Tóm lại, tình huống quỷ dị lúc này nếu được khái quát bằng một
câu nói, không thể nghi ngờ là —— mọi người trên thế giới này đều biết, chỉ
riêng cô
không rõ.
Hạ Hoàng Tuyền chẳng
hề biết mình bị thiệt thòi, ôm đao cúi đầu nghỉ ngơi, dù không ngẩng đầu, cô vẫn
luôn quan sát người đàn ông đối diện, ngoại trừ
vẻ mặt hơi khẩn
trương thì không có gì khác thường, nhưng cho dù như thế nào, cẩn thận vẫn là tốt
hơn.♥♥
”Đến đến đến, ăn
trưa thôi.”
Người đàn ông đeo
kính khoảng 20 tuổi ngồi đối diện với người phụ nữ trung niên Lưu Lệ Hồng bỗng
kêu to, hắn vừa nói vừa lấy ra một thùng mì ăn liền
từ trong góc, sau
đó cầm lên mấy phích nước, giọng điệu có phần tự mãn khoe khoang: “Vẫn là tôi
anh minh, nhớ mang những thứ này đi, nếu không
chúng ta sao có thể
ăn mì nóng?”
”Đúng đúng đúng,
Trương Khải anh minh nhất.” Cô gái tóc ngắn trẻ tuổi nở nụ cười, lần lượt phân
phát mì ăn liền, “Nhưng cậu còn nhớ rõ nước ấm này
là ai đun không?”
Bởi vì cô là người xinh đẹp nhất trong số nữ tính ở trên xe, cho nên Hạ Hoàng
Tuyền nhớ được tên của cô, là Vu Nhụy.
”Nếu không, công
lao này chúng ta mỗi người một nửa?”
”Quyết định như vậy
rồi!”
Hai người trẻ tuổi
nói đùa, những người khác trên xe không khỏi mỉm cười, tại tận thế trống rỗng
này, dường như chỉ có tiếng cười gần trong gang tấc
mới là chân thật,
cũng là vô cùng đáng quý.
Cho đến lúc này Hạ
Hoàng Tuyền mới nhớ tới, cô đã không ăn một thứ gì suốt nửa tháng, dường như
thân thể bị cải tạo không có nhu cầu sinh lý giống
như trước, không
đói khát, vậy cũng không cần ăn cơm, còn Thương boss thì sao? Hắn cần ăn cái gì
không? Nếu cần, cô phải cõng hắn đồng thời cõng
cả thức ăn nước uống
sao? Đợi đã, với tình huống của hắn, phải đi toilet như thế nào? Chẳng lẽ cũng
cần cô hỗ trợ? Có phải đại tiểu tiện không khống
chế hay không? Cứu
mạng! Chẳng lẽ ngoại trừ thức ăn nước uống, cô còn phải cõng một đống tã người
lớn?!
Thật là phiền phức,
cô có thể ướp băng hắn rồi mang đi sao?
Đang rối rắm, một
người bỗng đi đến trước mặt cô, Hạ Hoàng Tuyền ngẩng đầu, đối diện với một nụ
cười thân cận, Vu Nhụy đưa một hộp mì ăn liền tới:
“Cho cô.”
“. . . Không cần
khách khí, tôi cũng không đói.” Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, tính cách của cô thuộc
loại rất phổ biến, ở trước mặt người quen thì không
biết xấu hổ, trước
mặt người lạ nhìn như lãnh diễm cao quý nhưng thực chất lại luống cuống chân
tay, không thể nghi ngờ, đồ ăn ở tận thế rất quý giá,
huống chi cô vốn
không cần, vì thế cô liền xua tay, đao trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống toa
xe, cô vội vã xoay người nhặt lên.
”Phốc!” Vu Nhụy
che miệng cười, nụ cười của cô rất có sức sống, “Cho cô thì cô cầm đi, không cần
ngượng ngùng, bây giờ không đói thì về sau lại ăn.”
Cô vừa nói, vừa
nhét hộp mì ăn liền vào trong lòng Hạ Hoàng Tuyền, tiện thể nhét cho Thương
Bích Lạc một hộp, lại cho bọn họ hai cái xúc xích.
Hạ Hoàng Tuyền ôm
hộp mì ăn liền, mấp máy môi, nhìn lướt qua phần đồ ăn dự trữ không nhiều lắm
trong xe, sau đó nhìn về phía người cầm đầu Nhâm
Cường: “Trên đường
này có siêu thị không?”
Nhâm Cường sửng sốt,
lập tức hiểu được ý của cô, liên tục gật đầu nói: “Có, đương nhiên là có.” Vừa
nói hắn vừa vịn cánh cửa mở, nhìn ra ngoài xem,
“Đi khoảng 20 phút
sẽ tới một siêu thị lớn.”
Hạ Hoàng Tuyền gật
đầu: “Đến lúc đó có thể dừng lại không?” Dựa theo cách nói của bọn họ, tận thế
mới bắt đầu từ năm ngày trước, đồ trong siêu thị
dù bị lấy đi nhưng
hẳn vẫn còn đồ ăn sót lại, bọn họ có thể chia đồ ăn cho cô dù đồ ăn khan hiếm,
tuy cô không cậy mạnh, nhưng cũng vui lòng giúp đỡ
bọn họ trong khả
năng của mình, huống chi cô cũng cần tìm một ít đồ sinh hoạt thiết yếu, hơn nữa
nếu Thương Bích Lạc cần ăn cái gì, cô còn phải đi tìm
đồ ăn thức uống.
”Có thể, đương
nhiên có thể!”
”Vậy thì tốt quá.”
Tiểu tử bốn mắt Trương Khải lại gần, nháy mắt nói, “Anh Nhâm, đến lúc đó em có
thể lấy ít thuốc lá không? Em chỉ còn hai ba điếu
thôi.”
Nhâm Cường cười mắng,
vỗ đầu hắn: “Cơm ăn không đủ no còn muốn hút thuốc!”
Sau đó, trong toa
xe tràn ngập mùi hương của mì ăn liền, cho dù Hạ Hoàng Tuyền không đói bụng
cũng cảm thấy thèm ăn, không thể không nói, mì ăn
liền thỉnh thoảng
ăn một lần thì khá ngon miệng, đáng tiếc, trước khi biết rõ tình huống thân thể
của mình, cho dù thế nào cô cũng không dám nếm thử,
nếu như ăn ở phía
trên mà rò rỉ ở phía trên. . . Vậy thì xấu hổ biết bao nhiêu a! Không chỉ có
cô, Thương boss cũng không dùng bữa, rốt cuộc là không
cần ăn cơm hay không quen ăn mì ăn liền, vậy
thì không thể biết được rồi.
Mà trong thời gian
này, Hạ Hoàng Tuyền còn thấy được một màn vô cùng chán ngán, Lưu Lỗi ngồi đối
diện ăn từng miếng xúc xích, động tác lỗ mãng
phát ra âm thanh
làm da đầu run lên, nước miếng của hắn không ngừng chảy xuống khi nhấm nuốt,
“tách tách” chảy vào hộp mì trong tay.
Người bình thường
ăn cơm sẽ như vậy sao? Hay là đã bắt đầu chuyển biến?
Không đợi cô nghĩ
ra nguyên nhân, Lưu Lỗi nuốt xuống thức ăn trong miệng, không thèm nhìn hộp mì
ăn liền trong tay, hai mát khát vọng nhìn chăm chú
vào Hạ Hoàng Tuyền,
ánh mắt vô cùng tham lam, thiếu chút nữa khiến cô rút đao ra.
Nhưng vào lúc này,
Thương Bích Lạc luôn luôn ngồi yên tĩnh bỗng vươn tay về phía đối phương, trong
tay là xúc xích mà Vu Nhụy đưa: “Anh muốn thứ
này sao?”
Ánh mắt cực nóng rời
về phía tay Thương Bích Lạc, lúc này Hạ Hoàng Tuyền mới chú ý tới, trong lòng
cô cũng là một chiếc xúc xích, mắt thấy tay đối
phương ngày càng gần
Thương boss, cô không hề do dự ném xúc xích vào trong lòng đối phương: “Của tôi
cho anh!”
Lưu Lỗi rụt tay về,
cầm lên đồ ăn, bỏ vào trong miệng cắn mạnh một cái, vỏ plastic màu đỏ bên ngoài
bị xé rách, hắn bỏ hộp mì, hai tay cầm xúc xích,
nhét vào trong miệng,
tiếng ăn lại vang lên. Bởi vì những người khác còn đang ăn mỳ, cho nên một màn
này cũng không làm bọn họ chú ý.
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn chăm chú vào khí đen nồng đậm trên người đối phương, không đành lòng quay
đầu, chỉ thấy Thương Bích Lạc đang dùng bút viết
ở trên một quyển sổ
màu đen, một lát sau mỉm cười, đưa sổ tới trước mặt cô.
—— Suy đoán dựa
trên tin tức bọn họ lộ ra:
——1, Hắn bị cắn
vào buổi sáng khi rời khỏi công ty, 6 giờ sau, bắt đầu vô cùng thèm ăn thịt.
——2, Bệnh độc không truyền bá qua nước hoặc
không khí, chỉ có thể thông qua tiếp xúc trực tiếp với chất lỏng.
——3, Bị cắn là
phương thức truyền bệnh độc thường gặp nhất, nhưng chưa hẳn là duy nhất, miệng
vết thương tiếp xúc với máu zombie, hoặc ăn máu
thịt của zombie
cũng có thể bị cảm nhiễm.
——4, Người bị cảm
nhiễm sẽ không biến thành zombie ngay lập tức, trong đó có quá trình chuyển biến,
thời gian cụ thể không biết, mỗi người có giống
nhau hay không
không biết.
Đây là bày ra giá
trị của bản thân để mưu cầu cơ hội sinh tồn từ cô sao?
Hạ Hoàng Tuyền bỗng
có ảo giác mình biến thành giám khảo còn boss biến thành thí sinh dự thi, cô thật
muốn hô to một tiếng “OUT!” với hắn, đáng tiếc
là hiện thực tàn
khốc không cho cô cơ hội, cho dù có nguyện ý hay không cũng phải mang theo tên
kia, hơn nữa đã có sổ, vừa rồi sao không lấy ra? Vẽ
đến vẽ đi trong
lòng bàn tay phiền toái chết được! Nhưng cũng đúng lúc, dù sao cô có việc muốn
hỏi, vì thế Hạ Hoàng Tuyền nhận lấy sổ và bút, không
chút khách khí viết
vào.
—— Anh có nhu cầu
sinh lý cơ bản không?
Nụ cười trên mặt
Thương Bích Lạc cứng lại, do dự một lát mới bắt đầu viết, vẻ mặt có phần đắn
đo.
Hạ Hoàng Tuyền
nhíu mày, không phải hỏi hắn có muốn ăn muốn uống muốn đi toilet hay không thôi
sao? Có cần rối rắm như vậy không?
Một lát sau, sổ được
chuyển lại, trên đó viết rõ ràng:
—— Có phải nhanh
quá rồi hay không?
—— Có lẽ chúng ta
có thể tìm hiểu thêm về nhau.
“. . . . . .” Đây
là cái gì a? Hạ Hoàng Tuyền nhìn mà không hiểu ra sao, ăn cơm uống nước đi
toilet liên quan gì đến việc có nhanh hay không nhan? Đợi
chút. . . Không phải
hắn hiểu sai chứ?!
Holy shit!
Hắn cho rằng cô
đang hẹn hắn lên giường sao?!
Cho dù mắt có mù
cô cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy được chứ a a a a a?!
Mọi người trên xe
chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, khi nhìn lại, chỉ thấy cô gái thần bí kia
đang vo quyển sổ bìa cứng trong tay, sau đó ném mạnh ra
bên ngoài, hạ xuống
người con zombie bị hấp dẫn đến vì tiếng động cơ xe.
Sau đó, con zombie
đáng thương bị mất đầu.