Kẻ Thù Bên Gối - Chương 285



Nhìn thấy đoạn văn này, sắc mặt Thân Đồ Dạ hoàn toàn thay đổi, ngây ra như phỗng chấn động ở tại chỗ, trong mắt lại có chút hoảng hốt loạn. . .

Lãnh Thanh Mặc thế nhưng thật sự tra ra! ! ! !

Thân Đồ Dạ quả thực không thể tin được, anh rõ ràng phái người đi xử lý xong tất cả manh mối, Lãnh Thanh Mặc làm như thế nào tra ra? ?

Lãnh Thanh Mặc cố ý đem này tấm hình này để lại, cố ý ghi thêm sau lưng ảnh chụp, như vậy là muốn để Thân Đồ Dạ biết rõ, hắn đã biết chân tướng .

Như vậy...

Lăng Tuyết!

Thân Đồ Dạ không có thời gian suy tính, lập tức cầm lấy ảnh chụp đuổi theo...

Lăng Tuyết đưa Lãnh Thanh Mặc tới cửa, áy náy nói: "Thanh Mặc, thực xin lỗi, tính tình Thân Đồ Dạ không tốt, nhưng anh ấy không phải cố ý nhằm vào anh."

Lãnh Thanh Mặc cầm tay Lăng Tuyết nói, nhìn cô chăm chằm, dùng thủ ngữ hỏi: "Tiểu Tuyết, em thật muốn gả cho Thân Đồ Dạ? Em thật yêu hắn như vậy?"

Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn hắn: "Thanh Mặc, vì cái gì đột nhiên anh hỏi như thế? Không phải là cũng đã quyết định xong rồi? Em và Thân Đồ Dạ kết hôn, cũng không phải anh đã chứng kiến sao?"

"Nếu như..." Lãnh Thanh Mặc có chút muốn nói lại thôi, hắn muốn nói cái gì, giống như lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, do dự một chút, hắn cuối cùng nói ra khỏi miệng, "Nếu như có một ngày, em phát hiện hắn..."

"Lăng Tuyết! ! !" giọng Thân Đồ Dạ hô to truyền đến, cắt đứt lời Lãnh Thanh Mặc nói.

Lãnh Thanh Mặc giương mắt nhìn Thân Đồ Dạ, ánh mắt mang một luồng sáng rùng mình, lời ra đến khóe miệng, đúng là vẫn phải nuốt trở vào.

"Như thế nào?" Lăng Tuyết quay đầu lại nhìn Thân Đồ Dạ, anh một cái bước xa xông đến ôm cô vào trong ngực, đề phòng trừng mắt Lãnh Thanh Mặc, "Cậu tại sao còn chưa đi?"

Lãnh Thanh Mặc cũng không nói gì, nhìn Lăng Tuyết một cái, xoay người rời đi.

Lăng Tuyết tức giận trách cứ: "Thân Đồ Dạ, anh làm cái gì vậy? Thanh Mặc chỉ là cùng em nói vài lời, anh sao phải liền vội vã đuổi anh ấy đi."

"Rất khuya rồi, bên ngoài rất lạnh, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi." Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết lên lầu, "Anh có việc muốn nói với em."

"Chuyện gì vậy?" Lăng Tuyết cảm giác đêm nay Thân Đồ Dạ là lạ.

"Lên lầu rồi nói sau."

Thân Đồ Dạ quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Mặc một cái, Lãnh Thanh Mặc cũng không quay đầu lại lên xe, dưới ánh đèn lờ mờ, không có ai trông thấy trong mắt của hắn lóe lên một tia sáng lạnh.. .

Trở lại phòng, Lăng Tuyết vội vàng truy vấn: "Anh muốn nói cái gì với em?"

"Anh..." Thân Đồ Dạ muốn nói cho Lăng Tuyết biết chân tướng trước, trước đem chuyện năm đó nói cho cô biết, nhưng mà lời nói đến miệng, anh lại không biết rõ nên bắt đầu nói từ đâu.

"Sao vậy?" Lăng Tuyết sững sờ nhìn anh, "Các người hôm nay sao đều là lạ ?"

"Các người?" Thân Đồ Dạ bỗng chốc nghe ra từ mấu chốt này, "Anh với ai?"

"Anh và Lãnh Thanh Mặc a." Lăng Tuyết bật thốt ra, "Hai người các anh hôm nay đều là muốn nói lại thôi, huyền bí hề hề, có chuyện nói một nửa lại không nói một nửa còn lại."

"Hắn đã nói gì với em?" Thân Đồ Dạ híp mắt, chẳng lẽ Lãnh Thanh Mặc đã tiết lộ cái gì với Lăng Tuyết rồi?

"Cũng không nói gì..."

Lăng Tuyết biết rõ Thân Đồ Dạ không thích Lãnh Thanh Mặc, nếu mà đem những lời Lãnh Thanh Mặc mới vừa nói nói cho Thân Đồ Dạ, Thân Đồ Dạ lại phải nghĩ nhiều. Cho nên cô sữa miệng hỏi, "Anh không phải mới vừa có chuyện nói với em sao? Chuyện gì vậy?"

"Nha, anh chính là muốn nói cho em biết..." Thân Đồ Dạ ngưng một cái, thuận miệng nói, "Những bạn bè kia của em cũng đã dàn xếp tốt rồi, bọn Hàn Bắc Hàn Giai và Ngũ Khúc đưa đi bệnh viện, Lăng Ngạo cũng về Phong Thành."

"Bệnh viện?" Lăng Tuyết lập tức truy vấn, "Không có việc gì sao lại tới bệnh viện của Hoắc gia?"

"Là một nhà đầu tư bên ngoài, em yên tâm, anh đã cho người ở trong bóng tối bảo vệ, bọn họ rất an toàn."

Thân Đồ Dạ vẫn quyết định tạm thời không nói cho cô biết chân tướng, anh sợ cô bỗng chốc biết được.

"Nhưng mà, Lăng Ngạo..." Lăng Tuyết nhớ tới một chuyện quan trọng, "Anh không phải nói Lãnh Khônkia có vấn đề sao? Sao còn để anh ấy trở về?"

"Hắn phải đi về tra rõ chân tướng." Thân Đồ Dạ nhàn nhạt trả lời, "Hắn không cam lòng bị người lợi dụng như vậy, nên tự mình cũng muốn biết rõ ngọn nguồn."

"Nhưng mà như vậy sẽ rất nguy hiểm ." Lăng Tuyết có chút bất an, "Lãnh Khôn kia lòng dạ độc ác, vạn nhất Lăng Ngạo xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"

"Em yên tâm, anh đều có sắp xếp người trong bóng tối bảo vệ." Thân Đồ Dạ nhíu lại mi, "Anh lúc nào cũng lo lắng cái này, lo lắng cái kia, nhưng lại chưa lo lắng cho chính mình, em hiện tại có thai, phải tĩnh dưỡng thật tốt."

"Bọn họ đều là bạn bè của em, vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, em không lo lắng cho bọn họ, ai lo lắng cho bọn họ?" Lăng Tuyết không vui nói.

"Được rồi, anh đi tắm trước." Thân Đồ Dạ xoay người đi vào phòng tắm.

Lăng Tuyết cũng có chút mệt mỏi, thầy quần áo xong liền nằm vật xuống, nghĩ tới lúc nãy Lãnh Thanh Mặc nói những lời kia, đến bây giờ còn có chút ít thấp thỏm bất an, Lãnh Thanh Mặc muốn nói lại thôi, đến cùng là muốn nói cái gì? Anh ấy nói tra được manh mối về thân thế của cô, đến cùng là đầu mối gì?

Trong phòng tắm, Thân Đồ Dạ nhìn tấm hình kia, tâm tình rất mâu thuẫn rất phức tạp, anh biết rõ giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó, chuyện anh muốn giấu sẽ bại lộ, cùng với chuyện đợi tên Lãnh Thanh Mặc kia nói cho Lăng Tuyết chân tướng, còn không bằng tự mình nói ra, có lẽ Lăng Tuyết sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn một chút.

Nhưng mà anh hiện tại thật sự không mở miệng được, anh vô pháp tưởng tượng, nếu mà Lăng Tuyết biết rõ năm đó những chuyện kia thì sẽ nhìn anh như thế nào?

Cô vẫn sẽ cùng anh kết hôn sao? Còn sẽ sinh đứa bé này ra sao?

Cô cố chấp như vậy, coi trọng tình thân như vậy, để ý chuyện năm đó như vậy, nếu như cô biết rõ những chuyện kia có liên quan với anh, chỉ sợ sẽ không tha thứ cho anh . .

Lăng Tuyết thật sự là rất mệt mỏi, nằm ở liền sắp ngủ, lúc này, di động có tin nhắn gửi tới.

Hiện tại số này của cố rất ít người biết, trừ ra Cung gia và Thân Đồ Dạ, bên ngoài cũng chỉ có Lăng Ngạo và bọn Ngũ Khúc biết rõ, cô nghĩ chẳng lẽ là Lăng Ngạo gửi tin nhắn, vội vàng đứng dậy cầm lấy di động kiểm tra.

Ngoài dự liệu, tin nhắn là của Lãnh Thanh Mặc gửi, nội dung rất đơn giản: "Không nên tin Thân Đồ Dạ!"

Nhìn thấy mấy chữ này, tim Lăng Tuyết đập nhanh lên, tâm tình bình tĩnh bỗng chốc đã khẩn trương hoảng loạn, cô không hiểu Lãnh Thanh Mặc tại sao lại gửi cái tin nhắn này, chẳng lẽ, chẳng lẽ Thân Đồ Dạ làm chuyện gì mà người ta không chấp nhận được?

Lăng Tuyết lập tức trả lời tin nhắn truy vấn: "Vì cái gì? Anh ấy đã làm cái gì?"

Một lát sau, Lãnh Thanh Mặc trả lời một câu: "Ảnh chụp đã quên cầm."

Ảnh chụp?

Lăng Tuyết sững sờ một hồi lâu mới nhớ tới, vừa rồi Lãnh Thanh Mặc mang đến cái ảnh kia có liên quan về thân thế của cô, lúc hắn đi, giống như là thật sự quên cầm, có phải vẫn đang còn ở thư phòng hay không?

Anh ấy hôm nay lấy ảnh ra, còn muốn nói lại thôi, còn hỏi cô có kiên trì muốn kết hôn với Thân Đồ Dạ hay không, vừa rồi lại nhắn tin như vậy, không phải là bởi vì anh ấy đã tra ra cái gì?

Lẽ nào trong hình có đầu mối mới gì?

Lẽ nào chuyện năm đó có quan hệ đến Thân Đồ Dạ?

Không.

Làm sao có thể?

Lăng Tuyết lập tức từ trong lòng chối bỏ, Thân Đồ Dạ so với cô không lớn hơn mấy tuổi, năm đó anh cũng chỉ là một cậu bé, sao có thể liên quan đến chuyện mẹ của cô bị bắt cóc được? Tuyệt đối không thể nào.

Cậu bé? ?

Lăng Tuyết bỗng chốc sửng sốt, cô nghĩ đến một vấn đề, Thân Đồ Dạ lớn hơn cô chín tuổi, lúc cô sinh ra, anh đúng lúc là chín tuổi, mà trong hình cậu bé ôm cô đại khái cũng cùng cái tuổi này. . . .

Thực sự không thể khéo như vậy chứ? ? ? ? ?

Trái tim Lăng Tuyết cơ hồ muốn ngưng đập, cô lập tức rời giường, chuẩn bị đi thư phòng tìm tấm hình kia.

"Em muốn đi đâu?" giọng nói của Thân Đồ Dạ vang lên từ phía sau.

Lăng Tuyết vô ý thức dừng bước chân lại, quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt rất xa lạ, tâm tình rất phức tạp.

"Sao vậy?" Thân Đồ Dạ từ phòng tắm đi ra, anh mới vừa tắm rửa xong, toàn thân cao thấp cũng chỉ bọc một cái khăn tắm, trên người nước vẫn chưa lau khô, ở dưới ánh đèn lóe lên hào quang.

"Không có việc gì, em đói bụng, đi xuống tìm cái gì ăn một chút."

Lăng Tuyết tùy tiện trả lời lấy lệ một câu, liền vội vã rời khỏi phòng.

Thân Đồ Dạ nhìn theo bóng lưng cô, lập tức ý thức được không thích hợp, anh quay đầu lại nhìn một chút, quả nhiên, di động Lăng Tuyết còn ở cạnh gối, anh cầm lấy di động, do dự có nên nhìn một chút hay không...

Lúc này, Lăng Tuyết đột nhiên đẩy cửa vào, vừa hay nhìn thấy anh cầm lấy di động của cô, cô cuống quít xông đến: "Anh làm cái gì? Đây là di động của em!"

"Làm sao căng thẳng như thế?" Thân Đồ Dạ đưa điện thoại di động cho cô, trước sau như một ôn nhu.

Lăng Tuyết lấy di động, căng thẳng mà đề phòng nhìn chằm chằm anh: "Anh đã xem?"

"Xem cái gì?" Thân Đồ Dạ giương cao khóe môi, trêu ghẹo nói, "Cả người em đều là của anh, còn có cái gì bí mật mà anh không thể nhìn ?"

"Em..." trong lòng Lăng Tuyết vô cùng hoảng loạn, giống như làm đang trộm đồ vậy.

"Được rồi" Thân Đồ Dạ nói sang chuyện khác, "Em muốn ăn cái gì, anh đi lấy cho em. Bên ngoài lạnh lắm, em đừng có chạy lung tung ."

Lăng Tuyết không nói gì, chỉ nhìn anh, giống như muốn dùng loại phương thức này đem anh nhìn thấu.

Cô phải tin tưởng anh, anh là người cô yêu nhất, là ba ba của con cô, anh đã vì cô làm rất nhiều việc, thay đổi rất nhiều, cô tại sao phải hoài nghi anh?

Cho dù có cái gì nghi hoặc, cô cũng có thể thẳng thắn hỏi mới đúng.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết hít một hơi thật sâu, nổi lên dũng khí hỏi: "Thân Đồ Dạ, anh có phải là có chuyện gì gạt em hay không?"

Thân Đồ Dạ bên miệng đang tươi cười trở thành cứng ngắc, anh đã sớm biết, chuyện này sớm muộn gì cũng tới, anh ngăn cản Lãnh Thanh Mặc chính miệng nói với Lăng Tuyết chân tướng, lại không có ngăn hắn dùng tin nhắn mật báo với cô.

Thân Đồ Dạ do dự như vậy, Lãnh Thanh Mặc liền có cơ hội có thể lợi dụng.

Hiện tại Thân Đồ Dạ nếu mà đem chân tướng nói ra, Lăng Tuyết cũng sẽ không cảm kích ! ! !

"Thân Đồ Dạ, em hy vọng anh có thể thẳng thắn nói cho em biết." Lăng Tuyết đè nén xuống nội tâm kích động, cố gắng làm cho mình tỏ ra bình tĩnh, "Chúng ta sắp kết hôn rồi, em hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau."

"Được" Thân Đồ Dạ khẽ gật đầu, "Em muốn biết cái gì, anh đều nói cho em biết."

"Tấm hình kia đâu?" Lăng Tuyết duỗi tay về phía anh, "Lãnh Thanh Mặc tới đưa tấm hình kia, nếu như em đoán không có sai, chắc là ở chỗ của anh?"

"Đúng" Thân Đồ Dạ cười nhạt một tiếng, xoay người ngồi xuống, tiếp tục lau tóc, "Lãnh Thanh Mặc cố ý lưu lại cho anh, anh sao có thể phụ ý tốt của hắn?"

"Ảnh chụp đưa cho em." Lăng Tuyết cảm thấy trong hình nhất định có bí mật, cô muốn nhìn thấy ảnh chụp.

"Đã thiêu hủy." Thân Đồ Dạ không ngẩng đầu.

"Thiêu?" Lăng Tuyết mở to hai mắt, "Vì cái gì?"

"Một tấm hình không thể nói rõ cái gì." Thân Đồ Dạ giương mắt nhìn cô, "Trong hình manh mối có hạn, em muốn biết chuyện năm đó, anh có thể trực tiếp nói cho em biết, so với Lãnh Thanh Mặc tra được manh mối lại đầy đủ kỹ lưỡng hơn rất nhiều."

1 comment: