Kẻ Thù Bên Gối - Chương 282

Painting (?) of bird and cherry blossoms - reminiscent of Asian style

"Chuyện của tôi sao có thể tùy tiện nói cho các người biết?" Thân Đồ Dạ không vui trừng mắt Hoắc Phi Vân, "Việc tôi xử lý còn cần nói cho cô biết sao?"

"Em không phải là cái ý tứ này..." Hoắc Phi Vân cuống quít giải thích, "Thân Đồ, anh đừng nóng giận, anh không thích, em không nói chính là."

"Phi Vân và em chỉ là sợ là anh bị người ta lừa gạt." Nhan Nhược Hi lập tức phụ họa, "Thân Đồ, tên Lăng Ngạo này trừ ra là bạn tốt bên ngoài của Lăng Tuyết, đối với anh còn có tác dụng gì? ?"

"Trên cái thế giới này, có ai có thể lừa gạt tôi?" Thân Đồ Dạ cảm thấy buồn cười, "Tôi vừa rồi đã nói qua, tôi có nguyên nhân khác."

"Vậy rốt cuộc là..."

"Nhược Hi." Hoắc Vân Phong cắt đứt lời Nhan Nhược Hi nói, sắc mặt âm trầm nói, "Thân Đồ làm việc tự có chừng mực, các em không cần lại hỏi nhiều. Cái này vốn cũng không phải là chuyện các em nên hỏi."

"Nhưng mà Lăng Ngạo đem anh hại thành như vậy, anh thật sự buông tha hắn như vậy sao?" Hoắc Phi Vân kích động nói, "Anh, anh còn không biết, anh không vỏn vẹn chỉ là chịu bị thương, anh còn..."

"Hoắc Phi Vân! ! !" Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Hoắc Phi Vân nói, u lãnh nhìn chằm chằm cô ta, "Tôi đã nói qua, chờ chuyện của tôi làm xong, tự nhiên sẽ đem Lăng Ngạo giao cho cảnh sát, tôi chưa nói muốn thả hắn, chỉ là tạm thời dẫn hắn đi, cô là nghe không hiểu? hay là cố ý muốn chống đối tôi?"

"Không phải vậy, ý em không phải là cái ý tứ này..."

Hoắc Phi Vân nhìn Thân Đồ Dạ nổi bão, không thể không câm miệng, nghĩ tới Hoắc Vân Phong đều đáp ứng, trong lòng cô ta cho dù là không muốn cũng không có cách nào, Nhan Nhược Hi cũng không dám nói thêm nữa.

"Người đâu." Hoắc Vân Phong nhìn bên ngoài ra lệnh.

"Vâng" Một tên tùy tùng đi tới.

"Đi đem Lăng Ngạo mang tới, giao cho Thân Đồ tiên sinh." Hoắc Vân Phong ra lệnh.

"Vâng" Tùy tùng làm theo.

"Cảm ơn." Thân Đồ Dạ đứng dậy, nhìn Hoắc Vân Phong nói, "Sức khỏe tốt hơn nhiều thì liền mau chóng trở về công ty, một người không đủ, tôi có thể giúp cậu điều động."

"Được" Hoắc Vân Phong mỉm cười gật đầu.

"Phi Vân, cô đi ra đây một chút, tôi nói chuyện với cô một chút." Thân Đồ Dạ trực tiếp đi ra ngoài.

Hoắc Phi Vân nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng thấp thỏm bất an, xin giúp đỡ nhìn về phía Nhan Nhược Hi, Nhan Nhược Hi đang muốn nói cái gì, Hoắc Vân Phong nói: "Thân Đồ sẽ không làm thương tổn em, cậu ta gọi em đi nói chuyện, em đi là được rồi."

Hoắc Phi Vân trừng mắt liếc anh một cái, cũng giống như Thân Đồ Dạ đi ra phòng bệnh.

Nhan Nhược Hi muốn cùng đi nhìn  một chút, lại bị Hoắc Vân Phong giữ chặt: "Nhược Hi, em muốn đi đâu?"

"Em lo lắng Thân Đồ sẽ vì chuyện hôm nay trách mắng Phi Vân, em muốn đi nhìn ." Nhan Nhược Hi mắt còn nhìn chằm chằm cửa.

"Cái này không liên quan đến em." Hoắc Vân Phong chau mày, "Anh không phải là nói với em rồi sao? Việc trong nhà không cần em lo, em chỉ nên chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi, em sao không nghe lời vậy?"

"Em không có để ý đến chuyện trong nhà a." Nhan Nhược Hi quay đầu lại nhìn anh ta, điềm đạm đáng yêu nói, "Nhưng mà chuyện này là việc của anh..."

"Nhược Hi, em biết rõ anh vì cái gì luôn không cho em tham dự vào chuyện trong nhà sao?" Hoắc Vân Phong nâng mặt Nhan Nhược Hi lên, ôn nhu nói, "Bởi vì rất nhiều chuyện quá phức tạp, một khi tham dự vào trong đó thì không thể không ngươi lừa ta gạt, đấm đá nhau, thậm chí muốn làm ra một chút chuyện trái với lương tâm đạo nghĩa. Em là một người đơn thuần thiện lương, anh không hy vọng em biến thành như vậy."

"Nhưng chuyện này là chuyện của Hoắc gia chúng ta không có sai a." Nhan Nhược Hi không hiểu Hoắc Vân Phong vì cái gì nói như thế, "Anh cảm thấy Phi Vân làm cái gì làm trái với lương tâm đạo nghĩa sao?"

"Hiện tại còn chưa đến mức ấy." Hoắc Vân Phong thở dài một hơi, "Nhưng mà còn tùy ý em ấy làm xằng làm bậy như vậy nữa, hậu quả không thể tưởng tượng nổi..."

Nhan Nhược Hi nghĩ tới Hoắc Phi Vân hung hãn kia, quả thật có chút bất an, mặc dù cô ta cũng hận Lăng Ngạo, nhưng còn không đến mức muốn đem Lăng Ngạo từ trên lầu đẩy xuống, chính xác phương pháp xử lý không phải là phải giao cho cảnh sát sao?

"Còn có." Hoắc Vân Phong nâng mặt Nhan Nhược Hi, để cô ta nhìn anh ta, "Chuyện của Thân Đồ, em không cần hỏi tới, mặc dù em và cậu ta tình cảm như anh em, nhưng em hiện tại đã là Hoắc phu nhân, không nên can thiệp đến tình cảm cá nhân của cậu ấy, nếu không sẽ dẫn tới hiểu lầm."

"Em, em không có a."

Nhan Nhược Hi có chút ít chột dạ, trên thực tế, cô ta trước đến giờ sẽ không có hoàn toàn bỏ xuống Thân Đồ Dạ, mặc dù gả cho Hoắc Vân Phong, nhưng trong tiềm thức vẫn cảm thấy Thân Đồ Dạ hẳn là của cô ta, cô ta không thể nhịn được nếu như anh ấy chiều chuộng cô gái khác, cái loại ghen tị đó dường như đã thật sâu trát trong đáy lòng.

"Không có thì tốt."

Hoắc Vân Phong là người cực kỳ thông minh, kỳ thật anh ta nhìn cái gì đều nhìn ở trong mắt, nhưng anh cũng không có chỉ trích Nhan Nhược Hi, thậm chí cũng không có trực tiếp nói ra, mà là chọn lựa những phương pháp khác ra ám hiệu cho Nhan Nhược Hi, chú ý thân phận của mình.

"Vân Phong, anh muốn uống nước không? Em rót nước cho anh uống." Nhan Nhược Hi trong lòng hổ thẹn, đối với Hoắc Vân Phong càng thêm ôn nhu, đến lúc đút được nữa chén nước mới nói, "Anh nhanh khỏe lại, chúng ta có thể cùng nhau về nhà ."

"Uh" Hoắc Vân Phong mỉm cười gật đầu.

Bên ngoài, Thân Đồ Dạ và Hoắc Phi Vân đi tới cuối hành lang chỗ không người, đi thẳng vào vấn đề nói: "Phi Vân, rất nhiều chuyện, tôi không muốn hỏi tới, không phải là bởi vì cô làm rất đúng, mà là mỗi người đều có chỗ và phương pháp xử sự khác nhau, việc của chính các nhà các người, cô thích xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó. Nhưng mà..."

Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Hoắc Phi Vân, nghiêm túc nói - -

"Xin cô về sau không nên xuí dục Nhược Hi! ! !"

"Thân Đồ, em..."

"Tôi lập lại lần nữa." Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Hoắc Phi Vân nói, lần nữa cảnh cáo, "Cô có chuyện gì có thể tự mình tìm tôi nói, chuyện có thể thỏa hiệp, tôi sẽ nhường cô. Nhưng mà, nếu như cô lại giật giây Nhược Hi đến can thiệp chuyện của tôi, đừng trách tôi không khách khí! ! ! ! !"

Nghe được câu này, sắc mặt Hoắc Phi Vân hoàn toàn thay đổi, tâm hoảng ý loạn giải thích: "Thân Đồ, anh hiểu lầm em rồi, em thật sự không có xúi giục chị dâu cái gì, chị ấy..."

"Có hay không, trong lòng cô rõ ràng nhất." Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười một tiếng, "Trong mắt tôi cũng thấy rất rõ ràng!"

Hoắc Phi Vân á khẩu không trả lời được, cô ta biết rõ, chuyện Thân Đồ Dạ nhận định, cô ta giải thích thế nào đi nữa cũng vô ích.

"Chủ nhân, người đã mang đến." Tùy tùng xa xa bẩm báo.

Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Hoắc Phi Vân một cái, xoay người rời đi...

Hoắc Phi Vân đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng anh, trong lòng rất là thất lạc, cô ta không hiểu, vì cái gì trong mắt Thân Đồ Dạ, cô ta vĩnh viễn đều là xếp hạng cuối cùng, trước kia bởi vì Nhan Nhược Hi tồn tại, Thân Đồ Dạ vĩnh viễn cũng đã không để mắt tới cô ta, hiện tại lại xuất hiện một Lăng Tuyết, trong mắt Thân Đồ Dạ càng thêm không có cô ta.

Cái này cũng chưa tính là gì, mà ngay cả Nhan Nhược Hi cũng xếp hạng trước cô ta, Nhan Nhược Hi làm cái gì không tốt, Thân Đồ Dạ cũng đổ toàn bộ trách nhiệm trên người cô ta, loại cảm giác này thật sự là không thể hiểu được, không thể hiểu được ...

Cô ta không nên như vậy, cô ta mới là người xứng đôi nhất với Thân Đồ Dạ trên cái thế giới này, cô ta không thể để cho Lăng Tuyết và Nhan Nhược Hi ngăn cản đường đi của cô ta, tuyệt đối không thể...

Thân Đồ Dạ đi đến chỗ đỗ xe, tùy tùng đã cứu Lăng Ngạo, chuẩn bị dẫn hắn lên xe đằng kia, anh ra lệnh: "Để hắn lên xe của tôi."

"Vâng" tùy tùng đem Lăng Ngạo đỡ lên xe của Thân Đồ Dạ.

Lăng Ngạo bị đánh đến bầm dập, hiện tại bị thương có chút nghiêm trọng, cả người tê liệt ngã xuống tại trên ghế, híp mắt, suy yếu nhìn Thân Đồ Dạ, trong mắt vẫn như cũ vô cùng địch ý và đề phòng.

Xe khởi động, không biết là đi đâu, Thân Đồ Dạ nhìn Lăng Ngạo, cười lạnh nói: "cậu không cần nhìn tôi như vậy, nếu không phải là vì Lăng Tuyết, tôi mới mặc kệ cậu."

"Tôi mới không cần... Anh mèo khóc chuột giả từ bi..." Lăng Ngạo giận dữ trừng mắt anh, "Anh đừng tưởng rằng anh đã cứu tôi, tôi liền hội cảm kích anh."

"Từ trước đến giờ tôi không có muốn cậu cảm kích tôi." Thân Đồ Dạ buồn cười nói, "Đối với tôi mà nói, những chuyện này căn bản là không đáng giá được nhắc tới."

"Cho nên anh cứu tôi chính là vì ở trước mặt tôi hưởng thụ cảm giác diễu võ dương oai, cao cao tại thượng?" Lăng Ngạo trong cơn giận dữ, "Nếu như là như vậy, anh dứt khoát giao tôi cho Hoắc gia, toi thà rằng chết còn hơn."

"Cậu có chết hay không chẳng quan hệ tới tôi."

Thân Đồ Dạ lạnh lùng nhìn hắn, " bên cạnh Lăng Tuyết, tôi cũng có biện pháp có thể giấu diếm được. Nhưng mà, cậu thật sự chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Lãnh Khôn đến cùng có phải là cha ruột của cậu hay không? Hắn tại sao phải đối với cậu như vậy? cái này có nhiều bí ẩn chưa giải như vậy, cậu lẽ nào không muốn biết?"

Nghe đến những lời này, Lăng Ngạo trầm mặc, hắn cẩn thận ngẫm lại, từ lúc vừa mới bắt đầu, Lãnh Khôn đến Mỹ tìm hắn, mọi chuyện đều rất đột nhiên, đoạn thời gian kia ở Mỹ, vợ chồng Lãnh thị đối hắn đều là tình thâm ý thiết, nhưng mà về sau khi trở lại Lãnh gia không bao lâu, hắn cũng cảm giác mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của hắn…

Lãnh Khôn cũng không có dạy hắn kinh doanh, cũng rất ít dẫn hắn đi công ty, chỉ là dẫn hắn đi sống phóng túng, tiêu xài tiền tài, còn để một đám hồ bằng cẩu hữu mỗi ngày dẫn hắn đi hộp đêm chơi, rất nhanh đã làm hắn đi lên con đường không lối về...

Hắn còn nhớ hắn đã từng cảm thấy nghi hoặc, hỏi Lãnh Khôn vì cái gì, Lãnh Khôn nói, hắn vài chục năm nay chịu quá nhiều khổ, bây giờ là thời điểm nên hưởng thụ một chút, trước học được hưởng thụ, mới có thể hiểu được làm sao có cuộc sống như bây giờ.

Khi đó Lăng Ngạo còn đem này câu xem như lời vàng ngọc, bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất đáng sợ, cái hắn gọi là hưởng thụ, chẳng lẽ không phải sa ngã sao? ? ? ?

"Trong này cất giấu một bí mật." Thân Đồ Dạ nói tiếp, " nếu mà cậu không muốn trở thành quân cờ của người khác, thì nghe tôi."

"Có ý gì?" Lăng Ngạo kích động truy vấn, "Cái gì quân cờ? Đến cùng là ai muốn lợi dụng tôi?"

"Nói nhảm, đương nhiên là Lãnh Khôn." Thân Đồ Dạ nhướng mày, "Lăng Tuyết đều so với anh thông minh hơn."

"Tôi không hiểu." Lăng Ngạo không hiểu nỗi, cũng hoặc là vô pháp tiếp nhận chuyện này là sự thực, "Tôi vô đức vô năng không mới, Lãnh Khôn tại sao phải lợi dụng tôi? Hắn có thể dựa dẫm vào tôi được cái gì?"

"Tôi cũng đang tìm đáp án." Thân Đồ Dạ nguy hiểm híp mắt, "Lãnh Khôn lợi dụng cậu đối giao Hoắc gia, nhưng mà, mục đích của bọn họ tuyệt đối không chỉ là Hoắc gia..."

Lăng Ngạo cẩn thận suy nghĩ về câu này, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng lẽ là nhằm về anh?"

"Anh có phải nhớ tới cái gì hay không?" Thân Đồ Dạ hỏi.

Lăng Ngạo nhớ tới Lãnh Khôn có nói qua mấy lần, để Lăng Ngạo lấy danh nghĩa anh em mời mọc Lăng Tuyết đi Lãnh gia làm khách, còn nhắc tới Thân Đồ Dạ, khi đó Lăng Ngạo rất phản cảm, cắt đứt lời Lãnh Khôn nói, nhưng mà Lãnh Khôn cũng không có buông tha cho ý tứ này, về sau còn nhắc hắn mấy lần.

Trước kia, Lăng Ngạo còn tưởng rằng hắn nói như thế là muốn cùng Thân Đồ Dạ kết nối quan hệ, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ cũng không phải là đơn giản như thế...

1 comment: