Khi La Hiểu Ngọc đi tới, Hạ Hoàng Tuyền đang ngồi cách xe
không xa; vừa nhìn thuyết minh trên thân bếp, vừa loay hoay với bếp, vừa bơm
hơi tăng
áp, vừa chốt mở
van, tăng nhiệt. . . Cô cảm thấy đầu sắp nổ, nhưng vẫn cẩn thận thử. Mà Thương
Bích Lạc thì chuyển vị trí, tựa người vào cửa xe phía
sau, hứng thú nhìn
động tác của cô qua cánh cửa xe mở rộng còn lại.
Mũi tên màu đen lắc
lư trên gói mì ăn liền mà Hạ Hoàng Tuyền đặt bên cạnh —— không hề nghi ngờ, đến
giờ ăn của tên kia rồi trời mới biết cô muốn
cầm bếp đập chết
tên khốn chỉ biết ăn không ngồi rồi kia đến mức nào!
Nghe thấy tiếng bước
chân, cô ngẩng đầu lên, lí do muốn đập chết Thương boss lại thay đổi —— đập chết
tên khốn mặt trắng nhỏ chỉ biết ăn không
ngồi rồi và thông
đồng phụ nữ!
Giống như có hơi sợ
hãi cô, khi cô ngẩng đầu, La Hiểu Ngọc bỗng dừng lại, co rúm người nhìn về phía
Thương Bích Lạc rồi mới gật đầu gọi: “Hạ tiểu
thư, Thương tiên
sinh.”
Hạ tiểu thư,
Thương tiên sinh? Tại sao lại cảm thấy lời này hơi không hài hòa chứ?
Hạ Hoàng Tuyền vứt
ý nghĩ quỷ dị sang một bên, vẻ mặt lạnh lùng gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
”Là, là thế này.”
La Hiểu Ngọc giơ lên bát trong tay, “Khi mọi người ra khỏi nhà, đều mang hoa quả
đồ ăn dự trữ ra, vừa rồi nấu một ít, tôi mang lại cho
hai người nếm thử,
hi vọng hai người có thể tha thứ cho chồng tôi, trước đây anh ấy không phải là
người như vậy, thật sự. . .” Vừa nói, cô ta vừa dùng
tay còn lại che mặt,
cúi đầu khóc ra tiếng.
“. . . . . .” Đừng
khóc chứ! Cô còn chưa làm gì đâu?!
Không biết làm thế
nào trước nước mắt, Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía bát canh trong tay đối phương,
đó là một bát canh đặc, ở trong là rau xanh nấm
sò cùng trứng gà
và bánh phở, không có thịt, nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng có thể hiểu được, mặc cho
ai chém zombie một ngày cũng sẽ không muốn ăn
thịt, cô thấy đối
phương khóc càng to hơn, vội vàng vươn tay nhận lấy canh nóng trong tay cô ta:
“Cám ơn, sau khi rửa bát tôi sẽ trả lại.”
”Vậy, hai người ăn
từ từ, tôi đi về.”๖ۣdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
ۜ
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn chăm chú vào bóng lưng La Hiểu Ngọc, hơi nhíu mày lại, cảm thấy có chỗ
không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được lí do vì
sao. Ảo giác ư?
Quên đi, việc cần động não nên ném cho người khác thì hơn!
Vì thế cô dứt
khoát quay đầu nhìn về phía Thương Bích Lạc, không hề khách khí hỏi: “Anh cảm
thấy cô ta thật sự tới để xin lỗi sao?”
”Cô cảm thấy không
phải?” Thương Bích Lạc không đáp mà hỏi lại.
”Hiện tại là tôi
đang hỏi anh!”
Thương Bích Lạc
buông lỏng tay, cười tủm tỉm đáp: “Tôi có cùng suy nghĩ với cô.”
“. . . Cho nên, mục
tiêu của cô ta đúng là anh? Các người thông đồng từ khi nào?!”
“. . . . . .”
Hạ Hoàng Tuyền
không chú ý tới sắc mặt của Thương Bích Lạc, nhìn về hướng La Hiểu Ngọc rời đi,
bóng lưng kia vô cùng gầy yếu, biến mất khi bước
vào cánh cửa lớn của
trạm xăng, dự cảm xấu nào đó lại liên tục bao phủ trong lòng cô.
Nếu không phải đến
xin lỗi, chẳng lẽ là đến hạ độc?
Nghĩ như vậy, Hạ
Hoàng Tuyền cúi đầu xuống, ngửi ngửi bát canh trong tay, làm vậy khiến cô cảm
thấy hơi buồn cười, cũng không phải là phim truyền
hình, thuốc độc
sao có thể lấy tới dễ dàng như vậy, nếu đổ xăng vào chén còn có thể. . . Đợi
chút!
Mắt cô bỗng mở to,
ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, lại cúi đầu, ngửi bát canh, lúc này, phản ứng của
cô càng mãnh liệt hơn, một tay che mũi và miệng,
một tay đẩy bát
canh kia đi, mùi vị ghê tởm này đến từ đâu?!
”Sao vậy?”
”Không biết cô ta
để cái gì vào trong canh, thật là khó ngửi!” Hạ Hoàng Tuyền ghét bỏ đẩy bát
canh về phía Thương Bích Lạc, “Muốn uống một ngụm
sao? Kiệt tác tình
yêu của vợ người!”
”Không.” Giọng nói
cự tuyệt của Thương Bích Lạc thật dịu dàng thật rung động lòng người, “So với
cô ta làm, tôi càng muốn nếm thử kiệt tác của cô.”
“. . . . . .” Mặt
Hạ Hoàng Tuyền tối sầm, không hề do dự xách lên Thương Bích Lạc, quăng đến bên
cạnh bếp, cầm chai nước khoáng và mì ăn liền ném
vào mặt hắn, “Tự
cung tự. . . Không, tự cấp tự túc đi tên khốn!”
Dứt lời, cô không
quay đầu lại mà tìm chỗ xử lý thứ trong tay.
Thương Bích Lạc
nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, đôi mắt trầm xuống, chỉ là hạ độc bọn họ
thôi sao? Nếu thật sự là vậy, hắn thật sự thấy quá thất
vọng. Không, hẳn
là không chỉ thế, oán hận trong đôi mắt kia, không chỉ một việc nhỏ là có thể
lau đi.
Như vậy, tiếp theo
sẽ có gì xảy ra? Hắn cố chặn lại dòng suy nghĩ của mình, nếu biết trước nội
dung vở kịch, vậy sự thú vị và vui sướng khi làm người
đứng xem sẽ giảm
bớt rất nhiều. Đổi lại một cách nói khác, tuy rằng “Cảm giác khống chế” khiến
người say mê, nhưng “Cảm giác không biết” lại khiến
người trầm mê.
Cho nên khi Hạ
Hoàng Tuyền đổ bỏ canh và rửa bát xong, cảnh tượng chứng kiến chính là ——
Thương Bích Lạc vui vẻ nấu mì ăn liền.
Bếp xăng dầu ở
trong tay cô không chịu nghe lời, ở trong tay hắn còn dịu ngoan hơn cừu non,
tên khốn! Chẳng lẽ bây giờ bếp còn biết phân biệt nam nữ
sao?! Nhưng mà. .
. Động tác nấu mì của người này lại thật thuần thục.
”Muốn ăn một chút
sao?” Thương Bích Lạc mở nắp nồi lên, đặt đũa trúc đã dùng nước sôi rửa sạch tới
bát inox bên cạnh, ngẩng đầu hỏi.
”Không cần.” Hạ
Hoàng Tuyền không hề do dự từ chối, vì tránh tên này hỏi nguyên nhân, cô nói
sang chuyện khác, “Trông như công tử bột, không ngờ
lại biết nấu mì.”
Thương boss giơ
lên túi đóng gói, quơ quơ. “Phía sau hướng dẫn rất rõ ràng, giống như bếp xăng
dầu.”
“. . . . . .” Cho
nên người ngay cả bếp cũng không biết bật như cô là đồ ngốc sao?! Cô đã chịu đủ
cách nói chuyện quanh co lòng vòng này rồi, “Khi nói
chuyện anh dám trực
tiếp hơn sao?!”
”Không dám.”
”Vì sao?”
”Sẽ bị đánh.”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền cắn răng, rốt cuộc không nhịn được mắng hắn, “Biết sẽ bị đánh mà
còn không câm miệng sao?!”
Thương Bích Lạc
nghiêng đầu, khó được ăn ngay nói thật đáp: “Việc này còn đau khổ hơn bị đánh.”
“. . . . . .” Tên
này, rốt cuộc là thành thật hay là ác liệt?
Hạ Hoàng Tuyền chớp
chớp mắt, quyết định không quan tâm kẻ khiến cho người ta đau dạ dày này nữa,
nhàm chán ngồi ở một bên, nhắm mắt ôm
trường đao, nhớ lại
tin tức về “Mắt hoàng tuyền”, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng không thể
nghi ngờ, nó có liên hệ chặt chẽ với thế giới này.
Thương Bích Lạc ngồi
bên cạnh cô cũng yên tĩnh tiếp tục động tác của mình.
Không nói chuyện,
không đối chọi gay gắt, hai người làm theo ý mình, vào lúc này lại hòa hợp đến
kỳ lạ.
Không khí như vậy
cũng không duy trì quá lâu, khi Thương Bích Lạc ăn một miếng cuối cùng, Hạ
Hoàng Tuyền mở mắt, lấy khăn giấy lau cả mặt hắn,
xách Thương boss
quăng lên xe, cất đồ đạc trên đất đi.
Hết thảy được dọn
dẹp nhanh chóng, trên xe cũng có người canh giữ, vậy thì ——
Cô nhìn về phía
cái bát đã được rửa.
Nhưng vào lúc này,
trong phòng nghỉ đột nhiên truyền tới một tiếng khêu thảm thiết.
”A!!!”
Không phải chưa từng
nghe thấy người khác kêu thảm thiết, nhưng một tiếng này, so với những tiếng mà
Hạ Hoàng Tuyền nghe qua, khiến cho người ta
càng sởn tóc gáy.
. . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Có người bị cắn
sao?
Nhưng mà Vương Thụy
và Lưu Lỗi đều ở bên ngoài.
Bên trong có người
bị cắn vượt qua tám tiếng?
Không, không có khả
năng.
Sau khi trải qua sự
việc của Lưu Lỗi, thân thể những người khác đều bị kiểm tra qua.
Vậy, rốt cuộc có
chuyện gì xảy ra?