Hạ Hoàng Tuyền đang rối rắm mà hoàn toàn không biết mình đã
thành “cặn bã”, đột nhiên nhớ tới vì sao cô dừng xe, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm
túc,
tay chỉ về phía
ngoài cửa sổ: “Anh nhìn cái kia. . . Có phải rất quen mắt hay không?”
Sở dĩ phải dừng lại
là vì thứ mà cô chỉ vào, hiện tại có lẽ đã không thể gọi là “người”, đó là một
người bị gặm cắn gần như không còn, thịt bị ăn sạch toàn
bộ, đầy đất chỉ có
xương trắng và quần áo rách nát, còn có. . . một gọng kính vỡ.
Hạ Hoàng Tuyền cảm
thấy dạ dày sôi lên, cô cho rằng mình sẽ nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn không có.
Không thể nghi ngờ, vài ngày nay tâm lý của cô
đã bị rèn luyện đến
mức chính cô cũng cảm thấy đáng sợ.
”Là Trương Khải.”
”Trương Khải?” Hạ
Hoàng Tuyền ngẩn ra, không khỏi nhớ lại thanh niên mang theo phích nước khoe
khoang công lao rồi cười lấy lòng nói muốn hút
thuốc, chỉ trong
nháy mắt, hắn đã biến thành một đống xương trắng ở ven đường, nhưng mà, “Vì cái
gì. . .” Lời còn chưa dứt, cô đột nhiên nghĩ đến, khi
bọn họ lấy đồ
trong siêu thị, xe tải đỗ ở bên ngoài, sau khi zombie có khứu giác, xe tải đầy
người quả thực giống như đồ ăn với hương thơm ngon miệng,
có lẽ trước khi bọn Nhâm Cường đi ra ngoài,
xe cũng đã vị vây quanh, rồi sau đó trong loạn đấu, có thương vong cũng thật
bình thường.
”Nhìn đủ?”
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn Thương Bích Lạc, từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn đều thật lạnh nhạt, khác
với cô. Rõ ràng hôm qua vừa đến thế giới này, lại
không khó khăn gì
mà tiếp nhận hết thảy, quả nhiên biến thái không giống người bình thường, cô hừ
nhẹ một tiếng, quay đầu: “Đi thôi.”
Xe tiếp tục chạy,
bởi vì bệnh độc bùng nổ còn ở trong thời kỳ đầu, zombie trên đường còn không
nhiều, dù vậy, số lượng vẫn đang gia tăng không
ngừng, Hạ Hoàng
Tuyền vừa cẩn thận giẫm xuống chân ga, vừa chú ý hướng mũi tên trên trời, chỉ cần
có nó ở đây, chẳng sợ không có định vị hay bản
đồ cũng không sao,
cuối cùng đều có thể tìm được đích đến tiếp theo.
. . . Không nên vừa
nghĩ đã ra chủ ý ôi thiu như vậy!
Hạ Hoàng Tuyền một
mặt máu nhìn chăm chú vào mũi tên nhỏ màu đen lại xuất hiện trên người Thương
Bích Lạc, lúc này lại phải làm gì? Thay tã giấy
giúp hắn sao? Cứu
mạng!๖ۣdiễn-đàn-lê-๖ۣquý-đôn
ۜ ۜ
Có lẽ là nhận ra sự
nghi hoặc của cô, mũi tên rẽ ngoặt, bay đến ba lô trên ghế sau, Hạ Hoàng Tuyền
quay lại, một tay cầm lấy ba lô, mở ra, sau đó giống
như hiểu được cái
gì, thử hỏi: “Ăn cái gì?”
”Bánh bích quy.”
“. . . . . .” Đúng
là đói bụng a! Cho nên nói, cô đang nuôi thú cưng bản người thật trên QQ [1]
sao?! Đói cho ăn khát mớm nước, người ngứa còn phải
mua bàn chải chà
lưng?! Như vậy thì cô tình nguyện mang theo chim cánh cụt được chứ? Ít nhất nó
đáng yêu hơn Thương Bích Lạc nhiều. Hạ Hoàng
Tuyền cảm thấy
mình rốt cuộc hiểu vì sao Thương Bích Lạc còn có nhu cầu sinh lý, tất cả đều là
do ham mê bất lương của hệ thống.
Cô không nói gì lấy
một túi bánh bích quy từ trong ba lô, lại vừa thấy hai tay đối phương đang cầm
lái, chậc nhẹ một tiếng, mở túi bánh ra, đặt nó ở chỗ
trống trước tay
lái, Thương Bích Lạc rất lễ phép nói cảm ơn, sau đó thường thường vươn một tay
cầm lấy bánh bích quy, ăn từ từ, khi ăn hắn rất yên
tĩnh, không phát
ra một tiếng động, lượng ăn cũng không nhiều, chỉ ăn một nửa gói bánh rồi ngừng
lại, dùng khăn giấy trong xe lau tay, tiếp tục nắm tay lái
vững vàng.
Hạ Hoàng Tuyền
vươn tay gói kín túi bánh rồi cất vào trong ba lô, quăng ba lô về sau. Có thể
xem mà không thể ăn, đúng là ngược đãi, cô cảm thấy
mình ngày càng
chán ghét Thương Bích Lạc, ôm tâm tình rối rắm như vậy, cô nhắm mắt nghỉ ngơi,
có lẽ là vì hôm nay vận động quá nhiều, một lát sau ý
thức của cô đã lâm
vào vừa ngủ vừa tỉnh, giống như chỉ chợp mắt một cái, lại giống như có một giấc
mơ rất dài, dù sao khi Hạ Hoàng Tuyền mở mắt ra,
bầu trời vốn sáng
ngời bên ngoài lại trở nên u ám, trời đầy mây đen, giống như sắp đổ mưa, cô
vươn tay duỗi người, vừa ngáp vừa hỏi: “Tôi ngủ bao
lâu?”
”Gần hai giờ.”
”Thật không. . .”
Gần hai giờ, vậy mà chân cô vẫn duy trì động tác nhấn ga, Hạ Hoàng Tuyền bị
chính mình làm cảm động, sau đó cô đột nhiên nhớ tới gì
đó, vội vàng nằm
úp sấp bên cạnh cửa sổ để nhìn ra ngoài, sau đó cô thở phào nhẹ nhõm, may mà bọn
họ không đi lệch hướng mũi tên, bởi vì đi theo
mũi tên chỉ thì bọn
họ gần như đã xuyên qua cả thành phố này, cho nên dù đi liên tục hai giờ mà vẫn
chưa ra khỏi thành phố, nhưng đường phố vô cùng
vắng lặng, nói vậy
thì đã rất gần ngoại thành rồi.
Cô nhìn chăm chú
vào bầu trời âm u, cau mày nói: “Xem ra sẽ có mưa to.”
“Sắp tới rồi.”
Thương Bích Lạc đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Trạm xăng dầu.”
Hạ Hoàng Tuyền sửng
sốt, sau đó nhớ ra, đúng vậy, người đi bộ cũng cần bổ sung năng lượng, huống
chi là xe, lúc này cô đột nhiên cảm thấy mang theo
người này vẫn có
chỗ tốt, ít nhất không cần khổ sở chạy bộ, lúc hắn lái xe cô cũng có thể ngủ.
Trong lúc không thể ăn không thể uống như hiện tại, đây
có thể xem là sự
an ủi duy nhất đối với cô.
“Cần bao nhiêu
xăng?”
“Đặt đầy chỗ trống
trên xe.”
“. . . . . .” Vậy
nên lúc trước lái xe, hắn mới không nhắc nhở cô mang thêm vài thứ trong siêu thị
rồi đặt vào xe sao?
Giống như biết cô
đang suy nghĩ gì, Thương Bích Lạc nhìn không chớp mắt mở miệng lần nữa: “Đồ ăn
dễ dàng lấy được hơn nhiên liệu.”
“. . . Anh không cần
nói! Chuyện này tôi biết!”
Thương Bích Lạc không
nói gì, khóe miệng hơi nhếch lên, điều này khiến Hạ Hoàng Tuyền rất bất mãn, vô
cùng bất mãn, cô vươn một tay đè đầu hắn,
cắn răng nói: “Tên
nhóc, mi đang cười chị sao?”
”Làm sao có thể?”
Thương boss nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng, thoạt nhìn muốn chân thành bao
nhiêu có bấy nhiêu chân thành.
Đương nhiên, cũng
chỉ là thoạt nhìn.
Nhưng Hạ Hoàng Tuyền
sao có thể bị lừa?! Cô híp mắt, giận quá hóa cười: “Cười thật xinh đẹp, giống
như đóa hoa đuôi chó, lại muốn chị hôn mi một
cái sao?”
“. . . . . .” Quay
đầu, lái xe.
Hạ Hoàng Tuyền đắc
ý nhếch miệng, cười thầm, hừ hừ hừ, nhìn xem ai có thể khiến ai cảm thấy ghê tởm
chết!
Thương Bích Lạc
không nói dối, trạm xăng dầu nhanh chóng hiện lên trước mắt hai người, nhưng
không khéo, nơi đó đã nghênh đón một đám khách
trước bọn họ;
trùng hợp chính là, khách này là nhóm bạn cũ.
Đúng vậy, là đám
người Nhâm Cường lúc trước. Vận may của bọn họ từ lúc chạy trốn ở sáng sớm đã
tiêu hao gần như không còn, bằng thị lực tốt, Hạ
Hoàng Tuyền có thể
thấy trên xe đã mất đi bốn năm người đàn ông, mọi người còn lại đang dựa lưng
vào xe vận tải, vung vũ khí cũ kỹ để đối kháng với
nhóm zombie đang
xông lên. Trong đàn quái vật kẻ trước vừa ngã, kẻ sau tiến lên không ngừng này,
có con mặc đồng phục công nhân trạm xăng, có
con mặc âu phục.
”Tại sao lại có
nhiều zombie như vậy?” Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, nhìn tình hình xung quanh trạm
xăng dầu, nơi này hẳn là không có quá nhiều người tới.
Bởi vì xe dừng lại,
có thể tự do sử dụng hai tay, Thương Bích Lạc chỉ vào băng rôn phía trên trạm
xăng dầu, Hạ Hoàng Tuyền nhìn lên, chỉ thấy ở trên
viết —— hoan
nghênh lãnh đạo cấp trên tới trạm xăng kiểm tra hướng dẫn.
“. . . . . .” Này
này, đây là cái gì? Trò cười nhạt nhẽo của tận thế sao?
Hạ Hoàng Tuyền định
nói gì đó, đúng lúc này, mọi người luống cuống tay chân chiến đấu với zombie
bên xe vận tải cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc xe
việt dã đột nhiên
xuất hiện, hơn nữa nhận ra người ngồi trong đó.
Nhâm Cường vui mừng
hô to: “Tiểu Hạ! Mau tới hỗ trợ!”
“. . . Ha!” Hạ
Hoàng Tuyền im lặng một lát, phát ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, sau khi làm
ra chuyện như vậy, rốt cuộc da mặt bọn họ dày tới mức
nào mà có thể nói
ra những lời này?
Tay Thương Bích Lạc
chống cằm, hứng thú nhìn vào cô gái bên cạnh, rồi sau đó thấy cô tức giận quay
đầu, quát: “Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy mỹ nữ
bao giờ sao?!”
Hắn cười cong mắt,
gật đầu nói: “Đúng vậy, trong đời tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xinh đẹp
như cô.” Ngữ khí của hắn khi nói lời này đúng là
thâm tình khẩn thiết.
“. . . Shit!” Hạ
Hoàng Tuyền nổi da gà vì thấy quá ghê tởm, đồ khốn Thương Bích Lạc, đừng ném da
mặt xuống hố xí một cách dễ dàng như vậy!
[1] QQ là phần mềm
chat của Trung Quốc, có biểu tượng là hình con chím cánh cụt.