Kẻ Thù Bên Gối - Chương 286

Njnnb

"Là sao?" Lăng Tuyết nghi vấn nhìn Thân Đồ Dạ, "Có lẽ thật sự là lại đầy đủ kỹ lưỡng hơn, nhưng có phải thật sự hơn hay không, cái kia cũng nói không rõ ràng."

"Em không tin anh?" Thân Đồ Dạ nhướng mày, tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, "Em thà rằng tin tưởng Lãnh Thanh Mặc cũng không tin anh?"

Lăng Tuyết phức tạp nhìn anh, trong lòng rất loạn, cô phải tin tưởng anh, anh là người đàn ông mà cô yêu nhất, hơn nữa, còn là người sống cả đời với cô.

Nhưng mà cô cũng chưa từng hoài nghi lời nói của Lãnh Thanh Mặc, anh đối với Lãnh Thanh Mặc không có tín nhiệm, giống như từ lúc vừa mới bắt đầu cũng đã in dấu ở trong lòng, anh ấy nói, đó chính là sự thật.

Nhưng mà, nếu quả thật muốn ở trong hai người lựa chọn một người để tin tưởng, Lăng Tuyết lại không biết rõ nên lựa chọn như thế nào...

Về tình cảm, cô nghĩ phải tin tưởng Thân Đồ Dạ, nhưng mà theo lí trí mà nói, cô lại nghĩ phải tin tưởng Lãnh Thanh Mặc!

Bởi vì cô rõ ràng biết rõ không có lửa làm sao có khói, nếu như Thân Đồ Dạ thật sự không có có vấn đề, Lãnh Thanh Mặc không thể nào hãm hại anh, tạm thời loại trừ động cơ vấn đề không nói, đầu tiên Lãnh Thanh Mặc sẽ không có can đảm đi vu hãm Thân Đồ Dạ!

Lãnh Thanh Mặc ở trước mặt trước Thân Đồ Dạ từ đến giờ đều là nhất mực cung kính, anh ấy làm sao có thể vu hãm Thân Đồ Dạ?

Huống chi, Thân Đồ Dạ nếu mà không có vấn đề gì với chuyện kia, cũng không cần thiết che che giấu giấu.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết thở dài một hơi: "Nếu như em thật sự không tin anh, em hiện tại cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói với anh. Thân Đồ Dạ, em không muốn đem tâm tình chống đối với kẻ địch dùng ở trên người anh, không bằng nên thẳng thắn nói với em, đến cùng là anh có liên quan gì đến thân thế của em hay không?"

"Có!" Thân Đồ Dạ thẳng thắn trả lời, "Anh không muốn lừa dối em, anh xác nhận có liên qua đến thân thế của em!"

Nghe được câu này, Lăng Tuyết cảm thấy vô cùng khiếp sợ, mặc dù cô sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe được Thân Đồ Dạ nói ra đến, trong lòng cô vẫn rất loạn rất loạn, kích động hỏi: "Đến cùng là chuyện gì? Lẽ nào cậu bé trai trong tấm hình kia thật sự là anh sao?"

"Đúng, là anh." Thân Đồ Dạ gật đầu trả lời.

"Thật sự là anh?" Lăng Tuyết vô cùng khiếp sợ, "Kia... Vậy anh vì cái gì không nói cho em? Khi đó em đã nói với anh chuyện về tấm hình, anh trả lời em một đống vấn đề, nói cái gì cậu bé trai kia không làm thương tổn em, còn nói là vì bảo vệ em, anh khi đó giải thích nhiều như vậy, chẳng lẽ là ở vì chính mình đã đắc tội?"

"Anh nói không sai a, một cậu bé mới mấy tuổi, hắn có khả năng làm bị thương em sao? Nếu quả thật muốn thương tổn em, hắn sẽ giao em cho người của cô nhi viện sao?" Thân Đồ Dạ nghiêm trang nói, " Khi đó anh chỉ là nắm vấn để để suy luận, không phải là bởi vì người kia là anh, anh mới nói như vậy."

"Được" Lăng Tuyết kích động chất vấn, "Cho dù em tin tưởng anh khi đó không có ác ý, có lẽ anh khi đó là thật sự bảo vệ em, nhưng tại sao anh phải gạt em? Tại sao phải giấu giếm chân tướng? Vì cái gì không nói với em?"

"Em bình tĩnh đã." Thân Đồ Dạ nhíu lại mi, "Không nên động thai khí!"

"Trả lời vấn đề của em." Lăng Tuyết cố gắng khống chế tâm tình chính mình.

"Kỳ thật..." Thân Đồ Dạ suy nghĩ một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói - -

"Anh không nói cho em là vì rất nhiều chuyện chính mình cũng không biết rõ, anh không biết nên giải thích với em như thế nào. Tỷ như nói hiện tại đi, anh nói cho em biết cậu bé trong hình là anh, là anh ôm em đi trên đường trăm km, một đường bảo vệ em, liền đưa em đến cô nhi viện. Cái kia có thể như thế nào? Em sẽ hỏi anh lại về chuyện lúc ban đầu, có thể tự mình cũng không làm rõ được, anh sao có thể nói cho em đây? Nếu như anh nói không rõ ràng, em lại có cảm giác anh đang lừa gạt em, cho nên anh dứt khoát cái gì cũng không nói, đợi đến chân tướng toàn bộ đều tra rõ rõ ràng nói tiếp."

"Cái gì?" Lăng Tuyết phức tạp nhìn Thân Đồ Dạ, "Ý của anh là nói, anh cũng không biết lúc trước phát sinh chuyện gì? Vậy anh tại sao lại xuất hiện ở chỗ đó? Vì cái gì lại ôm em đi đường xa như vậy? Vì cái gì lại đem em giao cho cô nhi viện? Lúc trước anh đã tám chín tuổi rồi, hẳn là có thể nhớ, làm sao có thể cái gì cũng không biết? Có phải anh không muốn nói ra hay không?"

Thân Đồ Dạ trầm mặc mấy giây, trầm thấp nói: "Khi đó ký ức rất mơ hồ, huống chi, khi đó anh vẫn chỉ là đứa bé, chuyện lớn sẽ không để cho anh biết rõ, anh chỉ là nhìn thấy một đứa con nít cả ngày khóc nỉ non, không có cái gì để ăn, rất đáng thương, nếu như để như vậy sẽ chết đói mất, vì vậy liền ôm em chạy đi, muốn tìm được một chỗ có thể thu nuôi em, không để em bị chết đói. Còn như những chuyện khác, anh thật sự không rõ lắm, nhưng anh có thể cam đoan với em, từ trước đến giờ anh không có tổn thương em, lúc trước anh xác thực là ở bảo vệ em. Nếu như em nhất định phải truy xét rõ ràng lời nói, anh sẽ cho em một cái công đạo, nhưng anh cần một ít thời gian..."

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết tâm tình rất phức tạp, Thân Đồ Dạ nói tương đương như chưa nói, cô vẫn không có tìm được đáp án, so với lúc trước càng thêm tức ngực.

"Lăng Tuyết..." Thân Đồ Dạ đỡ vai Lăng Tuyết, chân thành nói, "Cho anh một chút thời gian, anh sớm muộn gì cũng sẽ cho em một câu trả lời hoàn mỹ, nhưng mà em nhất định phải tin tưởng anh, từ đầu đến cuối anh cũng không có tổn thương qua em, cũng không có lừa gạt em, chỉ là có một số việc bây giờ còn không phải lúc, em nên biết, trên cái thế giới này anh so với bấy kỳ ai thì yêu em hơn, quý trọng em hơn!"

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết có chút ít mềm lòng, thương cảm nhìn Thân Đồ Dạ: "Thân Đồ Dạ, anh không nên gạt em, mặc kệ là chuyện gì, anh nên thẳng thắn nói cho em biết. Em hiện tại đã đối với thế giới này mất đi lòng tin, người bên cạnh đều ngươi lừa ta gạt, đấm đá nhau, em không hy vọng hai người chúng ta cái biến thành như vậy."

"Sẽ không, sẽ không ..." Thân Đồ Dạ đem Lăng Tuyết ôm vào trong ngực, hôn lên tóc của cô, ở bên tai cô nói, "Tin tưởng anh!"

Lăng Tuyết nhắm mắt lại gật gật đầu, đưa tay vây quanh thắt lưng anh, yên tĩnh dựa sát vào nhau ở trong lòng anh.

"Thời gian không còn sớm, em nên nghỉ ngơi ."

Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết đang ngủ đến giường, thay cô đắp kín mền.

Lăng Tuyết kéo tay anh: "Anh muốn đi đâu?"

"Anh có chút công việc muốn đi xử lý một cái, lập tức sẽ về với em, em ngủ trước đi."

Thân Đồ Dạ hôn một cái lên trán của Lăng Tuyết, chuẩn bị rời đi, Lăng Tuyết lại giữ chặt tay anh.

"Sao vậy ?" Thân Đồ Dạ nhìn cô.

"Thì ra ai chúng ta vào rất nhiều năm trước cũng đã có duyên phận ..." Lăng Tuyết thâm tình nói, "Nguyên lai khi đó, anh liền ở bảo vệ em, cảm ơn anh, Thân Đồ Dạ!"

Nghe được câu này, Thân Đồ Dạ cảm thấy rất vui mừng, Lăng Tuyết rốt cục vẫn lựa chọn tin tưởng anh, anh chỉ là đơn giản giải thích một chút, cô liền tin tưởng anh, nguyên lai chỉ cần thẳng thắn đối đãi, hết thảy cũng sẽ trở nên càng thêm tốt đẹp.

Thân Đồ Dạ có chút ít cảm động, cúi người xuống hôn lên môi Lăng Tuyết, thâm tình triền miên hôn cô, rất lâu mới lả lướt không nỡ buông ra, ở bên tai cô nói: "Anh sẽ luôn bảo vệ em, vẫn như trước kia!"

"Uh" Lăng Tuyết gật đầu.

"Ngủ đi, ngoan ngoãn!" Thân Đồ Dạ sờ sờ má cô, sau đó xoay người rời đi.

Lăng Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, cho đến khi anh ra khỏi phòng, cô mới nhắm mắt lại ngủ, ở trong lòng tự nói với mình, Lăng Tuyết, phải tin tưởng anh, tin tưởng anh! ! !

Có lẽ chính là một loại bản năng đi, lúc Thân Đồ Dạ nói ra những lời kia, Lăng Tuyết vẫn là lựa chọn tin tưởng, cô cũng tin tưởng trong tấm hình cậu bé kia là do bảo vệ cô, mà không phải tổn thương cô!

...

Thân Đồ Dạ trở lại thư phòng, phân phó Lôi Quân toàn diện điều tra Lãnh Thanh Mặc, anh nghiêm túc cường điệu nói: "Nhớ kỹ, bắt đầu điều tra từ lúc Lãnh Thanh Mặc xuất hiện ở Cung gia, bất luận cái manh mối gì cũng không thể bỏ sót."

"Vâng" Lôi Quân lập tức đi an bài.

Cố Huy nghi ngờ hỏi: "Chủ nhân, tôi biết rõ Lãnh Thanh Mặc tối hôm nay châm ngòi ly gián tình cảm của ngài và Lăng tiểu thư, còn giống như làm một tay chân. Nhưng hắn bất quá là một tiểu nhân vật không quan trọng mà thôi, ngài giống như đối với hắn đặc biệt kiêng kỵ? Ngài đối với bọn Long Cửu cũng không có phần kiêng kỵ này. Cái này... Là vì cái gì?"

Thân Đồ Dạ híp mắt, trầm thấp nói: "Đúng, đã nhiều năm như thế, tôi ở thương chính hai giới bày mưu nghĩ kế, trước đến giờ cũng không có bị người ta tính kế qua. Hôm nay Lãnh Thanh Mặc lấy cái thủ đoạn nhỏ này mặc dù không có đạt tới cái gì mục đích, nhưng mà hắn đã thành công dẫn tới chú ý của tôi. Kỳ thật tối hôm này hắn làm hết thảy chính là ở tuyên chiến với tôi, hắn muốn nói cho tôi biết, trong tay hắn có điểm yếu của tôi, chỉ sợ đến là có chuẩn bị!"

"Nhìn ra là tôi đánh giá hắn quá thấp, từ trước đến giờ cũng không có coi hắn là người quan trọng, hiện tại tôi mới biết được người này tâm cơ sâu không lường được, tuyệt đối không thể xem nhẹ." Cố Huy nhíu lại mi, mặt sắc mặt ngưng trọng nói, "Hắn tâm cơ thật sự là thâm trầm như biển đó. Nhưng mà hắn cho dù lợi hại hơn nữa, cũng lật không ra cái gì chứ."

"Không nhất định." Thân Đồ Dạ hiện tại hoàn toàn không dám xem nhẹ Lãnh Thanh Mặc, "Có lẽ hắn không hề giống như trong tưởng tượng của chúng không hề địa vị quyền thế, có lẽ hắn ở trong bóng tối có thế lực của chính hắn cũng không chừng."

"Nhưng là tôi không hiểu..." Cố Huy nghi hoặc không thể hiểu hỏi, "Lãnh Thanh Mặc tại sao phải làm như thế? Hắn tại sao phải đối phó với ngài? Cho dù hắn thật sự ở trong bóng tối có tiền tài quyền thế địa vị, cái kia muốn đối phó với ngài cũng không phải chuyện đơn giản. Làm không tốt thì chính hắn cũng bị cuốn vào, hắn đến cùng cùng là có thâm cừu đại hận gì với ngài mà phải làm như vậy?"

Thân Đồ Dạ trầm mặc, chuyện này cũng là điểm mà anh đang tự hỏi - -

Nếu như Lãnh Thanh Mặc là vì chuyện năm đó mà tìm Thân Đồ gia báo thù, cái kia cũng có khả năng. Nhưng cái này chỉ là một người trong số đó đi. Thân Đồ Dạ cảm thấy Lãnh Thanh Mặc hiện tại làm những chuyện này đã sớm có âm mưu, nếu quả thật là như vậy, vậy hắn có phải đã biết chuyện năm đó hay không? Lúc trước hắn vì cái gì không nói? Muốn để đến bây giờ mới vạch trần ra? Gần đây, Lãnh Thanh Mặc nhìn Lăng Tuyết với ánh mắt cũng đã sinh ra một loại biến hóa, có lẽ hắn cũng thích Lăng Tuyết, muốn đem Lăng Tuyết làm của riêng?

Nếu quả thật là như vậy, cái kia Thân Đồ Dạ lại là không thể không phòng hắn...

Thân Đồ Dạ đột nhiên nhớ tới một nhân vật mấu chốt, lập tức nhìn Cố Huy ra lệnh: "Cậu vội vàng phái người đi Thụy Sĩ đem Tần Tuệ cho tôi."

"A?" Cố Huy sửng sốt, "Chủ nhân, lúc này, ngài tìm Tần Tuệ làm gì?"

"Nói nhảm, bảo ngươi làm liền vội vàng đi làm." Thân Đồ Dạ ra lệnh.

"Vâng, thuộc hạ làm ngay." Cố Huy lập tức đi sắp xếp .

Thân Đồ Dạ một mình ngồi trong thư phòng, đầu ngón tay gõ lên bàn đọc sách, Tần Tuệ trước kia đi theo bên cạnh Cung lão phu nhân, về sau lại liên tục đi theo Cung Thiên Long, coi như là trải qua Cung gia mấy đời biến hóa, cô ta đối với chuyện của Cung gia rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng sẽ hiểu biết về chuyện của Lãnh Thanh Mặc.

Đến cùng động cơ củaLãnh Thanh Mặc là cái gì?

Có lẽ Tần Tuệ biết rõ.

1 comment: