Kẻ Thù Bên Gối - Chương 369


Lỗi Lạc không nói dối được cũng không phải là bởi vì hắn là
thần thánh vĩ đại gì, mà là bởi vì hắn khinh thường nói dối, vô luận có chuyện
gì, hắn có năng lực chịu gánh lấy hậu quả, cho nên nói dối đối với hắn mà nói
căn bản cũng không cần gì phải vậy.





            Tỷ như hiện
tại, nếu Lăng Tuyết thật sự ở Lỗi Lạc, Thân Đồ Dạ cũng sẽ không làm gì hắn, chỉ
là chạy qua bắt Lăng Tuyết đem đi thôi.





            "Uh"
Lỗi Lạc cúi đầu đáp một tiếng.





            "Như vậy,
đêm nay cô ấy có gọi điện thoại cho cậu hay không?" Thân Đồ Dạ hỏi dò.





            "Có."
Lỗi Lạc không chút nghĩ ngợi trả lời, "Cô ấy gọi điện thoại hỏi thăm tình
hình của cậu, tôi chỉ nói đơn giản vài câu."





            Hắn biết
rõ, Thân Đồ Dạ nếu đã hỏi như thế, khẳng định là đã điều tra qua thông tin ghi
chép của Lăng Tuyết, mà hắn cũng không tính nói dối, chỉ là tránh nặng tìm nhẹ
mà thôi.





            "Được,
tôi biết rồi." Thân Đồ Dạ không có hỏi nhiều, cúp điện thoại.





            Lỗi Lạc thở
ra một hơi, quay đầu lại nhìn xe ngừng ở ven đường, Lăng Tuyết đang nhìn về hướng
này, chờ hắn lên xe.





            Trong lòng Lỗi
Lạc không khỏi có chút ít áy náy, đã quen biết Thân Đồ Dạ vài chục năm, hắn
chưa từng ở trước mặt hắn nói xạo qua, nhưng mà bây giờ đang gạt hắn, nếu như
sau này hắn biết rõ, nhất định sẽ trách hắn đi?





            Nhưng mà hắn
không có lựa chọn nào khác, nếu như không nói như thế, Thân Đồ Dạ nhất định sẽ
đến mang Lăng Tuyết đi, như vậy, hy vọng cuối cùng của hắn sẽ không có.





            Quay lại
xe, Lỗi Lạc đưa thức ăn khuya nóng hổi cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết nhận đến là bắt
đầu ăn, giống như thật sự là đói chết, cô ăn có chút như lang như hổ, hoàn toàn
không để ý đến hình tượng.





            "Từ từ
ăn, không có người đoạt với cô đâu." Lỗi Lạc cười cười, nổ máy xe chạy đi.





            Lăng Tuyết
cũng không để ý hắn, phối hợp ăn cái gì đó.





            Lỗi Lạc
nhìn cô một cái, có chút muốn nói lại thôi, cả đời này, coi như lần này là làm một
việc trái với lương tâm, với anh em tốt nhất của mình, trong lòng tổng có chút
ít băn khoăn.





            "Anh
không cần cảm thấy áy náy, anh làm như vậy là đúng" Lăng Tuyết đột nhiên
nói một câu.





            "Hả?"
Lỗi Lạc sửng sốt .





            "Nếu
như tôi đoán không có sai, người gọi điện cho anh vừa rồi hẳn là Thân Đồ Dạ? Hắn
đã biết tôi đang đi với anh."





            Lăng Tuyết
mí mắt cũng không có nâng một cái, vẫn như cũ ở ăn cái gì đó.





            "Làm
sao cô biết?"





            Lỗi Lạc hết
sức kinh ngạc, nếu như mấy lời này là do bọn họ nói ra, thì hắn cũng không cảm
thấy kinh ngạc, dù sao người đã qua chinh chiến, qua sát tràng đều có được năng
lực nhạy cảm khác hẳn với người thường, nhưng mà Lăng Tuyết nhưng mà chỉ là một
người phụ nữ bình thường mà thôi, cô làm như thế nào mà biết?





            Lăng Tuyết lấy
khăn giấy lau miệng, không chậm không chậm nói - -





            "Lúc
tôi ở sân bay, Thân Đồ Dạ đã gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, tôi đã cho
số của hắn vào sổ đen, hắn gọi không được, về sau tôi trực tiếp tắt máy, hắn
người kiêu ngạo như vậy, không thể không buông tha cho tôi được, trừ phi hắn là
biết rõ tôi đã đến Anh quốc, hiện tại hắn tìm không thấy tôi, nhất định sẽ điều
tra, điều tra nhật ký cuộc gọi liền biết tôi có liên lạc với anh, cho nên sẽ nhất
định gọi điện thoại cho anh..."





            Nói đến
đây, cô ngưng một cái, nghiêng đầu nhìn Lỗi Lạc cười nói, "Vừa rồi anh ở cửa
hàng tiện lợi nghe điện thoại, mặc dù tôi nghe không thấy âm thanh, nhưng đọc
được khẩu ngữ, trên cơ bản cũng hiểu đại khái."





            "Thì
ra là như vậy." Lỗi Lạc bừng tỉnh đại ngộ, "Đã quên cô biết độc khẩu
ngữ."





            Hắn có chút
ít thấp thỏm, "Tôi nói dối với Thân Đồ, cô trách tôi sao?"





            "Không
có." Lăng Tuyết khẽ mỉm cười, "Như vừa rồi tôi đã nói, anh làm như vậy
là đúng."





            "Ai..."
Lỗi Lạc vô cùng áy náy, "Hắn nhất định sẽ trách tôi đó."





            "Hắn
không phải là một người dễ gạt, cho nên chỉ có như thế làm sao bị anh dễ dàng lừa
được, chỉ sợ cũng là bởi vì anh chưa bao giờ lừa gạt hắn. Về sau biết rõ chân
tướng, đại khái là sẽ có chút ít thất vọng, nhưng mà hắn sẽ hiểu rõ, anh làm
như thế cũng là vì tốt cho hắn." Lăng Tuyết nhớ tới Thân Đồ Dạ, trong lòng
không khỏi có chút thương cảm.





            "Hy vọng
như thế." Lỗi Lạc giương mắt nhìn đường phía trước, nghiêm túc nói với
Lăng Tuyết, "Lập tức sẽ đến chỗ của Dạ vương, cô nghĩ xong chưa? Thật sự quyết
định muốn đi?"





            "Mới vừa
rồi không có đề phòng tôi, bày tỏ tín nhiệm đối tôi, tôi làm sao có thể phụ
lòng tin của anh?" Lăng Tuyết cố làm ra vẻ thoải mái cười nói, "Anh
yên tâm, chuyện lớn như thế, nếu tôi thật sự ăn no cũng sẽ không thay đổi chủ ý
."





            "Được"
Lỗi Lạc không nói nói nhảm thêm, tăng tốc độ về phía trước, còn hơn mười km nữa
là đến chỗ bệnh viện của Dạ Thần, chỉ cần Lăng Tuyết nói rõ ràng chân tướng,
Thân Đồ Dạ liền có thể cứu.





            Lăng Tuyết
quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, tâm sự nặng nề, có một số việc nhất định là
không có có kết quả, tỷ như cô và Thân Đồ Dạ, đi qua nhiều trắc trở như vậy, cuối
cùng vẫn phải chia tay, cũng không thể quay về ...





            Trong xe, một
mình Thân Đồ Dạ ngồi trên xe, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm di động, Lỗi Lạc
nói Lăng Tuyết không ở chỗ của hắn, hắn vô thức liền tin tưởng, bởi vì quen biết
mười mấy năm qua, Lỗi Lạc chưa từng gạt hắn.





            Sau khi cúp
điện thoại, hắn vô thức suy nghĩ biện pháp khác tìm Lăng Tuyết, nhưng mà rất
nhanh, hắn liền tỉnh táo lại.





            Không đúng,
lúc Lăng Tuyết gọi cho Lỗi Lạc, tuyệt đối không chỉ là hỏi một chút tình hình của
hắn mà thôi, rõ ràng cô ấy cũng đã đến Anh quốc, bất kể là xuất phát từ mục
đích gì, trước tiên cũng sẽ tìm người quen, mà người cô biết chỉ có Thân Đồ
Phong Hoa, Tưởng Khiếu Quân và Lỗi Lạc mà thôi.





            Thân Đồ Dạ đã
hỏi qua Thân Đồ Phong Hoa, Thân Đồ Phong Hoa nói như chém đinh chặt sắt nói
Lăng Tuyết chưa gọi cho bà và Tưởng Khiếu Quân, còn lo lắng truy hỏi xảy ra
chuyện gì, Lăng Tuyết có phải xảy ra chuyện hay không, giọng nói kia không giống
nói dối.





            Suy nghĩ lại,
Lỗi Lạc có cái gì đó sai sai, nếu như Lăng Tuyết gọi điện thoại cho hắn thật sự
chỉ là hỏi một chút tình hình của mình, vậy hắn nhất định sẽ nói trước tiên cho
Thân Đồ Dạ, dù sao ở thời khắc mấu chốt này, nhất cử nhất động của Lăng Tuyết sẽ
trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của Thân Đồ Dạ, Lỗi Lạc không thể nào không
coi trọng.





            Nghĩ đến
đây, Lỗi Lạc thật sự rất có vấn đề...





            Nhưng mà, hắn
tại sao phải lừa mình?





            Lẽ nào...





            Trong đầu Thân
Đồ Dạ lóe qua một cái dự đoán, sắc mặt trầm xuống, lập tức nổ máy xe chạy đi.





            Đồng thời,
anh bắt đầu gọi cho Lỗi Lạc...





            Vừa rồi
trong nháy mắt đó, anh đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, Lăng Tuyết khẳng định đang ở
chỗ của Lỗi Lạc, Lỗi Lạc vì bảo vệ anh, nên muốn đem Lăng Tuyết đưa đến chỗ Dạ
Thần để nhận tội, nhất định là vậy, nhất định là như vậy...





            Lỗi Lạc lái
xe, cảm giác được đồng hồ đeo tay đang chấn động, người gọi đến là số của Thân
Đồ Dạ.





            Hắn không
có nghe điện thoại, nhưng mà điện thoại lại đang không ngừng chấn động, hắn biết
rõ, Thân Đồ Dạ đã biết chân tướng.





            Lỗi Lạc có
chút bất an, làm trái với ý của Thân Đồ Dạ là cưỡng chế đi xử lý một việc, thật
sự là tốt sao?





            "Cúp
điện thoại đi." Lăng Tuyết ngược lại rất quyết đoán, "Nghe phiền
lòng."





            Lỗi Lạc
không nói gì, dựa theo ý của cô cúp điện thoại, tăng nhanh tốc độ xe lái xe, hắn
chỉ muốn mau hoàn thành chuyện này, không cần phải để lương tâm bị khiển trách
thêm nữa.





            Thân Đồ Dạ
bị cúp điện thoại, lại khẳng định dự đoán của mình, anh đã lên cơn giận dữ, lúc
này một tay gửi tin nhắn bằng âm thanh cho Lỗi Lạc.





            Tin nhắn thoại
gửi tới số của Lỗi Lạc mở ra, giọng Thân Đồ Dạ tức giận truyền đến: "Lỗi Lạc,
cậu còn xem tôi là an hem sao? Sao lại gạt tôi! ! ! !"





            Ngay sau đó
lại gửi thêm mấy tin nhắn thoại, giọng nói tự động đưa tin - -





            "Lỗi Lạc,
tôi biết rõ cậu muốn làm gì, không cần tự chủ trương, nhanh lên đem Lăng Tuyết trả
lại cho tôi."





            "Tôi
là một người đàn ông, theo lý thì cần phải bảo vệ người phụ nữ của mình, cậu
làm như vậy là làm cho tôi trở thành người bất trung bất nghĩa! !"





            "Lỗi Lạc,
tôi đã nói với cậu, tôi còn có một lá bài tẩy ở trên tay, còn chưa tới lúc cuối
cùng, tôi chưa có lấy ra mà thôi, tôi vốn có thể tự vệ, lúc này cậu đưa Lăng
Tuyết qua là phá hư kế hoạch của tôi, không cần làm loạn! ! !"





            Nghe được
câu này, Lỗi Lạc có chút ít do dự, nghiêng đầu nhìn Lăng Tuyết: "Đúng a,
Thân Đồ nói hắn nắm chắc bài, hoặc là, chúng ta phải chờ một chút."





            "Hắn
có thể có cái lá bài tẩy gì?" Lăng Tuyết nhướng mày, "Nếu như có lá
bài tẩy đã sớm lấy ra rồi, còn cần chờ tới bây giờ sao? Huống chi, Bạch Tấn
Sinh đã chết, người chết không thể sống lại, tội trạng của hắn đã kết thúc, hắn
còn có thể lấy ra lá bài tẩy gì thì cũng đều không thể thoát khỏi chuyện bị
cách chức, không phải sao?"





            "Đúng."
Lỗi Lạc trịnh trọng gật đầu, không thể không nói, Lăng Tuyết nói rất có đạo lý,
cho dù Thân Đồ Dạ có lá bài tẩy lợi hại hơn nữa vô ích, trước mắt hắn vẫn như
cũ sẽ mất đi tất cả.





            "Được
rồi, đại nam nhân không cần chậm rì rì." Lăng Tuyết vỗ vỗ vai Lỗi Lạc,
"Dựa theo kế hoạch ban đầu mà đi xử lý, như vậy trong lòng mọi người đều bớt
lo thêm một chút."





            "Được
rồi." Lỗi Lạc không nói thêm nữa, tiếp tục lái xe đi về phía trước.





            Thân Đồ Dạ
gọi thêm lần nữa, hắn cũng không nghe, trực tiếp tắt máy .





            ...





            "Mịa
!"





            Thân Đồ Dạ
cắn răng, tức giận mắng, tức đến sắc mặt xanh mét.





            Hắn đã làm
an hem với Lỗi Lạc vài chục năm, không nghĩ tới bây giờ cư nhiên bị hắn chơi xỏ.





            Hắn nhìn bản
đồ một chút, cách chỗ bệnh viện của Dạ Thần còn có hơn năm mươi km, chỉ sợ tới
không kịp ngăn cản Lỗi Lạc, nhưng mà, lúc này Dạ Thần phải ở bệnh viện, không ở
trong tòa thành, nếu hắn lái xe có nhanh hơn nữa cũng không thể nào đuổi kịp Lỗi
Lạc tới chỗ Dạ Thần được, vì như thế, bây giờ chỉ có một người có thể ngăn cản
Lăng Tuyết...





            Nghĩ tới
đây, Thân Đồ Dạ gọi một cú điện thoại...





            Lỗi Lạc chạy
xe đến đường bên cạnh bệnh viện, đang chuẩn bị lái vào đi, đột nhiên ánh đèn
sáng quoắc chiếu thẳng vào, một chiếc Rolls Royce ảo ảnh vượt lên phía trước, chặn
ngay trước đầu xe của bọn họ.





            Lỗi Lạc híp
mắt nhìn về phía trước, chiếc xe kia hẳn là của Đế Phong!





            "Cô ngồi
trên xe, tôi đi xem một chút."





            Lỗi Lạc đẩy
cửa xuống xe, chuẩn bị qua xem một chút, mà lúc này, cửa xe phía trước mở ra, một
thân ảnh thon dài cao ngất xuống xe, một thân trang phục màu trắng, bị ánh sáng
chiếu vào, có một loại khí phách thần thánh không thể xâm phạm, chỉ là đôi mắt
kia lại có một loại hơi thở đặc biệt âm hàn!





            "Đế
Phong! Mày muốn làm gì?" Lỗi Lạc gầm lên.





            Đế Phong âm
lãnh trừng mắt hắn, sát khí hiện ra, nhưng mà rất nhanh, hắn liền dời mắt đi, nhìn
chằm chằm Lăng Tuyết bên trong xem, ánh mắt trở nên rất phức tạp khó tả, giống
như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.





            "Chó
ngoan không chắn đường!" Lỗi Lạc cầm súng chỉa vào Đế Phong, hắn không muốn
lãng phí thời gian, chỉ là tốc chiến tốc thắng.





            Đế Phong khẽ
giơ cao tay, một đám người mặc toàn đồ đén xuống xe vây lại đây, toàn bộ cầm súng
chỉa vào Lỗi Lạc, sắc mặt Lỗi Lạc trầm xuống, chỉ muốn phát tác, lúc này, Lăng
Tuyết từ trong xe đi xuống, tất nhiên quát khẽ: "Tất cả đều lùi lại cho tôi."


1 comment: