Kẻ Thù Bên Gối - Chương 368


"Vũ Thần, anh là biết rõ em, em đã quyết định thì sẽ không
thây đổi." Lăng Tuyết mỉm cười nhìn Hàn Vũ Thần, "Anh yên tâm, em
không có việc gì, anh ở chỗ này chờ em, nếu như Dạ Thần đưa em về Hải Thành, anh
có thể cùng em trở về."





            "Ai..."
Hàn Vũ Thần thở dài một hơi thật sâu, không biết rõ nên nói cái gì mới tốt.





            "Đi
thôi." Lăng Tuyết thúc giục.





            "Uh"
Lỗi Lạc vỗ vỗ vai Hàn Vũ Thần, mang Lăng Tuyết rời đi, Hàn Vũ Thần nhìn theo bóng
lưng Lăng Tuyết, trong lòng không khỏi có chút ít thương cảm, nhịn không được gọi
một tiếng, "Tiểu Tuyết, anh chờ em trở lại!"





            Lăng Tuyết
ngưng bước chân một cái, không quay đầu lại, tiếp tục bước đi...





            Chỗ này của
Lỗi Lạc vô cùng hẻo lánh, cách tòa thành của Dạ Thần hơn hai trăm km, mà chỗ bệnh
viện của Dạ Thần cách tòa thành thêm mấy cây số nữa.





            Kỳ thật lúc
sáng Lỗi Lạc có nghĩ qua, đợi đến sáng ngày mai trước lúc Dạ Thần tuyên bố thì
mang Lăng Tuyết đi gặp hắn, trước mặt ngũ đế nói ra chân tướng, công khai xử lý
tốt chuyện này, cũng sẽ không có phức tạp hơn.





            Nhưng hắn lại
lo lắng đêm dài lắm mộng, có cái gì đó sai sai, cho nên vẫn nên nhanh chóng đi
gặp Dạ Thần thì tốt hơn.





            Dù sao hiện
tại Dạ Thần chỉ một lòng muốn giải quyết vấn đề này sớm nhất, mang cái cô họ
Long kia đi quy ẩn, ngày mai lúc chính thức tuyên bố, cũng không biết có thể
đem Lăng Tuyết vào tòa thành hay không, cho nên thừa dịp hắn hiện tại ở bệnh viện,
vẫn nên đi trước gặp hắn, nói chuyện rõ ràng đi.





            Xe chạy
nhanh như bay, Lăng Tuyết ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhắm mắt dưỡng thần, thâm
tình lạnh nhạt tự nhiên, không có chút lo lắng nào, ngược lại có chút ít mệt mỏi.





            "Ngủ rồi?"
Lỗi Lạc nhẹ giọng hỏi.





            "Không
có đâu." Lăng Tuyết trầm thấp đáp lại, "Hơi mệt một chút, muốn ngủ,
nhưng mà đã đói bụng, không ngủ được."





            "Ách..."
Lỗi Lạc kinh ngạc nhìn cô, "Tôi cho rằng cô vì chuyện lớn nên không ngủ được,
nhưng mà... Cô lại là bởi vì đã đói bụng?"





            "Anh
không chỉ kỹ thuật lái xe không bằng Thân Đồ Dạ, bản lĩnh dụ dỗ phụ nữ cũng
không bằng hắn." Lăng Tuyết cười cười, " từ trên máy bay xuống trễ
như thế, khẳng định là đói bụng, nếu là Thân Đồ Dạ, hắn sẽ chuẩn bị một chiếc xe
dài hơn đi đón tôi, bên trong xe có rất nhiều đồ ăn ngon, về đến nhà, người
giúp việc đã sớm chuẩn bị tốt bữa khuya bưng đến phòng rồi..."





            Nói đến
đây, cô liếm liếm môi, tiếp tục ước mơ, "Chờ tôi ăn được tám phần no bụng
liền đi tắm rửa, hắn sẽ pha nước tắm cho tôi, bên trong thêm một chút cánh hoa,
thơm ngào ngạt , tắm một cái, tôi có thể ngủ một giấc rất ngon..."





            "Ách..."
Lỗi Lạc hoàn toàn không còn lời nào có thể tiếp.





            "Nhưng
mà anh thì sao, làm chủ nhà, đến một chén mì cũng không có chuẩn bị." Lăng
Tuyết nhếch miệng, "Chỉ có một chút trái cây trà bánh, tất cả đều là đồ ngọt,
ăn như thế nào a."





            "Xin lỗi,
tôi xác thực không nghĩ tới nhiều như vậy." Lỗi Lạc rất là lúng túng,
"Bình thường tôi không có thói quen ăn khuya, tôi cho rằng cô ở trên máy
bay đã ăn rồi."





            "Trên
máy bay có cái gì tốt mà ăn." Lăng Tuyết trắng mắt liếc hắn một cái,
"Còn có, trên máy bay ăn lúc ba giờ chiều, lúc xuống máy bay đã đói rồi?"





            "Ách...
Xin lỗi xin lỗi, là tôi sơ xuất." Lỗi Lạc quả thực muốn tìm một chỗ chui
vào, "Cô phải nói sớm một chút với tôi, tôi có thể gọi người giúp việc chuẩn
bị."





            "Được
rồi, khi đó anh vội vã nói chuyện lớn, tôi không muốn phá hư bầu không
khí." Lăng Tuyết nói giống như cười, "Còn có, tôi thật sự không dễ nổi
lên dũng khí đến nhận tội, vạn nhất ăn no lại không muốn thì làm sao bây giờ?"





            "A?"
Lỗi Lạc mở to hai mắt, "Cô còn có tật xấu này? Lẽ nào cô vừa rồi dõng dạc
nói những lời kia đều là nhất thời xúc động?"





            Lăng Tuyết
"Phốc xuy" một tiếng cười ra: "Anh thật sự rất khó trêu chọc nha,
một chút cũng không cười giỡn, tính cách khó chịu như thế, đến cùng là làm thế
nào để chung đụng với cô cô vậy? Cô cô chắc càng thích ở cùng anh Ttưởng hơn,
người đó rất hài hước a, rất biết cách săn sóc người khác?"





            Cô là bật
thốt ra, sau khi nói xong cuống quít che miệng lại, yếu ớt nhìn Lỗi Lạc - -





            "Thực
xin lỗi, tôi nói hươu nói vượn, anh bỏ qua cho."





            "Không
liên quan." Lỗi Lạc khổ sở cười một tiếng, "Kỳ thật cô nói đúng, lúc
Phong Hoa ở cùng tôi, xác thực chưa từng cười nhiều như lúc ở cùng Tưởng Khiếu
Quân, tôi là một người không hiểu phong tình, thật sự cần phải sửa lại ."





            "Anh
cũng có ưu điểm a." Lăng Tuyết vẫn thật sự thưởng thức Lỗi Lạc, "Tôi
nghe Thân Đồ Dạ nói, anh chưa từng có bạn gái, từ hai mươi tuổi đã bắt đầu
thích cô cô, luôn đợi chờ cô cô tới bây giờ, phần si tình này so với bất luận
cái gì phong tình cũng khó có được! Cô cô ở cùng với anh, chắc có cảm giác an
toàn hơn, càng thêm thiết thực hơn."





            "Hy vọng
như thế."





            Lỗi Lạc khóe
môi nhếch lên, bởi vì chưa yêu ai, ở phương diện tình cảm có chút ít ngốc, thường
xuyên không biết rõ làm như thế nào mới có thể tạo niềm vui cho Thân Đồ Phong
Hoa, nhưng mà Phong Hoa cũng từng nói qua, Phong Hoa chỉ muốn ở cùng cùng một
chỗ với hắn mới có cảm giác bình an, loại cảm tình này, những người khác không cho
được.





            Kể cả Tưởng
Khiếu Quân!





            "Điểm
này Thân Đồ Dạ này cũng không bằng anh ..." Lăng Tuyết nhớ tới Thân Đồ Dạ,
bên môi giương cao cười nhẹ khổ sở, "Trong lòng hắn chia ra rất nhiều vị trí,
phân biệt cho quá nhiều người, Nhan Nhược Hi, Hoắc Phi Vân, còn có cái gì gì, tôi
cũng đều không rõ ràng lắm ."





            "Cô hiểu
lầm hắn rồi, hắn không phải là loại người này." Lỗi Lạc giải thích,
"Thân Đồ đối với cô là nghiêm túc, bằng không, hắn là một người kiêu ngạo
như vậy, nếu không sẽ không thay em gánh tội, em nên biết, chúng tôi là loại
người này, một khi mất đi quyền thế, vậy thì tất cả đều mất đi hết thảy. Huống
chi, mọi thứ hắn có được như bây giờ là do hắn dùng mồ hôi và máu dốc sức làm
đi ra trong mười năm qua, mỗi một bước đều đi đều vô cùng gian khổ, nếu không
phải yêu cô sâu sắc, hắn làm sao có thể nguyện ý bỏ qua?"





            "Có lẽ
vậy..." Lăng Tuyết cũng không hiểu Thân Đồ Dạ, đã từng vì vậy mà cảm động,
nhưng cô không quên được cơn đau xót mất con, cái kia máu chảy đầm đìa giống
như là thị huyết U Linh, thỉnh thoảng bay ra gặm nhắm trái tim cô, làm cho cô
đau đến không muốn sống.





            "Cô vẫn
còn vì chuyện sinh non mà oán hận hắn?" Lỗi Lạc biết rõ tâm tư Lăng Tuyết,
"Tôi biết rõ chuyện kia đối với phụ nữ mà nói là một đoàn trí mạng, nhưng
đó đó là chuyện ngoài ý muốn, bản thân Thân Đồ là cha của đứa bé cũng rất đau
lòng, hắn cũng không muốn như vậy, huống chi, chuyện kia có chỗ kỳ quặc, là có người
hạ độc với cô, cô mới sinh non ."





            "Tôi
biết rõ." Lăng Tuyết nhớ tới lời khai của Tần Tuệ, cô đã sớm biết chuyện
kia đều là do Lãnh Thanh Mặc làm ra, nhưng mà cái đó cũng không có nghĩa là
Thân Đồ Dạ không có bất kỳ trách nhiệm nào, nếu như chuyện xảy ra khi đó có hắn
ở bên người cô, nếu như hắn không có vì Nhan Nhược Hi chạy đi, có lẽ mọi thứ vẫn
có thể thây đổi ...





            "Phụ nữ
rất để ý tới chuyện này, Phong Hoa cũng vậy." Lỗi Lạc nhớ tới một chút
chuyện cũ, mày nhăn lại, "Lúc trước vì chuyện kia mới hận thấu xương Tưởng
Khiếu Quân, vài chục năm cũng không có tha thứ cho hắn. Nhưng mà Thân Đồ Dạ và
Tưởng Khiếu Quân không giống nhau, Tưởng Khiếu Quân lúc trước là vì đi với cô
gái khác mới làm cho Phong Hoa tức giận đến sinh non, Thân Đồ chỉ là nhất thời
lơ là sơ suất, không có bảo vệ tốt cô, hắn đối với cô là toàn tâm toàn ý
..."





            "Nếu
như hắn đối tôi toàn tâm toàn ý, thì cũng sẽ không trước ngày kết hôn chạy đi
tìm Nhan Nhược Hi." Lăng Tuyết tức giận gầm lên, "Hắn căn bản chính
là vẫn còn nhớ mãi không quên Nhan Nhược Hi!"





            "Không
phải vậy ..."





            "Được
rồi." Lăng Tuyết ra dấu tay dừng lại, "Tôi không muốn nói nữa, cái đề
tài này đến đây chấm dứt đi."





            "Được
rồi." Lỗi Lạc rất bất đắc dĩ, hắn biết rõ chính mình không quá biết nói
chuyện, càng không thể dụ dỗ được phụ nữ, nói thêm gì nữa chỉ sợ vừa tô vừa
đen, còn không bằng trầm mặc.





            Lăng Tuyết
cũng không muốn nói thêm, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù cô đã biết chân
tướng là do Lãnh Thanh Mặc, biết rõ nguyên nhân lớn nhất mình sinh non là hắn
cho người hạ độc, nhưng mà, trước đó do Thân Đồ Dạ lạnh lùng hất tay của cô ra,
đầu cũng không quay lại lao ra đi tìm Nhan Nhược Hi, tình cảnh lúc đó rõ mồn một
trước mắt vẫn như cũ, giống như là một cái cảnh báo, để cho cô vĩnh viễn nhớ kỹ
cái giáo huấn này, không thể lại cho người đàn ông này có cơ hội thứ hai làm tổn
thương tới mình.





            Đợi đến chuyện
này kết thúc, tất cả mọi người bình yên vô sự, bọn họ liền nhất đao lưỡng đoạn
đi.





            Có lẽ, như
vậy mới chính là kết cục tốt nhất.





            Lỗi Lạc từ
trong kính chiếu hậu nhìn nhìn Lăng Tuyết, rất muốn an ủi cô một chút, lại lại
không biết nên nói cái gì mới tốt, lúc này, đồng hồ đeo tay của hắn có máy bộ
đàm đột nhiên vang lên, người gọi đến là Thân Đồ Dạ, hắn nhướng mày, lúc này
Thân Đồ Dạ tìm hắn, nhất định là có chuyện quan trọng, nhưng mà bây giờ Lăng
Tuyết ở trên xe, hắn không tiện ở trước mặt cô nghe điện thoại.





            Đang ở lúc khó
xử, Lỗi Lạc chợt phát hiện ở gần đó còn có cửa hàng 24 giờ vẫn sáng đèn, vì vậy
hỏi dò: "Chỗ đó có một cửa hàng, cô không phải nói là đã đói bụng sao? Đi
ăn một chút gì không?"





            "Được"
Lăng Tuyết vừa nhắc tới ăn, lập tức tinh thần tươi tỉnh ngay, nhìn quản cáo trước
cửa hàng nuốt nước miếng, "Đóng gói cầm lên trên xe đến ăn đi, ở bên ngoài
tuyết đang rơi, lạnh chết, tôi không muốn ăn ở ngoài."





            "Được,
cô muốn ăn cái gì?" Lỗi Lạc chậm lại ngừng xe.





            "Tùy
tiện đi, mua nhiều một chút, tôi ăn được nhiều." đôi mắt Lăng Tuyết đang
phát quang.





            "Uh.
." Lỗi Lạc nhìn cô một cái, xe dừng ở trước cửa hàng, xuống xe đi mua đồ
ăn cho Lăng Tuyết.





            Lăng Tuyết
ngồi trên xe, xem những bông tuyết rơi như lông ngỗng ở bên ngoài, hai tay kìm
lòng không được ôm chặt chính mình, không biết rõ hiện tại Thân Đồ Dạ đang làm
cái gì? Có phải bị Dạ Thần nhốt rồi hay không?





            ...





            Lỗi Lạc đi
đến cửa hàng, lấy một xấp tiền đưa cho nhân viên phục vụ, dùng tiếng Nga nói một
câu: "chọn một phần ăn cho người đông, đóng gói, nhanh lên."





            "OK."
Nhân viên phục vụ ngay lập tức đi chuẩn bị.





            Lỗi Lạc đứng
ở cửa kính bên cạnh nghe điện thoại: "Thân Đồ!"





            "Cậu đang
ở đâu?" Thân Đồ Dạ vội vàng chất vấn, "Lăng Tuyết có phải là đang ở
chỗ của cậu hay không?"





            Hắn ở sân
bay không có thấy Lăng Tuyết, còn tưởng rằng Lăng Tuyết xảy ra chuyện gì rồi,
lòng nóng như lửa đốt đi tìm cô, phát hiện không có dấu vết đánh nhau, hắn lập
tức điều tra lại chuyến bay của Lăng Tuyết, phát hiện Lăng Tuyết đã xuống máy
bay lúc ba giờ trước, hơn nữa cô ấy dùng di động của mình gọi cho Lỗi Lạc...





            Hắn bỗng chốc
liền hiểu rõ, Lăng Tuyết đang ở chỗ Lỗi Lạc.





            "Cậu...
Đang nói cái gì?" Lỗi Lạc là lần đầu tiên ở trước mặt nói dối Thân Đồ Dạ,
"Tôi đi ra làm ít chuyện, phụ nữ của cậu tại sao lại ở chỗ của tôi vậy?"





            "Không
có?" Thân Đồ Dạ sửng sốt, nếu như đổi thành những người khác, hắn khẳng định
sẽ không hoài nghi của phán đoán mình, nhưng mà người này là Lỗi Lạc, cả đời
không có nói xạo qua Lỗi Lạc. . .


1 comment: