Kẻ Thù Bên Gối - Chương 287

Con Tim Rung Động Chap 21

Chiếc Rolls Royce phiên bản dài chậm rãi đang trên đường về Cung gia, một mình Lãnh Thanh Mặc ngồi ở trong xe ưu nhã thưởng thức trà, ngoài cửa sổ mưa phùn ào ào, hắn chuyển mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tâm tư thâm trầm, trong mắt có rất nhiều suy nghĩ phức tạp bắt đầu khởi động.

Rất lâu, hắn lấy điện thoại di động ra nhắn vài tin ra ngoài, nội dung tin nhắn đều ngắn gọn giống nhau: "Bắt đầu hành động!"

Bên môi Lãnh Thanh Mặc câu dẫn ra nụ cười cười lạnh nhẹ nhàng, dùng thủ ngữ nói: "Thân Đồ Dạ, mọi chuyện, chỉ là mới bắt đầu thôi!"

Hắn đã quyết định chính thức bắt đầu đối phó Thân Đồ Dạ, về sau, Lăng Tuyết còn muốn gả cho Thân Đồ Dạ, nếu như đứa bé kia sinh ra, Lăng Tuyết nếu mà không rời bỏ cũng không sao.

Kỳ thật Lãnh Thanh Mặc đại khái có thể lại chờ một chút, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, một lần thì có thể thu phục, nhưng mà hiện tại hắn không đợi nổi nữa, hắn đã mất đi một Cung Thiên Long, không thể lại mất đi Lăng Tuyết.

Cung Thiên Long vào ba năm trước đã biết bệnh tình, Lãnh Thanh Mặc dùng hết đủ loại phương pháp, dùng hết tâm tư muốn chữa lành cho cô, lại không có tác dụng, mà tế bào ung thư đang từ từ khuếch tán, đã đến lúc vô phương cứu chữa, cuối cùng, Lãnh Thanh Mặc không thể không triển khai một loạt kế hoạch, ở dưới cơ duyên xảo hợp gặp được Lăng Tuyết người thế thân.

Người này là thí sinh tốt nhất, để Lăng Tuyết thay thế Cung Thiên Long sống sót, cũng thay thế Cung Thiên Long ở bên cạnh Lãnh Thanh Mặc.

Thân Đồ Dạ trở lại phòng, Lăng Tuyết đã ngủ, chỗ bên cạnh đối diện cửa phòng, đèn trong phòng còn sáng, ở ngoài chỉ còn lại một chiếc đèn tường, phát ánh sáng yếu ớt chiếu vào trên mặt cô, làm cô tăng thêm nhiều mỹ cảm.

Thân Đồ Dạ đến bên cạnh Lăng Tuyết nằm xuống, vươn cánh tay muốn đem cô ôm vào trong ngực, mà lúc này, cô lại theo thói quen chui vào trong ngực anh, nhỏ giọng làm nũng: "Ôm ôm."

Thân Đồ Dạ vội vàng ôm chặt cô, trong lòng tràn vô cùng ấm áp và cảm động, cô vẫn tin tưởng anh, cần anh . .

"Anh không ở đây, em ngủ không ngon."

Lăng Tuyết không có mở mắt ra, nhưng mà ngửi thấy được mùi vị đạo quen thuộc, cô cũng biết là Thân Đồ Dạ, cô đã tạo thành thói quen có anh ôm ấp, mỗi ngày buổi tối đều ỷ lại nằm trong lòng anh mới có thể ngủ ngon.

Hiện tại đêm đã có chút lạnh, cô thích dựa sát vào trong lòng anh để được sưởi ấm, loại cảm giác này đã trở thành một loại một loại thói quen ỷ lại, giống như hô hấp vậy.

Lăng Tuyết là một cô gái độc lập kiên cường, cô rất ít khi biểu hiện ỷ lại với người khác, mà giờ khắc này, cô có một loại cảm giác được yêu theo bản năng ỷ lại với Thân Đồ Dạ.

Anh cảm giác được, thì ra là cô cũng là yêu anh.

Cho nên cô mới có thể lựa chọn không đếm xỉa những chứng cớ kia, lựa chọn tin tưởng anh.

Trong lòng anh có chút rung động, có chút ít cảm động, anh ôm cô thật chặt, quyến luyến hôn cô, hai người ôm nhau ngủ...

Sáng ngày thứ hai, Thân Đồ Dạ sáng sớm liền ra cửa, khi Lăng Tuyết tỉnh lại, bên cạnh không có anh, nhưng mà anh có để lại tờ giấy: "Tiểu Tuyết, anh đi làm việc, tối nay sẽ về sớm một chút ăn cơm tối với em, ngoan nha!"

Nhìn thấy tờ giấy này, bên môi Lăng Tuyết giương cao nụ cười ngọt ngào, Thân Đồ Dạ không phải là một người miệng lưỡi trơn tru, dưới tình huống bình thường, anh cũng không quá quan tâm đến những lời nói êm tai, bình thường lúc nào cũng là do Lăng Tuyết Lăng Tuyết gọi, trên cơ bản rất ít khi xưng hô thân mật như vậy, hiện tại anh sao lại gọi tên cô gnhe buồn nôn thân mật như thế chứ.

Cái này đại khái chính là tình cảm ấm lên đi, bởi vì cô tín nhiệm Thân Đồ Dạ tín nhiệm, anh có cảm động?

Nghĩ tới những thứ này, tâm tình Lăng Tuyết rất phức tạp, cô hy vọng Thân Đồ Dạ có thể cho cô một lời giải thích hợp lý, đến cùng chuyện năm đó là như thế nào? Cô thật rất muốn biết đáp án.

...

Lúc chạng vạng, Lăng Tuyết nhận một cuộc điện thoại của Ngũ ca, Ngũ ca ở trong điện thoại nói Hàn Bắc Hàn Giai đã được sắp xếp ổn thõa ở bệnh viện, hết thảy đều tốt. Lăng Ngạo cũng gọi điện nói đã trở lại Lãnh gia, hiện tại rất tốt, nói cho cô biết không cần lo lắng.

Lăng Tuyết nghe được những tin tức này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô dò hỏi: "Ngũ ca, em muốn đi thăm Hàn Giai, không biết lúc nào thì tiện."

"Qua ít ngày nữa đi." Ngũ Khúc trầm thấp nói, " tâm tình Hàn Giai vẫn là rất không ổn định, chuyện lần trước đối với con bé đả kích quá lớn, hơn nữa Lăng Ngạo lại không ở đây, con bé mỗi ngày hậm hực không vui, một lúc thì khóc, một lúc thì nháo, xem vẫn là rất bận tâm. Lúc này mà em đến, con bé không chừng lại muốn cùng em phát giận. Chờ qua một thời gian nữa, tâm tình ổn định hơn thì em đến thăm."

"Được rồi"

Lăng Tuyết thở dài một hơi, không biết rõ nên nói cái gì cho phải. Đối với Hàn Giai, cô cảm thấy rất áy náy, cô cũng rất nghĩ hết cách mình có khả năng đền bù là gì, nhưng mà cô có thể làm cái gì được? Làm cái gì cũng đều không thể đền bù tổn thất mà cô ấy phải chịu đựng tổn thương. .

Có lẽ, chỉ có thể thời gian mới hòa tan hết thảy đi.

Phong Thành, Lãnh gia.

Lăng Ngạo rạng sáng bốn giờ về đến nhà, thủ vệ hộ vệ nhìn thấy hắn, cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, lúc này liền gọi điện thoại cho Lãnh Khôn bẩm báo.

Lãnh Khôn lập tức chạy ra, nhìn thấy người trong tắc xi thật sự là Lăng Ngạo, vội vàng trả tiền tắc xi, sau đó cùng tùy tùng cùng nhau đỡ Lăng Ngạo xuống xe, nhìn thấy Lăng Ngạo một cái chân khác cũng bị thương, Lãnh Khôn tỏ ra thực vội, lập tức cho tùy tùng cõng Lăng Ngạo đi vào, còn cho người ta đi gọi bác sĩ.

Trong đêm, Lãnh Khôn và vợ đều canh ở phòng Lăng Ngạo, Mẹ Tô lau nước mắt, rất là đau lòng, liên tục trách cứ Lãnh Khôn không có chăm sóc Lăng Ngạo tốt, Lãnh Khôn cũng rất tự trách, hỏi Lăng Ngạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Ngạo tránh nặng tìm nhẹ nói bản thân bị Hoắc gia bắt đi, bởi vì người của Hoắc gia đã biết là hắn hung thủ lái xe đâm Hoắc Vân Phong bị thương, cho nên muốn trả thù hắn.

Lãnh Khôn nghe hắn vừa nói như thế, liền vội vàng hỏi hắn: "Chiều hôm qua Hoắc Phi Vân gọi điện thoại cho ba, nói con ở trên tay cô ta, khi đó căn bản ba cũng không tin, nghĩ tới nha đầu chết tiệt Hoắc Phi Vân kia quỷ kế đa đoan, chỉ sợ là gạt ba, cho nên chỉ ứng phó hai câu thì cúp điện thoại, bây giờ nghĩ lại, khi đó con thật sự là bị cô ta bắt cóc sao?"

"Đúng." Lăng Ngạo nhìn chằm chằm Lãnh Khôn, "Ba, khi đó con còn ở trong điện thoại kêu người, người không nghe thấy sao?"

"Ba nghe thấy a, nhưng mà cho rằng đó là Hoắc Phi Vân gọi người giả mạo." Lãnh Khôn hổ thẹn nói, "Ba thế nhưng ngây cả giọng nói của con trai cũng không có nghe ra, là ba không đúng, là ba hại con."

Nói nói xong, đôi mắt Lãnh Khôn đều hồng.

Lăng Ngạo nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng lại là nghi hoặc không hiểu, chẳng lẽ là do hắn đa tâm nghĩ nhiều sao?

Lẽ nào Lãnh Khôn thật sự là cha ruột của hắn, thật sự vẫn luôn quan tâm hắn?

Có lẽ chuyện ngày hôm qua, Lãnh Khôn thật sự là nhất thời sai lầm, không có nghe được giọng nói của hắn?

Dù sao hắn trở về cũng không bao lâu, cha con bọn họ cũng không phải là hiểu rõ nhau như vậy.

"Lãnh Ngạo , con đừng trách ba con, con không biết rõ, hai ngày này con không có trở về, ông ấy sốt ruột cỡ nào."

Mẹ Tô kéo Lăng Ngạo khuyên nhủ, "Tối này trước khi con chưa có trở về, chúng ta thật sự vội sắp chết rồi, gọi điện thoại hỏi Mã Cường, hắn nói con đi theo bọn họ cùng đi Tấn Thành chơi vài ngày, Chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm, không có nghĩ nhiều. Cho nên về sau lúc Hoắc Phi Vân gọi điện thoại, ba ba con mới cho rằng cô ta cho người lừa gạt. Lúc cúp điện thoại, ba con lập tức gọi Mã Cường hỏi thăm tình hình của con, nhưng mà điện thoại vẫn không gọi được, ba con lại cho người đi tra..."

"Được rồi, không nói mấy cái này nữa" Lãnh Khôn cắt đứt lời mẹ Tô nói, áy náy giải thích, "Lãnh Ngạo, chuyện này là do ba ba lơ là sơ suất, mới có thể để cho con ăn nhiều khổ như vậy, con muốn giận ba ba, ba ba cũng có thể hiểu. Nhưng mà ba ba thật sự không phải là cố ý, con và ba ba thất lạc nhiều năm như vậy, ba ba làm sao có thể không đau lòng con, không thèm để ý con được."

"Con biết rõ." Lăng Ngạo khẽ mỉm cười, "Ba ba, khi đó tình huống khẩn cấp, người của Hoắc gia bình thường lại rất giảo hoạt đa dạng, ngài cảnh giác cũng là phải. Nhưng mà... cô ta về sau còn gửi một cái video cho ba, ba có nhận được không?"

"Video? Cái gì video?" Lãnh Khôn kinh ngạc hỏi, "Ba không có nhận được a."

"Được, không nhận được thì tốt" Lăng Ngạo là người thông minh, lập tức sửa lời nói, "Ba mẹ, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút, các người cũng đi về nghỉ ngơi đi."

"Vậy cũng tốt, con chớ suy nghĩ lung tung." Mẹ Tô vỗ vỗ vai Lăng Ngạo, "con phải tin tưởng ba con, ông ấy tuyệt đối không có lừa con."

"Con biết, con tin tưởng." Lăng Ngạo mỉm cười gật đầu, "Dù sao con hiện tại đã không có việc gì, các người cũng không nên suy nghĩ nhiều, về sau đề phòng Hoắc gia thì tốt."

"Được được được." Lãnh Khôn gật đầu liên tục, "Con yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không để cho Hoắc gia lại làm tổn thương con."

"Vậy chúng ta về phòng trước nghỉ ngơi, mẹ đã nói phòng bếp làm đồ ăn khuya cho con rồi, đợi lát nữa mang tới, con ăn một chút rồi đi ngủ sớm." Mẹ Tô vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lăng Ngạo, "Nghỉ ngơi thật tốt."

"Dạ"

Lăng Ngạo đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, chờ cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt hắn cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Lúc Hoắc Phi Vân gửi cái video kia là quay ngay trước mặt Lăng Ngạo, Lăng Ngạo thấy rất rõ ràng, cô ta thật sự có gửi đi, Lãnh Khôn không thể nào không nhận được.

Cho nên, Lãnh Khôn mới vừa rồi nói những lời kia, Lăng Ngạo căn bản cũng không tin, chỉ là hắn không hiểu nổi, khi hắn về đến nhà, bọn họ quan tâm căng thẳng như vậy cái biểu hiện này chân thật như vậy, chân thật đến nỗi làm cho Lăng Ngạo không biết theo ai.

Rõ ràng lý trí đang nhắc nhở Lăng Ngạo, những cái này hết thảy đều là giả, lúc Lãnh Khôn ở trong điện thoại cự tuyệt cứu hắn, hắn liền phải minh bạch cha mẹ này rất có vấn đề, nhưng mà bây giờ chuyện tới trước mắt, Lăng Ngạo trong lòng lại rất rối rắm.

Có lẽ hắn thật sự quá khát vọng tình thân, khát vọng có người yêu mến, khát vọng cảm giác được người ta coi trọng.

Cho nên lúc nãy hắn đối mặt với cảm giác yêu mến thì bị lạc phương hướng...

Trong lòng hắn đã nhiều lần nhắc nhở chính mình, không thể tin tưởng bọn họ, không thể tin tưởng, tuyệt đối không thể tin tưởng.

Nhất định phải tìm cơ hội tra rõ ràng chân tướng chuyện này, không thể ngây ngốc bị người ta lợi dụng! ! !

Lúc Lăng Tuyết rời giường ăn điểm tâm, nhận được tin nhắn của Lãnh Thanh Mặc, nội dung rất đơn giản: "Anh hôm nay muốn đi cô nhi viện làm tình nguyện, có thể mang theo chứng cớ từ Tây Tạng tìm được, em có muốn cùng đi hay không?"

Đi cô nhi viện làm tình nguyện, lại có thể nhìn thấy chứng cớ, hai chuyện đều rất hấp dẫn Lăng Tuyết, Lăng Tuyết rất động tâm, không muốn cự tuyệt, huống chi, việc của Cung thị tập đoàn cũng đã giao cho Thân Đồ Dạ đi xử lý, hắn mỗi ngày đi sớm về trễ, cô ở nhà một mình cũng khó chịu cực kỳ, thật sự rất muốn đi cô nhi viện một chút.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết lập tức trở lời: "Được, em cùng đi, chúng ta sẽ gặp ở cô nhi viện!"

1 comment: