Kẻ Thù Bên Gối - Chương 338

Nghe đến những lời này, Lăng Tuyết đều mơ hồ, cô hoàn toàn không biết rõ mấy chuyện này, Thân Đồ Dạ lại còn tự mình đi cứu bọn nhỏ cô nhi viện...

"Hắn tới tới lui lui chạy nhiều lần, bất chấp lửa cháy rất lớn đem mấy đứa trẻ toàn bộ cứu ra, về sau phòng bếp còn bị nổ tung, hắn đem bọn nhỏ ôm vào trong ngực, dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ bọn họ, viện trưởng Quách và bọn nhỏ chỉ bị thương ngoài da, nhưng hắn khi đó quần áo đều bị cháy, cô thấy hẳn là bị thương không nhẹ..."

Nói đến đây, Cô giáo Phùng dừng một chút, cảm khái ngàn vạn nói - -

"Lăng Tuyết, cô không biết rõ con và Thân Đồ Dạ đã phát sinh chuyện gì, cô cũng không hiểu rõ lắm những người bên cạnh con, nhưng mà từ chuyện này có thể thấy được, Thân Đồ Dạ thật sự là người tốt..."

Trong lòng Lăng Tuyết vô cùng rung động, cô giáo Phùng nói được mấy lời này làm cho cảm thấy rất khiếp sợ, cô không biết rõ sau lưng mình đã phát sinh nhiều chuyện như thế, trầm mặc hồi lâu, cô nói: "Cô giáo Phùng, là Thân Đồ Dạ nói cho cô nói với con sao?"

"Thân Đồ Dạ không cho chúng ta nói ra ngoài, không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ." Cô giáo Phùng nói, "Chúng ta đều là thủ khẩu như bình, chưa nói với bất luận kẻ nào, hôm nay cô cũng là do dự một chút, cô cảm thấy được con nhất định nên biết mấy chuyện này..."

"Dạ" trong lòng Lăng Tuyết có chút ít cảm khái, "Cảm ơn cô đã nói cho con biết mấy chuyện này. Chuyện của bọn nhỏ con sẽ xử lý, cô yên tâm đi, nếu hy sinh cả tính mạng, con cũng sẽ không để cho bọn họ có chuyện."

"Cô tin tưởng con."

...

Cúp điện thoại, tâm tình Lăng Tuyết vẫn là thật lâu không thể bình phục, đối với Thân Đồ Dạ nhất cử nhất động, trong lòng cô rất cảm động, đồng thời cũng có một chút nghi vấn, Thân Đồ Dạ làm sao biết đúng lúc đó mà đuổi tới cô nhi viện? Lẽ nào hắn đã sớm dự liệu được cô nhi viện sẽ xảy ra chuyện?

"Lăng Tuyết!" Hàn Vũ Thần tiếng kêu cắt đứt suy nghĩ Lăng Tuyết, cô phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu nhìn hắn, "Hm?"

"Kỳ thật còn có một ít chuyện, anh không có nói cho em biết." Hàn Vũ Thần đem chuyện ngày đó toàn bộ nói cho Lăng Tuyết, "Là Thân Đồ Dạ tới tìm anh, để cho anh tới bảo vệ em, vì để cho anh đồng ý, hắn còn chủ động giao ra thi thể của cậu anh..."

Nghe đến mấy cái này, tâm tình Lăng Tuyết càng thêm phức tạp, Thân Đồ Dạ làm nhiều công tác chuẩn bị như thế, lại là tìm Năm Khúc, tìm Hàn Vũ Thần, còn vào lúc mấu chốt tiến đến cô nhi viện liều chết cứu bọn nhỏ... cái này hết thảy mọi thứ, khẳng định không phải là trùng hợp, chỉ sợ hắn đã sớm biết những thứ gì, cho nên mới phải làm ra những sắp xếp như vậy...

Lăng Tuyết càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng hoảng loạn, trong lòng có một loại dự cảm xấu, cảm thấy Thân Đồ Dạ giống như sẽ xảy ra chuyện gì vậy, cô hỏi tới: "Vũ Thần, anh có phải còn biết những thứ gì chưa nói cho em biết hay không? Thân Đồ Dạ thật sự không có việc gì sao? Hắn có phải có khó khăn gì hay không?"

Hàn Vũ Thần do dự có nên nói cho Lăng Tuyết biết hay không, không nói ra được, thì lại cảm thấy thực xin lỗi Thân Đồ Dạ, hơn nữa Lăng Tuyết hiện tại đã có chỗ phát giác, chỉ sợ lừa gạt không được bao lâu, nhưng mà nếu muốn nói ra, hắn lại sợ Lăng Tuyết trong lòng có áp lực quá lớn, hiện tại chuyện của cô nhi viện còn chưa có giải quyết, nếu mà thêm chuyện của Thân Đồ Dạ nữa, Lăng Tuyết phải làm sao mới có thể thừa nhận...

"Anh mau nói cho em biết, đến cùng là tình huống nào?" Lăng Tuyết lo lắng hỏi "Thân Đồ Dạ bây giờ là không phải là rất nguy hiểm? ?"

Hàn Vũ Thần trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nói ra tình hình thực tế: "Hẳn là! Ngũ đế lúc trước kết đồng minh đã từng lập quy củ, không thể giết người dưới sự quản lý của mình, hắn hiện tại phạm phải điều cấm kỵ này, tình huống vô cùng nghiêm trọng, Dạ Thần thần triệu tập hội nghị quyết sách, hơn nữa phái còn cho người đến điều tra chân tướng... Nếu mà cuối cùng chứng thực chuyện này là do hắn gây nên, như vậy... Hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Sẽ có hậu quả gì?" Lăng Tuyết kích động hỏi.

"Cái này..." Hàn Vũ Thần có chút ít do dự, trầm mặc mấy giây, vẫn là nói tình hình thực tế, "Chỉ sợ sự nghiệp, tài sản đều bị niêm phong, hắn sẽ hoàn toàn không có tất cả, thân bại danh liệt! ! !"

Câu nói kế tiếp, hắn không có tiếp tục nói hết, Thân Đồ Dạ trên giang hồ dốc sức làm nhiều năm như thế, vì để đạt được mục đích, tự nhiên cũng không thể thiếu không từ thủ đoạn nào, trên thế giới này vô số cừu gia, nếu như thân phận, địa vị của hắn bây giờ không còn tồn tại, như vậy, những kẻ kia cừu nhất định sẽ tìm đến trả thù...

"Tại sao có thể như vậy?" Lăng Tuyết triệt để kinh ngạc đến ngây người, "chuyện sao lại nghiêm trọng như thế..."

Cô hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện sẽ trở thành như vậy, Bạch Tấn Sinh chướng nghiệp nặng nề, chết chưa hết tội, vì sao sau khi hắn chết lại có ảnh hưởng nghiêm trọng đối với Thân Đồ Dạ như vậy?

Cô không hiểu. . .

Cô lại còn không hiểu là, Thân Đồ Dạ nếu mà đã biết hậu quả nghiêm trọng như thế, lúc trước vì sao không ngăn cản cô?

Với thân thủ của hắn muốn ngăn cản cô nổ súng bắn chết Bạch Tấn Sinh căn bản chính là chuyện dễ như trở bàn tay tình, khi đó hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, hết thảy đều là đến kịp.

Nhưng mà vì sao, hắn vì sao không ngăn cản cô?

Cô không hiểu. .

Cô cũng không hiểu, hắn hiện tại thay cô gánh tội thay lại là nguyên nhân gì?

Hắn đến cùng là muốn thế nào?

"Được rồi, Lăng Tuyết, trước không cần nghĩ nhiều như vậy." Hàn Vũ Thần an ủi, "chuyện đã như vậy, em lo lắng cũng vô dụng, em phải tin tưởng, Thân Đồ Dạ tung hoành thương trường nhiều năm như vậy, hắn có năng lực xử lý tốt chuyện này, hắn sẽ không để cho chúng ta thất vọng ."

"Nhưng mà..."

"Em đã quên, viện trưởng Quách còn nằm ở trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, hơn một trăm đứa trẻ cô nhi viện mất tích, tung tích không rõ, những thứ này đều là trách nhiệm của em." Hàn Vũ Thần nhìn Lăng Tuyết thật sâu, "Chính là em thật sự không yên lòng Thân Đồ Dạ, cũng muốn trước hết giải quyết xong những vấn đề này, không phải sao?"

"Đúng." Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình, nhịn không được thở dài thật sâu, "Em phải đi đem bọn nhỏ cứu ra trước, cứu ra..."

Nhưng mà nên cứu như thế nào, cái này mới là vấn đề.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, di động cô vang lên, nàng phục hồi tinh thần lại, cầm lấy di động nhìn, là Tần Tuệ gọi tới.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, nếu như mấy chuyện này có liên quan đến Lãnh Thanh Mặc, Tần Tuệ nhất định biết, điều tra từ chị ta là không thể tốt hơn ...

Cô nghĩ đến Hàn Vũ Thần vừa nói qua, có thể từ người bên mình ra tay điều tra, có lẽ này cũng là một cơ hội.

Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết lập tức tiếp nghe điện thoại: "Uy!"

"Nhị tiểu thư..." Tần Tuệ cẩn thận nói, "Ngài có khỏe không? Lúc nào thì trở về?"

"Chậm một chút." Lăng Tuyết lạnh lùng đáp lại.

"Sức khỏe của ngài rất suy yếu, nên nghỉ ngơi thật tốt..." Tần Tuệ nhẹ giọng khuyên nhủ, "Có chuyện gì có thể phân phó tôi đi làm."

"Chị đã biết đi?" Lăng Tuyết chất vấn, "chuyện đám đứa trẻ mất tích?"

"Ách..." Tần Tuệ do dự một chút, cuối cùng vẫn trả lời, "Đúng vậy, đã biết. Hai giờ trước, cảnh sát Cao gọi điện thoại cho tôi nói chuyện này, hắn vốn là muốn cùng Lãnh tiên sinh nói, bởi vì Lãnh tiên sinh không ở đây, cho nên hắn nhờ tôi chuyển tới Lãnh tiên sinh..."

"Thanh Mặc đi đâu?" Lăng Tuyết hỏi "Chắc chị nên biết đi?"

"Tôi không biết rõ." Tần Tuệ đáp lại, "Lúc Lãnh tiên sinh đi không có nói cho tôi biết, tôi đuổi theo ngài ấy, ngài ấy chỉ nói phải chăm sóc cho ngài tốt, không có nhiều lời."

"Vậy chị cảm thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?" Lăng Tuyết giả bộ đau đầu nói, "Một ngày nay tôi vì chuyện này mà hao tổn tâm trí, hiện tại không có chút đầu mối nào, hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, chị nói cho tôi biết, tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Chuyện này rất phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ." Tần Tuệ giọng nói ngưng trọng, thở dài một hơi, nói, "Nhị tiểu thư, tôi biết rõ ngài trong lòng rất gấp gáp, nhưng ngài hiện tại lo lắng suông cũng vô ích a, ngài vừa mới sinh non, thân thể rất suy yếu, nếu mà thân thể lại sụp đổ, thật sự có thể cái gì cũng làm không được, ngài vẫn nên về trước đi, chờ ngài nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại thảo luận một chút nên xử lý như thế nào."

Lăng Tuyết không có nói tiếp, Tần Tuệ biểu hiện giống nhưhợp tình hợp lý, không có vấn đề gì, nhưng mà cô cảm thấy chuyện này cũng không phải là đơn giản như thế, trầm mặc hồi lâu, cô hỏi: "Mẹ Quách như thế nào?"

"Viện trưởng Quách tình huống hiện tại rất ổn định, không có nguy hiểm tính mạng." Tần Tuệ nói, "Ngài ở đâu? Tôi đến đón, ngài khỏe không?"

"Không cần, rất nhanh tôi sẽ về tới." Lăng Tuyết nói, "Chị ở bệnh viện chăm mẹ Quách, nếu như bà ấy có chuyện gì, tôi chỉ có hỏi chị."

"Vâng" Tần Tuệ không dám nhiều lời.

Cúp điện thoại, Lăng Tuyết nhìn Hàn Vũ Thần nói: "chúng ta đến bệnh viện đi."

"Em không cần thử máu ở đây sao?" Hàn Vũ Thần nhắc nhở nói, "Cái bệnh viện này đều là người của anh, kết quả thử máu không có người làm giả, chúng ta vẫn nên lấy máu xong rồi trở về, nếu không trở lại bệnh viện Cung gia, chuyện này liền làm không được ."

"Em chính là muốn trở về xử lý mới tốt." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, "Không đào hố, Tần Tuệ sao có thể rơi vào được?"

"A?" Hàn Vũ Thần ngơ ngác một chút, rất nhanh liền bình thường trở lại, "Anh hiểu rõ, em là muốn cho Tần Tuệ lộ ra chân tướng, nhưng mà... làm như thế có nguy hiểm, em cũng biết rõ bên cạnh đều là người của chị ta, em hành động không tốt thì chết."

"Đối phó với Tần Tuệ, em rất còn dư khả năng." Lăng Tuyết nhàn nhạt nói, "Anh yên tâm."

"Vậy cũng tốt." Hàn Vũ Thần nổ máy xe chạy trở về.

"Đợi lát nữa tới dưới bệnh viện thì anh liền trở về đi, một mình em đi lên." Lăng Tuyết nói, "Anh ở bên cạnh, bọn họ sẽ đặc biệt cẩn thận."

"Một mình em có thể làm sao?" Hàn Vũ Thần nhíu mày, "Tần Tuệ cũng không phải là một cái đèn cạn dầu."

"Em dù nói thế nào cũng là người cầm quyền của Cung gia, Tần Tuệ mặc dù là kẻ già đời, nhưng mà cũng phải kiêng kị em vài phần, em muốn xử lý chị ta mà không được, em còn làm người cầm quyền chi nữa?" lông mày Lăng Tuyết cau lại, ngang ngược bất tuân, "Anh mới nhắc em, hiện tại nên điều tra từ người bên cạnh, mà người bên cạnh có thể ra tay nhân dĩ nhiên là là Tần Tuệ."

"Nhưng mà một mình em, anh thật không yên tâm." Hàn Vũ Thần thấp thỏm bất an nói, "Thân Đồ Dạ giao em cho anh, anh nhất định phải bảo đảm em an toàn. Bây giờ tình thế hỗn loạn như vậy, vạn nhất em lại xảy ra chuyện gì thì nên làm cái gì bây giờ?"

"Anh không có phát hiện sao? Gần đây có nhiều chuyện như vậy, tất cả đều là nhằm vào người bên cạnh em, không phải là nhằm vào em." Lăng Tuyết nghiêm túc nói, "Nếu quả thật như các người nói, tên chủ mưu kia chính là Thanh Mặc, hắn sẽ không làm tổn thương em!"

1 comment: