Kẻ Thù Bên Gối - Chương 281

Phong cảnh

Cố Huy vừa mới dứt lời, điện thoại liền vang lên, đúng là Thân Đồ Dạ gọi tới, hắn vội vã nghe điện thoại: "Chủ nhân."

"Tình huống như thế nào?" Thân Đồ Dạ hỏi.

"Hàn Bắc Hàn Giai và Ngũ Khúc, tôi đã mang xuống rồi. Lăng Ngạo bị Hoắc tiểu thư mang đi." Cố Huy bẩm báo nói, "Vốn là tôi có thể áp đảo với Hoắc tiểu thư, không nghĩ tới thời điểm mấu chốt, cô ta lại đem Hoắc tổng và Nhan tiểu thư mời đi lên , vậy tôi liền..."

"Được rồi" Thân Đồ Dạ nhàn nhạt nói, "Trước hết tìm một bệnh viện an toàn sắp xếp cho bọn họ. Tôi tự mình nói với Hoắc Vân Phong. Cậu gọi cho Lăng Tuyết báo một cái, đỡ phải để cô ấy lo lắng."

"Vâng" Cố Huy đáp lại.

...

Cúp điện thoại, Cố Huy nhìn Ngũ Khúc nói: "Hiện tại chủ nhân tự mình đi tìm Hoắc Vân Phong đàm phán, vì Lăng tiểu thư, ngài ấy thật sự nhìn  như nhọc lòng. Bình thường chuyện như thế này, căn bản là ngài ấy không để ý tới."

"Vậy là tốt rồi." Ngũ Khúc thở phào nhẹ nhõm, "Có Thân Đồ tiên sinh ra mặt, tôi yên tâm rồi. Cũng là làm khó cho cậu ấy, giúp chúng tôi nhiều như thế, còn quan tâm Lăng Ngạo. Thật sự là xin lỗi, về sau cậu ấy nếu mà có cái gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định không thể chối từ."

"Anh cũng không cần có gánh nặng trong lòng, nói thật, chủ nhân làm như thế cũng không phải là vì các người, mà là vì Lăng tiểu thư."

Cố Huy thẳng thắn nói, "Lăng tiểu thư đối với các người thật sự đúng là móc tim móc phổi, cô ấy hiện tại rơi vào tình trạng này, chính mình đều là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vĩnh viễn đều đem các việc của các người đặt ở vị trí thứ nhất, đương nhiên, các người đối với cô ấy cũng là có tình có nghĩa, cho nên chủ nhân nhà tôi cũng không màng các người có thể cảm kích lăng tiểu thư, chỉ là hy vọng các người không nên hiểu lầm cô ấy."

"Tôi biết rõ. Cảm ơn ngươi!" Ngũ Khúc có chút ít cảm khái.

Hàn Bắc hổ thẹn cúi đầu.

Thân Đồ Dạ vừa mới nói chuyện với Cố Huy xong, lại tiếp đến Hoắc Phi Vân điện thoại, anh nghe điện thoại: "Alo."

"Thân Đồ, về việc của Lăng Ngạo, em muốn nói chuyện với anh." Hoắc Phi Vân cẩn thận nói, "Lúc nào anh có thời gian, em tìm anh."

"Không cần, tôi đang trên đường đến." Thân Đồ Dạ đáp lại một câu, trực tiếp cúp điện thoại.

...

Trong phòng bệnh, Hoắc Phi Vân cầm lấy di động, buồn cười nói: "Các người thấy không, Thân Đồ lại còn nói muốn đích thân tới tìm em để nói về chuyện này, cho thấy rõ anh ta đối Lăng Tuyết nặng đến đâu?"

"Thật không biết cái cô Lăng Tuyết kia đã cho anh ấy uống mê hồn dược gì, anh ấy lại thế khăng khăng một mực như thế." Nhan Nhược Hi tức giận nói, "Anh ấy trước kia cũng không thế này."

"Lăng Tuyết có tâm cơ thâm trầm cực kỳ đó." Hoắc Phi Vân trào phúng cười lạnh, "Hiện tại cô ta đang mang thai, Thân Đồ đối với cô lại là nói gì nghe nấy, cũng không biết trong bụng của cô ta có phải là của Thân Đồ hay không, cả ngày cũng không biết tức giận cái gì."

"A? Không thể nào?" Nhan Nhược Hi kinh ngạc mở to hai mắt, "Em là nói, đứa nhỏ trong bụng của Lăng Tuyết không phải là của Thân Đồ? vậy là của ai?"

"Ai biết được." Hoắc Phi Vân nhếch miệng, " bên cạnh Lăng Tuyết nhiều đàn ông như vậy, không chừng là ai đó."

"Cái này..."

"Được rồi" Hoắc Vân Phong luôn trầm mặc cuối cùng mở miệng nói chuyện , "Nhược Hi, em không nên nghe Phi Vân nói lung tung, con bé chính là đang ghen tị, cho nên ở chỗ này phỉ báng Lăng Tuyết. Anh nhìn Lăng Tuyết không giống như là loại người như vậy, huống chi, Thân Đồ là ai? Cậu ta làm sao có thể bị đùa bỡn lừa gạt?"

Nghe Hoắc Vân Phong như thế nói, Nhan Nhược Hi trầm mặc, giống như xác thực là như thế, Lăng Tuyết là hạng người gì, cô ta không rõ ràng lắm, nhưng mà Thân Đồ Dạ chắc chắn sẽ không không phải là đèn đã cạn dầu...

", Anh sao có thể cùi chỏ rẽ ra ngoài nha?" Hoắc Phi Vân tức giận nói, "Anh nhìn nhìn  một chút đi hiện tại Thân Đồ vì Lăng Tuyết đều thiên vị thành cái dạng gì rồi? Mặc dù nói Hoắc gia chúng ta là dựa vào anh ấy, phàm là chuyện gì cũng muốn giảng đạo lý sao? Cái tên Lăng Ngạo kia đem anh hại thành dạng này, Thân Đồ còn muốn cho chúng ta đem người thả ra, anh một chút cũng không tức giận sao?"

"Anh biết rõ Thân Đồ yêu thương Lăng Tuyết, vì Lăng Tuyết lần nữa phá vỡ nguyên tắc ranh giới cuối cùng, nhưng cậu ta cũng là người công, tư rõ ràng, cậu ta làm bất cứ chuyện gì, tất nhiên có đạo lý của cậu ta."

Hoắc Vân Phong nhìn chằm chằm Hoắc Phi Vân, "Phi Vân, trong khoảng thời gian này thân thể anh khó chịu, chuyện trong nhà đều là em xử lý, anh biết rõ em rất vất vả, nhưng mà anh đã dạy em như thế nào? Thái độ làm người nên chính trực thiện lương! Em tại sao có thể gạt anh, đem Lăng Ngạo và anh em của hắn mang lên sân thượng? Nếu như không phải là anh đúng lúc đuổi tới, em có phải thật muốn đem bọn họ đẩy xuống lầu phải không? ?"

"Anh..." Hoắc Phi Vân vô cùng tức giận, "Anh có phải là bị bệnh hồ đồ hay không? Lăng Ngạo lái xe đâm anh, hắn thiếu chút nữa giết chết anh, anh lại còn thiên vị hắn? ? ?"

"Anh không có hồ đồ." Hoắc Vân Phong nhíu lại mi, nghiêm túc nói, "Lăng Ngạo thiếu chút nữa hại chết anh, anh đương nhiên hận hắn, cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng mà những người bạn kia của hắn là vô tội, nghe nói cô gái kia tối hôm qua còn bị người ta... làm tổn thương, còn có Hàn Bắc kia cũng cũng bị thương, thế nhưng em đem bọn họ cũng coi như hung thủ. Em đến cùng là nghĩ như thế nào ?"

"Ai biết bọn họ có phải là đồng đảng với Lăng Ngạo hay không?" Hoắc Phi Vân lạnh lùng nói, "Anh cũng biết rõ tình cảm của bọn họ như anh em, nói không chừng bọn họ cũng tham dự mưu hại anh đó."

"Nói không chừng, nói không chừng. Những thứ này đều là em suy đoán, em tại sao có thể kết luận như vậy?"

Hoắc Vân Phong tức giận quát khẽ, "Huống chi, cho dù bọn họ thật sự là đồng mưu, vậy em cũng có thể báo cảnh sát xử lý, mà không phải tự tiện làm chủ, làm xằng làm bậy! ! ! em nếu là thật đem bọn họ đẩy xuống, đây chính là phạm pháp ."

"A!" Hoắc Phi Vân căn bản cũng nghe không lọt Hoắc Vân Phong lời nói, cười lạnh nói, "Anh, anh chính là quá thiện lương mềm yếu, mới bị người ta khi dễ, anh nhìn nhìn  Hoắc gia chúng ta biến thành cái dạng gì? Nếu như anh có thể quyết đoán, ngoan độc thêm một chút, Hoắc gia còn bị đổ nát như thế này sao?"

"Em..." Hoắc Vân Phong tứ đến sắc mặt xanh mét, nói không ra lời.

"Phi Vân, tại sao em có thể nói những lời như vậy với anh em?"

Nhan Nhược Hi tức giận trách mắng, "Mặc dù có lúc chị cũng cảm thấy em làm việc so với anh em quyết đoán hơn, nhưng những lời mới vừa nói không sai. Có người phạm pháp, em phải giao cho cảnh sát xử lý, mà không phải tự tiện chủ trương, đây chính là bệnh viện của Hoắc gia chúng ta, em nếu mà đẩy người xuống, Hoắc gia cũng chạy không thoát quan hệ. Huống chi, ba người kia thật sự là vô tội, em không thể giết lung tung người vô tội, anh em nói không sai..."

"Được được rồi." Hoắc Phi Vân không kiên nhẫn cắt đứt lời Nhan Nhược Hi nói, "Hai vợ chồng các người một lòng, hai cái miệng. Em nói không lại các người, lười phải nói với các người."

Nói xong, Hoắc Phi Vân đứng dậy liền đi ra, này lúc, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mấy tên tùy tùng của Hoắc gia cúi đầu, mà Thân Đồ Dạ đang đứng ở bên ngoài, không biết rõ là đã tới lâu chưa.

"Thân Đồ..." Hoắc Phi Vân ngẩn người một chút, tâm hoảng ý loạn hỏi, "Anh, anh đến lúc nào?"

"Đến được một lúc rồi." Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm cô ta một cái, nâng bước đi vào.

"Thân Đồ, đến rồi."

Hoắc Vân Phong vội vàng gượng chống ngồi dậy.

Nhan Nhược Hi u oán nhìn Thân Đồ Dạ một cái, sau đó đi đỡ Hoắc Vân Phong, kê cho anh ta hai cái gối.

Hoắc Phi Vân đóng cửa phòng lại, sợ hãi nhìn Thân Đồ Dạ: "Thân Đồ, em..."

"Sức khỏe có khá hơn chút nào không?" Thân Đồ Dạ vỗ vỗ vai Hoắc Vân Phong, "Tôi thấy khí sắc cậu khá hơn rất nhiều ."

"Uh, rất nhiều." Hoắc Vân Phong cười cười, "Thân Đồ, trong khoảng thời gian này  chuyện  của Hoắc gia làm phiền cậu hao tâm tổn trí ."

"Tôi ngược lại không có có làm cái gì..." Thân Đồ Dạ ý tứ sâu xa nhìn Hoắc Phi Vân, "Hao tâm tổn trí là Phi Vân!"

Hoắc Phi Vân cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.

"Thân Đồ, việc này..."

Hoắc Vân Phong đang muốn giải thích cái gì, Nhan Nhược Hi vẫn lạnh lùng nói, "Phi Vân thật là vất vả, cô ấy làm cái gì đều là vì Hoắc gia. Hơn nữa việc cô ấy làm đều là có căn có cứ, không phải là vô duyên vô cớ oan uổng người khác."

Mặc dù Nhan Nhược Hi vừa mới vừa khiển trách Hoắc Phi Vân, nhưng mà hiện tại Thân Đồ Dạ khởi binh vấn tội, cô ta vẫn che chở Hoắc Phi Vân, bởi vì cô ta rất rõ ràng, Hoắc Phi Vân và cô ta đang trên cùng trận tuyến .

Thân Đồ Dạ không nói gì, chỉ là nhìn Hoắc Vân Phong một cái.

Hoắc Vân Phong nhăn lại mày, lập tức nói: "Nhược Hi, Thân Đồ là muốn cùng chúng ta nói chuyện công việc, em đi về nghỉ trước."

"Vân Phong..."

"Anh, việc này chuyện có liên quan đến an toàn của anh đó, đây cũng không phải là chuyện công." Hoắc Phi Vân nho nhỏ nói thầm.

"Đúng đúng đúng." Nhan Nhược Hi gật đầu liên tục, "Vân Phong, trước kia chuyện trong nhà em từ trước đến giờ cũng không có hỏi đến, nhưng mà lần này anh xảy ra chuyện lớn như vậy, em sao có thể ngồi yên bên cạnh?"

"Nhược Hi..."

"Được rồi." Thân Đồ Dạ không muốn lãng phí thời gian, "Cô ấy nói đúng, chuyện này liên quan đến an nguy của cậu, cô ấy không muốn ngồi yên bên cạnh, vậy thì ngây ngốc đi."

Nhan Nhược Hi trắng mắt liếc anh một cái, ngồi ở bên cạnh không có ý định đi.

"Thân Đồ, ngồi ở bên này đi." Hoắc Phi Vân dời đến ngồi ở trên ghế sofa nói với Thân Đồ Dạ, xong rồi rót một chén trà nóng bói, "Uống chút trà."

"Cảm ơn." Thân Đồ Dạ nhận trà, cũng không có uống, trực tiếp để ở trên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề nói, "Vân Phong, Lăng Ngạo người này tạm thời không thể động, tên này còn có chỗ hữu dụng, nhưng mà tôi đáp ứng cậu, chờ tôi xử lý tốt sau đó, nhất định đem hắn đem ra công lý, để hắn trả giá trách nhiệm trước luật pháp."

"Tôi hiểu rõ." Hoắc Vân Phong gật đầu liên tục, "Thân Đồ, mặc dù tôi không biết rõ cậu muốn làm gì, nhưng mà tôi tin tưởng cậu làm việc nhất định có lý do của mình, cậu đã nói như thế, tôi nhất định ủng hộ cậu."

Anh ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Phi Vân nói, "Phi Vân, thả người!"

"Anh..."

"Anh bao em thả người." Hoắc Vân Phong nhíu mày quát khẽ, "Em có phải ngay cả lời nói của anh đều không nghe hay không?"

Hoắc Phi Vân không dám nói nhiều hơn một câu, chỉ có thể hướng Nhan Nhược Hi nháy mắt.

Lúc này, Nhan Nhược Hi mở miệng: "Thân Đồ, Lăng Ngạo bất quá chính là một tên vô danh tiểu tốt, đối với anh có thể có tác dụng gì? Anh cứu hắn đơn giản chính là vì nịnh nọt Lăng Tuyết đi?"

Hoắc Phi Vân trong nội tâm mừng thầm, vẫn cho là Nhan Nhược Hi yếu đuối không có năng lực, không nghĩ tới vẫn là thật thông minh, một ánh mắt một cái ám hiệu thì biết phụ họa như thế nào.

Thân Đồ Dạ vừa nghe đến Nhan Nhược Hi chất vấn liền đau đầu, vốn là không để ý tới cô ta, nhưng mà vẫn không thể không chính diện đáp lại: "Không phải như vậy, tên đó có tác dụng với anh."

"Có tác dụng gì?" Nhan Nhược Hi truy vấn, "Ở đây đều là người của mình, chúng tôi cũng sẽ không tiết lộ cơ mật của anh, anh nói ra đi, đó có thật sự là có công dụng hay không, chúng tôi khẳng định ủng hộ anh."

"Đúng vậy, Thân Đồ." Hoắc Phi Vân vội vàng nói, "Anh nhìn , chính là chúng em không rõ lắm tâm tư của anh, cho nên mới phải có hiểu lầm như vậy, nếu không anh nói cho chúng em biết, về sau có thể tránh lại sinh ra hiểu lầm nữa."

1 comment: