Mắt thấy khuôn mặt tươi cười mà Thương boss miễn cưỡng duy
trì sắp vỡ tan, trong lòng Hạ Hoàng Tuyền nở hoa, mặt không biểu cảm hừ một tiếng,
buông hắn ra, một
tay nhấc ba lô thản nhiên đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa lại, cô thật sự không
có thói quen nhìn lão nhị của người khác.
Để tránh có nguy
hiểm gì, Hạ Hoàng Tuyền không đi xa, sau khi ném ba lô lên bồn rửa tay, cô
khoanh tay đứng tại chỗ, im lặng chờ đợi thời gian trôi
qua.
Trong gương ảnh
ngược ra hình dáng của cô, so với lúc trước, màu của tử khí trên người cô cũng
không đậm hơn.
【
Zombie đã tiến hóa sơ cấp. 】
”!!!”
Hạ Hoàng Tuyền bị
tin tức bất ngờ làm kinh sợ, zombie lại tiến hóa vào đúng lúc này? Không, nghĩ
kỹ thì cũng không phải không có khả năng, trong một
số tiểu thuyết và
điện ảnh, zombie cũng giống như nhân loại, đều có thể tiến hóa không ngừng.
Siêu thị này bỗng trở nên nguy hiểm trong mắt Hạ Hoàng
Tuyền. Không được!
Phải rời đi ngay lập tức!
Nghĩ như vậy, cô
xách ba lô, nhanh chóng vọt tới phòng kín, một cước đá văng cánh cửa đóng chặt.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Một tay Hạ Hoàng
Tuyền che mặt: “Thật có lỗi, tôi quên rằng anh đang đi vệ sinh. . .” Nói một nửa,
cô bỗng nhớ tới ngữ điệu này không phù hợp với
hình tượng lãnh diễm
cao quý của mình, hơn nữa vì sao cô phải xin lỗi tên khốn Thương Bích Lạc này
chứ, vì thế cô lập tức thay đổi thái độ, “Chậm chết
được! Là đàn ông
thì phải đi tiểu trong vòng 30 giây!”
Khóe miệng Thương
Bích Lạc run run, định nói cái gì đó.
”A!!!”
Nhưng vào lúc này,
hai người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm trong siêu thị.
Không kịp nghĩ
thêm gì nữa, một tay Hạ Hoàng Tuyền nhấc lên Thương Bích Lạc, nhanh chóng kéo
quần của hắn lên, nói một câu “Tự kéo khóa” rồi
cõng hắn trên
lưng, nhân tiện nhét ba lô vào trong tay hắn, sau đó chạy như bay.
Vừa chạy về nơi
phát ra âm thanh, Hạ Hoàng Tuyền vừa hỏi: “Là ai?” Cô rất có lòng tin với trí
nhớ của Thương boss.
”Là tiếng của
Vương Thụy.” Thương Bích Lạc khẳng định.
”Vương Thụy?” Hạ
Hoàng Tuyền hoàn toàn không có ấn tượng gì về cái tên này.
”Người đàn ông ngồi
chếch đối diện cô, tuổi khoảng 30, tóc ngắn, râu quai nón, mặc áo khoác vàng,
quần jeans xanh và giày du lịch trắng.”
Cùng với giới thiệu
ngắn gọn nhưng tường tận của Thương Bích Lạc, một bóng dáng nào đó hiện lên
trong đầu Hạ Hoàng Tuyền, trong ấn tượng của cô,
trên xe đúng là có
một người như vậy, vẻ ngoài của hắn trông có vẻ rất đáng tin, có thể làm hắn
phát ra tiếng kêu này, chỉ sợ. . . Trong lòng Hạ Hoàng
Tuyền dâng lên dự
cảm xấu, cô khẳng định, điều này có liên quan đến việc zombie tiến hóa.
Không chỉ có cô,
zombie dọc theo đường đi cũng hướng về phía phát ra âm thanh, Hạ Hoàng Tuyền
nhíu mày, hô một tiếng “Nắm chặt!”, sau đó cô lại
nhảy lên giá hàng,
bằng một cách thức mà người bình thường không thể làm được, cô nhảy ngang dọc
giữa không trung, trong lúc bôn chạy, cô cảm thấy
có phần bất an, lại
không biết cảm giác này đến từ đâu, cho đến khi người đàn ông sau lưng khẳng định:
“Tốc độ của chúng nó nhanh hơn trước.”
Đúng vậy!
Hạ Hoàng Tuyền bừng
tỉnh hiểu ra, đúng là như vậy, tốc độ của nhóm zombie này nhanh gấp đôi lúc trước.
Nhưng mà, cái gọi
là tiến hóa sơ cấp chỉ là như vậy sao?
Nơi xảy ra chuyện
là khu hàng đồ ăn vặt, Vương Thụy nằm bên cạnh giá hàng, đùi phải chảy máu đầm
đìa, nhìn dấu vết hẳn là bị cắn, mà những người
khác thì vung vũ
khí đối kháng với zombie đang nhào tới, xem ra những người này luôn hành động
cùng nhau, một khi đã như vậy. . . Sao Vương Thụy lại
bị zombie cắn?
Hơn nữa, màu tử
khí trên người những người khác lại đậm hơn trước, nhất là Vương Thụy, quả thực
không khác gì màu của zombie.
Cái gọi là tử khí,
thì ra cũng sẽ thay đổi sao?
Hay là, do cái gọi
là zombie tiến hóa gây ra?
Không kịp nghĩ nhiều,
Hạ Hoàng Tuyền rút đao khỏi vỏ, trực tiếp nhảy xuống giá hàng, mọi người chỉ thấy
một ánh sáng sắc bén lóe trên không trung,
một con zombie bị
chém thành hai nửa từ trên xuống, một giây sau, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng lùi
lại, vung tay về sau chém đứt cổ một con zombie
khác, cho tới lúc
này, con zombie phía trước mới ngã xuống, chảy ra một vũng máu tanh hôi.
Cô vừa giết
zombie vừa hô: “Đi mau, tôi cản đằng sau!”
”Mọi người giúp một
tay!”
Mọi người luống cuống
nâng Vương Thụy dậy, vội vã chạy ra khỏi siêu thị, Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng
chém giết đám zombie ở gần nhất, theo sát
phía sau, khi đi
ngang qua quầy thu ngân, cô dừng lại một lát, lấy ra bật lửa và pin, vừa lấy vừa
ném ra sau, Thương Bích Lạc phối hợp ăn ý nhét chúng
vào trong ba lô, tất
cả chỉ tốn 10 giây, Hạ Hoàng Tuyền chạy đến trước cửa thủy tinh, lại kinh ngạc
phát hiện. . . Một cây gậy gỗ mắc kẹt phía trên, phá
vỡ tường.
Việc này không có
khả năng là ngoài ý muốn, không hề nghi ngờ, có người muốn mạng của cô.
“. . . Vì sao. .
.”
Trong siêu thị bỗng
vang lên vài tiếng súng, Hạ Hoàng Tuyền quay đầu, nhìn thấy mấy con zombie bị bắn
vào đầu chậm rãi ngã xuống, những zombie
khác lại nhào lên
bổ khuyết chỗ trống.
”Hiện tại không phải
là lúc để ngẩn người.”
“. . . Việc này
không cần anh phải nói!”
【 Nguy
cơ xuất hiện, mắt hoàng tuyền hoàn thành tiến hóa sơ cấp. 】
”!!!” Lại là tiến hóa sơ cấp?!
Từ khi bắt đầu tiến
vào siêu thị, tâm tình của Hạ Hoàng Tuyền giống như lái xe trên núi, cho tới
bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại, khi hệ thống vang lên,
chuỗi dài tin tức
lại xâm nhập vào đầu cô, thời gian tưởng như rất dài, thực ra quá trình thực hiện
lại chỉ là vài giây ngắn ngủi, mà cuối cùng cô cũng hiểu
ra tiến hóa là gì.
Đôi mắt màu hổ
phách dưới bịt mắt màu đen lóe lên, đồng tử màu đỏ hơi co lại, Hạ Hoàng Tuyền
không chỉ không chạy trốn, ngược lại cô còn vung lên
trường đao vọt về
phía zombie, nếu có người cũng thấy được tử khí giống như cô, sẽ kinh ngạc phát
hiện, mỗi khi một con zombie chết dưới đao của cô,
tử khí nồng đậm quấn
trên thân nó sẽ bị bả đao hấp thu.
Không sai, đây là
một trong hai kỹ năng sau khi tiến hóa —— hấp thu tử khí.
Cho đến khi một
con zombie cuối cùng mất đi sức lực hành động dưới đao của cô, Hạ Hoàng Tuyền
ném Thương Bích Lạc sau lưng xuống đất, cô thở
hổn hển ngồi phịch
xuống, dựa vào giá hàng bị đổ mà thở từng ngụm, trận này không tể nghi ngờ là
trận đánh kịch liệt nhất trong nửa tháng cô ở đây, dù
sao từ trước tới
nay cô luôn tuân theo nguyên tắc đánh không lại thì bỏ chạy, không giống lúc
này, cô gần như không còn sức lực.
Không thể không
nói, màn phản bội vừa rồi đã đả kích cô thật mạnh.
Cho đến lúc này cô
vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nếu là vì vật tư. . . Trong siêu
thị còn có rất nhiều, từ đầu cô và bọn họ không hề có
xung đột ích lợi.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
”Cô không sao chứ?”
Đang suy nghĩ, một chai nước tinh khiết được đưa tới trước mặt cô, vẻ mặt
Thương Bích Lạc tràn đầy lo lắng, ánh mắt chân thành
nhìn cô chăm chú,
“Chuyện này xảy ra cũng không có cách nào, cô đừng quá buồn.”
Hạ Hoàng Tuyên kinh
ngạc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu, hai tay che mặt, bả vai run nhè nhẹ, giọng
nghẹn ngào: “Vì sao. . . Vì sao bọn họ lại đối xử với tôi
như vậy?”
Sau đó cô nghe thấy
tiếng thở dài của Thương Bích Lạc, một bàn tay đột nhiên khoát lên đầu cô, nhẹ
nhàng xoa vài cái, giọng nói dịu dàng chân thành
vang bên tai cô:
“Nếu rất buồn thì khóc ra đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, nếu
không muốn bị ai nhìn thấy, tôi có thể bịt mắt và che tai
lại.”
Vừa dứt lời, hắn
chỉ cảm thấy cô gái nhào tới, tựa đầu chôn sâu vào lòng hắn.
Biểu cảm dịu dàng
của Thương Bích Lạc dần biến mất, cười lạnh, rũ mắt xuống, ánh mắt lạnh lẽo xen
lẫn miệt thị nhìn xuống con mồi sa bẫy, ngược lại,
giọng nói càng
thêm dịu dàng: “Không có việc gì, đều đã qua.” Vừa nói như vậy, hắn vừa vươn
tay ôm lấy eo Hạ Hoàng Tuyền, vỗ nhẹ lưng cô.
”Thật sự?”
”Thật. . . A!!!”
Thương Bích Lạc còn chưa nói xong, bởi vì bụng hắn bị đấm mạnh.
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn chăm chú vào thanh niên đang ôm bụng với vẻ chật vật, buồn bực lúc trước bỗng
thành hư không, quả thật có thể tung hoa xoay
vòng vòng —— Đồ khốn,
có thể tùy tiện ôm chị đây sao?! Tâm linh yếu ớt thừa dịp hư mà vào ư, còn tưởng
rằng có thể bịp bợm kiểu gì đâu, chậc, loại
kịch ngôn kình rẻ
mạt này đã là gì chứ! Đúng là làm người thất vọng.
Sau đó, cô có một
quyết định quan trọng.
Đó chính là ——
Không thể mãi để Thương Bích Lạc làm cô thấy ghê tởm, cô cũng phải làm hắn thấy
ghê tởm mới được.
Vì thế cô xoa xoa
mặt, lộ ra vẻ mặt hoa trắng nhỏ tiêu chuẩn, ngồi xổm xuống “hu hu hu” xin lỗi:
“Thật có lỗi, anh không sao chứ? Tôi không cố ý, chỉ là
nhớ tới việc anh
đi toilet sờ lão nhị mà không rửa tay rồi lại chạm vào tôi, nhất thời không nhịn
được. . .”
“. . . . . .”
”Anh giận tôi sao?”
Mặt hoa trắng nhỏ khóc như hoa lê đẫm mưa.
“. . . Không, làm
sao có thể.” Hoa sen trắng cười như gió xuân ấm áp.
Hoa sen trắng chống
lại hoa trắng nhỏ, hai người đồng thời vì hành động của mình mà cảm thấy ghê tởm,
lại càng ra sức làm đối phương thấy ghê tởm.