Kẻ Thù Bên Gối – Chương 388


Lăng Tuyết tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, mở mắt ra, xung
quanh là một không gian mờ tối, có một bức ảnh chân dung bằng chì treo trên tường,
theo thói quen cô mò mò cái gối bên cạnh, không có gì cả, cô gọi một tiếng
"Thân Đồ Dạ", không có ai trả lời, cô mở đèn lên tìm kiếm thân ảnh
Thân Đồ Dạ khắp nơi, vẫn không có tìm được...




            Trong lòng
cô cả kinh, cuống quít đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm hắn, lúc này, cửa phòng bị
đẩy ra, một dáng hình quen thuộc đi tới.




            Trong bóng
tối, Thân Đồ Phong Hoa nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, ánh mắt hết sức phức tạp, một
đôi tay khẽ giấu vẻ khẩn trương, đại biểu cho tâm tình rối rắm của cô cô.




            Đã mười tiếng
đồng hồ rồi, cô cô liên tục rối rắm một cái vấn đề, nhiều lần suy tư, cuối cùng
hạ quyết tâm, muốn đến thuyết phục Lăng Tuyết đi làm một chuyện...




            "Cô
cô!" Lăng Tuyết bỗng chốc nhận ra Thân Đồ Phong Hoa, bỏ xuống đề phòng, mừng
rỡ nói, "Là cô cô!"




            "Tiểu
Tuyết, con tỉnh rồi." Thân Đồ Phong Hoa với khuôn mặt đoan trang xinh đẹp từ
trong bóng tối dần đi ra ánh sáng, giống như thường ngày ôn hòa nhìn Lăng Tuyết,
"Cảm giác như thế nào? Có nơi nào không thoải mái hay không?"




            "Con
không sao." Lăng Tuyết lắc lắc đầu, vội vàng hỏi, "Cô cô, Thân Đồ Dạ
đâu? Anh ấy đi nơi nào?"




            "Nó..."
Thân Đồ Phong Hoa nhắc tới Thân Đồ Dạ, trong lòng không khỏi có chút ít chua
xót, trầm mặc hồi lâu, không biết nên trả lời như thế nào.




            " Anh ấy
như thế nào ? Cô cô mau nói cho con biết." Lăng Tuyết giữ chặt tay Thân Đồ
Phong Hoa, lo lắng hỏi, "Có phải anh ấy bị người ta bắt đi rồi phải không?"




            "Nó bị
Lưu Bát mang đi." Thân Đồ Phong Hoa ngưng trọng trả lời, "Nhưng mà sẽ
không có nguy hiểm gì đến tính mạng, con không cần quá lo lắng."




            "Lưu
Bát..." Lăng Tuyết lầm bầm cái tên này, nhớ lại chuyện chuyện đã xảy ra
trước đó, rất nhanh đã bình thường trở lại, "Anh ấy đã sớm biết chính mình
chạy không khỏi, cho nên... Cho nên anh ấy đã động tay chân trong trà của con, làm
con mê man, sau đó gọi người đến dẫn con đi, chính anh ấy lại..."




            "Đúng."
Thân Đồ Phong Hoa thở dài một hơi, "Nó đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà
suy nghĩ cho con, rất sợ con phải chịu tổn hại, một chút cũng sợ, đáng tiếc nó lại
không suy nghĩ cho mình."




            "Vì sao
lại làm như vậy..."




            Lăng Tuyết
nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn ngào, tâm cũng run rẩy, cô không hiểu, sao mọi
chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy, nhưng mà chính là vì tin lầm một người,
ngay cả bạn bè, người thân bên cạnh cũng bị cuốn theo, kể cả người cô yêu nhất.




            "Ai..."
Thân Đồ Phong Hoa cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, cô cô rất muốn an ủi Lăng
Tuyết một chút, lại không biết rõ nên bắt đầu nói từ đâu.




            Trong lòng Lăng
Tuyết rất khó chịu, tâm tình vô cùng sa sút, vùi mặt trên đầu gối, đắm chìm
trong bi thương.




            Thân Đồ
Phong Hoa thấy bộ dáng của cô, không khỏi có chút ít đau lòng, vỗ nhè nhẹ lên
vai cô, trấn an nói: "Con cũng không cần quá lo lắng, cô cô đã nhờ Tưởng
Khiếu Quân đi với nó, nó chắc không có chuyện."




            "Phải..."
Lăng Tuyết lầm bầm cái từ này, cô biết rõ, Thân Đồ Phong Hoa dùng từ "chắc"
vì cô cô căn bản là không xác định.




            Thân Đồ Dạ
rơi vào trong tay Tôn Dạ, sống hay chết cũng không phải là chuyện mà Tưởng Khiếu
Quân có thể quyết định a, huống chi, nếu anh ấy có thể có một cái mạng trở về,
còn có cấm luật ngũ đế đang chờ anh, Dạ Thần không sẽ tha thứ cho anh, Đế Phong
cũng sẽ không bỏ qua cho anh, tầng tầng trở ngại như vậy, một tầng lại một tầng,
trốn được một lần, tránh không khỏi một đời.




            "Thân
Đồ Dạ là huyết mạch duy nhất của Thân Đồ gia, bất kể như thế nào, cô cô cũng sẽ
không để nó xảy ra chuyện."




            Thân Đồ
Phong Hoa nói những lời này là cho Lăng Tuyết nghe, cũng là đang nói cho chính
mình nghe, cô cô đã âm thầm thề ở trong lòng, vô luận trả giá cái giá cao gì,
tuyệt không để cho Thân Đồ Dạ xảy ra chuyện.




            "Anh ấy
không có làm gì sai, cơ bản thì không nên bị trừng phạt phạt." Lăng Tuyết
lẩm bẩm tự than nhẹ, "Chuyện này phải kết thúc ."




            "Kết
thúc, nói dễ vậy sao..." Thân Đồ Phong Hoa thở dài một hơi, "Hiện tại
đã rất nghiêm trọng, chỉ sợ không dễ làm."




            Chỉ cần
hung phạm đi ra tự thú, anh ấy sẽ không có việc gì .




            Trong lòng,
Lăng Tuyết nói câu này, lại không có nói ra, trầm mặc mấy giây, cô đột nhiên nhìn
Thân Đồ Phong Hoa nói: "Cô cô, con muốn gặp mặt Dạ Thần, ngài có thể giúp con
 sắp xếp không?"




            "Cái
gì?" Thân Đồ Phong Hoa thật bất ngờ, "Con muốn gặp Dạ Thần ."




            "Đúng"
Lăng Tuyết vẫn kiên trì với quyết định lúc ban đầu, "Bạch Tấn Sinh không
phải là do Thân Đồ Dạ giết, là con giết, con muốn đi tự thú."




            Thân Đồ
Phong Hoa một chút cũng không ngoài ý muốn, cô cô sớm liền đoán được cái này, kỳ
thật với lập trường cá nhân, cô cô vẫn là rất tán thành quyết đình tự thú của Lăng
Tuyết, ai phạm sai lầm người đó đi gánh chịu, không nên để cho người khác đi
thây mình, nếu đổi lại là cô cô, cô cô cũng sẽ phải làm như vậy.




            Hiện tại
chuyện đã trở nên vô cùng phức tạp và nghiêm trọng, chỉ một phương án giải quyết
duy nhất chính là để Lăng Tuyết đứng ra, nhưng mà...




            Làm như vậy,
Thân Đồ Dạ sẽ hận cô cô cả đời đó.




            "Cô
cô, con biết rõ ngài đang suy nghĩ gì..." Lăng Tuyết cầm tay Thân Đồ Phong
Hoa, chân thành nói, "Chúng ta đều là phụ nữ, ngài phải hiểu con, nếu như
Thân Đồ Dạ xảy ra chuyện gì, cả đời này của con đều sống trong áy náy sống
không bằng chết, anh ấy làm vậy thì cả đời con sống trong ân hận khổ sở, thà rằng
hiện tại con đứng ra gánh chịu trách nhiệm! Đau dài không bằng đau ngắn, chân
tướng một ngày nào đó sẽ bị tra ra, nếu như hiện tại không muốn che che giấu giấu,
còn không bằng dũng cảm đối mặt."




            "Tiểu
Tuyết, con có thể nói như thế, cô cô rất vui mừng." Thân Đồ Phong Hoa nắm
tay Lăng Tuyết, nhìn chằm chằm cô, "Nhưng mà..."




            Cô cô muốn
nói lại thôi, dừng một chút, đổi giọng hỏi, "Con thật sự nghĩ kỷ rồi? ? con
có biết hậu quả ra sao không?"




            "Con
phạm tội, vô luận hậu quả như thế nào, con đều phải thừa nhận." Lăng Tuyết
cười nhạt một tiếng, "hậu quả lớn nhất là chết mà thôi, con không sợ chết,
con chỉ sợ sống không bằng chết."




            Nghe đến những
lời này, Thân Đồ Phong Hoa cảm động hết sức, thương cảm gật đầu: "Đứa bé
ngoan, Thân Đồ không có yêu sai người."




            "Cô
cô, giúp con sắp xếp đi." Lăng Tuyết ngửa đầu nhìn Thân Đồ Phong Hoa,
trong mắt tràn đầy kỳ vọng, "Con biết rõ tình thế bây giờ, Thân Đồ Dạ đang
lâm vào khốn cảnh tầng tầng, tất cả mọi người bắt lấy chỗ này, muốn đưa anh ấy
vào chỗ chết, nếu cô cô, anh Tưởng và Lỗi Lạc toàn lực trợ giúp anh ấy, cũng
không có cách nào chống lại toàn bộ thế giới. Hiện tại chỉ có hung thủ là con đứng
ra, mới có thể để cho anh ấy thoát ly hiểm cảnh! Kỳ thật con cũng không phải là
người vĩ đại gì, con chỉ là không muốn làm con rùa đen rụt đầu, không muốn cả đời
chết trong hối hận mà thôi, họa là do con gây ra, lý ra nên để con đến gánh chịu!"




            "Được"
Thân Đồ Phong Hoa nước mắt rơi lả chả, trọng trọng gật đầu, "Con đã cũng
đã quyết định, vậy cô cô đi sắp xếp."




            "Dạ."
Lăng Tuyết gật đầu liên tục.




            "Cô cô
biết rõ ..." Thân Đồ Phong Hoa còn lời chưa nói hết, bên ngoài vang lên tiếng
đập cửa, có người ở bẩm báo, "Bộ trưởng đại nhân, Trác tiên sinh đến
."




            "Được."
Thân Đồ Phong Hoa đáp lại một tiếng, nhìn Lăng Tuyết nói, "Cô cô đi ra
ngoài một chuyến, con nghỉ ngơi thật tốt đi, cô cô sẽ sắp xếp tốt mọi thứ, con
không cần lo lắng."




            "Dạ"
Lăng Tuyết cũng không yên tâm, dặn dò, "Phải nhanh lên một chút, Thân Đồ Dạ
bị trọng thương, con lo lắng đêm dài lắm mộng."




            "Được"
Thân Đồ Phong Hoa có chút ít áy náy, không dám nhìn vào mắt cô, xoay người rời
đi, trực tiếp đi thư phòng.




            Lỗi Lạc
đang ở thư phòng chờ cô cô, thấy cô cô đến , gọn gàng dứt khoát hỏi: "Lăng
Tuyết đang ở đây à."




            "Uh"
Thân Đồ Phong Hoa thần sắc ảm đạm gật đầu.




            "Tôi
biết rõ Phong Hoa lo lắng cho Thân Đồ, nhưng mà chuyện này..."




            "Lỗi Lạc."
Thân Đồ Phong Hoa cắt đứt lời Lỗi Lạc nói, nghiêm túc nói, "Giúp tôi sắp xếp
một cái, tôi muốn mang Lăng Tuyết đi gặp Dạ Thần ."




            "A?"
Lỗi Lạc sửng sốt, "Phong Hoa nói cái gì?"




            "Hiện
tại thế cục hiểm trở, chỉ bằng vào mấy người chúng ta căn bản là cứu không được
Thân Đồ, cho nên... Cho nên..." Thân Đồ Phong Hoa lời nói nghẹn lại, đôi mắt
cũng hồng , "Cho nên, chỉ có thể để Lăng Tuyết đi tự thú ."




            Lỗi Lạc
kinh ngạc nhìn cô cô, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, ngưng trọng hỏi:
"Là Phong Hoa khuyên cô ấy đi ?"




            "Tôi
là có cái tâm tư này, nổi lên dũng khí muốn đi khuyên con bé tự thú, nhưng mà..."
giọng nói của Thân Đồ Phong Hoa có chút ít nghẹn ngào, "tôi còn chưa có mở
miệng, con bé cũng đã chủ động nói ra, cho nên tôi lại áy náy."




            "Phong
Hoa không có mở miệng thì không có có cái gì mà áy náy ." Lỗi Lạc thở phào
nhẹ nhõm, "Tôi hiểu rõ tâm tình bây giờ của Phong Hoa, lúc đầu tôi cũng vậy."




            "Lỗi Lạc,
tôi có phải rất ích kỷ hay không?" Thân Đồ Phong Hoa đỏ mắt nhìn Lỗi Lạc,
"Vì cứu Thân Đồ, tôi, tôi đáp ứng con bé, tôi biết rõ hậu quả là cái gì, tôi
còn đáp ứng để con bé đi tự thú, Thân Đồ nhất định sẽ hận tôi mất..."




            Lỗi Lạc
không biết trả lời như thế nào, cái vấn đề này cũng là chỗ hắn rối rắm, kỳ thật
chính hắn cũng tìm không ra đáp án, chỉ là hắn đích xác không đành lòng nhìn thấy
Thân Đồ Phong Hoa thương tâm như vậy, vì vậy khuyên giải nói, "Không liên
hệ gì tới Phong Hoa, Phong Hoa chỉ là lo lắng cho đại cục mà thôi, bất kỳ một người
trưởng thành nào cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, sẽ có quyết định như vậy."




            "Đúng
vậy." Thân Đồ Phong Hoa thở dài một hơi, cuối cùng vẫn kiên định với ý đồ
của chính mình, "Cho nên, cứ làm như thế đi. Tưởng giúp tôi nói một chút với
Dạ Thần, xem hắn có thể gặp mặt chúng tôi hay không "




            "Có thể."
Lỗi Lạc nói, "Tôi tối nay tới tìm Phong Hoa chính là cần nói về chuyện này."




            "Cái
gì?" Thân Đồ Phong Hoa bỗng chốc hiểu rõ , "Lẽ nào Dạ Thần cũng muốn
gặp Lăng Tuyết?"




            "Uh."
Lỗi Lạc gật gật đầu, "Hắn muốn gặp Lăng Tuyết."




            "Được
rồi." Thân Đồ Phong Hoa nhíu mi lại "Xem đến hắn đã đoán được hung thủ
thật sự chính là Lăng Tuyết ."




            "Không
phải là đoán được, là đã chứng thật." Lỗi Lạc ngưng trọng nói, "Chỉ là
hắn đã đồng ý với Thân Đồ, sẽ không làm khó xử Lăng Tuyết, hắn còn thả Cố Huy và
Lôi Quân, để bọn họ về Hải Thành đi giúp Đường Tiêu cứu bọn trẻ cô nhi viện."




            "Thì
ra là như vậy..." Thân Đồ Phong Hoa bừng tỉnh ngộ, "Nói như thế, hắn
vẫn là rất có tình nghĩa a, hắn thật sự sẽ không làm khó Lăng Tuyết sao? Không
đúng, nếu như như vậy, hắn có phải có trao đổi điều kiện gì với Thân Đồ?"




            "Có lẽ
đi." Lỗi Lạc bất đắc dĩ thở dài, "Tóm lại Thân Đồ vì bảo vệ Lăng Tuyết,
thật sự là bằng bất cứ giá nào. Dù sao Dạ vương sẽ không làm tổn thương Lăng
Tuyết, trước đó tôi còn lo lắng Phong Hoa không đồng ý để Lăng Tuyết đi gặp hắn,
Phong Hoa đã đồng ý , Lăng Tuyết cũng có yêu cầu như vậy, vậy thì đi gặp một
chút đi, mọi người nói chuyện rõ ràng, Dạ vương sẽ hiểu rõ dụng tâm lương khổ
Thân Đồ, có lẽ càng muốn giúp hắn một chút."

1 comment: