“Tiểu Hạ!!!”
Lại là một tiếng kêu
thảm thiết, ngắt lời hai người trong xe, Hạ Hoàng Tuyền ra hiệu bằng mắt cho
Thương Bích Lạc, ánh mắt rời về phía xe tải cách đó
không xa, tay nắm
chuôi đao siết chặt.
”Oa. . .”
”Oa oa oa. . .”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền sửng sốt, tiếng khóc trẻ con? Cô nhanh chóng tập trung nghe kỹ,
trong khoang sau khép chặt của xe vận tải, đúng là truyền
đến tiếng khóc trẻ
con đứt quãng, cô bỗng nhớ ra, đúng vậy, bọn họ ra khỏi thành phố thì hẳn là đi
đón người nhà họ Liễu trước, như vậy có đứa nhỏ
cũng không kỳ quái
gì, đợi đã! Cô nhìn về phía những người đàn ông đang chiến đấu một lần nữa, bên
trong không có Vương Thụy, cũng không có Lưu
Lỗi. Họ đều đã bị
zombie cắn, người trước còn chưa tính, theo như Thương Bích Lạc ghi lại, sau
sáu giờ bị cắn mới bắt đầu thèm ăn thịt vô cùng, cho dù
hắn ở trong toa xe
cũng không gây nguy hiểm cho người khác; sau đó, nếu qua tám giờ từ khi bị cắn,
nếu lúc này hắn đang ở trong toa xe, vậy thì. . .
Sợ cái gì thì cái
đó sẽ xảy ra, quả nhiên là sự thật không thay đổi từ xưa tới nay.
Không đợi Hạ Hoàng
Tuyền nghĩ ra nguyên do, cửa khoang xe phía sau đột nhiên bị mở ra.
Tiếng khóc trẻ con
càng trở nên to hơn.
”Câm miệng, nếu
không sẽ ném mày ra ngoài!” Tiếng của Lưu Lỗi truyền đến.
”Dừng tay! Nó vẫn
là một đứa trẻ, anh đang làm cái gì. . . A!!!”
Cùng với tiếng
thét chói tai, Vu Nhụy đang đứng lý luận với Lưu Lỗi bên cửa khoang xe bỗng bị
hắn đẩy ngã xuống xe, zombie vốn đang vây quanh
những người khác nghe tiếng ngửi mùi mà đến,
cô vừa khóc hô “Không được!” vừa vịn xe muốn leo lên, nhưng càng khẩn trương
tay lại càng run, mà
Lưu Lỗi đứng ở cạnh
xe vốn có thể kéo cô lên, lúc này lại ôm đầu ngồi trên xe, đầu vai thường run
run, giống như đang đắm chìm trong một thế giới chỉ
có riêng mình.
”Oa. . .” Tiếng đứa
nhỏ khóc càng to hơn.
Hạ Hoàng Tuyền nhắm
mắt, đột nhiên vươn tay về phía Thương Bích Lạc: “
”Cái gì?”
”Tôi nói, mấy cây
xúc xích mà em gái kia đưa cho anh đâu?!”
“. . . . . .”
Thương Bích Lạc im lặng trong nháy mắt, sau đó đưa một cây xúc xích vào trong
tay Hạ Hoàng Tuyền.
”Đừng hiểu lầm!
Tôi chỉ đi trả xúc xích mà thôi!!!”
Sau khi cô nhận lấy,
cầm theo đao rồi nhảy xuống xe, chạy nhanh vài bước sau đó dừng lại, lần đầu
tiên sử dụng một kỹ năng khác ngoài “Hấp thu tử
khí” sau khi mắt
hoàng tuyền thăng cấp —— tử khí bùng nổ!
”Lui hết ra sau
cho tôi!”
Cùng với tiếng kêu
to này, Hạ Hoàng Tuyền rút đao ra khỏi vỏ, tin tức ở trong đầu bùng nổ trong
nháy mắt, mỗi một khối cơ bắp trong thân thể đều
được điều chỉnh tới
trạng thái cao nhất, nếu có người nhìn kỹ đôi mắt của cô, sẽ kinh ngạc phát hiện,
đồng tử tối đen lộ ra ngoài dường như trống rỗng,
sau đó, đao võ sĩ
trong tay cô chém qua không khí trước mặt, phát ra tiếng vang bén nhọn.
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Chém không?
Mọi người kinh hãi
vô cùng trước hành động vô lí của cô, nhưng vào lúc này, một việc quỷ dị đã xảy
ra, trên người nhóm zombie ở phía trước cô bỗng
lần lượt tuôn ra
máu tươi tanh hôi, từ từ ngã xuống giống như phim điện ảnh quay chậm, ngã xuống
đất tạo thành một khối hình quạt hoàn mỹ, lấy tử vong
làm kết thúc.
Zombie cách cô gần
nhất bị chặt đứt thành hai nửa, mà đứng cuối cùng chỉ bị vỡ vụn xương sọ, có thể
thấy được thương tổn càng gần càng cao ——
Hạ Hoàng Tuyền vừa
phân tích vừa đứng thẳng lên giống như không có việc gì, sau đó cô chỉ cảm thấy
đầu choáng váng, cánh tay cũng vô cùng đau
nhức.
Nguyên lý của
chiêu này đơn giản như cái tên của nó, chính là bùng nổ tử khí tích lũy trong
đao trong nháy mắt, có thể thả hết ra, cũng có thể chia làm vài
lần, để thí nghiệm
uy lực, Hạ Hoàng Tuyền đã dùng hết tử khí chỉ trong một kích này, kết quả là
tuy nhìn như rất mạnh, nhưng cũng ảnh hưởng vô cùng
lớn tới thân thể.
Xem ra lần sau phải
khống chế tốt trị số tử khí, cô âm thầm nghĩ.
Cũng may hiện tại
những người khác không rảnh quan tâm cô, đều thừa dịp này trừ bỏ đám zombie còn
lại, cho nên Hạ Hoàng Tuyền cũng có được cơ
hội nghỉ ngơi hồi
sức.
Khi một con zombie
cuối cùng ngã xuống, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, gần như toàn bộ đều
ngồi phịch xuống đất, há mồm thở hổn hển,
Nhâm Cường cũng là
như vậy —— nếu bọn họ thật sự làm chuyện có lỗi với cô, tại sao dám thả lỏng
như vậy trước mặt cô? Nếu không. . . Vậy thì
cánh cửa bị mắt kẹt
là do đâu?
Ôm nghi ngờ như vậy,
Hạ Hoàng Tuyền lẳng lặng chờ tại chỗ một lát, cho đến khi cảm thấy mệt mỏi đã
vơi đi phân nửa mới có động tác, cùng lúc đó,
Nhâm Cường ngồi dưới
đất cũng đứng lên, đi về phía cô: “Tiểu Hạ, lần này ít nhiều. . . Cô làm cái gì
vậy?” Hắn ngạc nhiên nhìn chăm chú vào trường
đao mà Hạ Hoàng
Tuyền đang chỉ thẳng vào mình.
”Người nên hỏi là
tôi mới đúng?” Tay vững vàng cầm đao, Hạ Hoàng Tuyền vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt
và động tác của những người còn lại, “Vào lúc
đó, tại sao cửa
siêu thị lại bị đóng?”
”A? Cô đang làm gì
vậy?” Mặt Nhâm Cường tràn đầy vẻ kinh ngạc, hắn kích động hỏi lại, “Cô nói cửa
siêu thị đóng lại sao? Chúng tôi làm? Làm sao có
thể?! Chúng tôi giết
zombie ngoài cửa rồi còn chờ hai người một hồi. . . Sau này không có cách nào mới
rời đi, sao chúng tôi có thể hại cô.”
“. . . . . .” Nói
dối? Không, không giống. di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn Nếu thật sự là nói dối, vậy chỉ có thể chứng minh Nhâm Cường
là chuyên gia nói
dối giỏi nhất, bởi
vì biểu cảm của hắn vô cùng chân thành tha thiết.
Nhưng vào lúc này,
cô bỗng liếc nhìn thấy gì đó, sắc mặt Hạ Hoàng Tuyền biến đổi, đột nhiên ném mạnh
vỏ đao bên hông, bởi vì lực lượng mạnh mẽ, nó
bỗng biến thành
hung khí đáng sợ, cắm mạnh tay một người đàn ông nào đấy vào trên sàn.
Những người khác
còn kinh sợ chưa lấy lại được tinh thần, Hạ Hoàng Tuyền đã chạy đến bên xe, nhẹ
nhàng nhảy lên như một con mèo đen, sau đó rút
lên vỏ đao, chân đạp
mạnh người đàn ông kia ra ngoài xe.
”Cô đang làm cái
gì?”
”A Lỗi!”
Những người còn lại
đều giơ vũ khí.
”Đừng xúc động!”
Nhâm Cường vội vàng hô, “Lỗi Tử có gì đó không bình thường.”
”Zom...zombie! A Lỗi
biến thành zombie!”
”Hắn bị cắn khi
nào?!”
”Không, không biết!”
”Mau lui về sau!”
Người đàn ông vốn
đang ôm đầu ngồi trên xe, người đàn ông đang giãy giụa giữa lý trí và bản năng,
không biết từ lúc nào đã bị chuyển hóa hoàn toàn
thành zombie, hai
mắt trắng dã, khóe miệng nứt ra, nước miếng giàn giụa, giống như không cảm thấy
sự đau đớn ở tay trái, chỉ không ngừng giãy giụa
muốn bò lên, lao về
phía đám người tản ra mùi đồ ăn.
Vu Nhụy được cứu rồi
vẫn đứng ở cửa xe, quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền:
“Cám, cám ơn cô.” Theo vị trí vừa rồi, nếu Hạ
Hoàng Tuyền không
ném vỏ đao, Lưu Lỗi bị bản năng khống chế nhất định sẽ cắn vào người không hề
phòng bị như cô, nghĩ đến đây, Vu Nhụy không
khỏi rùng mình,
trong nhất thời lại thêm vài phần cảm kích.
Hạ Hoàng Tuyền lắc
đầu, lấy ra hai cái xúc xích trong túi, ném vào tay cô: “Tôi chỉ tới trả nó cho
cô mà thôi.”
Thương Bích Lạc ngồi
trên xe, hứng thú nhìn chăm chú vào tình cảnh còn thú vị hơn tuồng kịch, ánh mắt
cuối cùng dừng ở cô gái đứng im trên xe, hắn
chú ý tới, những
người khác không dám nhìn thẳng vào cô quá ba giây, là bị lực lượng không giống
người thường của cô làm kinh sợ sao? Một màn vừa
rồi, đúng là làm
cho người ta kinh ngạc, nhưng càng khiến người khác kinh ngạc chính là, người
có được lực lượng này lại dùng tam quan của người
thường để trói buội
lối suy nghĩ của chính mình.
Bản năng? Giả nhân
giả nghĩa? Hay là tự mình thỏa mãn?
Dựa theo lối suy nghĩ
đơn giản của cô, có lẽ đáp án chính là cái thứ nhất.
Nhưng dù vậy, tại
tận thế hết thảy đều sụp đổ nhưng không được trùng kiến này, cô có năng lực giữ
vững điều đó đến khi nào? Là trở nên càng nhạy
bén hay bị hủy hoại,
hoặc là. . . Thật sự có thể luôn kiên trì tới cùng?
Nhưng có một điều
không thể nghi ngờ.
Thương Bích Lạc
nghĩ vậy, tay áo trái hơi run, một cây súng lục bỏ túi màu bạc bỗng nằm trong
tay hắn, mặt không biểu cảm vươn tay ra ngoài, không
hề do dự bóp cò
súng, hướng về phía Hạ Hoàng Tuyền.
Cùng lúc đó, Vu Nhụy
đang ngẩng đầu chăm chú nhìn Hạ Hoàng Tuyền bỗng sợ hãi kêu: “Cẩn thận!!!”