sau ngẫm lại, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống chính mình, nếu đã lựa chọn, ta nhóm làm bạn bè liền phải ủng hộ em! Giống như em hiện tại kết hôn, chỉ cần là em tự nguyện lựa chọn, chúng ta đều thay em cao hứng."

"Cảm ơn anh, Hàn Bắc." Lăng Tuyết cảm động hết sức.

"Tốt lắm, chị An gọi điện thoại báo cho chúng ta chuẩn bị ra sân khấu." Ngũ Ca nhắc nhở, "Mặc dù là diễn tập, nhưng vẫn nên đúng giờ"

"Lăng Tuyết, chúng ta đi diễn tập đây, không cùng em nhiều lời nữa, em nghỉ ngơi thật tốt, tự chăm sóc mình tốt, tìm thời gian chúng ta ăn mừng sớm một chút đi."

"Được, thật lâu không có thấy các người, em cũng rất nhớ mọi người, chờ em chuẩn bị tốt sẽ điện thoại cho các người."

"Cái kia quyết định như vậy đi, chờ điện thoại của em."

"Ân."

...

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết còn đắm chìm ở trong vui sướng, còn có cái gì so với được với việc bạn bè chúc phúc càng làm cho người ta vui mừng? Cô vốn không ôm kỳ vọng, còn lo lắng bọn họ sẽ giận dỗi không muốn tới tham gia hôn lễ, hiện tại Hàn Bắc Hàn Giai đều nghĩ thông suốt, cái này đối với cô mà nói thật sự là một việc rất đáng được cao hứng.

Đang nghĩ ngợi, viện trưởng Quách cũng gọi điện thoại tới chúc, Lăng Tuyết tiếp điện thoại, cùng viện trưởng Quách tán gẫu trong chốc lát, viện trưởng Quách đầu tiên là chúc mừng Lăng Tuyết, sau đó nhịn không được ở đầu bên kia điện thoại thở dài nói: "Lúc trước còn tưởng rằng con sẽ cùng Lãnh tiên sinh đi đến cùng nhau, không nghĩ tới... Ai, đáng tiếc !"

"Quách viện trưởng, mẹ hiểu lầm, con và Thanh Mặc là bạn tốt, anh ấy là thầy tốt bạn hiền của con, chúng con không có cái loại quan hệ nam nữ." Lăng Tuyết giải thích, "Vị hôn phu của con gọi là Thân Đồ Dạ, chờ anh ấy có thời gian, con dẫn anh ấy đi cô nhi viện thăm mẹ."

"Được" viện trưởng Quách mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của Lăng Tuyết, "Con thích là tốt lắm, mỗi người đều có lựa chọn của mình, giầy hợp không hợp chân chỉ có tự mình biết, người khác cũng không rõ ràng lắm. Dù sao chỉ cần là con chọn, chúng ta cũng sẽ ủng hộ con."

"Cảm ơn viện trưởng Quách." Lăng Tuyết vui mừng cười, "Con sẽ tìm thời gian đi thăm mẹ một chút..."

Lăng Tuyết đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng xe, viện trưởng Quách mừng rỡ nói: "Là Lãnh tiên sinh đến, mấy ngày nay trời lạnh tiên sinh mỗi ngày đều sẽ đến cô nhi viện làm tình nguyện, còn có thời gian chơi với bánh bao, hiện tại bánh bao rất thích cậu ấy, coi cậu ấy là làm chủ nhân, cùng cậu ấy đặc biệt thân mật."

"Đúng rồi, bánh bao còn ở cô nhi viện đó, lần trước nó ngã bệnh, hiện tại khá hơn chút nào không?"

Lăng Tuyết nhớ tới bánh bao cũng có chút áy náy, kể từ khi cô xảy ra chuyện sau đó liền liên tục không có để ý qua nó, vừa mới bắt đầu ném nó ở Cung gia, về sau lại đưa đến cô nhi viện, lần trước còn nói muốn đem bánh bao mang về Cung gia, kết quả bánh bao ở Cung gia đợi không được, đành phải lại đưa về cô nhi viện bảo vệ bọn nhỏ.

"Nó bệnh đã khỏe lâu rồi"  viện trưởng Quách cười nói, "Nhờ có Lãnh tiên sinh tự mình trị liệu cho nó, mỗi ngày đều làm bạn với nó, khiến nó cảm giác chẳng còn cô đơn, bất quá con có rảnh vẫn nên đến xem bánh bao một chút đi, dù sao con mới là chủ nhân của nó, con đi lâu như thế, nó rất nhớ con."

"Dạ, con sẽ mau chóng sắp xếp thời gian, vừa vặn Hàn Bắc Hàn Giai Ngũ ca bọn họ cũng muốn cùng con cùng nhau tụ họp, bằng không con sắp xếp ở cô nhi viện, mọi người cùng nhau tụ tập đi." Lăng Tuyết nói.

"Tốt tốt, vậy thì quá tốt, cô nhi viện chúng ta lâu rồi cũng không có náo nhiệt như thế. "viện trưởng Quách mừng rỡ, "Trước kia con và Lăng Ngạo mỗi tháng đều trở về nhiều lần, mỗi lần trở về, bọn nhỏ cũng rất cao hứng, nhưng mà bây giờ đều đã mấy tháng rồi, các con đều chưa có trở về, cô nhi viện yên ắng tĩnh lặng. Đúng rồi, chúng ta cũng đã lâu không có gặp qua Lăng Ngạo, lúc đó con nhất định phải nói hắn cùng nhau lại đây a."

"Cái này..."

Lăng Tuyết có chút khó khăn, cô trước đến giờ chưa nói với viện trưởng Quách việc cô với Lăng Ngạo trở mặt, viện trưởng Quách có khả năng ít nhiều đã biết một chút, nhưng mà không hề nghĩ đến sẽ nghiêm trọng như vậy, nghĩ tới tình cảm của Lăng Tuyết và Lăng Ngạo tốt như vậy, chỉ là một điểm ma sát nhỏ cũng sẽ rất nhanh đi qua, Lăng Tuyết kết hôn là chuyện lớn như vậy nhất định phải nói với Lăng Ngạo, cho nên mới yêu cầu như vậy.

"Sao vậy?" Viện trưởng Quách chăm Lăng Tuyết lớn lên, tự nhiên rất hiểu rõ cô, "Con sẽ không phải là cùng Lăng Ngạo trở mặt, đến bây giờ còn không có làm hòa phải không?"

Lăng Tuyết trầm mặc, cô không muốn làm cho viện trưởng Quách lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp lừa gạt viện trưởng Quách.

"Xem ra là mẹ đoán đúng rồi." Viện trưởng Quách rất đau lòng, "Con với Lăng Ngạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn, trải qua bao nhiêu gian khổ, sao có thể bởi vì một chút chuyện nhỏ liền nháo thành như vậy? Hai người các con coi như là không thành tình lữ, cũng có thể làm bạn bè mà, huống chi các con là người thân, cũng không thể cắt đứt quan hệ như vậy? Lần trước lúc con trở lại, mẹ đã nói với con, nên quý trọng phần tình nghĩa anh em này, con làm sao?"

"Thực xin lỗi..."

Lăng Tuyết vô cùng hổ thẹn, đối với Lăng Ngạo, trong lòng cô có chút ít áy náy, từ nhỏ đến lớn, đều là Lăng Ngạo chăm sóc cô, vì cô che gió che mưa, Lăng Ngạo vì cô thì mạng cũng đều không cần, đầu tiên là bị thương ở tay, về sau còn bị thương ở chân, hai lần buông tha cho sự nghiệp tiền đồ của mình, tất cả đều là vì cô.

Mà cô cuối cùng vẫn là lựa chọn Thân Đồ Dạ, buông tay anh ấy, anh ấy bị đả kích lớn, cho nên mới phải tự mình cam chịu, cũng không biết hiện tại trôi qua như thế nào ...

"Tiểu Tuyết..."  viện trưởng Quách tận tình khuyên bảo nói, "Mẹ không biết rõ con với Lăng Ngạo trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà mẹ tin tưởng không có chuyện gì có thể thật sự cắt đứt tình cảm giữa các con, cái loại tình cảm đó không phải là tình yêu nam nữ bình thường, cũng không phải là tình bạn bình thường, đây chính là tình thân, cái kia sợ các con không phải là anh em ruột, còn hơn như thế nữa, phần tình cảm này rất khó được, con nên quý trọng. Lăng Ngạo chỉ là nhất thời mất phương hướng phương hướng, con cũng không thể buông tay nó được."

"Con biết rõ, mẹ Quách."

Trong lòng Lăng Tuyết có chút ít cảm xúc, nhớ lại từ lúc trước cùng với Lăng Ngạo cùng một chỗ từng ly từng tý, cô cũng có chút động lòng, từ trước bọn họ cùng nhau trải qua nhiều gian khổ nhiều năm như vậy, sao có thể nói bỏ thì  bỏ...

"Lăng Ngạo cũng không có thay đổi..." viện trưởng Quách tiếp tục khuyên nhủ, "Mấy ngày hôm trước nó mới đến cô nhi viện một chuyến, quyên tặng một số tiền lớn, còn mua rất nhiều lễ vật cho bọn nhỏ, có sách vở đồ dùng, còn có quần áo mùa đông, cái này mùa đông bọn nhỏ đều không cần buồn nữa. Chỉ là mẹ phát hiện nó gầy rất nhiều, tinh thần tốt nhưng cũng không có tốt như trước kia lắm, mẹ rất lo lắng cho nó."

"Chân anh ấy như thế nào? Khá hơn chút nào không?" Lăng Tuyết nghĩ đến cơ thể Lăng Ngạo, cũng rất là lo lắng.

"Không cần ngồi nữa xe lăn, chống gậy đi, có thể tự mình đi lại." viện trưởng Quách ngưng trọng nói, "Nhưng mà nó lại cũng không giống lấy trước kia là có sức sống của thanh niên đang ở tuổi thanh xuân, cả người đều tỏ ra rất do dự, mẹ nói về con, nó liền nói sang chuyện khác. Mẹ nhìn được nó vẫn không có bỏ con xuống được."

Lăng Tuyết trầm mặc, không biết nên trả lời như thế nào.

"Như thế này đi, con không tiện mở miệng, hay để cho mẹ tới mở miệng." viện trưởng Quách đề nghị, "Chờ con sắp xếp được thời gian, mẹ gọi cho cho Lăng Ngạo, để nó cùng nhau đến cô nhi viện tụ hội, cô nhi viện chúng ta đã lâu cũng không có náo nhiệt qua, coi như là mọi người cùng nhau ăn mừng một cái vì con."

"Cái này..." Lăng Tuyết vẫn còn có chút do dự, cô vốn là muốn mang Thân Đồ Dạ cùng đi cô nhi viện, đến lúc đó Lăng Ngạo và Thân Đồ Dạ gặp mặt, miễn trừ không được lại là một hồi phân tranh.

"Như vậy còn không được? Tiểu Tuyết, con là không muốn gặp đến Lăng Ngạo?" viện trưởng Quách bất an hỏi.

"Không phải ..." Lăng Tuyết vội vàng nói, "Con chỉ là lo lắng không giúp được anh ấy, không thể phân thân."

"Cái này con không cần bận tâm, chỉ cần là mẹ gọi điện thoại cho nó, nó bận rộn nữa cũng muốn đi qua." viện trưởng Quách cười nói, "Tiểu Tuyết, Lãnh tiên sinh đã vào, mẹ phải đi chào hỏi hắn, như vậy đi, con sắp xếp thời gian rồi nói cho mẹ biết, mẹ gọi điện thoại cho nó được không? Mẹ Quách muốn nhìn các con quay về, đại gia đình chúng ta có thể cả nhà đoàn tụ."

"Được, cứ dựa theo ý mẹ mà làm đi." Lăng Tuyết không có từ chối nữa, "Chờ con sắp xếp thời gian rồi nói cho mẹ."

"Được, mẹ chờ điện thoại của con. Ngắt trước đây."

"Mẹ Quách bye bye."

...

Cúp điện thoại, trong lòng Lăng Tuyết mơ hồ có chút bất an, nếu như nói chi tiết với Thân Đồ Dạ việc này, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý, nhưng mà cô lại không muốn lừa dối anh, càng không muốn để viện trưởng Quách cùng bọn nhỏ thất vọng.

Kỳ thật quay đầu lại ngẫm lại, cô với Lăng Ngạo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù Lăng Ngạo tiền căn vì nhất thời mất phương hướng đã làm sai chuyện, nhưng cũng không trở thành làm thương tổn cô, nhất là ở ở cô nhi viện, Ngũ ca Hàn Bắc bọn họ đều ở đây, có thể xảy ra chuyện gì?

1 comment: