Kẻ Thù Bên Gối - Chương 278

Con Tim Rung Động Chapter 4

Lăng Ngạo cẩn thận ngẫm lại đúng là như vậy, ba ba Lãnh Khôn ở Phong Thành là cường hào ác bá, vài ngày này lại chưa có tới Hải Thành, sao có thể rơi vào tôi y Hoắc Phi Vân? Huống chi, Lãnh Khôn đa mưu túc trí, đối phó với một Hoắc Phi Vân vẫn là dư dả. Huống chi, nếu như Lãnh Khôn rơi vào tôi y Hoắc Phi Vân, Hoắc Phi Vân căn bản cũng không có cần thiết diễn một vòng lớn như vậy với Lăng Ngạo.

"Tôi còn tưởng rằng anh là người thông minh, còn đánh giá cao anh nữa chứ."

Hoắc Phi Vân trào phúng nói - -

"Anh cũng không nghĩ, một người làm cha, mất liên lạc lâu như vậy với con trai, hiện tại hẳn là lòng nóng như lửa đốt mới đúng, di động có gọi đến nhất định phải nghe, bởi vì sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội nào liên lạc với con trai. Nhưng mà Lãnh Khôn lại không nhận điện thoại của anh, cái này chỉ có thể nói rõ, hắn đối với anh căn bản không có cái gì gọi là tình cha con. Hắn chỉ là tìm anh về để làm quân cờ của hắn mà thôi, xúi giục anh đi giết người, thay hắn bán mạng, dù sao hắn không bị phụ bất cứ trách nhiệm nào."

"Không thể nào, ba ba tôi sẽ không đối tôi như vậy."

Lăng Ngạo kích động lắc đầu, hắn không thể tin được chuyện này là sự thật, cho nên hắn thà rằng tin tưởng những thứ mà Hoắc Phi Vân nói chỉ là cố ý kích thích hắn mà thôi.

"Anh không tin? Tôi hiện tại liền chứng minh cho anh nhìn ." Hoắc Phi Vân gọi vào số của Lãnh Khôn, rất nhanh, điện thoại có người nghe, một giọng nói quen thuộc vang lên, "Hoắc Phi Vân?"

"Lãnh tổng, con trai của ngài hiện tại ở trên tôi y tôi." Hoắc Phi Vân trực tiếp mở ra handsfree, trước mặt Lăng Ngạo nói, "Muốn cứu hắn, lập tức tới bệnh viện Thánh Tâm."

"Bệnh thần kinh." Không biết có phải là không tin hay không, Lãnh Khôn căn bản không thèm để ý, chuẩn bị tắt điện thoại.

"Ba ba, cứu con!" Lăng Ngạo kích động hô to.

Đầu bên kia điện thoại Lãnh Khôn sững sờ một cái, lập tức còn nói: "Hoắc Phi Vân, cô cho rằng tìm một người giả giọng con tôi, tôi liền sẽ tin tưởng cô? Cái này loại mánh khoé bịp người quá vụng về, con tôi bây giờ đang ở trong nhà, cô đừng mơ tưởng lừa tôi."

Nói xong, Lãnh Khôn trực tiếp cúp điện thoại ...

Lăng Ngạo ngơ ngẩn, bất khả tư nghị mở to hai mắt, tại sao có thể như vậy? Hắn rõ ràng không ở nhà, ba ba vì cái gì nói hắn ở nhà?

"Thật sự là lão hồ ly giảo hoạt." Hoắc Phi Vân cười, "Tìm một cái cớ tốt như vậy để chối, sau này anh nếu mà còn mạng sống trở về, hắn cũng có thể nói là lầm tưởng tôi đang gạt lừa hắn, cho nên hắn mới không tin. Anh oán hận hắn tìm lý do cũng không thể."

Lăng Ngạo cảm giác cực kỳ khiếp sợ, Hoắc Phi Vân mặc dù là đang khích bác ly gián, có thể cô tôi  nói một chút cũng không có sai, tất cả đều là sự thật, hắn liền phản bác tìm lấy một lý do cũng không có. Chỉ là hắn thật không hiểu, ba ba tại sao phải đối hắn như vậy, vì cái gì?

"Hắn không tin sao?" Hoắc Phi Vân dùng di động quay một đoạn video về Lăng Ngạo trực tiếp live stream cho Lãnh Khôn, "Hiện tại hắn chắc không có lý do gì cho rằng tôi là tên lừa đảo đi? Bất quá, tôi phỏng đoán hắn về sau cũng sẽ kiếm cớ nói, hắn không nhìn thấy mấy cái này, chờ chuyện xảy ra sau đó mới nhìn thấy."

Phát xong sau một hồi lâu, điện thoại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Lăng Ngạo triệt để tuyệt vọng, một người cha mất liên lạc với con trai lâu như thế, hơn nữa gặp phải chuyện như vậy, nhất định sẽ canh chừng điện thoại, không thể nào không nhìn thấy cái video này. Ông ấy vì cái gì không trả lời? Ông ấy thật sự giống như Hoắc Phi Vân nói chỉ là lợi dụng hắn sao? Hắn đối ông tôi  căn bản cũng không có tình cha con?

Ông tôi  đến cùng có phải là cha ruột của hắn hay không? Nếu như là cha ruột, ông tôi  tại sao phải đối với hắn như vậy?

Nếu như không phải, vậy tại sao còn muốn trăm nghìn cay đắng tìm hắn trở về?

Vì cái gì?

"Lăng Ngạo..."

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Năm Khúc và Hàn Bắc đều là trăm mối như tơ vò, mặc dù bọn họ không có trà trộn vào thương giới, cũng không hiểu những tranh đấu của các đại gia tộc này, nhưng mà loại tình huống này bọn hắn vẫn hiểu rõ ràng, Hoắc Phi Vân mặc dù rắp tâm bất lương, nhưng mà hành động của Lãnh Khôn xác thực rất có vấn đề.

Hoắc Phi Vân cười lạnh nhìn Lăng Ngạo: "Tôi rất thích thưởng thức bộ dạng tuyệt vọng của một người, anh hiện tại chính là cái bộ dáng này."

Lăng Ngạo cả người đều mơ hồ, hiện tại, hắn lần nữa nhớ tới những lời nói kia của Thân Đồ Dạ, đột nhiên hiểu rõ, Thân Đồ Dạ thật sự là có ý riêng, hắn bắt đầu hoài nghi Lãnh Khôn đến cùng phải hay không hắn cha ruột. . .

Lúc trước vợ chồng Lãnh Khôn đến Mỹ tìm Lăng Ngạo, cái tình cản chân thành tha thiết kia, thật sự đúng là khiến người tôi  cảm động, ông tôi  còn nói muốn đem tất cả tài sản để lại cho Lăng Ngạo, biểu hiện sự quan tâm thật sự rõ ràng, sao bây giờ biến thành dạng này ?

"Được rồi, chơi đủ rồi, bây giờ là thời điểm làm chính sự ."

Hoắc Phi Vân ra dấu tôi y, xoay người đi vào thang máy, mấy tên tùy tùng liền đem Lăng Ngạo và mấy người bọn họ áp giải vào thang máy.

Cửa thang máy đóng kín, tùy tùng trực tiếp ấn vào tầng cao nhất.

Lăng Ngạo sắc mặt thay đổi, hoảng loạn hỏi: "Hoắc Phi Vân, cô đến cùng muốn làm gì?"

"Vừa rồi các người nhảy lầu không thành, hiện tại tôi cho các người một cơ hội mới thử nghiệm."

Hoắc Phi Vân cười lạnh nói, "Yên tâm, lần này tôi sẽ giúp các người, có thể coi như các người không có dũng khí, cũng có thể nếm thử cảm giác bay lượn."

"Cô là một ác phụ! ! ! !" Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, "Là tôi lái xe đụng bị thương Hoắc Vân Phong, cô muốn trả thù thì trả thù một mình tôi, bọn họ không quan hệ, cô thả bọn họ ra."

"Bọn họ biết quá nhiều, vạn nhất tung tin ra thì làm sao bây giờ?" Hoắc Phi Vân nhướn mày cười lạnh.

"Sẽ không, chúng tôi sẽ không nói ra." Hàn Bắc vội vàng bảo đảm, "Cô thả bọn tôi đi, chúng tôi thật sự không biết rõ a."

"Hàn Bắc, không được yêu cầu cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho chúng ta." Năm Khúc ngược lại rất tỉnh táo, "Sợ chúng tôi tung tin chỉ là một cái cớ, nguyên nhân chân chính là..."

Năm Khúc không có nói ra, trong lòng anh ta biết rõ, nhưng mà nếu nói ra hết, Hàn Bắc Hàn Giai biết lại hận Lăng Tuyết thêm.

"Vẫn là anh thông minh nhất." Hoắc Phi Vân tươi cười rạng rỡ nhìn Năm Khúc , "Tôi  rất thích liên hệ với người thông minh."

"Đến cùng là có ý gì? Nguyên nhân chân chính là cái gì nha?" Hàn Bắc lo lắng hỏi, "Sẽ không phải lại là vì Lăng Tuyết đi?"

Năm Khúc chống đỡ đầu, không nói gì.

"Nhìn  ra là sự thật." Hàn Bắc vô cùng tức giận, "Lại là vì cô ta, lại là cô ta, cô ta không đem chúng tôi liên lụy đến chết thì chết không cam lòng sao?"

Hàn Giai ánh mắt cũng thay đổi, mọi thứ đều là vì Lăng Tuyết, nếu như không phải là bởi vì Lăng Tuyết

"Việc này không liên quan tới Lăng Tuyết." Lăng Ngạo vội vàng nói, "Là tôi sai, là tôi  làm liên lụy các người."

"Anh thật đúng là si tình a, đáng tiếc đầu óc dùng không được tốt." Hoắc Phi Vân buồn cười nhìn hắn, "Anh là thật không biết hay là giả không biết rõ? Thân Đồ làm bá chủ một phương, thống lĩnh thương chính hai giới, đối với hắn quản lý gia tộc dưới cờ, tất cả mọi chuyện đều nắm giữ trong tay, anh tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, anh nói xem anh ta sẽ không đi điều tra rõ ràng sao?"

"Ý của cô là, Thân Đồ Dạ sớm cũng biết là tôi lái xe đâm Hoắc Vân Phong? ? ?" Lăng Ngạo bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy hắn vì cái gì còn đưa tôi đến chỗ các người bệnh viện của Hoắc gia? Hắn là cố ý ? ? ?"

"anh bây giờ mới biết?" Hoắc Phi Vân cười đến rất đắc ý, "Chỉ số thông minh thật rất khiếm khuyết, khó trách Lăng Tuyết không cần anh!"

"Câm miệng cho tôi  - - "

Lăng Ngạo hung thần ác sát đánh về phía Hoắc Phi Vân, hai tên theo sao kéo lấy hắn, đem hắn giẫm trên mặt đất hung hăng đá đánh.

"Chết đến nơi còn ngông cuồng như thế, chờ chút nữa đem mày đẩy từ trên cao xuống, xem mày còn ngông cuồng như thế nữa không." Hoắc Phi Vân hung hăng tức giận mắng.

"Đừng đánh, dừng tay." Hàn Giai bổ nhào vào trên người Lăng Ngạo, dùng chính cơ thể để bảo vệ Lăng Ngạo.

"Đủ rồi, Hoắc Phi Vân, cô không nên quá phận." Năm Khúc gầm lên.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Hoắc Phi Vân ra dấu tay, các tùy tùng đem Lăng Ngạo và tất cả bọn họ đều kéo ra ngoài, trực tiếp kéo tới lan can sân thượng.

Mới lúc nãy Lăng Ngạo còn để lại hai cái vết máu bây giờ vẫn còn thấy rõ, hắn vứt bỏ xe lăn ở cửa thang máy.

Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết đã sớm rời đi, gió lạnh từ lối vào gào thét ùa vào, mang hơi lạnh thấu xương.

Hàn Bắc luôn che chở Hàn Giai, hai chân Lăng Ngạo vô pháp đứng thẳng, bị hai tên tùy tùng kéo đi.

Năm Khúc liếc một cái xuống cầu thang, không có phát hiện bóng người, lông mày của anh ta sít sao nhăn lại, anh ta không tin Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết thật sự đã đi không quan tâm đến tình hình bọn họ.

Bọn họ không phải là loại người không nói nghĩa khí! ! !

Thân Đồ Dạ đem Lăng Ngạo đưa đến cái bệnh viện này khẳng định là có nguyên nhân, đúng như Hoắc Phi Vân đã nói, cậu ta sớm đã biết Lăng Ngạo lái xe đâm Hoắc Vân Phong bị thương, cho nên đem Lăng Ngạo đưa đến bệnh viện Hoắc gia, nhất định là có lý do của cậu ta.

Nhưng Năm Khúc tin tưởng lý do này tuyệt đối không phải là muốn làm tổn thương Lăng Ngạo, không nói đến nhân phẩm Thân Đồ Dạ như thế nào, đơn giản từ thế lực của cậu ta mà nói, nếu mà cậu ta thật sự muốn đối phó Lăng Ngạo, căn bản là không cần làm phức tạp như thế, càng không cần đem bọn Năm Khúc cũng sắp xếp đến cái bệnh viện này.

Nói cho cùng, Thân Đồ Dạ làm như thế nhất định là có lý do của cậu ta, còn như lý do là cái gì, anh ta không thể nào biết được.

Chỉ là, Thân Đồ Dạ mưu tính sâu xa như vậy, khẳng định đã sớm đoán được tình trạng này, Hoắc Phi Vân sẽ đem Lăng Ngạo xử lý, cũng sẽ liên lụy đến mấy người bọn họ, cho nên vừa rồi Lăng Ngạo nói muốn dẫn lúc bọn họ đi, người từ trước đến nay không thích xen vào việc của người khác như Thân Đồ Dạ liền ngăn cản mấy lần.

Đáng tiếc khi đó ai cũng không có coi lời cậu ta là lời thật lòng, mà ngay cả Lăng Tuyết cũng không có coi trọng.

Bây giờ nghĩ lại, Thân Đồ Dạ khi đó rõ ràng đã ra ám hiệu cho bọn họ không nên đi cùng Lăng Ngạo, hơn nữa Thân Đồ Dạ khi đó cũng nhắc tới cha của Lăng Ngạo - Lãnh Khôn, cậu ta nhất định là biết một bí mật gì đó.

Nếu đã tất cả đều biết rõ, với phong cách xử lý ngày xưa của cậu ta, sẽ phải phái người trong bóng tối bảo vệ bọn họ mới đúng, không thể nào đi như thế này a...

Trên xe, Thân Đồ Dạ vừa mới cùng Lăng Tuyết nói về chuyện của Lãnh gia, nhưng mà tránh nặng tìm nhẹ, không có nói tới Lăng Ngạo hít thuốc phiện và giết người.

Lăng Tuyết nghe đến mấy cái này, đã cảm thấy rất khiếp sợ: "Em thật không rõ, lúc trước bác Lãnh và vợ của bác ấy đi Mỹ tìm Lăng Ngạo, cái kia gọi một người tình thâm ý thiết, em nhìn bọn họ cũng giống như là loại người có tố chất có tu dưỡng, nghĩ tới bọn họ nhất định sẽ thật tốt bồi dưỡng Lăng Ngạo. Cho nên liên tục khích lệ anh ấy phải tỉnh táo. Nhưng mà về sau, nhìn thấy Lăng Ngạo biến thành cái bộ dáng này, em thật sự cảm thấy trái tim rất băng giá, cũng rất lo lắng, vừa lúc bắt đầu em còn tưởng rằng là do anh ấy quá phóng túng, tự mình mất phương hướng phương hướng, bây giờ nhìn lại, thật sự đúng là chịu rất nhiều ảnh hưởng của yếu tố khách quan. Mà mấy cái yếu tố khách quan này rất có thể có nguồn gốc từ vợ chồng Lãnh thị."

"Đúng." Thân Đồ Dạ gật gật đầu, "Việc này không có đơn giản như vậy, anh hoài nghi Lãnh Khôn căn bản cũng không phải là cha ruột của Lăng Ngạo."

1 comment: