Kẻ Thù Bên Gối - Chương 284

Con Tim Rung Động 11

"Giống như là có chuyện như vậy." Thân Đồ Dạ lạnh lùng cười, "Hắn xuất hiện thật là đúng lúc, khéo như vậy?"

"Chủ nhân hoài nghi những chuyện phát sinh gần đây và Lãnh Thanh Mặc có quan hệ?" Lôi Quân nghi hoặc hỏi, "Không thể nào? Hắn có khả năng lới đó sao?"

"Có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu chúng ta đã nhìn nhẹ hắn."

Thân Đồ Dạ nguy hiểm híp mắt, nhìn tình huống trước mắt mà nhìn, trên người Lãnh Thanh Mặc xác thực tìm không ra điểm đáng nghi điểm gì, có thể hắn cảm thấy chút chuyện này không có liên qua gì với hắn.

Hiện tại nhằm vào Thân Đồ Dạ cũng chỉ có Long Cửu, Đế Phong kia, mặt khác, nếu như Lãnh Thanh Mặc biết rõ chuyện cũ của Cung gia năm đó, đến đây báo thù, cái kia cũng không phải là chuyện gì không thể nào.

Huống chi, gần đây phát sinh nhiều chuyện như thế tất cả đều là từ Lăng Tuyết mà ra tay, đối phương hiển nhiên là đối với những người bên cạnh Lăng Tuyết rõ như lòng bàn tay, cho nên mới có thể chế tạo ra nhiều sự cố như vậy.

Với tính tình của Long Cửu, hắn không có nhiều kiên nhẫn quanh co lòng vòng như vậy để làm ra nhiều chuyện như thế, còn không bằng trực tiếp cùng Thân Đồ Dạ khai chiến.

Mà cái tên Đế Phong mặc dù cũng có hiềm nghi rất lớn, nhưng mà hắn đối chuyện của Lăng Tuyết cũng không có hiểu rõ như vậy.

Nhưng Lãnh Thanh Mặc thì khác, hắn đối chuyện của Lăng Tuyết rõ như lòng bàn tay, hắn muốn lên kế hoạch này có chút ít âm mưu, một chút cũng không kỳ quái.

Chỉ là khiến người ta trăm mối như tơ vò là, Lãnh Thanh Mặc căn bản cũng không có thế lực lớn như vậy, hắn làm thế nào mà thao túng Lãnh gia vì hắn cống hiến? Làm như thế nào giật giây Bạch Tấn Sinh làm ra những chuyện kia?

Cái này cũng là những chuyện mà trước mắt Thân Đồ Dạ muốn tìm được đáp án...

Thân Đồ Dạ về đến nhà, Lăng Tuyết đang ở nhà bếp ăn cái gì đó, trên bàn ăn bày đầy đủ thức ăn phong phú, cô ăn rất cao hứng, Lãnh Thanh Mặc ngồi ở bên cạnh, một tay nâng cằm lên, ôn nhu ngắm nhìn cô.

Thân Đồ Dạ đứng rất lâu ở đại sảnh, cứ như vậy nhìn bọn họ, trong mắt lóe lên tia sáng phức tạp.

Anh cảm thấy, ánh mắt Lãnh Thanh Mặc nhìn Lăng Tuyết có chút ít phức tạp, đặc biệt là sau khi Cung Thiên Long chết, lúc Lãnh Thanh Mặc nhìn Lăng Tuyết, trong ánh mắt mang một loại tình yêu nam nữ.

Bởi vì như thế này, Thân Đồ Dạ rất là khó chịu, cho nên mới không cho Lăng Tuyết đơn độc trở lại Cung gia.

"Chủ nhân trở về."

Một người giúp việc ân cần thăm hỏi đánh vỡ cái không khí ngột ngạt này.

Tất cả mọi người phục hồi tinh thủ lại, Lăng Tuyết hô: "Anh về rồi!"

"Uh." Thân Đồ Dạ đi qua nhà ăn.

Lãnh Thanh Mặc đứng lên, hướng anh hành lễ.

Thân Đồ Dạ khá lịch sự, gật đầu ý bảo hắn ngồi, nhìn sang bàn thức ăn, hỏi: "Những thứ này đều là do cậu tự tay làm?"

Lãnh Thanh Mặc mỉm cười gật đầu.

"Đúng vậy, đều là do Thanh Mặc tự mình làm, ăn ngon lắm." Lăng Tuyết kéo Thân Đồ Dạ qua bên cạnh cô ngồi xuống, còn lần lượt gắp một từng món cho anh, "Anh nếm thử."

"Vừa vặn đói rồi." Thân Đồ Dạ tiếp nhận chiếc đũa đem mỗi một món đều nếm một chút, "Uh, xác thực không sai."

Sau đó, anh lại đem sữa Lăng Tuyết uống qua bưng lên uống một ngụm, xác định không có vấn đề, lúc này mới để đũa xuống, giương mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc, "Quen biết lâu như thế rồi, tôi còn không biết cậu biết làm cơm."

"Trước kia lúc ở với Thiên Long, tôi thường xuyên làm cho cô ấy ăn." Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói, "Chỉ là cô ấy để ý vị trí tôi ở Cung gia, cho nên không cho tôi nấu cơm."

"Khó trách, trước kia lúc em ở Cung gia cũng chưa từng thấy qua anh nấu cơm." Lăng Tuyết còn đang thưởng thức món ăn nói, "Anh nấu cơm thật sự thật ngon đó, hơn nữa rất vừa miệng, đều là món em thích ăn."

Lãnh Thanh Mặc không nói gì, chỉ là ôn nhu nhìn cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàn nhạt.

Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc, anh mắt thấy lạnh cả người.

Lãnh Thanh Mặc cảm giác được phần địch ý này, cũng không có có phản ứng gì, mà là ưu nhã nâng chung trà lên nhấm nháp.

"Đúng rồi, cậu qua đây là có chuyện gì vậy?" Thân Đồ Dạ thuận miệng hỏi.

Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu, dùng thủ ngữ nói: "Chủ yếu là về khách mời cho hôn lễ của các người, mặt khác chính là về chuyện của Tần Tuệ, tôi nghĩ nên nói chuyện với ngài."

"Bây giờ nói đi." Thân Đồ Dạ đặt chén trà xuống đứng lên, "Đi thư phòng nói."

Lãnh Thanh Mặc cũng đứng lên đi theo.

"Chờ em một chút." Lăng Tuyết lập tức nói, "Em cùng đi."

"Em từ từ ăn, chút chuyện này em không cần phải để ý đến." Thân Đồ Dạ ấn cô lại trên ghế, "Ngoan ngoãn!"

"Được rồi." Lăng Tuyết nghĩ tới đây cũng không phải là chuyện lớn gì, nên để bọn họ hai người đàn ông tự mình thương lượng là được rồi, cô cũng không cần tham dự là được, vì vậy gật gật đầu, "Cái kia các anh thương lượng là được, chút nữa em đi qua."

Nói xong, cô cứ tiếp tục ăn cái gì đó, hôm nay đói một ngày, cô thật sự là đói chết ...

"Ăn từ từ thôi, không có người đoạt đồ ăn của em đâu."

Thân Đồ Dạ xoa xoa Lăng Tuyết đầu tóc, sau đó liền cùng Lãnh Thanh Mặc đi lên thư phòng trên lầu.

...

Đi vào phòng, Thân Đồ Dạ đi thẳng vào vấn đề nói: "Cung gia muốn mời những người nào, cậu làm chủ là được rồi, chuyện nhỏ như thế, không cần thiết tự mình đi một chuyến đến đây?"

"Đúng, đây thật sự là chuyện nhỏ." Lãnh Thanh Mặc gật gật đầu, dùng thủ ngữ nói, "Kỳ thật tôi hôm nay qua đây, chủ yếu là muốn đưa Thiên Tuyết về nhà."

"A!" Thân Đồ Dạ nhếch môi cười, "Cậu nên biết, tôi sẽ không đồng ý."

"Tôi biết rõ." Lãnh Thanh Mặc khẽ mỉm cười, nói tiếp, "Tôi cũng biết rõ ngài không thích tôi và cô ấy chung đụng, cho nên tôi chính là tới hỏi một chút mà thôi, ngài không đồng ý, tôi không dám cưỡng cầu. Chỉ là, tôi lần này đi đã điều tra đến một chút về thân thế của Thiên Tuyết, còn chưa kịp báo với cô ấy, cho nên đợi lát nữa có khả năng còn muốn ở lại một chút nữa."

"Nha, tra được cái gì?" Thân Đồ Dạ không biến sắc hỏi.

"Cũng không có tra được cái gì." Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ nói, "Dù sao manh mối cơ bản cũng không nhiều, điều tra không có dễ dàng như vậy, nhưng mà cũng may có tấm hình này..."

Hắn lấy ra một cái ảnh chụp đặt lên bàn, "Cho nên vẫn là tra được một chút manh mối."

Cái này chính là tấm ảnh một cậu bé ôm Lăng Tuyết nguyên, Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm ảnh chụp, khẽ giương cao khóe môi, giương mắt nhìn Lãnh Thanh Mặc: "Đầu mối gì? Tra được này đứa bé trai là ai ?"

"Đúng rồi." Lãnh Thanh Mặc tươi cười rạng rỡ nhìn hắn, "Tôi đã biết này đứa bé trai là ai ."

Thân Đồ Dạ bên môi dáng tươi cười cứng một cái, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục lạnh nhạt, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc, giống như muốn nhìn thấu hắn.

Giống như Lãnh Thanh Mặc đang vô tình hay cố ý uy hiếp Thân Đồ Dạ, hắn đang ám chỉ, hắn đã biết người trong tấm chính là Thân Đồ Dạ, có lẽ, hắn sớm đã biết việc kia có liên quan đến Thân Đồ gia.

"Là sao?" Thân Đồ Dạ khẽ mỉm cười, "Là ai?"

Lãnh Thanh Mặc nhìn anh chằm chằm, không nói gì, nhưng mà ánh mắt và nụ cười tươi bên môi đều rất có thâm ý.

"Như thế nào? Với tôi cũng không thể biết sao?" Thân Đồ Dạ buông tay ra, "Tôi và Lăng Tuyết lập tức sẽ kết hôn, chuyện của cô ấy cũng chính là chuyện của tôi."

"Thân Đồ tiên sinh..."

"thùng thùng thùng!"

Lãnh Thanh Mặc đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, giọng của Lăng Tuyết vọng vào: "Em có thể vào không?"

"Vào đi." Thân Đồ Dạ đáp lại.

Lăng Tuyết đẩy cửa vào, bưng một cái đĩa trái cây: "Cho các anh nếm thử trái cây cuối mùa nè."

"Ăn ngon không?" Thân Đồ Dạ ôn nhu nhìn cô.

Lăng Tuyết đem đĩa trái cây đặt ở trên bàn trà, đồng thời cũng nhìn thấy tấm hình kia: "Ồ, cái này không phải là lần trước ở cô nhi viện phát hiện ra tấm hình này sao? Tại sao lại ở chỗ này?"

"Lãnh Thanh Mặc mới lấy ra." Thân Đồ Dạ nhìn Lãnh Thanh Mặc, "Cậu ta nói cậu ta cầm lấy này tấm hình này đi điều tra được một chút manh mối."

Thân Đồ Dạ chủ động trực tiếp nói ra việc này, bởi vì anh từ trước đến giờ trong từ điển của anh không có từ sợ, Lãnh Thanh Mặc muốn uy hiếp anh, căn bản chính là tìm nhầm người rồi.

Anh hiện tại ngược lại muốn nhìn một chút Lãnh Thanh Mặc muốn nói cái gì đây, nói cậu bé trong hình chính là Thân Đồ Dạ? ?

Chứng cớ đâu?

Chuyện xảy ra đã trôi qua gần hai mươi năm, cho dù thật sự có chứng cớ, cũng không đủ để giải thích rõ cái gì.

"Là đầu mối gì?" Lăng Tuyết kích động truy vấn.

Lãnh Thanh Mặc nhìn chằm chằm Thân Đồ Dạ, rất lâu cũng không nói gì.

"Cậu ta nói cậu ta tra được cậu bé trong hình là ai."

Thân Đồ Dạ kéo Lăng Tuyết ngồi bên cạnh anh, sau đó dù bận vẫn ung dung nhìn Lãnh Thanh Mặc, chờ đợi hắn lên tiếng.

Lãnh Thanh Mặc trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đáp lại: "Tài liệu cụ thể đều ở nhà, trở về xem những tài liệu kia mới là chứng cớ có sức thuyết phục, hiện tại chỉ bằng vào lời nói của một bên không thể nói rõ cái gì."

"Anh sao không cùng lúc mang tới?" Lăng Tuyết có chút ít sốt ruột, rất muốn biết đáp án, "Anh để ở chỗ nào ở nhà? Nếu không em cho người chạy về lấy qua?"

Lãnh Thanh Mặc ôn nhu nhìn Lăng Tuyết, khóe môi giương cao đẹp mắt đường cong: "Em về nhà có thể xem."

Lăng Tuyết ngơ ngác một chút, nghiêng đầu nhìn Thân Đồ Dạ, yếu ớt nói: "Em giống như là đã lâu không có về nhà, không bằng..."

"Sắp kết hôn rồi, nơi này chính là nhà em." Thân Đồ Dạ nhướng mày.

"Cũng bởi vì sắp kết hôn, trước hôn lễ kỳ mới phải ở nhà mẹ đẻ." Lãnh Thanh Mặc mỉm cười nói, "Huống chi Thiên Tuyết thật lâu không có đến công ty, công ty có rất nhiều chuyện chờ cô ấy xử lý."

"Lãnh Thanh Mặc..." Thân Đồ Dạ sắc mặt trầm xuống, chính là muốn phát tác, Lăng Tuyết vội vàng nói, "Kỳ thật Thanh Mặc nói đúng, em là nên về nhà. Lập tức sẽ cử hành hôn lễ , dựa theo thông thường, anh nên đến Cung gia rước em, cũng không thể trực tiếp từ trong nhà mang tới giáo đường không được?"

"Em không cần cùng anh nói mấy chuyện này " Thân Đồ Dạ căn bản cũng nghe không lọt, "Tóm lại anh không đồng ý."

"Thân Đồ Dạ, anh có nói đạo lý hay không?" Lăng Tuyết vô cùng tức giận.

"Lãnh Thanh Mặc!" Thân Đồ Dạ mắt lạnh trừng mắt Lãnh Thanh Mặc, "Cậu có thể đi ."

Anh hạ lệnh trục khách, anh không cho phép Lãnh Thanh Mặc ở đây châm ngòi ly gián.

"Thân Đồ Dạ, anh tại sao có thể như thế này?" Lăng Tuyết vô cùng tức giận, cảm thấy Thân Đồ Dạ căn bản là không tôn trọng Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc ngược lại cũng không tức giận, chỉ là khẽ mỉm cười, đứng dậy hướng Thân Đồ Dạ hành lễ, sau đó rời đi.

"Thanh Mặc!" Lăng Tuyết đuổi theo Lãnh Thanh Mặc, lại bị Thân Đồ Dạ kéo lấy: "Không được phép đi."

"Em chỉ là đi tiễn anh ấy, thuận tiện hỏi một chút anh ấy tra được cái gì." Lăng Tuyết bỏ qua tay Thân Đồ Dạ, bước nhanh đuổi theo.

Thân Đồ Dạ nhìn bóng lưng cô, trong lòng rất là nén giận, anh không hiểu nổi cô gái này đến cùng là nghĩ như thế nào, anh đối với cô tốt như vậy, cô lại không cảm kích, còn cảm thấy Lãnh Thanh Mặc hoàn mỹ vô khuyết.

Thân Đồ Dạ đứng dậy chuẩn bị trở về phòng, chợt phát hiện Lãnh Thanh Mặc không có lấy đi tấm hình kia, vì vậy tiện tay cầm lên nhìn nhìn, phát hiện ảnh chụp sau lưng viết một đoạn chữ nhỏ - -

1997 năm ngày 30 tháng 11, Tây Tạng, tội phạm truy nã Thân Đồ Tiếu bắt cóc phú thương vợ của Cung Tuấn Huy - Thẩm Nhan, về sau bị cảnh sát đuổi bắt, Thân Đồ Tiếu và đồng bọn toán loạn, con trai chín tuổi Thân Đồ Dạ cùng hắn tẩu tán, mang bé gái chạy đến vùng tây bắc ngoại thành dưới chân núi cô nhi viện Phong Tục Thời Xưa, trên đường ngẫu nhiên gặp người làm tình nguyện của cô nhi viện, vì vậy đem bé gái giao cho các người đó.

1 comment: