Kẻ Thù Bên Gối - Chương 300



Sáng sớm, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào chiếc giường xa hoa rộng lớn và hai người..ở trên nó. .

Bọn họ tựa như hai cái dây leo sít sao ôm nhau cùng một chỗ, cho dù trong giấc mộng cũng không thể tách ra.

Lúc này Lăng Tuyết mới mang thai hai tháng, hơn nữa lúc trước đã chịu qua mấy lần kích thích và động thai khí, hiện tại kỳ thật không thích hợp làm chuyện vô cùng kịch liệt.

Thân Đồ Dạ cố gắng khống chế chính mình, không dám yêu cầu quá nhiều, hai người một lần lướt qua hoan ái sau đó liền ôm nhau ngủ.

Thân Đồ Dạ gần đây bởi vì bị tập kích bốn phương tám hướng, đáp ứng không xuể, mỗi ngày bận rộn bôn ba, khó có được ngủ ngon giấc.

Lăng Tuyết cũng là bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện làm ảnh hưởng tâm tình, cho dù dù thế nào cũng phải kiên cường, nhưng trong lòng vẫn có áp lực rất lớn, mỗi ngày tâm tình hoảng sợ không chịu nổi, ăn ngủ bất an.

Nhưng mà tối hôm qua, bọn họ đều ngủ rất ngon.

Khó được an bình!

Chỉ là lúc nửa đêm, Lăng Tuyết tỉnh, muốn đi toilet, vô ý thức mò động phải di động chiếu sáng, sau đó trong lúc vô tình nhìn thấy di động có rất nhiều tin nhắn mới, cô không có biết số số điện thoại này, nhưng mà cô có trí nhớ gặp qua là không quên được, cho nên vẫn còn nhớ số này là số của Nhan Nhược Hi.

Là làm sai gì sao?

Nhan Nhược Hi vì cái gì gửi tin nhắn cho cô?

Không có sai, di động này là do Thân Đồ Dạ đặc chế, cùng với di động của cô hoàn toàn khác nhau.

Ôm một cảm giác nghi hoặc, Lăng Tuyết mở ra tin nhắn - -

"Tôi sẽ không để cho cô thực hiện được, Thân Đồ không sẽ lấy cô, người anh ấy yêu là tôi!"

Chỉ ngắn ngủi một câu nói, mang một loại bệnh hoạn tham muốn giữ lấy, Lăng Tuyết nhíu mày, có chút ít phiền chán, nghiêng đầu nhìn một chút Thân Đồ Dạ bên cạnh, anh ngủ rất sâu, hai chân mày đều nhíu lại, dường như đang ở trong mộng mặt ủ mày chau.

Anh ở cùng cô một chỗ không hạnh phúc sao?

Trong lòng cô có chút ít không vui, thở dài một hơi, để lại điện thoại di động ở một bên, đứng dậy đi toilet, Thân Đồ Dạ đột nhiên giơ hai tay căng thẳng, nói mê hỏi: "Đi chỗ nào?"

"Em đi toilet." Lăng Tuyết nhẹ giọng đáp lại.

"Nhanh lên trở về..." đôi mắt Thân Đồ Dạ vẫn còn nhắm, rất buồn ngủ, mệt mỏi không chịu nổi, lại mơ mơ màng màng nỉ non, "Anh muốn ôm em mới có thể ngủ ..."

"Biết rồi" Lăng Tuyết ôn nhu nhìn anh, trong lòng là tình yêu ngập tràn, đây là một loại bản năng ỷ lại anh yêu cô, là sự thật, cô phải tin tưởng anh ! ! !

Buổi sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, hai người vẫn còn ở chìm vào giấc ngủ.

Thân Đồ Dạ có độ cảnh giác rất cao, nghe được tiếng đập cửa, rất nhanh liền bừng tỉnh, cẩn thận rút cánh tay ra, đứng dậy mặc áo ngủ đi tới mở cửa: "Có chuyện gì?"

"Chủ nhân, Nhan tiểu thư cô ấy..." lời nói của tùy tùng bị ánh mắt của Thân Đồ Dạ cắt đứt.

Thân Đồ Dạ cho dù dù thế nào cũng biết rõ phụ nữ rất dễ dàng ghen, đối với Lăng Tuyết mà nói, Nhan Nhược Hi chính là một cái gai giữa bọn họ, mỗi lần nhắc tới, trong lòng cô rất không thoải mái.

Thân Đồ Dạ quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết một cái, ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, lúc này mới hỏi: "Tình huống như thế nào?"

"Nhan tiểu thư bệnh tình chuyển biến xấu, đã tiến vào phòng cấp cứu." Tùy tùng vội vàng nói, "Bác sĩ điều trị cho biết tình trạng vô cùng nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng."

"Tại sao có thể như vậy?" Thân Đồ Dạ sắc mặt đại biến, "Ngày hôm qua Hoắc Phi Vân gọi điện thoại còn nói đã chuyển biến tốt đẹp... Đúng rồi, tôi không phải là cho ngươi đi bệnh viện tìm hiểu sao? Chuyện này đến cùng có phải sự thật hay không?"

"Tôi tối hôm qua liền đi bệnh viện hỏi thăm, bác sĩ cũng nói Nhan tiểu thư tình huống có chỗ chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà tâm tình cô ta rất không yên, đối chuyện khôi phục bệnh tình không có lợi, vì bảo đảm trước tiên biết được tình trạng của Nhan tiểu thư, tôi liền liên tục phòng thủ ở bệnh viện, buổi sáng nghe nói bệnh tình Nhan tiểu thư chuyển biến xấu, tôi còn đặc biệt đi tìm hiểu rõ tình huống, nghe nói cô ấy tối hôm qua cả đêm ngâm mình trong bồn tắm, làm cho hàn khí nhập vào cơ thể, cho nên bệnh tình mới có thể chuyển biến xấu, tình trạng bây giờ thật sự rất nghiêm trọng, tôi tận mắt thấy bác sĩ đem Nhan tiểu thư đẩy vào phòng cấp cứu ..."

Tùy tùng nói xong một hơi, vô cùng lo lắng, vô cùng ngưng trọng, "Hoắc tiểu thư gấp đến sắp chết rồi, còn nói nếu như Nhan tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, cô ta không có biện pháp báo cáo kết quả với ngài, nhưng mà vừa sợ ngài không tin lời cô ta nói..."

"Chuẩn bị xe, đi bệnh viện."

"Vâng" Tùy tùng lập tức đi chuẩn bị.

Thân Đồ Dạ lập tức trở về phòng thay quần áo.

Mặc dù anh đối với Nhan Nhược Hi đã không còn tình yêu, thế nhưng phần tình thân vẫn tồn tại, có thể anh cần giữ một khoảng cách với cô, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại không thèm để ý.

Anh làm không được.

...

"Sao vậy?" Lăng Tuyết bị đánh thức, xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo rồi ngồi dậy.

"Nhược Hi xảy ra chuyện, anh phải đi một chuyến đến bệnh viện." Thân Đồ Dạ lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo.

"Xảy ra chuyện gì?" Lăng Tuyết vô ý thức nghĩ đến tin nhắn tối hôm qua, "Nghiêm trọng sao? Em cùng đi với anh được không."

"Không cần đâu" Thân Đồ Dạ kéo quần lên liền bước nhanh đi ra ngoài, "Ở nhà chờ anh."

"Thân Đồ..."

Lăng Tuyết còn muốn nói gì, Thân Đồ Dạ đã đi ra khỏi phòng.

Cô kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng chặt, cái tiếng vang kia dường như là một tiếng cảnh báo gõ vào trong lòng cô, làm cho cô thất vọng không thôi.

Anh đúng là vẫn còn không bỏ được Nhan Nhược Hi, một khi cô ta có chuyện gì, anh lập tức liền phi thân đuổi đi qua.

Anh tựa hồ đã quên, tối hôm qua bọn họ còn như lửa, anh còn nắm tay cô nói vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi cô, anh đã nói qua cả nhà bọn họ ba người sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, vĩnh viễn đều không xa rời nhau...

Anh còn nói bọn họ hôm nay sẽ đi chụp hình cưới, muốn cùng đi trang viên chuẩn bị hôn lễ.

Nhưng mà bây giờ, anh cứ đi như vậy.

Lăng Tuyết cũng không phải là loại phụ nữ dã man không hiểu chuyện, nếu như Nhan Nhược Hi thật sự xảy ra chuyện, cô không phản đối Thân Đồ Dạ đi cứu người, cho nên cô trước tiên là hỏi tình huống có nghiêm trọng không, còn nói muốn cùng đi, cô cảm thấy nếu như Nhan Nhược Hi thật sự cần giúp, cô có thể cùng Thân Đồ Dạ cùng đi giúp cô ta, mà không phải giống như bây giờ, Thân Đồ Dạ lời nói đều chưa nói xong liền đi, òng nóng như lửa đốt như thế l, không thể chờ đợi được.

Anh đến cùng đem cô đặt ở nơi nào như trong lời nói?

Huống chi, Nhan Nhược Hi rõ ràng là cố ý, ai biết cô ta có phải vì phá hư hôn lễ của bọn họ mà cố ý làm ra chút chuyện này hay không?

Thân Đồ Dạ lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, trên đường, anh còn đang suy nghĩ, cái này có phải là mưu kế của Hoắc Phi Vân hay không.

Nếu là như vậy, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hoắc Phi Vân, lần này phải chân diện mục vạch trần cô ta, để cho cô ta về sau cũng không thể ở trước mặt anh giở trò.

Nếu như Nhan Nhược Hi và Hoắc Phi Vân cùng nhau hợp tác lừa anh, về sau anh thật sự mặc kệ cô ta.

Nhưng mà khi anh đuổi tới bệnh viện, mặc vào quần áo cách ly bệnh khuẩn đi đến phòng cấp cứu, tận mắt thấy mạng treo lơ lửng của Nhan Nhược Hi, anh mới biết được chuyện này hết thảy đều là sự thật ...

Khi nhìn thấy miệng vết thương như vậy đã hung hăng xúc động đến trái tim Thân Đồ Dạ, làm cho anh đau đến không muốn sống.

Anh nhắm mắt lại, không dám nhìn đi xuống.

"Thân Đồ tiên sinh, chúng tôi lập tức bắt đầu giải phẫu, ngài vẫn là đi ra ngoài trước đi." Bác sĩ nói.

"Thân Đồ, chúng ta đi ra ngoài trước đi." Hoắc Phi Vân nhẹ nhàng kéo Thân Đồ Dạ.

"Nhất định, nhất định phải thành công!"

Thân Đồ Dạ lúc nói chuyện, giọng nói đều là run rẩy, trái tim cũng đang đau, đó là cảm giác tê tâm liệt phế, cảm giác đau đến không muốn sống.

Anh rất ân hận, ân hận chính mình khinh thường đối Nhan Nhược Hi.

Rõ ràng biết rõ trái tim của cô ta có bệnh, rõ ràng biết rõ cô ta không thể chịu kích thích, rõ ràng biết rõ cô ta rất yếu đuối, rõ ràng biết rõ cô ta ỷ lại anh như vậy...

Anh chính là không chịu đi qua đến liếc nhìn cô ta một cái! ! !

Cho dù cũng chỉ là một cái, anh cũng đều chưa từng bố thí cho cô ta.

Tuyệt tình Như thế, tàn nhẫn như thế.

Anh sao có thể quên lời hứa của mình chứ?

Anh đã hứa trước mặt chú rằng phải chăm sóc cho cô ta thật tốt, bảo vệ cô ta, nhưng anh lại không làm được! ! !

Thậm chí lúc cô tâ cần anh nhất, anh lại tuyệt tình đẩy cô ta ra, anh tại sao có thể vô tình vô nghĩa như thế này chứ? ?

Nếu như Nhan Nhược Hi có chuyện gì, chính anh cũng sẽ không tha thứ chính mình.

Vô pháp tha thứ! !

"Tại sao có thể như vậy..." Hoắc Phi Vân lau nước mắt, thương cảm nói, "Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chị dâu liên tiếp bị đả kích, tâm tình thay đổi thất thường, vô luận em khuyên như thế nào, chị ấy đều không nghe lọt..."

Thân Đồ Dạ hồn bay phách lạc dựa vào trên vách tường, cúi đầu, một câu nói đều nói không nên lời.

"Em biết rõ anh không thích cách xử sự của em, thậm chí hoài nghi em dụng tâm, nhưng em thật sự không có ác ý." Hoắc Phi Vân nghẹn ngào nói, "Anh em không ở đây, em khuyên không được chị dâu, cho nên mới gọi điện thoại cho anh, em đương nhiên hy vọng chị dâu với anh của em có thể tương thân tương ái, nhưng mà anh của em hiện tại biến thành dạng này, anh ấy tự lo không xong, cũng sẽ không có tâm tư quản chị dâu nữa, em cái gì đều làm không được..."

"Được rồi, đừng nói ."

Thân Đồ Dạ nhắm mắt lại, không muốn nghe nữa, anh hiện tại rất áy náy.

Lúc trước anh cố ý giữ một khoảng cách với Nhan Nhược Hi, chuyện của Nhan Nhược Hi anh cũng không có hỏi qua, anh tự nói với mình là lúc này nên buông tay Nhan Nhược Hi, để cô ta học được trưởng thành, hy vọng cô ta hiểu rõ giữa bọn họ đã không thể nào quay đầu lại.

Thậm chí lúc cô ta bệnh nặng, anh đều lòng dạ ác độc không đi quan tâm, anh cho rằng cái này là sáng suốt .

Bây giờ nhìn thấy Nhan Nhược Hi như vậy, anh mới biết được, chính mình căn bản chính là nóng lòng muốn cầu toàn, cho nên mới phải gây ra bi kịch.

"Thực xin lỗi... Em biết rõ anh phiền lòng, anh không muốn nghe, em đừng nói ..." Hoắc Phi Vân nhẹ nói, "Nhưng mà, di động của anh liên tục ở vang lên."

Thân Đồ Dạ phục hồi tinh thần lại, phát hiện di động có người gọi đến, là Lăng Tuyết gọi tới, anh hiện tại tâm tình sa sút, không biết nên đối mặt với cô như thế nào, do dự một chút, vẫn là cúp điện thoại, quay đầu hướng tùy tùng phân phó: "Liên lạc với chuyên gia bệnh tim ở Mỹ, vô luận dùng phương pháp gì, nhất định phải đem người mời tới cho tôi."

"Vâng, chủ nhân."

Thân Đồ Dạ đưa điện thoại di động bỏ lại trong túi, sau đó đi toilet, anh muốn đi rửa mặt, làm cho mình tỉnh táo lại.

...

Lăng Tuyết nghe trong điện thoại vang đến âm báo bận, trong lòng lại là một cảm giác thất vọng.

Anh đến điện thoại của mình cũngkhông nhận, đến cùng là quan tâm Nhan Nhược Hi nhiều cỡ nào?

Nhan Nhược Hi thật sự ngã bệnh sao?

Lăng Tuyết mở di động tìm tin nhắn, kỳ quái, tin nhắn sao lại không có .

Cô nháy mắt mấy cái, cẩn thận kiểm tra, thật không có, tại sao có thể như vậy?

Chẳng lẽ tối hôm qua mơ mơ màng màng chưa có tỉnh ngủ nhìn lầm?

Không thể nào

Cô rất rõ ràng chính mình tỉnh táo cỡ nào, con người sở dĩ sinh ra ảo giác là vì có tâm ma, cô không có!

Mặc dù cô không thích Thân Đồ Dạ quá than cận với Nhan Nhược Hi, nhưng cô từ trước đến giờ cũng không có suy nghĩ không chính đáng, sẽ không thể nào sinh ra ảo giác như vậy, huống chi, cô đến bây giờ còn rõ ràng vẫn còn nhớ nội dung tin nhắn kia, từng chữ từng câu đều rõ ràng rành mạch, sao lại là ảo giác?

Cô kiểm tra, nguyên lai có một loại phần mềm máy tính là có thể gửi tin nhắn tức thì, nói cách khác, tin nhắn gửi đi, sau khi đối phương xem xong sẽ tự động cắt bỏ.. .

1 comment: