Kẻ Thù Bên Gối - Chương 370


Những tên tùy tùng kia đều nhìn Lãnh Thanh Mặc, Lãnh Thanh Mặc
ra dấu tay, các tùy tùng lúc này mới lui ra.





            "Đế
Phong, lập tức mang người của mày cút ngay." Lỗi Lạc chỉa vào Lãnh Thanh Mặc
quát khẽ, "Nếu không đừng trách tôi không khách khí."





            Nếu muốn
bàn về thế lực bối cảnh, ở Anh quốc, Lãnh Thanh Mặc khẳng định là so ra kém với
Lỗi Lạc, mặc dù hiện tại người ở bên cạnh hắn nhiều hơn, nhưng Anh quốc dù sao
cũng là hang ổ của Lỗi Lạc, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ có một số
lực lượng và vũ khí lớn chạy qua đây.





            Còn nữa, ở
đây là bệnh viện tư nhân của Dạ Thần, người của Lãnh Thanh Mặc căn bản là không
dám làm loạn.





            Chỉ là,
Lãnh Thanh Mặc chẳng hề sợ hãi mấy lời kia của Lỗi Lạc, hắn lạnh lùng trừng Lỗi
Lạc một cái, dùng thủ ngữ nhìn Lăng Tuyết nói: "Anh muốn nói chuyện với em."





            "Giữa
chúng ta, giống như không có gì hay để nói." Lăng Tuyết không muốn nhiều lời
với Lãnh Thanh Mặc, "Phiền toái anh tránh ra."





            "Em muốn
đi gặp Dạ Thần ?" Lãnh Thanh Mặc dùng thủ ngữ chất vấn, "Em có biết em
đang làm gì hay không?"





            "Tôi
biết rõ." Lăng Tuyết đón ánh mắt hắn, cười lạnh nói, "Tôi đang làm chuyện
chính mình phải làm."





            Đôi lông
mày của Lãnh Thanh Mặc nhăn lại, hắn đã sớm đoán được Lăng Tuyết sẽ nói những lời
như thế này, cô cố chấp như vậy, căn bản là sẽ không nghe hắn.





            Nhưng mà, hắn
sẽ không để cho cô đi mạo hiểm .





            "Mời
anh tránh ra." Lăng Tuyết gầm lên.





            Lãnh Thanh
Mặc vẫn như cũ không hề bị lay động, Lăng Tuyết giận dữ trừng mắt liếc hắn một
cái, kéo Lỗi Lạc đi: "Đi, chúng ta đi từ một con đường khác đi vòng
qua."





            Nhưng mà, cô
vừa mới xoay người, Lãnh Thanh Mặc liền giữ tay cô lại, cô quay đầu lại trừng mắt
hắn, "Buông ra!"





            Lãnh Thanh
Mặc bắt lấy cô đè lên trên xe, bóp má của cô, dùng thủ ngữ nói: "Em đã
quên chuyện đám trẻ của cô nhi viện rồi sao? Tính mạng của bọn họ đều giữ ở
trên tay em."





            "Anh..."
trong lòng Lăng Tuyết giật mình, cô tất nhiên không có quên chuyện quan trọng
như vậy, nhưng mà với năng lực của cô đã vô pháp cứu những đứa trẻ kia, cô sợ
mình sẽ hại bọn chúng và nó đã trở thành kết cục sau đó, bọn nhỏ sẽ càng thêm
nguy hiểm, cho nên mới lặng lẽ đi đến Anh quốc, muốn thừa dịp Lãnh Thanh Mặc
không chú ý đến đem mọi chuyện xử lý cho xong, đến lúc đó, Dạ Thần và Thân Đồ Dạ
hai bên tạo áp lực, Lãnh Thanh Mặc cũng không dám làm gì những đứa trẻ kia.





            Nhưng mà
không nghĩ tới, hiện tại cô còn chưa kịp đi gặp Dạ Thần , Lãnh Thanh Mặc đã tìm
đến, còn dùng tính mạng của bọn nhỏ để uy hiếp cô! ! !





            "Buông
tay cô ấy ra!" Lỗi Lạc tiến lên đẩy Lãnh Thanh Mặc, thủ hạ Lãnh Thanh Mặc
lập tức vây qua đến ngăn trở hắn.





            Lãnh Thanh
Mặc nâng cằm Lăng Tuyết lên, để cô nhìn vào mắt hắn, hắn dùng khẩu ngữ từng chữ
từng câu cảnh cáo: "Tiểu Tuyết, em nghe rõ cho tôi, nếu như em dám ở trước
mặt Dạ Thần nói hươu nói vượn, một trăm lẻ tám đứa trẻ của cô nhi viện kia, cộng
thêm một người tình nguyện viên kia, tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi!"





            "Lãnh
Thanh Mặc, anh dám? ? ?" Lăng Tuyết kích động rống giận, " nếu anh dám
động đến bọn họ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh! ! !"





            "Anh thà
rằng em hận anh, cũng không thể để em xảy ra chuyện." Lãnh Thanh Mặc cố định,
"Em xúc động sẽ làm cho những đứa trẻ kia trả giá thật lớn, anh nói được thì
làm được, không tin em có thể thử xem!"





            Nói xong,
Lãnh Thanh Mặc liền lấy di động mở ra một cái video cho Lăng Tuyết xem, trong
clip ánh sáng mờ tối, một đám đứa trẻ bị giam trong một phòng nhỏ hẹp, khóc đến
tê tâm liệt phế, khóa chặt cửa sắt bên trong không có khe hở chui vào, bọn nhỏ bị
hù dọa kinh hãi tiếng thét chói tai, bên trong đã loạn thành một đoàn, có người
giống như bệnh tâm thần khóc kêu: "Thả chúng tôi ra ngoài, thả chúng tôi ra
ngoài! ! !"





            Nhìn đến
đây, toàn thân Lăng Tuyết máu đều bốc cháy lên, phất tay cho Lãnh Thanh Mặc một
bạt tai, kích động rống giận: "Anh là tên cầm thú! ! !"





            Lãnh Thanh
Mặc quay đầu, sắc mặt trắng nõn rất nhanh đã đỏ ngầu một mảnh, chậm rãi hiện
lên một bàn tay, nhưng hắn cũng không có tức giận, ngược lại rất bình tĩnh nhìn
cô, bên môi nhếch lên một đường cong: "Đúng, anh là cầm thú, cho nên, chuyện
gì anh cũng làm ra được, em tốt nhất không nên vọng động làm việc, vì một Thân
Đồ Dạ, hy sinh hơn một trăm đứa bé, đáng giá không?"





            Lăng Tuyết
kinh ngạc nhìn hắn, một câu nói cũng nói không nên lời, video vẫn chưa chạy hết,
bên trong còn vang lên tiếng bọn nhỏ khóc trời trách đất, tiếng gọi ầm ĩ, từng
tiếng gọi như con dao cứa vào lòng cô...





            Lãnh Thanh
Mặc biết rõ lời mình nói có tác dụng, cũng không nói thêm lời gì nữa, nhẹ nhàng
buông cô ra, chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô, giống
như muốn hỏi cô đã dao động rồi phải không, sẽ lùi bước chứ.





            Cho đến khi
Lăng Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, hắn biết rõ, mục đích của
mình cuối cùng đạt tới, khóe môi câu dẫn ra một đường cong âm lãnh, xoay người
rời đi.





            ...





            Lăng Tuyết
không biết mình làm như thế nào lên xe, Lỗi Lạc không có trực tiếp đi vào bệnh
viện, mà là đem xe ngừng ở cuối phố yên lặng trong ngõ hẻm, cho cô một chút thời
gian một lần nữa suy tính.





            Giờ khắc
này, Lăng Tuyết thật sự là tâm loạn như ma, hai tay ôm đầu gối, cuộn rút ngồi ở
trên ghế ngồi, đem chính mình đóng kín trong đêm đen,





            Lỗi Lạc ở
ngoài xe hút thuốc, chau mày, chờ Lăng Tuyết nghĩ thông suốt.





            Từng giây từng
phút trôi qua, sau mười mấy phút, Lăng Tuyết vẫn luôn bảo trì tư thế ngồi ở chỗ
kia, không có bất cứ động tĩnh gì.





            Đôi lông
mày của Lỗi Lạc nhăn lại, nếu còn như vậy nữa, Thân Đồ Dạ sẽ tìm thấy, hắn tuyệt
đối sẽ không cho Lăng Tuyết đi chịu chết .





            Kỳ thật Lỗi
Lạc rất hiểu cảm nhận của Lăng Tuyết, một bên là người mình thương nhất, một
bên là bọn nhỏ mình nhìn chúng lớn lên, hơn một trăm sinh mạng, cô sao có thể
thấy chết mà không cứu? Huống chi, những đứa trẻ này cũng là bởi vì cô mới bị
như vậy.





            Lãnh Thanh
Mặc biến thái như vậy, thật sự có khả năng làm chuyện gì cũng được, nếu như
Lăng Tuyết thật sự đi nhận tội, chỉ sợ hắn  sẽ thật sự rat ay với những đứa trẻ kia, đến
lúc đó, Lăng Tuyết sẽ hối hận cả đời ...





            Cho nên Lãnh
Thanh Mặc đem tất cả những đứa trẻ kia đều nhốt ở một chỗ, còn cho người ta ở
bên ngoài phóng hỏa, là muốn thay cha mẹ mình báo thù, năm đó, hắn nhìn tận mắt
nhìn thấy gia đình mình bị nhốt ở trong xe bị thiêu sống, cái cảnh tượng tàn khốc
kia đã ám ảnh hắn trong suốt thời niên thiếu, chuyện cho tới bây giờ, vẫn như
cũ vô pháp xóa bỏ, cho nên, hắn muốn dùng loại phương thức này đến trả thù Thân
Đồ Dạ.





            Nhưng mà, nếu
như Lăng Tuyết thật sự làm theo ý hắn, hắn sẽ bỏ qua cho những đứa trẻ kia sao?





            Lỗi Lạc cảm
thấy chưa chắc! ! !





            Nhưng mà, bất
kể nói thế nào, những đứa trẻ kia đều là vô tội, bọn họ đều phải tận lực cố gắng
lớn nhất để cứu bọn nhỏ ra, cho dù chỉ có một phần ngàn hy vọng cũng không thể buông
tay được.





            Nghĩ tới
đây, Lỗi Lạc thở dài một hơi, mở cửa xe bên chỗ tài xế ra, nhẹ giọng nói với
Lăng Tuyết: "Được rồi, cô không cần rối rắm, tôi tạm thời trước..."





            Lỗi Lạc lời
còn chưa nói dứt liền bị một tiếng thắng xe vang lên cắt đứt, hắn quay đầu nhìn
lại, đó là một chiếc Hummer màu xanh ngọc, của Dạ Thần, nhưng mà đêm nay bị
Thân Đồ Dạ lái ra ngoài.





            "Hắn làm
sao có thể đến nhanh như vậy."





            Lỗi Lạc có
chút ít ngoài ý muốn, cho dù Thân Đồ Dạ đã biết hắn sẽ mang Lăng Tuyết đến gặp Dạ
Thần, từ sân bay lái xe chạy như bay tới cũng tốn một ít thời gian, huống chi,
bọn họ còn ở cách bệnh viện một chút khoảng cách, đây là nơi sao hẻo lánh, làm
sao có thể đơn giản tìm đến như thế?





            Trừ phi, hắn
đã sớm biết bọn họ ở gần đây trước...





            Lỗi Lạc đột
nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, Lãnh Thanh Mặc làm sao biết hắn mang Lăng Tuyết
đi bệnh viện tìm Dạ Thần? Hơn nữa thời gian lại vừa vặn như vậy, vào lúc này
tìm được bọn họ, ngăn ở trước mặt bọn họ, không sai chút nào! ! !





            Lẽ nào...





            Một cái ý
niệm ở trong đầu lóe qua, Lỗi Lạc lập tức nhìn về phía chiếc xe kia đang đi đến.





            Thân Đồ Dạ
ngừng xe xong, vô cùng lo lắng từ trên xe bước xuống, gọi to tên "Lăng Tuyết",
chỉ tập trung tinh thần muốn đi tìm Lăng Tuyết, lại bị Lỗi Lạc ngăn cản lại.





            "Cậu
nói rõ cho tôi, có phải cậu gọi điện thoại gọi Đế Phong lại đây hay không?"
Lỗi Lạc gọn gàng dứt khoát hỏi.





            "Đúng."
Thân Đồ Dạ không chút do dự trả lời.





            "Cậu..."
Lỗi Lạc tức đến sắc mặt đều xanh , "Cậu điên sao? Vì không cho Lăng Tuyết
đi nhận tội, thế nhưng cậu lại đi mật báo cho kẻ địch? ? ?"





            "Cậu
biết rõ ràng ý tứ ban đầu của tôi là phải bảo vệ cô ấy, vì cái gì còn muốn dẫn cô
ấy đi gặp Dạ Thần ?" Thân Đồ Dạ không trả lời mà hỏi ngược lại, "Lại
còn gạt tôi, gạt tôi dẫn cô ấy chạy lại đây, nếu như tôi không gọi cho Lãnh
Thanh Mặc lại đây ngăn cản, hiện tại cô ấy liền hết ! ! ! Lỗi Lạc, cậu tại sao
phải làm như vậy? Cậu vẫn là huynh đệ của tôi sao?"





            "Cũng
bởi vì coi cậu là huynh đệ, không muốn trơ mắt nhìn cậu xảy ra chuyện, cho nên
mới hao hết tâm tư giúp cậu, thế nhưng cậu một chút cũng không cảm kích." Lỗi
Lạc trong cơn giận dữ quát, "Ý tứ ban đầu của cậu là muốn bảo vệ Lăng Tuyết,
nhưng mà cậu có hỏi qua cô ấy chưa? Cậu cho rằng cậu chịu tiếng xấu thay cho
người khác, cô ấy sẽ rất vui vẻ sao? Còn có, cậu gọi Lãnh Thanh Mặc đến, hiện tại
Lãnh Thanh Mặc dùng tính mạng của những đứa trẻ cô nhi viện kia uy hiếp Lăng
Tuyết, con chó điên kia bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với những đứa trẻ
kia, hiện tại cậu hài lòng ? ?"





            "Sẽ
không." Thân Đồ Dạ chém đinh chặt sắt nói, "Cho nên hắn làm ra nhiều
chuyện như thế, tất cả đều là vì trả thù tôi, với những người khác không liên quan,
chỉ cần tôi nhận tội, hắn sẽ không làm tổn thương những đứa trẻ kia, cũng sẽ
không làm tổn thương Lăng Tuyết."





            "Cậu
quá ngây thơ ..."





            "Cậu căn
bản là không biết." Thân Đồ Dạ cắt đứt lời Lỗi Lạc nói, nhấn mạnh nói,
"Đây là chuyện của tôi, kính nhờ cậu không cần lo lắng hảo đâu? ? Cậu làm
như thế này chỉ làm cho thêm nhiều quấy nhiễu mà thôi."





            "Thân
Đồ Dạ, bây giờ cậu đang nói tôi xen vào việc của người khác? ? ?" Lỗi Lạc
tức giận đến xanh mặt, "Tôi con mẹ nó vì cậu làm nhiều như vậy, đến cuối
cùng tất cả đều biến thành quấy nhiễu? ? ?"





            "Được
rồi, tôi không muốn nhiều chuyện với cậu nữa." Thân Đồ Dạ không muốn nói
thêm nữa, vượt qua Lỗi Lạc đi đến xe bên cạnh đi tìm Lăng Tuyết, Lỗi Lạc nhìn hắn
lại tức giận, trong cơn giận dữ quát, "Nếu đã tôi quản không được, cậu muốn
làm thế nào thì làm thế đó đi."





            Nói xong, hắn
liền mở cửa xe của Thân Đồ Dạ rời đi ...





            Thân Đồ Dạ
quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong lòng có chút ít áy náy, nhưng mà vì không
cho Lỗi Lạc tham dự vào, không liên lụy đến hắn, trước mắt cũng chỉ có thể làm như
thế .





            Lỗi Lạc
nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Thân Đồ Dạ không có đuổi theo, thậm chí kêu một
tiếng cũng không có, trong lòng hắn rất tức giận, cảm thấy người này thật sự
không có có lương tâm, về sau chuyện của hắn, mình cũng mặc kệ.





            Lỗi Lạc
đang ở nổi nóng, đồng hồ đeo tay lại đột nhiên chấn động, hắn còn tưởng là Thân
Đồ Dạ gọi tới xin lỗi, trong lòng đang mừng thầm, vội vàng đi nghe, nhưng mà lần
này là số của Dạ Thần, hắn sững sờ một cái, sốc lại tâm tình, sau đó nghe điện
thoại: "Dạ vương!"

            "Đều đến đã cửa bệnh viện, làm
sao còn không vào?"




1 comment: