Kẻ Thù Bên Gối - Chương 302

EVDH 04

"Trời ạ! !" Lôi Vân kinh hô một tiếng, lập tức vọt tới, đồng thời nói với Thân Đồ Dạ ở đầu bên kia điện thoại "Chủ nhân, ngài mau trở lại đi, Lăng tiểu thư bị té từ trên cầu thang lăn xuống đất."

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ kinh ngạc mở to hai mắt, "Tại sao có thể như vậy? cô ấy có chuyện gì hay không..."

"Trời ạ, máu chảy." nhóm nữ đầy tớ hoảng sợ thét chói tai cắt đứt lời Thân Đồ Dạ.

"Mau gọi bác sĩ." Lôi Vân kích động hô to, "nhanh!"

"Vâng vâng vâng!" nhóm nữ đầy tớ lập tức đi gọi bác sĩ.

Đầu bên kia điện thoại, Thân Đồ Dạ nghe đến những lời này, biết rõ chuyện xảy ra rất nghiêm trọng, cũng không chú ý được nhiều như vậy, lập tức cầm lấy di động phóng tới thang máy...

"Thân Đồ..." Hoắc Phi Vân trông thấy Thân Đồ Dạ, vội vàng chạy lại đón, "Chi dâu chị ấy..."

"Tránh ra! ! !" Thân Đồ Dạ đẩy cô ta ra, lòng nóng như lửa đốt xông vào thang máy, đồng thời ra lệnh cho tùy tùng, "Chuẩn bị xe."

"Vâng."

Hoắc Phi Vân đang đứng trước cửa phòng cấp cứu, kinh ngạc nhìn Thân Đồ Dạ, cửa thang máy rất nhanh đã đóng kín, bên môi cô ta câu dẫn ra nụ cười lạnh thắng lợi.

Lăng Tuyết, tôi thắng !

...

Thân Đồ Dạ lấy tốc độ nhanh nhất lên xe, lòng nóng như lửa đốt thúc giục: "nhanh, nhanh, nhanh lên! ! !"

"Vâng, chủ nhân!"

Thân Đồ Dạ không ngừng gọi cho Lôi Vân, nhưng mà Lôi Vân không có bắt máy, anh biết rõ tình hình so với tưởng tượng của anh còn nghiêm trọng hơn, cả trái tim sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi.

Nhà Thân Đồ...

Lăng Tuyết nằm trên bậc thang lạnh buốt, dưới thân là máu chảy thành sông, một mùi tanh nồng nặc tuôn ra bên ngoài.

Lăng Tuyết trơ mắt nhìn bé cưng cứ như vậy bị sinh non, cả người đều cứng đờ, toàn thân giống như đang run rẩy, không ngừng phát run, đôi mắt mở to, không dám tin nhìn chằm chằm, miệng cũng mở to hết mức, nhưng một câu nói cũng nói không nên lời.

Nước mắt cũng thi nhau tuôn ra như máu tươi, tâm cô như vỡ vụn, làm cho cô cực kỳ bi thương, sống không bằng chết.

Sụp đổ, tuyệt vọng, giống như ngày tận thế đã đến...

Trước mặt Lăng Tuyết bỗng tối sầm, mềm oặt ngã xuống.

"Lăng tiểu thư, Lăng tiểu thư..." Lôi Vân lo lắng hô to, "Bác sĩ đâu? Bác sĩ có tới chưa?"

"Tới rồi..."

Thân Đồ Dạ vì bảo đảm Lăng Tuyết và bé cưng được khỏe mạnh, đặc biệt dùng giá cao để thuê khoa một bác sĩ phụ sản ở nhà để chăm sóc.

Bác sĩ sẽ ở đằng sau biệt thự, một cú điện thoại, hai phút là có thể chạy lại đây, đang trong tình huống căng thẳng, bác sĩ đã lấy tốc độ nhanh nhất chạy lại đây, nhưng khi nhìn thấy tình hình trước mắt này, bác sĩ đang kinh ngạc đến ngây người ...

Thân Đồ Dạ lấy tốc độ nhanh nhất chạy về nhà, từ trên xe nhảy xuống, vô cùng lo lắng lập tức xông lên lầu, nhìn thấy vết máu trên bậc thang nhìn thấy mà giật mình, cả trái tim anh đều bị níu lấy.

Anh là vương giả tung hoành thương chính hai giới mười năm, hiện tại rốt cuộc biết cái gì gọi là sợ hãi.

Thân Đồ Dạ cảm giác hai chân mình đều không thể nhúc nhích, từng bước từng bước đi lên lầu, vượt qua những vũng máu kia, cẩn thận.

Nhóm tùy tùng người hầu đang đứng xung quanh nhìn thấy anh như vậy, nguyên một đám đều kinh hoàng khiếp sợ, không dám thở mạnh.

Cuối cùng đến trước cửa phòng ngủ, vài nữ đầy tớ đã sớm bị hù dọa mặt không còn chút máu, nhìn thấy Thân Đồ Dạ, liền hành lễ cũng run rẩy loạn lên.

"Sao rồi? Lăng Tuyết không có sao chứ?" Thân Đồ Dạ nói hết câu, cũng không có phát hiện giọng của mình đang run rẩy.

"Chủ nhân..." nữ đầy tớ kia bị hù dọa khóc lên, không dám nói lời nào.

Cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng người nói chuyện, bác sĩ phụ sản Khải dùng anh văn áy náy nói: "Thực xin lỗi, tôi thật bất lực..."

"Cái gì gọi là bất lực?" Lôi Vân kích động gầm lên, "Thân Đồ tiên sinh không tiếc giá cao như vậy mời cô tới, không phải là để cho cô nói câu này. Vô luận dùng phương pháp gì, cô nhất định phải cứu bé cưng của Lăng tiểu thư..."

"Đứa bé đã không còn, đã hóa thành máu sinh non rồi, cô nói tôi cứu như thế nào?" Bác sĩ trầm trọng nói, "Tiếp nhận thực tế đi."

"Cô còn dám nói lung tung, tôi giết cô."

Lôi Vân kéo lấy cổ áo của bác sĩ, giơ quả đấm muốn đánh người, lại phát hiện Thân Đồ Dạ đang đứng ở cửa, đôi mắt đều đỏ lên hết, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết hôn mê bất tỉnh, trên người đang được che kín bởi một cái chăn màu trắng bạc, có máu tươi từ trong chăn chảy ra, cả phòng nồng nặc mùi máu tanh.

Mùi này vị giống như a- xít sun-phu-rit vậy, từ trong ra ngoài, đem trái tim Thân Đồ Dạ ăn mòn sắp không thở nổi rồi.

"Thân Đồ tiên sinh..." Lôi Vân buông lỏng tay ra, đôi mắt cũng đỏ hồng, hổ thẹn nhìn Thân Đồ Dạ, "Thực xin lỗi, tôi không có bảo vệ tốt Lăng tiểu thư."

Cô ta sụp quỳ xuống.

Bác sĩ Khải và trợ thủ đều đã bị cô ấy dọa đến sợ hãi, rất sợ Thân Đồ Dạ sẽ truy cứu trách nhiệm với các cô, vài người nơm nớp lo sợ đứng ở bên giường, sắc mặt tái nhợt, không nói lời nào.

Thân Đồ Dạ từng bước từng bước đi tới, mặc dù vừa rồi đã chính tai nghe thấy, nhưng anh vẫn như cũ không thể tin được, không dám tin cái này là sự thật.

Lăng Tuyết thật sự sinh non sao?

Bé cưng của bọn họ thật không có ? ?

Không, sẽ không, sẽ không.

"Lôi vân..." Thân Đồ Dạ ánh mắt thủy chung chưa từng rời khỏi Lăng Tuyết, ánh mắt kia phức tạp khó tả, đau lòng áy náy, còn có một loại cảm giác không cam lòng, giọng của anh trầm thấp khàn khàn ra lệnh, "Gọi điện thoại cho Bác sĩ Trung Y, y thuật của hắn cao minh nhất, gọi hắn lại đây kiểm tra cho Lăng Tuyết. Không được nữa thì đem Lãnh Thanh Mặc cũng kêu đến, hắn nhất định có thể cứu Lăng Tuyết và bé cưng, nhất định có thể..."

"Chủ nhân..." Lôi Vân nghẹn ngào nói, "Lăng tiểu thư đã, đã sinh non, cô ấy vừa rồi chảy rất nhiều máu."

"Tôi nói các người gọi bác sĩ! ! ! !"

Thân Đồ Dạ gầm thét như sấm, rống xong sau đó lại dừng lại, sợ hãi bừng tỉnh Lăng Tuyết, vội vàng dùng quả đấm ngăn trở miệng, không dám kinh động cô ây.

"Vâng" Lôi Vân đi qua một bên gọi điện thoại, mặc dù cô ấy cũng biết có thể hay không, biết rõ chuyện đã trở thành kết cục đã định, nhưng cô ta không dám chống lại ý của Thân Đồ Dạ.

Có lẽ, làm như vậy trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Thân Đồ tiên sinh..." Bác sĩ Khải cẩn thận nói, "Tôi biết rõ ngài rất khổ sở, nhưng mà..."

"Ra ngoài! ! !" Thân Đồ Dạ không muốn nghe, trong lòng anh còn đang hy vọng là có một chút may mắn.

"Ai..." Bác sĩ Khải khuyên không được anh, chỉ cùng nhóm trợ thủ của mình yên lặng lui ra.

Lúc này, Lăng Tuyết bị bừng tỉnh, khẽ động động, cau mày, màu da như tờ giấy, trán thấm mồ hôi, giống như nói mê đang khóc ròng: "Không được, không được..."

Nghe được âm thanh của cô, Thân Đồ Dạ lại lòng như đao cắt, vội vàng đi tới nắm chặt tay cô, trấn an nói: "Lăng Tuyết, anh ở đây, đừng sợ..."

Lăng Tuyết hoảng hốt tỉnh lại, đôi mắt ngập nước đang mơ hồ nhìn Thân Đồ Dạ, chỉ trong vài giây nhưng lại bị ngơ ngẩn.

Trong đầu, toàn về những lời nói mà anh không để ý đến, cứ như chạy tới bảo vệ Nhan Nhược Hi, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Chỉ để lại một khối chỗ trống, không cẩn thận nhớ lại, căn bản là nghĩ không ra.

Lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như cũ, cô cảm nhận được.

Anh là chỗ dựa cô có thể dựa vào, trong sinh mệnh của cô chỉ duy nhất một người có thể tin cậy.

Cô tuyệt vọng sụp đổ, đau đến không muốn sống rất lâu mới gặp được người.

Cho nên, một thoáng này, cô kích động nắm chặt tay anh, khóc hỏi: "Thân Đồ Dạ, bé cưng không có sao chứ? Không có việc gì có đúng hay không?"

"Không có..."

Thân Đồ Dạ muốn nói "Không có việc gì", nhưng mà anh nói không nên lời.

Hiện tại, anh mới phát hiện nói dối thực sự khó như vậy, cho dù là muốn dùng loại phương thức này để an ủi Lăng Tuyết, nhưng vẫn rất khó có thể mở miệng.

Không mở miệng được.

"Anh vì cái gì không trả lời? Lẽ nào, lẽ nào bé cưng, bé cưng..."

Tâm tình Lăng Tuyết hết sức kích động, dưới thân lại tuôn ra máu tươi, bỗng chốc đã thấm ướt cái chăn.

"Thực xin lỗi." Bác sĩ Khải đúng là vẫn còn chưa có đi, xuất phát từ trách nhiệm của bác sĩ, cô ta lại trở lại, dùng anh văn nghiêm túc nhắc nhở, "Thân Đồ tiên sinh, tôi mặc kệ ngài có thể tiếp nhận hay không, nhưng Lăng tiểu thư là thật sự sinh non, con của các người đã không còn, lúc Lăng tiểu thư sinh non cũng đã mất máu quá nhiều, cô ấy có thể lại bị kích thích, nếu không sẽ như tuyết lở, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng..."

"Cô nói cái gì? ? ?" Lăng Tuyết cắt đứt lời bác sĩ Khải nói, kích động chất vấn, "Cô nói bé cưng của tôi không còn? Bé cưng của tôi không còn? Không thể nào, không thể nào..."

"Lăng tiểu thư..." Bác sĩ Khải còn tưởng rằng Lăng Tuyết nghe không hiểu anh văn, cho nên mới phải nói như vậy, không nghĩ tới cô ấy tất cả đều nghe hiểu.

"Câm miệng, cút ra ngoài." Thân Đồ Dạ vội vàng ôm Lăng Tuyết trấn an nói, "Bác sĩ này không hiểu rõ, em đừng nghe cô ta, bé cưng không có việc gì, không có việc gì..."

Vì ổn định tâm tình Lăng Tuyết, Thân Đồ Dạ chỉ có thể nói dối, "Lăng Tuyết, em không nên suy nghĩ bậy bạ, ngoan ngoãn hãy nghe anh nói, bé cưng không có việc gì, anh đã cho người ta kêu bác sĩ, chờ bác sĩ đến ..."

"Đau quá..." sắc mặt Lăng Tuyết càng thêm khó coi, mồ hôi tuông ra như mưa, môi trắng bệch, dưới thân còn đang chảy máu, "Em đau quá, bé cưng, bé cưng..."

Thân Đồ Dạ vén chăn lên vừa nhìn, trời ạ, Lăng Tuyết chảy rất nhiều máu, cả cái giường đều nhuộm đỏ, còn có rất nhiều máu đông lại thành khối ở đây, nhìn thấy mà giật mình.

"Tại sao có thể như vậy?" Thân Đồ Dạ bị hù dọa trợn mắt há hốc mồm.

"Lăng tiểu thư bị xuất huyết, lập tức xử lý." Bác sĩ Khải lập tức tiến lên xử lý, đồng thời, trợ thủ của cô ta cũng lập tức tay chuẩn bị, còn nói với tùy tùng, "Vội vàng gọi điện thoại gọi bệnh viện mang thêm máu qua đây, nhanh."

"A a a, vâng" Lập tức đi an bài.

Lúc này, Lôi Vân đã gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn Thân Đồ Dạ bẩm báo: "Thân Đồ tiên sinh, Lãnh tiên sinh không có nghe điện thoại, Bác sĩ Trung Y đang chạy lại đây, nhưng mà hắn nói hắn không hiểu lắm về phụ sản, nhưng mà có một chút thuốc cầm máu rất hữu hiệu mang tới, chúng ta có thể mời bác sĩ phụ sản khác không ..."

"Lập tức đem tất cả chuyên gia, bác sĩ phụ ở Hải Thành đến cho tôi, lập tức - - - - "

Thân Đồ Dạ kích động rống giận, "Nếu như Lăng Tuyết có chuyện gì, các ngươi phải có người chôn cùng."

"Vâng, tôi lập tức đi an bài."

Lôi Vân nhìn bệnh tình của Lăng Tuyết, trong lòng rất khó chịu, lập tức đi điều thêm người giúp đỡ.

Bác sĩ Khải và trợ thủ của cô ta đang giúp Lăng Tuyết trị liệu, có trợ thủ nhìn Thân Đồ Dạ nói: "Thân Đồ tiên sinh, ngài vẫn nên đi ra ngoài trước đi, ngài ở đây, chúng tôi không tiện..."

"Ít nói nhảm, tôi phải ở chỗ này với cô ấy." Thân Đồ Dạ nắm thật chặt tay Lăng Tuyết, cũng không buông ra, nhiều lần nói với cô, "Lăng Tuyết, Lăng Tuyết em nghe lời anh, bé cưng không có không quan hệ, chúng ta về sau sẽ còn có bé cưng, em phải khỏe mạnh cho anh, không được để chuyện gì xảy ra, anh không thể em xảy ra chuyện gì được, tuyệt đối không được có chuyện! ! ! ! !"

1 comment: