Kẻ Thù Bên Gối - Chương 340

"Tôi muốn làm cái gì cần báo với chị sao?" Lăng Tuyết lạnh lùng trừng mắt chị ta.

"Vâng" Tần Tuệ cúi đầu xuống, không dám nhiều lời.

"Ngay lập tức đi chuẩn bị." Tần Tuệ thúc giục.

"Được" Tần Tuệ cúi đầu rời đi, đóng cửa phòng, chị ta nhìn y tá nói, "Đi gọi Viện trưởng Lý chuẩn bị và gọi bác sĩ xét nghiệm lại đây."

"Vâng" Y tá lập tức đi chuẩn bị.

Trong phòng Lăng Tuyết nghe được câu này, biết rõ Tần Tuệ là cố ý nói cho mình nghe, cô lạnh lùng cười một tiếng, đứng dậy đi rửa mặt, sau đó nằm vật xuống giường lại, chuẩn bị chờ Tần Tuệ gọi bác sĩ lại đây.

Tần Tuệ ở bên ngoài trái lo phải nghĩ, cô không dám chống lại mệnh lệnh của Lăng Tuyết, nhưng mà rất lo lắng trong máu của Lăng Tuyết sẽ tra ra cái gì, đến lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Hiện tại Lãnh Thanh Mặc không ở đây, chị ta không nắm được chủ ý, cho nên mới phải rơi vào tình thế khó xử như thế này.

Chị ta thử gọi Lãnh Thanh Mặc, nhưng mà không gọi được, chị ta biết rõ Lãnh Thanh Mặc hiện tại phải ở trên máy bay, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình nghĩ biện pháp.

Vì vậy chị ta đi đến phòng bệnh nhìn Lăng Tuyết báo: "Nhị tiểu thư, các bác sĩ hiện tại cũng đi về nghỉ rồi, tôi đã gọi điện thoại thông báo Viện trưởng Lý, nhưng mà đến sáng mai mới có thể chuẩn bị."

"Mấy giờ?" Lăng Tuyết hỏi.

"Ách, đại khái buổi sáng khoảng chín giờ." Tần Tuệ trả lời.

"Đại khái, là cái gì vậy..." Lăng Tuyết lạnh lùng cười, bén nhọn nhìn chằm chằm Tần Tuệ.

Tần Tuệ cúi đầu không dám nhìn cô, trong lòng vô cùng khủng hoảng.

Rất lâu, Lăng Tuyết cuối cùng lên tiếng, u ám nói: "Tần Tuệ, lá gan của chị càng lúc càng lớn! Có phải chị cho là có Thanh Mặc chóng lưng cho chị, tôi cũng không dám động tới chị hay không?"

"Nhị tiểu thư, ý tôi không phải là cái này..." Tần Tuệ vội vàng giải thích, "Tôi thật sự hỏi qua Viện trưởng Lý , tôi..."

"Đủ rồi." Lăng Tuyết cắt đứt lời Tần Tuệ nói, đứng dậy ra lệnh với tùy tùng bên ngoài, "Đi đem Viện trưởng Lý tới đây cho tôi."

Tùy tùng không nói gì, khó xử nhìn Tần Tuệ.

Tần Tuệ cúi đầu không dám đáp lại.

"Sao vậy? Đến cùng tôi là chủ nhân, hay là chị ta là chủ nhân?" Lăng Tuyết tất nhiên gầm lên, "Hiện tại gọi các ngươi làm chút chuyện cũng không được?"

"Thuộc hạ không dám." Các tùy tùng vội vàng nói, "chúng tôi sẽ đi tìm Viện trưởng Lý ."

"Trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn gặp được người." Lăng Tuyết cường thế ra lệnh, "Bằng không, toàn bộ các người không cần trở về."

"Vâng" Hai tùy tùng nhận lệnh đi tìm người.

Tần Tuệ thủy chung cúi đầu, không dám thở mạnh.

"Trước kia không có cảm thấy chị làm việc kém cỏi như thế, hiện tại tại sao lại yếu như vậy?" Lăng Tuyết trào phúng cười lạnh, "Trước kia chị nói làm cái gì cũng có thể làm tốt, hiện tại một chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được?"

"Nhị tiểu thư..."

"Chị có phải chị cho rằng Thanh Mặc không ở đây, chị liền coi trời bằng vung?" Lăng Tuyết âm lãnh nhìn chằm chằm chị, "Chị nên biết, tôi mới là người cầm quyền của Cung gia, Thanh Mặc cho dù đang tránh mặt tôi, nhưng quan hệ của chúng ta cũng sẽ không thay đổi, hắn vẫn như cũ tôn trọng tôi, vẫn như cũ nâng đỡ tôi, chị đừng tưởng rằng chúng tôi trở mặt, chị có thể thừa dịp mà khuấy cho đục thêm, ở đây làm xiếc, nếu mà bị tôi phát hiện ra cái gì, chị nhất định sẽ chết."

"Nhị tiểu thư, tôi không dám a..."

"Đừng nói cái gì không dám" Lăng Tuyết căn bản là không cho Tần Tuệ cơ hội nói chuyện, "tôi thấy chị gan lớn cực kỳ, cái gì cũng dám làm, nào có cái gì không dám ."

Tần Tuệ cúi đầu, không nói tiếng nào, rất ủy khuất.

"Hiện tại cho chị một cơ hội." Lăng Tuyết chỉ Tần Tuệ, "trong vong một tiếng đồng hồ, đem Viện trưởng Lý mang tới trước mặt tôi, nếu không chị trở về đến bệnh viện tâm thần ở Thụy Sĩ chờ chết đi, lần này, sẽ không có người nào sẽ cứu chị ra đâu . ."

"Nhị tiểu thư, ngài... Ngài muốn đưa tôi đến Thụy Sĩ sao?" Tần Tuệ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.

"Nếu như chị dựa theo ý tôi đi làm, tôi đương nhiên sẽ không làm như vậy, nếu như chị không nghe lời, vậy tôi cũng sẽ không nhân từ, không nương tay . ." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, "Mặc dù Thanh Mặc luôn tín nhiệm chị, nhưng mà chị cũng nên biết, nếu như giữa tôi và chị phát sinh tranh chấp, cuối cùng anh ấy nhất định sẽ thiên vị tôi, mà không phải chị."

Nghe đến những lời này, Tần Tuệ trầm mặc, xác thực, Lãnh Thanh Mặc đối Lăng Tuyết dùng tình đến sâu, nếu như chị và Lăng Tuyết phát sinh đối nghịch, Lãnh Thanh Mặc nhất định sẽ vô điều kiện thiên vị Lăng Tuyết, mà không phải Tần Tuệ chị.

"Như thế nào? Còn không có phản ứng?" Lăng Tuyết trừng mắt chị ta.

"Vâng, tôi ngay lập tức đi." Tần Tuệ cúi đầu xuống, vội vàng đi chuẩn bị.

Lăng Tuyết nhìn bóng lưng chị ta, lại nhìn đồng hồ, trong vòng một tiếng đồng hồ, không biết rõ Tần Tuệ có thể dẫn người lại đây cho chô chuẩn bị thử máu hay không.

Nhưng mà cô rất rõ ràng, Tần Tuệ chắc chắn sẽ không đơn giản để cho cô biết rõ chân tướng, nếu không chuyện sẽ bị bại lộ.

Nhưng mà bây giờ không mang theo người trở về lại không được, hôm nay Tần Tuệ là đâm lao phải theo lao, tùy tiện để chị ta xử lý như thế nào cũng sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc ấy Lăng Tuyết bắt lần theo dấu vết có thể thuận thế điều tra rõ ràng chân tướng.

...

Tần Tuệ lần nữa thử liên lạc với Lãnh Thanh Mặc, nhưng mà vẫn như cũ liên lạc không được, chị ta không biết nên làm thế nào mới tốt, ở trên hành lang đi qua đi lại, nghĩ đến lúc Lãnh Thanh Mặc nói trước khi đi: "Mọi sự chuyện lấy cô ấy làm trọng, tuyệt đối không có khả năng làm cho cô ấy bị tổn thương, trước khi tôi trở về, bất cứ chuyện gì cũng đều dựa theo ý tứ của cô ấy mà đi làm."

Có lẽ Lãnh tiên sinh đã sớm dự liệu được chuyện này, mặc dù Tần Tuệ không hiểu hắn vì cái gì nói như thế, nhưng mà ngẫm lại, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là làm cho tâm tình Lăng Tuyết bình ổn lại, cô ấy muốn xét nghiệm thì để cho cô ấy nghiệm đi, đợi đến lúc có kết quả xét nghiệm thì lại làm giả là được, đến lúc ấy không chỉ có thể trấn an tâm tình của cô ấy, cũng có thể chứng minh chuyện này so với lời nói của những người khác hoàn toàn không giống nhau, Lăng Tuyết về sau cũng sẽ không nhắc lại.

Nghĩ tới đây, Tần Tuệ lập tức phân phó tùy tùng: "Đi đem Viện trưởng Lý tìm đến."

"Vâng" Tùy tùng lập tức đi làm.

...

Không đến một giờ, tùy tùng liền Viện trưởng Lý mang tới trước mặt Lăng Tuyết, lúc này trời mới vừa sáng, theo lý thuyết Viện trưởng Lý phải ở nhà nghỉ ngơi, căn bản không cần đến bệnh viện sớm như thế, tùy tùng là dùng thủ đoạn ép hắn "mời" đến bệnh viện .

Viện trưởng Lý nhìn thấy Lăng Tuyết, thái độ vô cùng tha thiết cung kính: "Cung nhị tiểu thư!"

"Viện trưởng Lý, gặp ông một lần thật khó a." Lăng Tuyết cười lạnh nói, "Nếu như tôi không có nhớ lầm, cái bệnh viện này cổ đông lớn nhất là Cung gia chúng tôi?"

"vâng vâng vâng." Viện trưởng Lý gật đầu liên tục, "Bệnh viện vốn chính là của Cung gia, ngài nói một câu, tôi khẳng định lập tức chạy lại đây, làm sao dám thất lễ đâu."

"Vậy làm sao lúc trước mời không đến được?" Lăng Tuyết hỏi ngược lại.

"A? Không phải đâu, tôi là vừa mới..." Viện trưởng Lý lời nói còn chưa nói hết, Tần Tuệ nhìn hắn nháy mắt, hắn cuống quít đổi giọng, "Thực xin lỗi thực xin lỗi, đều là tôi sai, tôi ngủ như chết, không có nghe được điện thoại, là vợ tôi nhận, cô ấy không biết rõ thân phận của ngài, gặp lúc mệt mỏi không chịu nổi, cho nên cô ấy liền từ chối. Nếu tôi biết rõ ngài gấp gáp tìm tôi, tôi khẳng định không dám thất lễ."

"Ha ha." Lăng Tuyết lạnh lùng cười một tiếng, không có nhiều lời, "đủ rồi, nhiều lời vô ích. Hiện tại tôi cần thử máu, ông đi chuẩn bị và gọi vài bác sĩ chuyên ngành, càng nhanh càng tốt."

"Được được được, tôi lập tức đi chuẩn bị."

Viện trưởng Lý gật đầu liên tục, lập tức lấy di động gọi vài vị bác sĩ, thông báo bọn họ lập tức tới bệnh viện ngay.

Viện trưởng Lý là người biết rõ nhất bác sĩ nào có chuyên ngành về chuyện này, cũng biết rõ phương thức liên lạc của bọn họ, rất nhanh đã chuẩn bị tốt, báo với Lăng Tuyết: "Cung nhị tiểu thư, bọn họ đại khái sau nửa tiếng nữa sẽ đến bệnh viện, tôi gọi những nhân viên khác trước hết đem máy móc mở lên chuẩn bị đến lúc làm xét nghiệm sẽ nhanh hơn."

"Được" Lăng Tuyết gật gật đầu, nghiêm túc ra lệnh, "Viện trưởng Lý, lần xét nghiệm này cần ông tự mình giám sát, nếu như có xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, tôi chỉ có hỏi ông."

"vâng vâng vâng." Viện trưởng Lý cuống quít trả lời, "Tôi nhất định cẩn thận một chút nhìn chằm chằm quá trinh xét nghiệm, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm."

Lúc này, Viện trưởng Lý căn bản cũng không có nghĩ tới đây là chuyện phức tạp như vậy, cũng không biết mình đang gánh vác lấy một trách nhiệm gian khổ, chỉ cần làm sai một cái, sự nghiệp cả đời sẽ thân bại danh liệt, làm không tốt ngay cả mạng sống cũng không còn.

"Ông nhớ kỹ." Lăng Tuyết cảnh cáo lần nữa, "Nếu như xảy ra vấn đề, cái mạng nhỏ của ông sẽ khó bảo toàn! ! !"

"Vâng, tôi biết rõ, ngài yên tâm." Viện trưởng Lý không khỏi có chút khẩn trương, nhưng mà vẫn thề son sắt bảo đảm, hắn cho rằng cái này là ở trong phạm vi năng lực của hắn, tự mình hoàn toàn có thể làm được.

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết nhìn Tần Tuệ một cái, phân phó nói, "Đi chuẩn bị đi."

"Vâng" Viện trưởng Lý gật gật đầu, "Tôi đi giám sát công tác chuẩn bị một chút, chờ các bác sĩ đến, tôi tự mình mang họ lại đây lấy máu xét nghiệm."

"Vậy là tốt rồi." Lăng Tuyết giơ giơ lên khóe môi.

Viện trưởng Lý nhìn cô hành lễ, lập tức xoay người rời đi.

Lăng Tuyết đưa mắt nhìn hắn rời đi, lập tức nhìn chằm chằm Tần Tuệ: "Xem ra làm áp lực với chị, chị vẫn có thể làm tốt được."

"Nhị tiểu thư, ngài đừng nói như vậy, ngài phân phó, tôi nào dám chống lại?"

Tần Tuệ cúi đầu, vâng vâng vâng dạ, trong lòng lại là âm thầm tính toán, đến cùng là Lăng Tuyết muốn giở trò quỷ gì?

"Đúng..." Lăng Tuyết nhìn đồng hồ trên tay một chút, phân phó nói, "Về chuyện mấy đứa trẻ cô nhi viện mất tích, chị có biết gì không?"

"chuyện này rất kỳ quặc, tôi hoài nghi là có người có ý định bắt cóc, không biết là âm mưu của ai." Trong lòng Tần Tuệ đầy căm phẫn nói, "Tên này thật sự là phát rồ, đến mấy đứa trẻ cũng không buông tha, thật là quá phận."

"Cảnh sát Cao liên lạc với chị? Hắn có nói cái gì đó hay không?" Lăng Tuyết hỏi ngược lại.

"Hắn chỉ thông báo tình trạng tới đâu thôi, không có nhiều lời." Tần Tuệ nhíu lại mi, bộ dạng lo lắng, "Nếu như lúc trước đem bọn trẻ chuyển giáo đường của chúng ta, có lẽ sẽ không phát sinh nhiều chuyện như thế."

"Đúng vậy." Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Thanh Mặc trước khi đi còn nói muốn đem bọn họ dời đi một chỗ, đáng tiếc chúng ta đã muộn."

"Ngài đừng lo lắng, chuyện này không phải chuyện đùa, cảnh sát Cao toàn lực ứng phó, nhất định có thể tìm được bọn nhỏ." Tần Tuệ an ủi.

"Không lo lắng là không thể nào " Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Hiện tại cảnh sát Cao kia một chút tin tức cũng không có, trong tâm của tôi rất bất an, như thế này đi, chị hiện tại đi đến cục cảnh sát một chuyến, tìm hiểu rõ tình huống một chút, trở về báo với tôi."

"A? Hiện tại?" Tần Tuệ vô cùng kinh ngạc, "Nếu như ngài muốn biết những thứ gì, gọi cho cảnh sát Cao không được sao?"

******

Sắp hết rồi...nhưng mà mấy chương này dài dòng quá...

Chúc mọi người nghĩ lễ vui vẽ - Happy Vietnam Independence Day!

1 comment: