Kẻ Thù Bên Gối - Chương 339

Lăng Tuyết vô cùng tự tin, cô tin tưởng Lãnh Thanh Mặc sẽ không làm tổn thương cô, huống chi, chỉ cần có thể cứu đám trẻ cô nhi viện ra, cô căn bản là không sợ chết...

Hàn Vũ Thần suy nghĩ một chút chuyện xảy ra gần đây, cũng cảm thấy Lãnh Thanh Mặc sẽ không làm tổn thương Lăng Tuyết, vì vậy gật đầu: "Được rồi, vậy thì làm theo lời em nói đi. Nhưng mà em nếu có bất kỳ nguy hiểm nào, còn nhớ lập tức cho anh biết."

"Được" Lăng Tuyết cười cười với hắn, "Anh trở về nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho em."

"Uh" Hàn Vũ Thần đáp một tiếng, nhưng trong lòng vẫn là không quá yên tâm, hắn làm sao có thể yên tâm được, nhưng mà vì để cho Lăng Tuyết an tâm, hắn chỉ được đáp ứng, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp ngầm vụng trộm bảo vệ cô.

...

Lăng Tuyết thật sự là mệt mỏi, một đường hỗn loạn, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Hàn Vũ Thần đặc biệt chạy chậm một chút, ổn một chút, để cho cô ở trên xe có thể ngủ được an ổn. Nhìn cô tiều tụy như vậy, Hàn Vũ Thần cảm thấy vô cùng đau lòng, sớm biết rằng sẽ biến thành như thế này, lúc trước hắn phải dũng cảm tỏ tình với cô, mang cô rời khỏi cái chốn thị phi này...

Nhưng mà trên thế giới không có nhiều cái sớm biết như vậy, hiện thời mọi thứ đều đã trở thành kết cục đã định, hắn cái gì cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể hết mình bảo vệ cô.

...

Đại khái khoản một tiếng sau, cuối cùng đến chỗ viện trưởng Quách bệnh viện của Cung thị.

Hàn Vũ Thần không đành lòng đánh thức Lăng Tuyết, muốn đem xe dừng chỗ gần đó, để cho cô nghỉ ngơi một chút, nhưng mà Lăng Tuyết đột nhiên tỉnh lại, mơ mơ màng màng nỉ non: "Đến rồi sao?"

"Đến rồi." Hàn Vũ Thần ôn nhu nhìn cô, "Ở đây cách bệnh viện khoản 300m, em có thể ngủ một lát, chút nữa sẽ lên đó sau."

"Không cần đâu." Lăng Tuyết vuốt vuốt ấn đường, "Em muốn lên, anh sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."

"Được rồi." Hàn Vũ Thần xuống xe vòng lại mở cửa xe, "Anh đưa em đi lên."

"Không cần, em tự mình đi lên."

Lăng Tuyết xuống xe, tinh thần, khí sắc thật không tốt, choáng đầu hoa mắt, Hàn Vũ Thần vô cùng lo lắng cho cô, "Em còn khỏe không? Em nên đi về trước nghỉ ngơi thật tốt một cái, những chuyện khác mặc kệ trước đi."

"Em không sao..." Lăng Tuyết che trán nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn Hàn Vũ Thần nói, "Anh trở về đi, tự em đi lên."

"Nhưng mà..."

"Em thật không có việc gì, tin tưởng em." Lăng Tuyết cười cười với hắn, sau đó xoay người rời đi đến thang máy.

Hàn Vũ Thần đứng ở tại chỗ, đưa mắt nhìn cô rời đi, trong lòng có quá nhiều bất an, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn trên camera, sau đó liền lên xe.

Hắn biết rõ Tần Tuệ tâm cơ thâm trầm, chỉ sợ đã sớm đã theo dõi hết mấy cái camera này rồi, Lăng Tuyết nếu đã muốn mạo hiểm thăm dò Tần Tuệ, vậy hắn liền không thể phá hư kế hoạch của cô...

Lăng Tuyết ở trong thang máy thì Tần Tuệ gọi đến, cô không có nghe, đợi đến khi thang máy đến nơi, cửa mở, cô liếc mắt liền nhìn thấy Tần Tuệ.

"Nhị tiểu thư!" Tần Tuệ đi lai đón, lo lắng hỏi, "Ngài không có sao chứ? Tôi lo lắng sắp chết rồi."

"Không phải là nói chuẩn bị trở về đến sao? Có cái gì mà lo lắng?" Lăng Tuyết nhìn chị ta chằm chằm, "chị cảm thấy tôi có thể có chuyện gì?"

"Cái này không phải là tôi lo lắng cho sức khỏe của ngài sao?" Tần Tuệ cười có chút ít cứng ngắc, "Ngài không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."

Lăng Tuyết không nói gì, nâng bước đi ra khỏi thang máy.

" Sắc mặt của ngài không tốt lắm, có phải nơi nào không thoải mái hay không? Tôi gọi bác sĩ lại đây kiểm tra một chút nha." Tần Tuệ cẩn thận hỏi, "Chuyện của ngài mới xảy ra như vậy, hôm nay lại ở bên ngoài bôn ba một ngày, cơ thể làm sao mà chịu được."

"Không cần." Lăng Tuyết xác thực không có có tinh thần, "Tôi muốn nghĩ nghỉ ngơi một chút, chị sắp xếp cho tôi một cái phòng."

"Được, tôi lập tức đi chuẩn bị." Tần Tuệ lập tức cho tùy tùng đi chuẩn bị.

"Tôi đi xem mẹ Quách một chút trước."

Lăng Tuyết kéo cơ thể mệt mỏi vào thăm viện trưởng Quách, cô vẫn rất lo lắng đến an toàn của viện trưởng Quách, không biết lúc mình không ở đây trong khoảng thời gian này, tình huống của viện trưởng Quách như thế nào.

"Tôi đi với ngài." Tần Tuệ đi theo đằng sau Lăng Tuyết.

"Không cần." Lăng Tuyết ra dấu tay ngăn cản, Tần Tuệ không dám lại theo sau.

Y tá đến chào hỏi Lăng Tuyết, mang một bộ quần áo khử khuẩn cho Lăng Tuyết, sau đó mang cô vào phòng chăm sóc tích cực.

Lăng Tuyết nhìn viện trưởng Quách trên giường, trong lòng rất là thương cảm, cơ bản đang yên lành, nhưng bây giờ biến thành như thế này, không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại...

Viện trưởng Quách ngủ rất sâu, giống như đã đi vào một thế giới khác, cái gì cũng đều không cảm ứng được.

Lăng Tuyết cứ như vậy lẳng lặng nhìn bà, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, từ khi cô xảy ra tai nạn giao thông đến khi ngày đầu tiên bắt đầu ở Cung gia, tất cả chuyện cũ đều hiện lên trong đầu, từng cái từng cái một, bây giờ nghĩ lại, giống như những chuyện này đều là âm mưu, không thể cho ai biết được bí mật, nhưng mà cô đã hãm sâu trong đó, là một quân cờ của người khác, hiện tại, tên kia vẫn không chịu buông tha cho cô, còn ra tay với người bên cạnh cô...

Có lẽ tên kia bắt bọn nhỏ cô nhi viện là muốn khống chế cô, để cho cô phải tiếp tục làm quân cờ cho hắn, nhưng mà, mục đích cuối cùng là cái gì, Lăng Tuyết thật không hiểu. . .

"Nhị tiểu thư..." Không biết rõ qua bao lâu, y tá cẩn thận gọi, "Thời gian cũng nhiều rồi, ngài nên ra ngoài, để viện trưởng Quách nghỉ ngơi thật tốt đi."

Lăng Tuyết phục hồi tinh thần lại, sửa sang lại chăn cho viện trưởng Quách, sau đó cùng y tá cùng đi ra ngoài.

Tần Tuệ lại đón nói: "Nhị tiểu thư, phòng cho ngài đã chuẩn bị tốt, ngài có thể nghỉ ngơi."

"Uh" Lăng Tuyết đáp một tiếng, đi theo Tần Tuệ đến một cái phòng gần đó, người giúp việc đã sắp xếp ỗn thõa, Lăng Tuyết ra hiệu, ý bảo bọn họ rời đi, sau đó đi toilet, hiện tại cô cảm giác thể xác và tinh thần rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon, những chuyện khác chờ tỉnh lại rồi nói sau.

Nhóm người giúp việc sau khi ra ngoài còn ở ngoài cửa không dám rời đi, một lát sau, Tần Tuệ đẩy một cái xe thức ăn đi đến, cẩn thận gõ cửa phòng: "Nhị tiểu thư, đã chuẩn bị bữa tối, ngài ăn một chúng rồi đi ngủ."

Trong phòng không có âm thanh nào vang lên, Tần Tuệ lại gọi vài tiếng, vẫn không có người nào đáp lại, Tần Tuệ hỏi người giúp việc: "Nhị tiểu thư ngủ ?"

"Chắc là vậy." Người giúp việc gật đầu đáp lại, "Đèn còn sáng, khẳng định đã ngủ rồi. Nhị tiểu thư hôm nay giống như đặc biệt mệt mỏi."

"Vậy cũng tốt." Tần Tuệ không có nhiều lời, "Các ngươi ở đây canh chừng, nếu như nhị tiểu thư tỉnh dậy thì cho tôi biết."

"Vâng"

...

Tần Tuệ lại đẩy xe thức ăn rời đi, trong lòng rất là thấp thỏm, Lăng Tuyết hôm nay trở về không có hỏi gì cả, chẳng lẽ là không có phát hiện gì? Không có hoài nghi? Chắc sẽ không phải vậy, với sự thông minh tài trí của cô ấy, khẳng định sẽ biết, chỉ là bây giờ còn không có biểu lộ ra mà thôi.

Càng nghĩ tới mấy thứ này, trong lòng Tần Tuệ càng bất an, cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Lăng Tuyết tính kế vậy ...

...

Hàn Vũ Thần về đến nhà vẫn không yên lòng, vì vậy nhắn một tin cho Lăng Tuyết: "Lăng Tuyết, em sao rồi? Không có việc gì phải không?"

Chờ thật lâu cũng không có nhận được tin trả lời của Lăng Tuyết, Hàn Vũ Thần không yên lòng, rất muốn gọi cho Lăng Tuyết, nhưng mà trái nghĩ phải nghĩ vẫn không gọi, có lẽ cô ấy hiện tại đã ngủ, nếu mà gọi điện thoại sẽ đánh thức cô ấy...

Lăng Tuyết cơ thể suy yếu, mệt mỏi không chịu nổi, vừa mới nằm xuống không lâu đã ngủ, có lẽ trong lòng có áp lực quá lớn, cả đêm đều gặp phải cơn ác mộng, nửa đêm, Lăng Tuyết từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, đầu đầy mồ hôi, hoảng sợ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng...

Cô vừa rồi làm trong cơn ác mộng, trong mộng Lãnh Thanh Mặc biến thành một tên ma quỷ, cầm súng giết rất nhiều người, viện trưởng Quách, Hàn Bắc Hàn Giai, Lăng Ngạo, Năm Khúc, còn có những đứa trẻ của cô nhi viện kia, cô kích động chất vấn hắn vì cái gì, hắn bóp một cái, nhe răng cười nói tất cả đều là vì cô, bởi vì phải lấy được cô, cho nên muốn diệt trừ tất cả người bên cạnh cô...

Cuối cùng, hắn chuẩn bị nổ súng bắn chết Thân Đồ Dạ, cô muốn ngăn cản, nhưng hắn lại dùng một tay bóp cổ họng cô, làm cho cô không thể động đậy.

Sau đó hắn ở trước mặt cô, nổ súng liên hồi vào Thân Đồ Dạ...

Lăng Tuyết muốn ngăn cản, nhưng mà căn bản vô pháp nhúc nhích, cái gì cũng làm không được, cuối cùng liền trơ mắt nhìn Thân Đồ Dạ ngã xuống trước mặt mình, sau đó thì cô tỉnh lại ...

Lúc mở mắt ra, tâm cô, trong ánh mắt, vô cùng sợ hãi.

Tại sao có thể như vậy?

Là vì tất cả mọi người nói Lãnh Thanh Mặc không phải là người tốt, cho nên cô mới có thể có cảm xúc như vậy sao?

Nhưng mà bây giờ không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh Lãnh Thanh Mặc đã làm những chuyện xấu kia, đối với những chuyện kia, cô thủy chung vẫn có chỗ giữ lại.

Lăng Tuyết càng nghĩ càng đau đầu, đưa tay che trán, nhắm mắt lại, cảm thấy tâm sức lao lực quá độ...

Cô sắp phân không rõ là đâu là thật đâu là giả rồi.

Dạ dày truyền đến cảm giác khó chịu dời sông lấp biển vậy, cô nhớ tới cả ngày hôm qua cũng không có ăn cái gì đó, hiện tại dạ dày thật không dễ chịu, vì vậy lại mở đèn tường, muốn đứng rót một ly nước nóng uống, lúc này, bên ngoài truyền đến giọng của Tần Tuệ ân cần thăm hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài tỉnh sao?"

Lăng Tuyết ngơ ngác một chút, nhìn một chút đồng hồ trên tay, ba giờ rưỡi sáng, Tần Tuệ lại còn canh giữ ở bên ngoài.

"Nhị tiểu thư..." giọng nói Tần Tuệ rất nhỏ rất nhẹ, giống như rất sợ ầm ĩ đến Lăng Tuyết.

"Uh" Lăng Tuyết cuối cùng đáp lại.

"Tôi có thể vào không?" Tần Tuệ hỏi.

"Vào đi." Lăng Tuyết dứt khoát nằm lại trên giường đi.

Tần Tuệ đẩy cửa vào, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài sao rồi?"

"Không có việc gì." Lăng Tuyết giương mắt nhìn chị ta, "Như thế nào? Chị có việc gì không?"

"Cũng không phải có chuyện gì, chính là lo lắng cho ngài." Tần Tuệ nhíu lại mi, đầy mặt lo lắng, "Ngày hôm qua lúc ngài trở lại sắc mặt rất kém, cũng không có ăn cái gì đó, tôi lo lắng bệnh bao tử của ngài."

"Tôi bây giờ hơi đói" Lăng Tuyết mệt mỏi nói, "Dạ dày cũng không thoải mái."

"Vậy tôi ngay lập tức chuẩn bị thuốc và thức ăn khuya." Tần Tuệ vội vàng nói, "Ngài muốn ăn chút gì không?"

"Tùy tiện đi." Lăng Tuyết thuận miệng nói, "nhanh thì tốt."

"Được." Tần Tuệ lập tức ra ngoài chuẩn bị, đi tới cửa, đang chuẩn bị mở cửa phòng, Lăng Tuyết đột nhiên nói, "Đúng rồi, trước hết không cần chuẩn bị mấy cái này."

"A?" Tần Tuệ quay đầu lại nhìn cô, "Vì sao?"

"Tôi đã quên, tôi muốn thử máu, không thể ăn cái gì đó." Lăng Tuyết nghiêm túc nói, "Chị đi gọi bác sĩ xét nghiệm đến đi."

"Thử máu?" Tần Tuệ trong lòng cả kinh, "đang yên lành tại sao phải thử máu?"

1 comment: