Kẻ Thù Bên Gối - Chương 371


Giọng nói Dạ Thần nhàn nhạt, dường như không để lại dấu vết
vậy, lại mang một loại cảm giác rùng mình như có như không.





            Trong lòng Lỗi
Lạc cả kinh, đột nhiên cảm thấy, giống như, Dạ Thần đã biết hết mọi chuyện, chỉ
là không có vạch trần mà thôi.





            "Quay
lại đây đi, tôi ở bệnh viện trong thư phòng chờ cậu." Dạ Thần để lại câu
này, liền cúp điện thoại.





            Trong lòng Lỗi
Lạc thấp thỏm lo âu, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, có rất nhiều rất nhiều
nghi vấn chợt lóe qua, hắn biết Dạ Thần đã vài chục năm, rất hiểu rõ cá tính của
hắn, một khi Dạ Thần biết rõ chuyện này, nhất định sẽ không khinh xuất tha thứ...





            Chuyện này
chỉ sợ càng biết nháo càng lớn ...





            Lỗi Lạc do
dự có nên gọi cho Thân Đồ Dạ để nhắc nhở một cái hay không, nhưng mà nhớ đến những
lời hắn mới vừa nói kia, trong lòng hắn lại có chút tức giận.





            Hiện tại trong
lòng trong mắt tên kia chỉ có Lăng Tuyết, phỏng đoán những chuyện khác đều
không để ý tới, cũng nghe không lọt tai nói cái gì đi.





            Nghĩ tới
đây, Lỗi dừng lại ý niệm muốn gọi cho Thân Đồ trong đầu, lái xe quay lại bệnh
viện gặp Dạ Thần.





            ...





            Thân Đồ Dạ
mở cửa xe, nhìn Lăng Tuyết đang cuộn mình, bộ dạng tuyệt vọng sụp đổ, không khỏi
có chút ít đau lòng, nhưng mà anh không có quấy rầy cô, mà là ngồi vào chỗ tài
xế lẳng lặng ở cùng với cô.





            Vừa rồi ở cửa
xe quan sát, nhìn thấy Lăng Tuyết đang đắm chìm tại trong bi thương hoàn toàn
không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng cũng không biết Thân Đồ Dạ
đến, còn cùng Lỗi Lạc cãi nhau một trận, làm Lỗi Lạc tức giận bỏ đi.





            Bây giờ
nghe bên cạnh có động tĩnh, cô còn tưởng rằng là Lỗi Lạc lên xe, bi thương than
nhẹ: "Tôi nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?"





            Tâm Thân Đồ
Dạ bỗng chốc liền rung động, vươn tay ra muốn ôm Lăng Tuyết, muốn an ủi cô một
chút, nhưng mà lúc này, Lăng Tuyết bỗng nhiên lại nói - -





            "Nếu
như không chủ động thừa nhận tội trạng, Thân Đồ Dạ sẽ vì tôi mà mất đi hết mọi
thứ, tôi nợ hắn cả đời này cũng không trả hết, lương tâm tôi cũng sẽ không ngừng
tự trách, nhưng maf, nếu như hiện tại tôi thừa nhận tội trạng, đám trẻ cô nhi
viện sẽ xảy ra chuyện, tôi không thể để cho bọn họ xảy ra chuyện, không được,
không được ..."





            Nghe đến những
lời này, trong lòng Thân Đồ Dạ rất không có tư vị gì, thì ra cô chỉ là không muốn
thiếu nợ mình, cũng không phải là bởi vì mình mà đau lòng.





            Hắn còn tưởng
rằng, cô liều lĩnh đi đến Anh quốc, hao hết tâm tư nhờ Lỗi Lạc mang cô đi gặp Dạ
Thần là vì đau lòng hắn, yêu hắn, không muốn để cho hắn xảy ra chuyện, cho nên,
khi hắn biết được cái tin tức này, mặc dù rất lo lắng an nguy của cô, nhưng đồng
thời cũng có vẻ vui sướng, cho rằng cô đã tha thứ cho hắn, hơn nữa còn phát hiện
hắn là thật lòng, còn muốn cùng hắn cùng một chỗ.





            Nhưng mà
bây giờ hắn mới biết rõ, chỉ là hắn tự mình đa tình mà thôi...





            Cô làm nhiều
chuyện như thế, chỉ là vì không muốn thiếu nợ hắn, muốn một lần tính cho xong,
sau đó đoạn tuyệt quan hệ mà thôi.





            "Anh
vì sao không nói lời nào?" Lăng Tuyết còn cúi đầu, không có thấy rõ ràng
người bên cạnh là Thân Đồ Dạ, phối hợp nói, "Có phải anh cũng cảm thấy khó
xử phải không? Nếu đổi lại là anh, anh sẽ làm thế nào?"





            Dừng một
chút, cô lại lầm bầm lầu bầu nói, "Anh nhất định sẽ lựa chọn cứu mấy đứa
trẻ đi? Dù sao bọn nhỏ là vô tội, bọn họ vốn không nên liên lụy vào. Mà tôi thì
thiếu Thân Đồ Dạ ..."





            "Em
không có thiếu gì anh hết." Thân Đồ Dạ cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện
, "Mọi chuyện anh làm đều là anh cam tâm tình nguyện, mặc kệ em không muốn
tiếp nhận..."





            Lăng Tuyết
sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, cả người đều ngơ ngẩn: "Anh..."





            "Lăng
Tuyết, em không nên có gánh nặng trong lòng." Thân Đồ Dạ duỗi tay nâng mặt
cô lên, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt trên mặt, nghiêm túc kia nói, "Từ lúc
mới bắt đầu, mọi người đều là nhằm về phía anh, trong khoảng thời gian này mọi
chuyện xảy ra cũng không liên can tới em, em và bạn của em chỉ là người bị hại,
hiện tại để cho anh tới xử lý là đương nhiên, em căn bản không cần áy
náy."





            Lăng Tuyết
há to miệng, cơ bản có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà bây giờ lại một câu nói
cũng đều nói không nên lời...





            Thân Đồ Dạ ôm
Lăng Tuyết vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, ở bên tai cô
nói: "Em là phụ nữ của anh, anh sẽ không để cho em chịu đến bất cứ tổn
thương gì..."





            "Nhưng
mà..." giọng nói Lăng Tuyết nghẹn ngào, run rẩy nói, "Người là do em giết."





            "Lúc đầu
chúng ta mới bên nhau, anh cũng đã nói, làm phụ nữ của anh, có quyền làm xằng
làm bậy." bên môi Thân Đồ Dạ nhếch lên nụ cười sủng ái vui vẻ, "Em
gây họa, anh giúp em giải quyết; em để lại cục diện rối rắm, anh sẽ giúp em dọn
dẹp! Cái này là lời hứa của anh với em, nói được thì sẽ làm được !"





            Nghe đến những
lời này, trong lòng Lăng Tuyết cảm động hết sức, nâng lên hai tay lên ôm anh,
nước mắt chảy xuống, làm ướt quần áo của anh...





            Cô nhớ tới
lúc trước lúc cô quyết định trở lại Cung gia, anh đã nhắc nhở cô ba về cái quyết
định trờ về này sẽ thây đổi vận mệnh của cô, mang đến rất nhiều cản trở, nhưng
cô không nghe, kiên trì phải về Cung gia.





            Hắn cũng
không có cưỡng chế ngăn cản cô như trong tưởng tượng, mà là thuận theo ý của cô,
đi theo cô.





            Còn nói với
cô, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho dù làm sai cũng không có vấn đề gì,
xảy ra chuyện có hắn chịu trách nhiệm, làm phụ nữ của hắn, cô nhất định phải được
hưởng quyền lợi muốn làm gì thì làm.





            Khi đó cô
chỉ cảm thấy hắn đang dùng lời ngon ngọt để lừa gạt cô, mặc dù nghe thì rất
thích, nhưng cũng không có ghi ở trong lòng.





            Nhưng mà
bây giờ, anh dùng sự thật chứng minh, anh thật sự nói được là làm được, anh đang
thực hiện lời hứa của mình, thoạt nhìn là xa không thể chạm như vậy, nhưng mà
anh lại dùng tính mạng của mình để thực hiện lời hứa hẹn.





            Người đàn
ông như vậy, cho dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà chỉ có một ưu điểm như vậy
cũng đã là trí mạng.





            Lăng Tuyết
lại cũng không nhớ nổi anh không tốt chỗ nào, trong lòng chậm rãi đều là cảm động,
tất cả đều là cảm động...





            "Đừng
khóc." Thân Đồ Dạ hôn một cái lên tai Lăng Tuyết, giọng nói mang theo cảm
giác dịu dàng như là đầu độc vậy "Chuyện này không có có cái gì mà rối rắm
cả, đám trẻ cô nhi viện đều là vô tội, chúng ta đương nhiên muốn cứu bọn họ,
đương nhiên, anh sẽ không chịu sự uy hiếp của Lãnh Thanh Mặc, tin tưởng anh, rất
nhanh, anh có thể cứu bọn họ ra. Nhưng mà, chuyện Bạch Tấn Sinh chết cuối cùng
vẫn nên có người đứng ra, nếu mà em đứng ra thì sẽ ngồi tù, ở trong tù sao có
thể sống tốt được chứ, anh không thể để cho người phụ nữ của anh chịu loại khổ
này. Cho nên chuyện nhỏ như thế phải để anh đi xử lý cho xong, nhiều nhất chính
là từ bỏ chức trách, đoạt lại tài sản mà thôi. Em cũng biết rõ, chức vị ngũ đế
này không có có ý nghĩa gì với anh, anh đã sớm không muốn làm, vừa vặn thừa dịp
này rút luôi luôn, về sau có thể tự do tự tại rồi. Mặt khác, tiền tài là vật
ngoài thân, không có thì có thể kiếm lại, với năng lực của anh, sẽ không để cho
em chịu khổ chịu liên lụy đâu, trừ phi là em ghét bỏ anh!"





            Nói xong, hắn
nâng mặt Lăng Tuyết lên, nghiêm trang hỏi, "Em có ghét bỏ anh hay không?"





            Nước mắt đã
rơi đầy mặt Lăng Tuyết rồi, giờ phút này lại nhịn không được cười , không ngừng
lắc đầu: "Sẽ không!"





            "Vậy
là tốt rồi." Thân Đồ Dạ hài lòng cười, "Em yên tâm, anh sẽ không
nghèo quá lâu ..."





            "Nghèo
cả đời cũng không có vấn đề gì, em có thể nuôi anh." Lăng Tuyết xoa xoa má
của anh nói, "Em có tiền!"





            "Như vậy
sao được?" Thân Đồ Dạ phản ứng rất lớn, "Anh là đàn ông, làm sao có
thể để cho phụ nữ nuôi được? Em cũng không thể xem thường anh, nếu anh bị lấy lại
tất cả gia sản, cũng không thể nào "





            Lời anh còn
chưa nói hết, Lăng Tuyết liền hôn lên môi anh, anh sửng sốt, cả người ngây ra
như phỗng, ngẩn người tại đó, bộ dạng không biết làm sao.





            Anh hoàn
toàn không nghĩ tới Lăng Tuyết sẽ chủ động hôn hắn, trong ấn tượng, đây đại
khái là lần đầu tiên...





            Nhưng mà, hắn
còn chưa có phản ứng, Lăng Tuyết liền đẩy ra, cắn môi dưới, hờn dỗi nói:
"Như cái đầu gỗ vậy, không hoạt động chút nào."





            "A? ?
?" Thân Đồ Dạ lập tức khô đỏ mặt, cuống quít giải thích, "Không phải
không phải, mới vừa rồi là anh nhất thời chưa có hồi phục tinh thần, cái này
không phải là anh có chút ít thụ sủng nhược kinh sao? khó có được em chủ động
hôn anh. Em biết mà, kỹ thuật hôn của anh thật sự là rất tốt, không tin thử lại
lần nữa..."





            Nói xong,
Thân Đồ Dạ liền đến gần hôn Lăng Tuyết...





            Lăng Tuyết
lập tức dùng tay ngăn trở anh, quát lạnh nói: "Nghĩ cái gì đó? Vừa rồi nụ
hôn kia là ban thưởng cho anh, bây giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm tư thân mật?"





            "Được
rồi." Thân Đồ Dạ đương nhiên biết rõ bây giờ là thời điểm nào, chỉ là mới
vừa rồi bị Lăng Tuyết nhóm lửa, bây giờ bị cô bóp tắt như vậy, hắn có chút ít
nghẹn khuất, nhưng mà bây giờ Lăng Tuyết thật vất vả mới tha thứ cho hắn một
chút, hắn sao còn dám lỗ mãng, vẫn không thể tiếp tục vồ vập cô, phải tiếp tục
nhịn a.





            Còn có, ở
đây cách bệnh viện chỗ Dạ Thần gần như vậy, vừa rồi Lãnh Thanh Mặc lại làm động
tĩnh lớn như vậy, vạn nhất bị người của Dạ Thần phát hiện, Lăng Tuyết muốn đi cũng
không đi không được nữa.





            Thân Đồ Dạ
lập tức nổ máy xe, chuẩn bị lái xe rời đi: "Trước hết anh dẫn em đi đã."





            "Uh"
Lăng Tuyết cũng ngồi lại ghế, mặc dù trong lòng có thẹn thùng, nhưng mà vẫn là
lấy tính mạng của bọn nhỏ là chính, lúc này không thể không rút lui trước.





            Đây là ngõ
cụt, con đường hẹp, không thể quay đầu, chỉ có thể lùi xe lại, sau đó mới chạy
đi được, Thân Đồ Dạ thao tác nhanh chóng, nhưng mà xe còn một nửa hẻm nữa mới
ra đầu hẻm, đầu hẻm lập tức đã có mấy chiếc xe lái tới, chặn bọn họ lại cực kỳ
chặt chẽ.


1 comment: