Không kịp nói hay làm gì, người vốn đang nghỉ ngơi trong trạm
xăng đột nhiên chạy ra liên tiếp, vừa chạy vừa phát ra tiếng kêu kinh hãi.
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền vừa nhìn thấy bọn họ, bỗng cảm thấy rùng mình, chiếc bát vốn không
nắm chặt rơi khỏi tay, “choang”, bể thành mấy khối
trên mặt đất.
”Nơi đó có chuyện
gì?” Thương Bích Lạc đưa ra một câu nghi vấn vô cùng hợp với tình hình.
Tiếc là Hạ Hoàng
Tuyền không rời mắt về phía hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ không biết được, trong
“Mắt hoàng tuyền” độc đáo của Hạ Hoàng Tuyền, lúc
này ảnh ngược ra cảnh
tượng hoàn toàn bất đồng so với những gì hắn thấy tử khí! Tử khí nồng đậm, xám
đen, càng ngày càng sâu thẳm phát ra từ mỗi
một người, nam
tính, nữ tính, người già, trẻ nhỏ, không ai có thể thoát khỏi khí thể tối đen nồng
đậm kia.
Rõ ràng lúc trước
còn không có, tại sao đột nhiên sẽ biến thành như vậy?
Cô vội vã quay đầu,
nhìn về hình ảnh của mình trong kính thủy tinh, không có, lại nhìn Thương Bích
Lạc, vẫn không có, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Đợi chút. . .
Hạ Hoàng Tuyền bỗng
nhớ tới bát canh lúc trước mà La Hiểu Ngọc bưng tới, đây là nguyên nhân sao?
Trong bát canh thật sự có thuốc độc? Cô vỗ đầu,
nghĩ làm cái gì,
lúc này còn có việc gì thuyết phục hơn là tự mình đi xem?
”Tôi đi qua nhìn
xem, anh quản tốt mạng nhỏ của mình!” Bỏ lại một câu như vậy, Hạ Hoàng Tuyền
nhanh chóng chạy về phía trạm xăng.
”Được, không cần lo lắng cho tôi.”
“. . . . . .” Cảm
thấy ghê tởm, cô xoay người rống giận, “Đừng có tự mình đa tình, đồ khốn!”
Thương Bích Lạc
buông tay, nghiêng người dựa vào ghế lái, nhìn chăm chú vào nơi phát ra tiếng
huyên náo, nơi đó đang diễn xuất một màn kịch phấn
khích, không thể
xem trực tiếp, đúng là có phần tiếc nuối.
Nhưng hắn không biết,
Hạ Hoàng Tuyền quan sát được hết thảy, lại thà rằng mình chưa hề thấy được.
”A!!!”
”Cứu. . . Cứu cứu
tôi. . .”
”Oa. . .”
Tiếng thét chói
tai, tiếng khóc lóc, tiếng cầu cứu, thật rối loạn.
Hạ Hoàng Tuyền dễ
dàng đẩy ra đám người lộn xộn, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân, sau đó, cô bụm chặt
miệng.
Một người mẹ trẻ
tuổi ngã xuống đất, vạt áo trước ngực mở rộng, nhìn ra được, vừa rồi cô cho đứa
bé trong lòng ăn, hoặc là nói, hiện tại cô vẫn cho
đứa bé ăn, chẳng
qua. . . Thứ đứa nhỏ cần, từ sữa tươi biến thành máu thịt.
Đứa bé vốn thuần
khiết, lúc này đang há to mồm cắn ngực của mẹ, Hạ Hoàng Tuyền từng nghe qua, ngực
là vị trí đẹp đẽ và ngon miệng nhất trên người
phái nữ, bởi vì ở
dưới có mỡ dày, nhất là phái nữ trong thời kỳ có sữa, ăn có mùi ngọt và mang
theo hương thơm nhàn nhạt. Lúc đó cô vừa nghe xong,
liền đánh bạn học
biến thái “Phổ cập kiến thức” nào đó một trận, lại không ngờ rằng, có một ngày,
cô tận mắt chứng kiến một màn như vậy.
”Cứu. . . Cứu mạng.
. .” Ngực bị cắn máu thịt lẫn lộn, cô gái giơ tay lên, giọng nói suy yếu cầu cứu.
Có lẽ vì một màn
này khiến người ta quá sợ hãi, cho nên những người còn lại nhất thời mất đi khả
năng ứng đối trong chốc lát, tới lúc này, mới có người
phản ứng lại.
”Mau cứu người!”
”Đánh nó vào một
góc, đừng để nó chạm vào người người khác!”
”Người già, phụ nữ
và trẻ em đi hết ra ngoài!”
Sau một hồi luống
cuống tay chân, zombie trẻ con bị đánh vào góc phòng nghỉ, ngửa mặt nằm, khiến
người ta sởn tóc gáy chính là cho tới giờ phút này,
miệng nó vẫn không
ngừng nhấm nuốt máu thịt từ trên người mẹ, tiếng “tóp tép” không ngừng vang
lên, mọi người ở đây chỉ cảm thấy da dầu run lên.
”Con. . . Con của
tôi. . .” Người mẹ khó khăn lắm mới cứu được, không biết chiếm được sức lực từ
đâu, đột nhiên xoay người lại, giãy giụa bò vào
trong góc, “Con của
tôi. . .” Máu tươi không ngừng trào ra từ vết thương, dường như cô không biết
đau, mười ngón bám chặt đất, bò từng chút một.
Vì sao sẽ thành
như vậy. . .
Hạ Hoàng Tuyền đột
nhiên nhớ tới những gì Thương Bích Lạc viết trên giấy —d∞đ∞l∞q∞đ— bị cắn là
cách truyền bệnh độc thường gặp nhất, nhưng
chưa hẳn là loại
duy nhất, miệng vết thương tiếp xúc với máu zombie, hoặc ăn máu thịt zombie
cũng có thể bị cảm nhiễm.
Trong bát canh
này. . . Có cái gì?!
Cô nhìn xung quanh
phòng nhưng không thấy La Hiểu Ngọc, lúc này mới nhớ tới, lúc trước bọn họ để
phụ nữ rời đi, cô ta hẳn đã rời đi vào thời điểm
kia.
Chỉ bò đã tốn thật
nhiều sức, người mẹ chỉ có thể ghé xuống đất thở quay đầu lại, khẩn cầu nhìn về
phía cô gái mặc đồ đen đứng tại chỗ, chảy nước mắt
nói: “Van xin cô,
cứu con tôi.”
“. . . Thật xin lỗi.”
Trừ việc này ra, Hạ Hoàng Tuyền không biết nên làm gì.
”Con của tôi, cũng
không bị cắn. . . Vì sao sẽ biến thành zombie? Vì sao?”
“. . . . . .”
Hạ Hoàng Tuyền
không trả lời.
Không sai, La Hiểu
Ngọc bỏ thêm máu zombie vào trong canh, có lẽ đây là vợ chồng bọn họ thương lượng
tốt. Thương Bích Lạc suy luận không sai, ăn
máu thịt zombie sẽ
cảm nhiễm, nhưng mà, có một chỗ sai, phải là, sau khi cảm nhiễm bệnh độc, bởi
vì thể chất khác biệt mà thời gian chuyển hoán dài
ngắn khác nhau, sức
chống cự của trẻ con là yếu nhất, cho nên...mới phát sinh tình huống hiện tại.
Nhưng vào lúc này,
bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát to.
”A Ngọc, cô đang
làm cái gì?!”
”Sao cô lại thả
Vương Thụy ra?”
Hành động của La Hiểu Ngọc ở bên ngoài đã chứng
minh cho phỏng đoán của Hạ Hoàng Tuyền.
Những người đàn
ông vốn đang ở trong nhà, nghe thấy tiếng kêu đều chạy ra ngoài, trong căn
phòng to lớn, trong nháy mắt chỉ còn lại người mẹ đang
giãy giụa, đứa bé
biến thành zombie, cùng với...Nhâm Cường và Hạ Hoàng Tuyền.
”Tiểu Hạ, cô đi ra
ngoài trước.” Nhâm Cường vốn luôn im lặng bỗng mở miệng.
”Nhưng mà. . .”
”Đi ra ngoài đi.”
Nhâm Cường cười cười với cô, Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng, khi hắn mỉm cười, tay nắm
thật chặt, giống như đã hạ quyết tâm.
“. . . Tôi hiểu được.”
Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, xoay người đi ra ngoài phòng, để lại không gian cho bọn
họ.
Sau khi cô rời đi, cô gái kia lại yếu ớt hô:
“Anh cường. . . Giúp em. . .”
”Được, hiện tại
anh sẽ giúp em. . . Giúp hai người. . .” Nhâm Cường nặng nề gật đầu, nắm chặt
tay, chậm rãi đi tới bên người cô gái đang hấp hối, nhìn
xuống đôi mắt tràn
đầy hi vọng của cô, thấp giọng nói, “Giải thoát!”
Dứt lời, búa trong
tay hắn giơ cao.
Có người bi
thương, đương nhiên cũng có người đắc ý, ví dụ như Vương Thụy, ví dụ như La Hiểu
Ngọc lúc này.
Đối mặt với sự chất
vấn của những người còn lại, La Hiểu Ngọc chỉ cười lạnh, không nói gì.
Nhưng Vương Thụy
được khôi phục tự do lại quay đầu khen vợ mình: “A Ngọc, làm tốt lắm.”
”Vương Thụy, anh
có ý gì?” Cho dù là người trì độn đến đâu, lúc này hẳn có thể cảm thấy không
đúng.
Vương Thụy cười nhạo:
“Không có ý gì, chỉ biến tất cả thành người giống như tôi mà thôi.” Hắn vừa
nói, vừa cúi người, bàn tay không trúng đạn vén
quần lên, bên cạnh
miệng vết thương đã đông máu có vết bị đè ép, “Còn nhớ rõ canh lúc trước các
người uống sao? Mùi vị thế nào? Tôi và A Ngọc đã
chú tâm làm cho
các người, ha ha ha ha. . .”
Cùng với tiếng cười
giống như kẻ điên của hắn, xung quanh bỗng yên tĩnh.
”Không chỉ có các
người, còn có bọn họ!” Tay Vương Thụy chỉ về phía Thương Bích Lạc, trên mặt có
sự vui sướng vặn vẹo, “Người què, bát canh kia
có ngon không? Ha
ha ha. . .”
”Ai biết được?”
Thương Bích Lạc giống như không cảm thấy ác ý tràn ngập trong giọng nói kia, vô
cùng thoải mái đặt một tay bên cửa sổ xe, mỉm cười
nói, “Tuy rằng rất
muốn nếm thử mùi vị một chút, nhưng thật đáng tiếc, Hoàng Tuyền hoàn toàn không
cho phép tôi ăn thứ mà người phụ nữ khác làm
ra.”
“. . . . . .” Bi
phẫn và thê lương trong lòng Hạ Hoàng Tuyền bỗng trở thành hư không, chỉ còn lại
dục vọng muốn đánh người mãnh liệt.
Hoàng Tuyền là cái
gì, tên khốn!
Đừng gọi thân thiết
một cách tùy tiện như vậy!