Kẻ Thù Bên Gối – Chương 389


Thân Đồ Phong Hoa nghe đến những lời này đều sững sờ, kinh
ngạc hỏi: "Ý của Lạc là nói, cho dù Lăng Tuyết đi tự thú, cái này tội trạng
cũng muốn để Thân Đồ đến gánh chịu?"


            "Uh."
Lỗi Lạc gật đầu, "Thân Đồ vì hết sức cẩn thận bảo vệ Lăng Tuyết, đã đoạn
tuyệt tất cả đường lui."


            Thân Đồ
Phong Hoa kinh ngạc mở to hai mắt, một câu cũng nói không nên lời, cô cô cho rằng
còn có một con đường cuối cùng, không có nghĩ xa như vậy, như vậy, bây giờ là
không còn đường để đi sao?


            "Nhưng
mà bất kể nói thế nào, Lăng Tuyết đi gặp Dạ vương đối với Thân Đồ Dạ mà nói khẳng
định là chuyện tốt." Lỗi Lạc ngưng trọng nói, "Tôi nhìn ra được, Dạ
vương có tâm giúp Thân Đồ, chúng ta cùng nhau nghĩ nghĩ biện pháp đi."


            "Ha
ha, hắn thật sự đúng là một tên tình thánh! ! ! !" Thân Đồ Phong Hoa đã nổi
giận nói, "Nó muốn chết đến điên rồi! ! !"


            "Phong
Hoa không nên tức giận ." Lỗi Lạc vỗ vỗ vai cô cô, "vậy sắp xếp đi, tối
mai tôi mang hai người đi gặp Dạ vương, Phong Hoa chuẩn bị một chút."


            Thân Đồ
Phong Hoa cũng không muốn nói cái gì thêm, hiện tại tình thế đã như vậy, cô cô đã
vô pháp thay đổi, chỉ có thể hy vọng xa vời kỳ tích có thể xuất hiện. .


            Lăng Tuyết
chưa ngủ, trong đầu đều là thân ảnh Thân Đồ Dạ, nghĩ đến tình trạng hiện tại của
hắn, trong lòng vô cùng lo âu.


            Cô chỉ muốn
nhanh gặp Dạ Thần, mau chóng cứu Thân Đồ Dạ ra.


            Thân Đồ
Phong Hoa lo lắng sức khỏe của cô, gọi bác sĩ đến cho kiểm tra, uống thuốc, cô
liền ngủ.


            Thân Đồ
Phong Hoa cố gắng liên lạc với Tưởng Khiếu Quân, cũng muốn hỏi hỏi tình huống
hiện tại của Thân Đồ Dạ, nhưng mà di động của Tưởng Khiếu Quân liên tục ở trạng
thái ngoài vùng phủ sóng, căn bản là vô pháp liên lạc, trong lòng cô cô lại là
bất an...


            Trước Tưởng
Khiếu Quân lúc trở lại nói cho cô cô biết nói đã nhờ Thất thúc nói rồi, nói Thất
thúc hiện tại đã về hưu, không có tiện ra mặt tham dự quá nhiều chuyện, huống
chi chuyện bây giờ liên lụy tới quốc gia, Tôn Dạ tự mình phát lệnh ra giang hồ
truy tung, Thất thúc làm một lão chính viên đã về hưu, lại không thể giao du với
kẻ xấu.


            Nhưng mà,
niệm tình Tưởng gia và Thân Đồ gia có giao tình, Thất thúc vẫn đáp ứng vào thời
điểm mấu chốt ra mặt xoa dịu một cái, mặc kệ có thể đưa đến tác dụng hay không,
ông ấy nhất định sẽ làm hết sức.


            Mặc dù cái này
cũng là một loại trấn an, nhưng mà đối với Thân Đồ Phong Hoa mà nói vẫn không
có cái cảm giác an toàn gì.


            Cô cô đã
liên hệ tới những chỗ quen biết để hỏi xin giúp đỡ, trừ Tưởng Khiếu Quân và Lỗi
Lạc ra, cơ hồ không người nào dám chạm vào chuyện này, nhưng hai người bọn họ
đã là làm hết sức, bây giờ biện pháp có thể đủ đưa đến tác dụng cũng chỉ có một
mình Lăng Tuyết.


            Cho dù
trong lòng còn có áy náy, Thân Đồ Phong Hoa cũng chỉ có thể làm như thế, ngoài
ra, cô cô không có phương pháp khác. . .


            ...


            Ngày thứ
hai năm giờ chiều, Lỗi Lạc nhận được cuộc gọi của Đường Tiêu, Cố Huy và Lôi
Quân đã bí mật mang thuộc hạ mình đến Hải Thành, cùng giúp hắn cứu viện cho bọn
nhỏ cô nhi viện.


            Hiện tại Lỗi
Lạc chỉ hy vọng bọn họ có thể mau chóng cứu bọn nhỏ cô nhi viện ra, giống như đang
chạy đua với thời gian vậy, đợi đến lúc chuyện của Thân Đồ Dạ chính thức tuyên
bố ra, bọn nhỏ cô nhi viện cũng có thể cứu ra, như vậy Lăng Tuyết cũng sẽ không
có cái gì buồn phiền nữa.


            ...


            Lăng Tuyết
ngủ một ngày, ban đêm tỉnh lại, có tinh thần hơn rất nhiều, Thân Đồ Phong Hoa gọi
người chuẩn bị bữa tối cho cô, mặc dù không có cái khẩu vị gì, nhưng mà cô đói
nguyên ngày, bụng đói kêu vang, trong lòng còn nghĩ tới mấy chuyện khác, có lẽ,
có khả năng đây là bữa cuối được ăn bữa tối ở Anh quốc, cho nên vẫn nên ăn thật
ngon lành.


            Thân Đồ
Phong Hoa ngồi ở đối diện lẳng lặng nhìn cô, còn mình một chút khẩu vị cũng
không có, bữa tối, chỉ là gặm hai khối bánh mì mà thôi.


            Cuối cùng
cũng xong bữa tối, dùng khăn ăn lau miệng, Lăng Tuyết ngẩng đầu lên hỏi Thân Đồ
Phong Hoa: "Cô cô, chúng ta lúc nào thì đi gặp Dạ Thần ?"


            "Buổi
tối..." Thân Đồ Phong Hoa nhẹ giọng trả lời, " chín giờ xuất phát."


            Kỳ thật Dạ
Thần hẹn mười một giờ đêm gặp mặt, nhưng mà vì không muốn đến trễ, Thân Đồ
Phong Hoa quyết định đi sớm một chút.


            Lăng Tuyết nhìn
đồng hồ treo tường, đã 7 giờ tối, còn có hai tiếng nữa mới có thể xuất phát đi
gặp Dạ Thần, cô đột nhiên đặc biệt mong đợi, muốn gặp Dạ Thần sớm một chút, sớm
một chút giải quyết cho xong, sống hay chết, sớm một chút có cái kết quả đi,
kéo dài như vậy là một loại dày vò.


            "Ăn
xong chưa?" Thân Đồ Phong Hoa ôn hòa nhìn Lăng Tuyết, "Cô cô dẫn con
ra ngoài đi dạo dạo."


            "Không
được, con muốn đi tắm, thây quần áo..."


            Lăng Tuyết
cảm giác mình đã thật lâu không có ăn mặc đẹp rồi, hiện tại bộ dạng lôi thôi lếch
thếch, nhìn thật sự là chán nản chán nản, cô muốn đi gặp Dạ Thần, tối thiểu cũng
phải làm cho mình có chút tinh thần, ít nhất sẽ không có vẻ quá mức yếu thế đi.


            "Được."
Thân Đồ Phong Hoa gật gật đầu, "Cô cô gọi người dẫn con đi chọn quần áo, con
xem một chút thích bộ nào thì lấy bộ đó."


            "Cảm
ơn."


            ...


            Lăng Tuyết chọn
được một bộ đồ phong cách trung tính, mang một đôi ủng Martin, còn đặc biệt gội
đầu, xoã tung tóc dài hơi xoăn một cách tự nhiên tùy ý khoác ở sau gáy, tư thế
oai hùng hiên ngang, khí thế mười phần.


            Lúc ra cửa,
trời đang mưa nhỏ, Thân Đồ Phong Hoa nhìn nhìn trời, nhíu mày nói: "Xem ra
đêm nay sẽ có mưa lớn."


            "Thời
tiết lúc này thật sự là hợp với tình hình." Lăng Tuyết ngẩng đầu nhìn
sang, thúc giục, "Chúng ta đi thôi."


            "Được."
Thân Đồ Phong Hoa lên xe, lái xe rất nhanh đã lái xe ra ngoài.


            Vì bảo đảm
Lăng Tuyết an toàn, Thân Đồ Phong Hoa dẫn theo từ bốn chiếc xe bảy chỗ ngồi,
hơn hai mươi tùy tùng, một đường tầng tầng lớp lớp đi đến chỗ hẹn với Dạ Thần.


            Nhưng chuyện
khác không cần lo lắng gì, Thân Đồ Phong Hoa chỉ sợ Lãnh Thanh Mặc trên đường sẽ
ép buộc, vạn nhất đem Lăng Tuyết cướp đi, hy vọng cuối cùng này liền tan biến ,
hơn nữa cô cô cũng không cách nào giải thích với Thân Đồ Dạ.


            Lăng Tuyết
ngược lại bình yên tự đắc, giống như cái gì cũng không lo lắng, chỉ ngóng trông
mau chóng nhìn thấy Dạ Thần, kết thúc hết mọi chuyện.


            Đoạn đường không
hề xa, đại khái là hơn một trăm km, chỉ là này đoạn đường vòng vèo rất phức tạp,
xe chạy tương đối chậm, đại khái hơn một giờ, cuối cùng cũng sắp đến, xe của Thân
Đồ Phong Hoa nửa đường bị chặn lại, không phải là Lãnh Thanh Mặc, mà là Lỗi Lạc.


            Mưa bên
ngoài rất lớn, Lỗi Lạc bất chấp mưa đi qua lên xe của Thân Đồ Phong Hoa, vội
vàng nói: "Nhanh để cho người của Phong Hoa về đi. Đến gặp Dạ vương, Phong
Hoa sao có thể mang nhiều người như thế?"


            "Tôi
là sợ trên đường xảy ra chuyện, ở đây không phải là sắp đến rồi sao? Đợi đến đó
tôi sẽ cho bọn họ lui ra ." Thân Đồ Phong Hoa nói.


            "Hiện
tại có thể gọi bọn họ rút lui." Lỗi Lạc thúc giục, "Phong Hoa yên tâm
đi, Dạ vương đã cho người nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc, ở dưới mí mắt Dạ vương,
hắn vô pháp lỗ mãng."


            "Như vậy..."
Thân Đồ Phong Hoa thật bất ngờ, không nghĩ tới Dạ Thần sẽ dụng tâm sắp xếp như
vậy.


            "Tranh
thủ rút lui, tôi hộ tống hai người đi qua."


            "Được"


            ...


            Thân Đồ
Phong Hoa cho toàn bộ người của cô cô lui về, chỉ để lại một chiếc xe.


            Lỗi Lạc
cùng Lôi Vân một đường hộ tống, mang Thân Đồ Phong Hoa và Lăng Tuyết đi đến chỗ
của Dạ Thần.


            Lăng Tuyết nhìn
qua cửa sổ xe thấy một tòa thành huy hoàng lạnh như băng, trong lòng không hiểu
sao dâng lên một chút cảm giác trang nghiêm, cơ bản cô là người vô cùng lạnh nhạt
hiện tại thế nhưng có chút khẩn trương.


            Nghe nói Dạ
Thần cũng chủ động yêu cầu gặp cô, hắn đã biết chân tướng, gánh chịu tội trạng
không đáng sợ, nhưng mà cô cảm thấy Dạ Thần gặp cô là có nguyên nhân khác, còn
như là nguyên nhân gì, cô cũng không rõ ràng lắm, cho nên trong lòng có chút bất
an.


            Cuối cùng
xuống xe, hai hàng tùy tùng giống như trong điêu khắc đang đứng ở ven đường,
trong đại điện màu xanh vàng rực rỡ, giống như có người đang nói chuyện, Lỗi Lạc
dẫn Thân Đồ Phong Hoa, Lăng Tuyết, Lôi Vân đi vào, bọn họ vừa mới bước vào đại
sảnh liền ngơ ngẩn .


            Lãnh Thanh
Mặc giờ phút này đang ngồi ở trên ghế sofa, ngồi bên cạnh là một người đàn ông
âm nhu tuấn mỹ, toàn thân mặc áo sơ mi màu đỏ rượu cảm giác không kiềm chế được,
một đôi mắt đào hoa thật sâu đang nhìn chằm chằm Lăng Tuyết, khóe môi nhếch nụ cười
nhẹ không chút thiện ý.


            "Long
Cửu!" Thân Đồ Phong Hoa biết hắn, "Cậu nhìn cái gì?"


            "Tôi
đang nhìn là loại phụ nữ nào có thể làm cho Thân Đồ Dạ thần hồn điên đảo, liều
lĩnh như vậy, thì ra cũng không gì hơn người khác." Long Cửu trào phúng cười
lạnh, "ở chỗ Dạ này tùy tiện chọn một người thị nữ còn xinh đẹp hơn cô ta."


            "Bớt
xàm ngôn đi." Thân Đồ Phong Hoa căm hận trừng mắt hắn.


            "Ở đây
là nơi của Dạ vương, không phải là bộ ngoại giao của bà, nơi nào đến phiên bà
nói vậy?" Long Cửu không chút nào nể mặt cô cô.


            "Long
Cửu, mày đủ rồi." Lỗi Lạc gầm lên, "Dạ vương mời Phong Hoa và Lăng
Tuyết đến, các cô ấy là khách quý, không tới phiên mày nói nhảm."


            Long Cửu
khinh thường nhún vai, tiếp tục uống rượu.


            Đối với
khiêu khích của Long Cửu, Lăng Tuyết cũng không tức giận, nhàn nhạt liếc hắn một
cái, ánh mắt rơi trên người Lãnh Thanh Mặc.


            Lãnh Thanh
Mặc vẫn thích mặc đồ trắng, loại áo sơ mi tơ tằm dài làm cho cảm giác hắn tăng
thêm vài phân thánh khiết phiêu dật, ánh mắt hắn giống nhau từ trước vẫn lãnh đạm
bình tĩnh như vậy, nhìn không ra bất luận gợn sóng gì, chỉ là ánh mắt kia vẫn
nhìn chằm chằm vào Lăng Tuyết, làm cho nhịp tim của cô không hiểu sao lại tăng
tốc.


            Hắn nên biết
mục đích của chuyến này, hiện tại bọn trẻ cô nhi viện còn ở trên tay hắn, hắn
có hạ lệnh cho người tôi giết hại bọn nhỏ hay không?


            "Bộ
trưởng Thân Đồ, Lăng tiểu thư, Trác gia mời!" Dạ Hỏa Nhi lại đây chào hỏi.


            Lỗi Lạc
mang các cô lên lầu, Lăng Tuyết không có nhìn lại Lãnh Thanh Mặc, nhưng mà cô
có thể cảm giác được ánh mắt của hắn luôn đi theo mình.


            Thân Đồ
Phong Hoa vì bảo vệ cô, đổi vị trí, đi qua bên phải cô.


            Đi đến thư
phòng lầu hai, Dạ Băng đã chờ ở bên ngoài, khách khí nói: "Chủ nhân mời một
mình Lăng tiểu thư đi vào."


            Thân Đồ Phong
Hoa nhìn Lỗi Lạc.


            "Tôi cùng
vào với cô ấy." Lỗi Lạc nhìn Dạ Băng nói, "Dù sao Dạ vương còn chưa
có gặp qua Lăng Tuyết, tôi phải đi giới thiệu một cái."


            "Trác
gia thật có tâm." Dạ Băng chào Lỗi Lạc, cung kính nói, "Nhưng mà chủ
nhân nói không cần."


            "Cái
này..." Lỗi Lạc nhìn Lăng Tuyết.


            Thân Đồ
Phong Hoa nhướng mày, đang chuẩn bị nói cái gì, Lăng Tuyết đột nhiên nói:
"Không sao, một mình con đi vào là được, hắn không đến mức ăn con đâu."


            Cô nhìn Dạ
Băng, "mời mở cửa."


            Dạ Băng
nhìn thật sâu Lăng Tuyết một cái, gõ cửa: "Mời!"


            Lăng Tuyết
nâng bước đi vào phòng, trong lòng Thân Đồ Phong Hoa hoảng hốt, vô ý thức gọi:
"Lăng Tuyết..."


            "Cô cô
yên tâm, con rất nhanh sẽ đi ra, ngài ở bên ngoài chờ con là được rồi."
Lăng Tuyết quay đầu lại hướng cô cô cười cười, rồi đi vào trong phòng.
x

1 comment: