Kẻ Thù Bên Gối - Chương 299



Thân Đồ Dạ nói xong câu đó thì chuẩn bị tắt điện thoại, Hoắc Phi Vân vội vàng ở đầu bên kia điện thoại hô: "Thân Đồ, chờ một chút!"

"Hm? Còn có chuyện gì sao?" Thân Đồ Dạ hỏi.

"Anh thật sự mặc kệ chị dâu tôi sao? Mà ngay cả liếc nhìn chị ấy một cái cũng không muốn?" Hoắc Phi Vân thương cảm hỏi, "Chị ấy có bệnh tim, nếu như tâm tình chịu kích thích thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe rất nghiêm trọng, anh thật sự nhẫn tâm như thế sao?"

"Phi Vân, tôi thấy rất kỳ quái cô là đang ôm cái dạng gì tâm tình gì nói mấy lời này với tôi?" Thân Đồ Dạ lạnh lùng chất vấn, "Nhược Hi bây giờ là chị dâu của cô, là vợ của anh trai co, cô luôn muốn người đàn ông khác đi quan tâm cô ta, dựa vào gần hắn, cái này là chuyện một cô em chồng nên làm sao?"

Nghe đến những lời này, Hoắc Phi Vân sửng sốt, hoàn toàn không thể nói tiếp, cô ta đương nhiên biết rõ chuyện này không phải là chuyện một cô em chồng nên làm, cho nên làm như thế này là hoàn toàn vì dẫn tới sự chú ý của Thân Đồ Dạ, muốn mượn cơ hội châm ngòi Thân Đồ Dạ ly gián trong quan hệ với Lăng Tuyết, không nghĩ tới Thân Đồ Dạ nhìn một cái đã nhìn thấu.

Kỳ thật Hoắc Phi Vân biết rõ, mánh khoé vụng về như thế, căn bản không có khả năng giấu diếm được đôi mắt của Thân Đồ Dạ, nhưng mà trong lòng cô ta lúc nào cũng nói là còn có may mắn, muốn mượn chút tình cũ của Thân Đồ Dạ và Nhan Nhược Hi làm chút gì đó, không nghĩ tới Thân Đồ Dạ căn bản là không bị mắc mưu.

Bây giờ nghĩ lại, chính mình làm nhiều như thế, không chỉ không có đạt được mục đích, ngược lại còn làm cho Thân Đồ Dạ phiền chán, giống như thật sự là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo.

Hoàn toàn không có bất kỳ chỗ tốt...

"Tôi không biết rõ cô là nghĩ như thế nào, tôi cũng không có hứng thú biết rõ." Thân Đồ Dạ gọn gàng dứt khoát cảnh cáo, "Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, làm người nên thanh bạch, quang minh lỗi lạc, mới có thể làm cho người khác tôn trọng, tôi không phải là cái loại người dễ dàng bị lừa gạt, cô tốt nhất không nên ở trước mặt tôi làm xiếc, cái này sẽ chỉ làm cho tôi thêm phiền chán!"

Nói xong, Thân Đồ Dạ trực tiếp cúp điện thoại, trên mặt biểu hiện vô cùng chán ghét, anh trước kia lúc biết Hoắc Phi Vân, cô ta cao quý ưu nhã, đối đãi với người khác rất khéo léo, xử sự hào phóng, vì cái gì hiện tại trở thành dạng này? Trong đầu đều là tiểu tâm cơ, vì châm ngòi li gián quan hệ giữa anh và Lăng Tuyết, không tiếc xúi giục Nhan Nhược Hi, anh thật sự là không biết rõ.

Nhưng mà sức khỏe của Nhan Nhược Hi vẫn luôn không tốt, lần trước bệnh cũ tái phát hẳn không phải là giả vờ, hiện tại cũng không biết là tình trạng như thế nào...

Nghĩ tới đây, Thân Đồ Dạ vẫn còn có chút lo lắng, vì vậy gõ cửa phân phó tùy tùng: "Ngươi đi bệnh viện Thánh Tâm xem một chút tình trạng của Nhan Nhược Hi, tìm bác sĩ hỏi thăm rõ ràng, trở về báo với tôi."

"Vâng" Tùy tùng cúi đầu lĩnh mệnh, ngay lập tức đi xử lý.

Thân Đồ Dạ giương mắt nhìn thấy Lăng Tuyết ở trên bậc thang xoay tròn, trong tay bưng một cái khay, bên trong đặt một cái bát tinh xảo hầm cách thủy chén, đại khái là canh hầm cách thủy cho anh, thật xa đã ngử thấy mùi thơm, nhưng mà, ánh mắt và sắc mặt của cô lại không tốt lắm.

Anh biết rõ, cô đại khái là nghe được những lời vừa rồi, sinh ra hiểu lầm, nhưng chuyện này cũng không có cái gì tốt để giải thích, anh cũng không có tính toán giải thích, chỉ là đối với cô nói: "Đang làm gì? Mau vào."

Lăng Tuyết cũng không nói gì, bưng này nọ đi vào phòng.

"Anh còn chưa tắm xong, đi tắm trước đã."

Thân Đồ Dạ vội vã đi vào phòng tắm, trên người anh vẫn còn bọt xà phòng, dính sền sệt không quá thoải mái, anh thích sạch sẽ, muốn sớm một chút tắm cho sạch sẽ.

Nhưng hành động này trong mắt của Lăng Tuyết lại là một loại trốn tránh, trong lòng Lăng Tuyết dâng lên một cảm giác thất vọng, cô cho là bọn họ đã cùng nhau đi qua nhiều gian khổ nhiều năm như thế, hai bên lúc này đã có thể thẳng thắn đối đãi, nhưng mà vì cái gì, Thân Đồ Dạ vẫn còn chuyện gì cũng đều gạt cô, còn lúc nào cũng cùng Nhan Nhược Hi dây dưa không rõ.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Lăng Tuyết rất không thoải mái.

"Đang suy nghĩ gì đấy? nhập tâm như thế." Giọng nói của Thân Đồ Dạ từ phía sau truyền đến, Lăng Tuyết quay đầu lại, phát hiện anh cái gì cũng đều không có mặc, mặt cô bỗng chốc liền hồng, cuống quít nghiêng đầu đi, "Sao anh không mặc quần áo?"

"Áo choàng tắm vừa rồi bị bẩn rồi, mặc không thoải mái, kêu em một tiếng, em không có trả lời, cho nên tự mình đi ra cầm."

Thân Đồ Dạ lấy quần áo từ trong tủ ra rồi mặc vào, quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết, "sao thế? Có tâm sự?"

"Anh ăn trước cái gì đó đi." Lăng Tuyết chỉ thức ăn trên bàn, một phần canh hầm cách thủy và một phần sủi cảo hấp, đang còn bốc hơi nóng.

"Đều là em tự tay làm?" Thân Đồ Dạ hỏi.

"Uh" Lăng Tuyết gật gật đầu, "Ở nhà không có việc gì làm, cho nên tự mình học làm vằn thắn, hầm canh cách thủy, không biết rõ anh có thích hay không."

"Em làm, anh khẳng định thích."

Thân Đồ Dạ ngồi ở trước bàn, nhìn trước mắt thức ăn nóng, mang hơi thở của yêu thương, anh không khỏi có chút ít cảm động, "Ăn ngon!"

"Anh thích thì tốt." Lăng Tuyết mỉm cười nhìn anh, trong lòng có chút ít cảm khái, "Kỳ thật nói đến đến, em cũng không có làm gì cho anh, chỉ chuyên giận dỗi với anh, không giống như những phụ nữ khác ôn nhu như nước, có đôi khi em đều không hiểu, anh đến cùng thích em ở chỗ nào."

"Có phải phụ nữ mang thai đa sầu đa cảm như thế hay không?" Thân Đồ Dạ buồn cười nhìn cô, ‘’cái tính tự phụ cuồng ngạo của Lăng Tuyết trước kia đi nơi nào rồi? Trước kia em ở trước mặt anh đều là lão nương đệ nhất thiên hạ, không người có thể địch lại khí thế."

Lăng Tuyết "Phốc xuy" một tiếng cười đi ra: "Em có khoa trương như vậy sao?"

"So với này thì khoa trương hơn nhiều." Thân Đồ Dạ liếc cô một cái, "Đối với anh, tính tình cũng bị em mài mòi thật nhanh nữa là."

"Hm, anh hiện tại tính tình xác thực tốt hơn rất nhiều ." Lăng Tuyết kéo cái cằm, lẳng lặng nhìn anh, "Anh thật vì em mà thay đổi rất nhiều, nhưng mà Thân Đồ Dạ, anh có không thích tính cách hiện tại của em hay không?"

"Không có a, anh không phải là càng ngày càng yêu thích em hay sao?" Thân Đồ Dạ nhìn cô cười cười, tiếp tục ăn này nọ, "Có chút thiếu, lần sau làm nhiều một chút cho anh."

"Muộn như thế, ăn nhiều không ngủ được." Lăng Tuyết rút ra một tờ giấy khăn lau khóe môi cho anh, "Ăn từ từ, nếu anh thích, ngày mai em lại làm cho anh."

"Thật không?!" Thân Đồ Dạ mừng rỡ, "tốt quá!"

"Đương nhiên là thật." Lăng Tuyết cười tủm tỉm nhìn anh, "Xem anh ăn ngon miệng món em tự tay làm, em cảm thấy thật hạnh phúc!"

"Anh cũng vậy, có thể ăn được món em tự tay làm, anh cảm thấy rất hạnh phúc!" Thân Đồ Dạ nắm tay cô, hôn lên mu bàn tay, "Về sau mỗi một ngày, chúng ta phải hạnh phúc như thế!"

"Ừ!" Lăng Tuyết gật đầu liên tục.

"Ngày mai anh nơi nào cũng không đi, đi chụp hình cưới với em."

Thân Đồ Dạ kéo Lăng Tuyết ngồi ở trên người anh, từ phía sau ôm cô, thân mật hôn lên bờ vai, ước mơ có một cuộc sống hạnh phúc sau này - -

"Ngày kia là cử hành hôn lễ, chiều nay, Thân Đồ Phong Hoa cũng sắp tới rồi, buổi tối chúng ta cùng đi trang viên dùng cơm, về sau lúc đón dâu sẽ từ trang viên đi đến giáo đường, Thân Đồ Phong Hoa sẽ ở cùng em toàn bộ hành trình, như vậy tương đối an toàn...

Chờ sau khi hôn lễ hoàn thành, chúng ta sẽ trở về Anh, không phải là em thích cánh đồng hoa kia sao? Anh cho người ở cánh đồng hoa xây một tòa nhà nhỏ, chúng ta mỗi ngày đều có thể ngửi hương hoa chìm vào giấc ngủ, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy những dải hoa...

Đợi đến mùa hè sang năm, lúc bé cưng ra đời, trái cây cũng đã chín, chúng ta có thể mang bé cưng đi nông trường hái trái cây..."

"Đứa ngốc!" Lăng Tuyết nhịn không được cười, "bé cưng vừa sinh ra sao có thể hái trái cây?"

"Anh hái a, em ôm bé cưng ở bên cạnh xem là được rồi " Thân Đồ Dạ hôn lên trán cô, trên mặt là nụ cười ấm áp hạnh phúc, "Dù sao chúng ta một nhà ba người tới chỗ nào cũng phải cùng một chỗ, tuyệt không xa rời nhau, một ngày cũng không được."

"Trước kia cũng không biết anh sao lại dính người như thế chứ?" trong lòng Lăng Tuyết rất cảm động, cô cũng rất ước mơ một cuộc sống như thế này, nhưng mà suy tính đến vấn đề thực tế, lại không khỏi có chút ít lo lắng, "Công việc của anh bận rộn như vậy, làm sao có thể ngày ngày ở nhà với em và bé cưng? Còn có Cung gia..."

"Chút chuyện này em không cần bận tâm ." Thân Đồ Dạ ngắt lời cô, " tài sản hiện tại của anh, đủ cho chúng ta một nhà ba người dùng mười đời cũng dùng không hết, mệt nhọc như vậy làm gì? Anh ở thương trường dốc sức làm nhiều năm như vậy, kết hôn có bé cưng, tối thiểu nghỉ ngơi trước hai ba năm. Chờ tiểu tử kia đi học, hai chúng ta có thời gian bên nhau, chơi cho chán, rồi cùng nhau tái xuất giang hồ, tái chiến thương giới!"

"Ha ha..." Lăng Tuyết cười, "Kế hoạch này nghe rất tốt a!"

"Đương nhiên, về sau chuyện gì lớn phải nghe anh, chuyện nhỏ đều do em làm chủ." Thân Đồ Dạ nhéo nhéo má cô, "Còn như Cung gia, em lại không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa, vương giả phải là người thật sự ở phía sau màn thao túng hết thảy, không cần tự than mình làm."

"Có thể em không phải là vương giả đâu, em còn chưa tới trình độ kia." Lăng Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, "Em cảm thấy năng lực của em không đủ, còn có thật nhiều rất thứ cần học tập."

"Em mặc dù không phải là vương giả, nhưng em là người phụ nữ của vương giả a." Thân Đồ Dạ ôm cô nằm vật xuống, "Muốn học mấy thứ này rất đơn giản, về sau học cùng bé cưng cùng nhau học, anh sẽ dạy hai người bọn em."

"Thân Đồ Dạ, không được phép xem thường em." Lăng Tuyết nâng mặt anh, "Đợi đến lúc bé cưng có thể học tập, cái kia là lúc nào rồi ?"

"Được được được, anh dạy cho em, hiện tại sẽ dạy em..."

Thân Đồ Dạ đem hai tay lạnh buốt của cô để lên trên vai anh, thân hình cao lớn bao phủ cô, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho cô, nụ hôn hừng hực rơi lên má cô, như những hạt mưa chậm rãi lan tràn...

"Chờ một chút..." Lăng Tuyết híp mắt, mất phương hướng nỉ non, "Em còn có việc muốn cùng ngươi nói đó."

"Chuyện gì vậy?" Thân Đồ Dạ không có dừng động tác, nụ hôn hừng hực vẫn một đường xuống phía dưới, hôn khắp cơ thể của cô, nụ hôn rơi trên mỗi một cemtimet da thịt.

"Chính là chuyện của Hàn Vũ Thần cái kia..."

"Lúc này, không được nghĩ đến người đàn ông khác." Thân Đồ Dạ không vui than nhẹ, cắn một ngụm mạnh lên làn da mềm mại của cô.

"A... Đau..." Lăng Tuyết hô lên.

"Ngoan nha, chớ suy nghĩ lung tung, thật tốt hưởng thụ cảm giác anh yêu em..."

Giọng nói của Thân Đồ Dạ bị phủ lên một âm thanh khàn khàn, Lăng Tuyết rất nhanh đã trầm luân ở dưới người anh, không thể mở miệng, chỉ có thể cắn môi dưới, nhẹ giọng than nhẹ.

Trên ghế sa lon, Thân Đồ Dạ di động không ngừng đang chấn động, điện thoại gọi đến là số của Nhược Hi, cái kia không ngừng lấp lóe trên màn hình biểu thị sự gấp gáp.

Thân Đồ Dạ căn bản cũng không có để ý đến cái vấn đề này, liên tục nhu tình trên người Lăng Tuyết . .

1 comment: