Kẻ Thù Bên Gối - Chương 279



Thân Đồ Dạ không nhanh không chậm trả lời một câu: "Người có thể hiện thân !"

"Vâng!"

Người ẩn núp trong bóng tối Cố Huy thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể làm việc , không cần luôn núp trong bóng tối.

Trên sân thượng bệnh viện Thánh Tâm, người của Hoắc Phi Vân đã đem Lăng Ngạo, Hàn Bắc, Hàn Giai, Năm Khúc đặt trên lan can, bốn người bị cưỡng chế ấn nằm trên thành lan can, chỉ cần mấy tên tùy tùng dùng sức đẩy, bọn họ sẽ té xuống, lầu 38, nhất định sẽ ngã tan xương nát thịt, tuyệt không có cơ hội sống.

"Năm Khúc, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, chỉ cần anh chịu theo tôi, tôi sẽ tha cho anh."

Bên cạnh Hoắc Phi Vân liền thiếu người như Cố Huy và Lôi Quân, bên người cô chỉ có vài thủ hạ gặp phải chuyện gì thì sợ đầu sợ đuôi. Mặc dù thân thủ của Năm Khúc so ra kém Cố Huy và Lôi Quân, nhưng mà luận đầu óc và năng lực, không thể kém so với bọn họ. Nếu mà Năm Khúc chịu giúp Hoắc Phi Vân làm việc, như vậy Hoắc Phi Vân không thể nghi ngờ là như hổ thêm cánh.

"Cô ác độc như thế, giúp cô làm việc là tự chui đầu vào rọ!" Năm Khúc căn bản là không cho Hoắc Phi Vân mặt mũi.

"Được" Hoắc Phi Vân lạnh lùng cười một tiếng, "Anh đã muốn chết như thế, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh."

Nói xong, Hoắc Phi Vân phất tay mệnh lệnh, "Đẩy bọn họ xuống! ! !"

"Vâng" mấy tên thuộc hạ kia động thủ, trực tiếp đem bốn người đẩy đi xuống.

"Không được - -" Hàn Bắc bị hù dọa thét chói tai.

"Hoắc Phi Vân, cô thả bọn họ ra, bọn họ không có liên quan đến việc này."

Lăng Ngạo kích động hô to, "Cô muốn giết cứ giết tôi, giết tôi báo thù cho anh cô, nếu mà động bọn họ, Lăng Tuyết sẽ không bỏ qua cho cô!"

"Lúc này là lúc nào rồi, anh còn lấy Lăng Tuyết ra dọa tôi?" Hoắc Phi Vân buồn cười nói, "Anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ Lăng Tuyết sao? Cô ta thì tính là vật gì?"

Nói xong câu này, giọng nói Hoắc Phi Vân trở nên bén nhọn, "Vốn là tôi còn muốn để cho anh chết thống khoái một chút, nhưng mà miệng đã bỉ ổi như thế, vậy tôi nếu mà không cho anh một chút màu sắc, ngược lại thực xin lỗi anh."

Nói xong, Hoắc Phi Vân lần nữa ra lệnh, "đem tay của anh ta phế đi!"

"Vâng" Hai tên tùy tùng cầm lấy dao găm đi qua.

"Dù sao anh đã có một đôi chân đã bị phế bỏ rồi, tôi sẽ phế thêm hai tay nữa, thì hoàn toàn biến thành phế nhân." Hoắc Phi Vân u ám cười lạnh.

"Cô là một độc phụ, cô sẽ không có kết cục tốt đâu." Lăng Ngạo nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng.

"Không được động vào anh ấy, không được - - "

Hàn Giai liều mạng giãy giụa, muốn ngăn cản trước mặt Lăng Ngạo, nhưng mà một tên tùy tùng ấn chặt cô ấy, cô ấy căn bản không nhúc nhích được.

"Lăng Ngạo - -" Năm Khúc muốn ngăn cản, nhưng mà anh ta hiện tại cũng bị người ta chế trụ, căn bản là bất lực.

Hai tên tùy tùng đè Lăng Ngạo xuống đất, một tên dẫm lên tay hắn, một tên khác cầm lấy dao găm sắp sửa chém Lăng Ngạo, mắt thấy tên này đã vung dao nhỏ lên, ở lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: "Dừng tay! ! !"

Tùy tùng dừng lại động tác, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, Hoắc Phi Vân nhướng mày: "Cố Huy? ?"

Ánh mắt cô ta lướt qua Cố Huy nhìn về phía phía sau cậu ta, Thân Đồ Dạ không có ở đây, cô ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cũng không có thoải mái, bởi vì Cố Huy cũng đã đại biểu cho Thân Đồ Dạ, Cố Huy đến, Thân Đồ Dạ khẳng định đã biết.

Năm Khúc mừng rỡ, anh ta đã sớm biết Thân Đồ Dạ không thể nào bỏ mặc bọn họ, cậu ta nhất định đã phái Cố Huy ở trong bóng tối bảo vệ bọn họ, thời khắc mấu chốt sẽ ra tới cứu người.

Hàn Bắc Hàn Giai cũng mừng rỡ như điên, người bên cạnh Thân Đồ Dạ đến, hẳn là đến cứu bọn họ đi.

Mà Lăng Ngạo lại cũng không lạc quan, từ khi hắn biết rõ Thân Đồ Dạ cố ý đem hắn đưa đến nơi này, một khắc kia, hắn đối với Thân Đồ Dạ liền oán hận sâu hơn.

Hiện tại Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết cũng không có tự mình lại đây, mà là phái một tên tùy tùng lại đây chỗ xử lý việc này, ai biết được là thật sự cứu người hay không?

Cố Huy chậm rãi đi đến chỗ Hoắc Phi Vân, tươi cười rạng rỡ nhìn cô ta, tương đối là tùy ý hỏi: "Hoắc tiểu thư, vừa rồi tôi giống như là nghe được cô nói, Lăng tiểu thư không tính cái gì. Không biết rõ chủ nhân nhà tôi ở trong mắt cô lại được tính là cái gì vậy?"

"Cố Huy, tôi không phải là có ý tứ này."

Hoắc Phi Vân cuống quít giải thích, "Tôi vừa rồi chỉ là, chỉ là nhất thời tức giận, cho nên mới phải lỡ lời, Lăng tiểu thư là vị hôn thê của Thân Đồ, tôi sao có thể đối với cô ấy không lễ phép được?"

Hoắc Phi Vân nói mấy lời này, trong lòng thật sự là buồn cực kỳ, nhưng mà Cố Huy cũng đã đại biểu cho Thân Đồ Dạ, bọn họ Hoắc gia hiện tại nhất định phải dựa vào Thân Đồ Dạ mới có thể tồn tại được, Thân Đồ Dạ hiện tại lại để ý Lăng Tuyết như vậy, nếu mà Cố Huy đem mấy lời này lời nói truyền đi, không biết rõ Thân Đồ Dạ sẽ nghĩ sao.

Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, Lăng Tuyết là phụ nữ của Thân Đồ Dạ, Hoắc Phi Vân đối với Lăng Tuyết bất kính, tự nhiên cũng là phá hủy mặt mũi Thân Đồ Dạ.

"Ah." Cố Huy mỉm cười gật đầu, "Vậy là tốt rồi!"

Lập tức, hắn chỉ vào bọn Lăng Ngạo, khách khí nói - -

"Hoắc tiểu thư, mấy vị này đều là bạn thân của Lăng tiểu thư, tôi không biết rõ cô cuối cùng là có gì hiểu lầm với bọn họ, nhưng mà chủ nhân ra lệnh cho tôi toàn lực bảo vệ bọn họ, không thể để cho bọn họ rớt một sợi tóc, cho nên, xin cô thả người!"

Nghe được câu này, Lăng Ngạo mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy người đến thật sự là tới cứu người, quá tốt .

Năm Khúc, Hàn Bắc, Hàn Giai cũng đều có hy vọng, mới vừa bị khinh khủng hoảng loạn trong lòng đều bình phục lại.

"Nếu đã là ý tứ của Thân Đồ, tôi đương nhiên không dám thất lễ." Hoắc Phi Vân cười một tiếng, ra lệnh đến, "Đem ba người bọn họ thả ra!"

"Ba người" ! ! !

Mấy tên tùy tùng lập tức buông tay Hàn Bắc Hàn Giai và Năm Khúc, mà một tên còn lại vẫn ấn Lăng Ngạo không có ý muốn thả người.

Cố Huy nháy mắt, người sau lưng đi lên đem Hàn Bắc Hàn Giai Năm Khúc đỡ qua đến.

"Lăng Ngạo!" Hàn Giai nhìn thấy Lăng Ngạo còn bị đè xuống đất, kích động hướng về phía Hoắc Phi Vân quát, "cô là người đàn bà xấu, mau thả Lăng Ngạo."

"Một cô gái bị người ta hãm hiếp, còn dám đối với tôi rống to kêu nhỏ?"

Hoắc Phi Vân mắt lạnh trừng mắt cô ấy.

"Cô..." Hàn Giai bị cô ta nói một câu sặc đến nước mắt rơi như mưa.

"Cô là một độc phụ, không nên quá phận." Hàn Bắc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Được rồi. Trước hết đi qua bên kia đã." Năm Khúc so ra còn rất tỉnh táo, kéo Hàn Bắc Hàn Giai đi trước đến bên cạnh Cố Huy.

Hoắc Phi Vân nhìn Cố Huy, khách khí nói: "Cố Huy, ba người kia tôi cũng đã thả. Còn như Lăng Ngạo, hắn ta là hung thủ mưu sát anh trai tôi, tôi không thể thả."

"Hoắc tiểu thư, ý tứ của chủ nhân là bốn người bình yên vô sự mang về, cô đừng làm cho tôi khó xử." Cố Huy mỉm cười nói, "Còn như chuyện của Hoắc tổng, không bằng cô sau đó tự mình nói với chủ nhân đi. Hiện tại thả người trước, tôi sẽ trở về báo cáo kết quả."

"Cố Huy, chúng ta đã quen biết rất nhiều năm, tôi có lúc nào để cho anh khó xử sao?" Hoắc Phi Vân nhíu lại mi, tức giận bất bình nói, "Nếu là những chuyện khác, tôi khẳng định nghiêm túc. Nhưng người này là Lăng Ngạo đã làm hại anh tôi thiếu chút nữa chết rồi, bây giờ còn có di chứng, cả đời hạnh phúc bị hủy diệt, tôi sao có thể đơn giản buông tha hắn? ?"

"Hoắc tiểu thư..."

"Cố Huy, anh đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ thử đi."

Hoắc Phi Vân bi thống nói, "Anh tôi là người anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ triển vọng, là người thừa kế duy nhất của Hoắc gia chúng tôi, anh ấy vốn là có một người vợ xinh đẹp hiền lành, một gia đình hạnh phúc. Anh ấy với Lăng Ngạo không thù không oán, Lăng Ngạo lại phát rồ mưu hại anh ấy, hại anh ấy bản thân bị trọng thương không nói, bây giờ còn mất đi chức năng của đàn ông, Hoắc gia chúng tôi không thể nối dõi tông đường nữa rồi. Cái này đánh đồng với đoạn tử tuyệt tôn, huyết hải thâm thù như vậy, tôi sao có thể không báo? Hiện tại nói tôi thả người liền thả người? Đối với chúng tôi Hoắc gia quá không công bằng sao?"

Nghe đến những lời này, Cố Huy có chút ít không phản bác được, nói thật, Hoắc Phi Vân nói cũng có đạo lý, hơn nữa cô ta nói cũng đúng sự thật, Lăng Ngạo vốn là đem người Hoắc gia Hoắc Vân Phong làm hại rất thảm, nếu đổi lại là ai cũng khó có khả năng thả người.

"Lăng Ngạo, cô ta nói đều là thật sao?" Năm Khúc tức giận chất vấn, "Cậu tại sao phải làm như vậy?"

"Đúng vậy, cậu đến cùng là tại sao phải hại bọn họ?" Hàn Bắc cũng không cách nào hiểu nỗi.

"Các người không nên tin cô ta, cô ta là một ác phụ, nói lời nói khẳng định không phải là thật ." Hàn Giai nóng nảy, cuống quít vì Lăng Ngạo kiếm cớ, "Nếu mà Lăng Ngạo thật sự làm như vậy, đó cũng là do bọn họ đối phó Lăng Ngạo trước, Lăng Ngạo khẳng định là do tự vệ mới làm như thế, có đúng hay không?"

Lăng Ngạo trầm mặc không nói, không thể nào giải thích, đến nước này, hắn cũng không thể nói hắn là bị người sai sử, hơn nữa đêm hôm đó hắn bị lên cơn nghiện, Lãnh Khôn thừa lúc đó điều khiển hắn, ông ta nói anh xử lý cho tốt mới cho hắn ma túy, khi đó hắn đã mất đi lý trí, không thể không làm như vậy.

Làm xong sau đó hắn cũng rất hối hận, rất hổ thẹn, nhưng mà bây giờ nói mấy lời này căn bản cũng không có ý nghĩa, làm chính là làm, nói cái gì đều là lấy cớ.

"Hoắc tiểu thư, tôi có thể hiểu tâm tình của cô."

Cố Huy tiếp tục khuyên nhủ, "Lăng Ngạo thật sự là phạm sai lầm, nhưng mà cũng do cha của anh ta sai khiến, là người đứng phía sau màn độc thủ, cũng là kẻ địch của Hoắc gia các người, cô nếu là thật sự muốn vì anh trai báo thù, trước hết giao người cho tôi ."

"Không được!" Hoắc Phi Vân vô cùng kiên trì, "Phía sau màn độc thủ là hung thủ, đao phủ cũng là hung thủ, tôi trước đem tên đao phủ này bắt lại, sẽ không sợ đôi bàn tay đen kia ở phía sau màn không hiện thân."

"Hoắc tiểu thư nếu mà khăng khăng làm bậy, tôi đành phải gọi điện thoại xin chỉ thị của chủ nhân ."

Cố Huy lấy điện thoại di động ra gọi cho Thân Đồ Dạ.

"Anh gọi cho Thân Đồ cũng vô ích, hôm nay coi như là Thân Đồ đến, tôi cũng không thả người." Hoắc Phi Vân tức giận nói, "Thân Đồ hiện tại chỉ biết bảo vệ Lăng Tuyết, vì cô ta cái gì nguyên tắc đều không để ý, nếu như Lăng Ngạo không phải là người của Lăng Tuyết, anh ấy có thể làm như vậy sao? Sẽ không."

Cố Huy không để ý đến cô ta, trực tiếp bấm gọi cho Thân Đồ Dạ...

"Cố Huy!"

Lúc này, một giọng nói đột nhiên từ phía sau vang lên, Cố Huy hơi ngẩn ra, quay đầu lại, lại là Hoắc Vân Phong.

Hai tên tùy tùng mang xe lăn đẩy Hoắc Vân Phong đang bị trọng thương ở phía sau còn có Nhan Nhược Hi đi theo, Hoắc Vân Phong hai ngày trước mới vừa tỉnh lại, hiện tại hết sức yếu ớt, nhưng mà đôi mắt kia đang nhìn Lăng Ngạo lại lập tức trở nên lạnh lùng, đó là ánh mắt của cừu hận.

"Anh!" Hoắc Phi Vân lập tức đi đến, chỉ Lăng Ngạo nói, "Chính là hắn, là hắn lái xe đâm anh có đúng hay không?"

"Đúng! ! !" Hoắc Vân Phong hận thấu xương trừng mắt nhìn Lăng Ngạo, "Hóa thành tro anh cũng nhận ra."

"Tên này quá đáng giận, cậu tại sao phải mưu hại chồng tôi? Vì cái gì? ? ?" Nhan Nhược Hi kích động chất vấn.

"Chị dâu, hiện tại Thân Đồ muốn em thả người." Hoắc Phi Vân nhân cơ hội cáo trạng, "Vì tên này là bạn của Lăng Tuyết, cho nên Thân Đồ muốn em thả người. Cố Huy đang ở đây bức em đó."

1 comment: