Kẻ Thù Bên Gối – Chương 397

Thân Đồ Dạ thật sâu nhìn Tôn Dạ, tự đáy lòng nói một câu: "Cảm ơn!"

"Không cần khách khí, tôi cũng không phải là người tốt gì, cũng không tốt như vậy." Tôn Dạ cũng không cảm kích, lạnh lùng nói, "Chỉ là hôm nay đã giết đủ người rồi, không muốn lại giết người nữa mà thôi."

Lăng Tuyết nhếch miệng, nhẹ giọng nói thầm: "Không có lương tâm..."

Tôn Dạ liếc cô một cái, nghĩ thầm, nếu mà tôi thật sự không có lương tâm, chỉ bằng một câu nói kia’’ lão quái vật’’ của cô, tôi đã sớm đem cô bầm thây vạn đoạn rồi.

Hắn lười phải nói thêm nữa với cô gái này, ra dấu tay rút lui, các tùy tùng lập tức chuẩn bị.

Tôn Dạ u ám cảnh cáo: "Nhớ kỹ giữ kỹ bí mật, nếu không, tôi sẽ làm cho cô chết rất thảm!"

"Tôi biết rõ ..." Lăng Tuyết rùng mình một cái, cô nào dám nói lung tung, còn muốn sống thêm vài năm nữa đó.

Tôn Dạ thật sâu nhìn Lăng Tuyết một cái, xoay người rời đi, đầu cũng không quay lại nói với Thân Đồ Dạ: "Nói với Dạ Thần, chuyện của anh tôi nhất định quản, để hắn đứng sang bên cạnh! !"

"Biết rõ."

Thân Đồ Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, đứa trẻ này lúc nào cũng làm bộ như một lão già, giống như hắn đang mang tấm mặt nạ vậy, lúc nào cũng làm cho người ta có cảm giác thần bí u lãnh, trên thực tế, hắn cũng có một mặt của niên thiếu nhiệt huyết, chỉ là không muốn khiến người ta biết rõ mà thôi.

Hy vọng một ngày kia, hắn cũng có thể gặp được một thiên sứ, để cho cuộc sống của hắn có được ánh mặt trời, ấm áp, làm tan tâm lạnh lạnh như băng của hắn, để hắn không còn sống trong âm u nữa.

Nhóm sứ giả ào ào tránh ra một lối đi, khom lưng cúi đầu, cung kính đón thỉnh Tôn Dạ.

Bóng lưng Tôn Dạ vẫn như cũ cuồng ngạo như vậy, lại có một chút cô lãnh, Lăng Tuyết nhớ tới một màn kia cùng hắn đồng sinh cộng tử, nhịn không được hô to: "Tiểu tử, nhà chị ở Hải Thành, có rảnh tìm đến chị chơi nha."

"Không nên nói lung tung!"

Thân Đồ Dạ vội vàng thấp giọng nhắc nhở, Lăng Tuyết làm như thế trước mặt nhiều sứ giả nói như thế với Tôn Dạ, rất nguy hiểm .

Lăng Tuyết ý thức được chính mình nói sai lời, cuống quít che miệng, cũng không dám nhiều lời nữa.

Bóng lưng Tôn Dạ giằng co một cái, không có bất kỳ đáp lại, cũng không có tức giận, chỉ là khóe môi khẽ giương cao một đường cong mờ.

Rừng cây nổi lên gió lớn, một nhóm máy bay trực thăng bay phía trên rừng cây, một sợi thừng bỏ xuống, Tôn Dạ tung người nhảy lên, bắt lấy sợi dây thừng kia, lập tức, máy bay trực thăng liền mang hắn bay lên bầu trời, dần dần rời đi...

Trong rừng cây những tùy tùng kia chỉnh tề lái xe rời đi, trận hình đội ngũ vô cùng chỉnh tề, không có chút hỗn độn nào.

Lăng Tuyết ngước nhìn chân trời, đưa mắt nhìn Tôn Dạ rời đi, mới phát hiện bầu trời có vài chục chiếc máy bay trực thăng, mỗi một chiếc máy bay trực thăng đều treo ngược vài vị sứ giả, toàn lực bảo vệ Tôn Dạ.

Bọn họ bay lượn ở chân trời, giống như ngạo nghễ bao quát chân trời hùng ưng, mà Tôn Dạ chính là vương giả của bọn họ, dẫn đầu bọn họ lên trời xuống đất, duy ngã độc tôn! ! ! !

"Thật là đẹp trai a!" Lăng Tuyết nhịn không được cảm thán.

"Nhìn đủ chưa?" Thân Đồ Dạ không vui nói, "Nước miếng sắp chảy xuống rồi."

"Có sao?" Lăng Tuyết lau một cái cái cằm, "Không có a."

"Đứa ngốc." Thân Đồ Dạ nhịn không được cười, xoa xoa đầu cô, đem cô ôm vào trong ngực, "Được, mọi vận rủi đều kết thúc, rất nhanh, chúng ta có thể trở lại Hải Thành, trải qua ngày tháng hạnh phúc vui vẻ."

"Em biết rõ, nếu tiểu tử kia nói sẽ giải quyết chuyện của anh, cái kia tự nhiên là ai cũng không dám chọc giận anh, nhưng mà..." Lăng Tuyết thần sắc ảm đạm nói, "Đám trẻ cô nhi viện còn chưa cứu được ra, em thật lo lắng cho chúng."

"Rất nhanh có thể cứu ra." Thân Đồ Dạ nói, " một cái tiếng đồng hồ trước, anh vừa mới nhận điện thoại của Cố Huy, bọn họ đã đã tìm được chỗ nhốt bọn nhỏ, tin tưởng rất nhanh là có thể đem bọn họ cứu ra."

"Thật ? Quá tốt ." Lăng Tuyết mừng rỡ, "Vậy chúng ta mau chóng về đi thôi."

"Vẫn không thể trở về." Thân Đồ Dạ nghiêm túc nói, "Nếu chuyện đã đi đến nước này, không bằng làm một cho xong."

"Anh là nói... Lãnh Thanh Mặc?" Đây là vấn đề mà Lăng Tuyết vẫn luôn không muốn đối mặt, hiện thời rốt cục vẫn phải muốn đối mặt .

"Anh biết rõ em không muốn thấy một màn như vậy, nhưng chuỵen lúc này cũng nên giải quyết ." Thân Đồ Dạ nâng mặt Lăng Tuyết lên, để cô nhìn hắn, "Hắn tìm anh báo thù thì có thể, nhưng mà hắn kéo em và cô nhi viện, tất cả mọi người đều liên lụy vào thì rất quá đáng. Lần  này, hắn vì muốn uy hiếp em mà phóng hỏa cô nhi viện, còn đẩy viện trưởng Quách xuống lầu, còn hãm hại Lăng Ngạo, còn giam cầm bọn nhỏ cô nhi viện, tiếp theo cũng không biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì quá đáng nữa không."

"Em biết rõ..." Lăng Tuyết thở dài một hơi thật sâu, "Em không có quên hắn làm mấy chuyện này, huống chi hắn không chỉ làm mấy chuyện đó không, chuyện em sinh non hắn cũng có liên quan, những thứ này đều là bọn anh đều biết rõ, không biết rõ còn có cái gì nữa không? Em cũng không dám nghĩ..."

Trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn thanh nhã kia của Lãnh Thanh Mặc, nhớ tới ánh mắt ôn nhu của hắn và nụ cười sáng lạn như nắng ấm ngày đông...

Thật không dám đem hắn và mấy chuyện đáng kia liên hệ với nhau, mặc dù thực tế liên tục nhắc nhở cô phải lý trí đối mặt, nhưng về tình cảm cô khó có thể tiếp nhận.

Có lẽ liền bởi vì như vậy, lúc nào cô cũng đang trốn tránh, không muốn đi đối mặt.

Nhưng mà Thân Đồ Dạ nói đúng, chuyện gì thì cũng phải giải quyết, trốn tránh không giải quyết được vấn đề.

"Được rồi, không nói trước được mấy chuyện này." Thân Đồ Dạ vén mấy sợi tóc bên tai lên cho Lăng Tuyết, "Chúng ta nên đi thôi, nên gặp bọn Dạ Thần rồi."

"Đúng..." Lăng Tuyết lúc này mới nhớ tới chuyện lới, cuống quít nói, "Nói đến Dạ Thần , trước đó, lúc đang chạy trốn hắn giống như xảy ra chuyện gì đó, Dạ Băng và Dạ Hỏa Nhi đều đi cứu hắn ..."

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ kinh ngạc hỏi, "Xảy ra chuyện gì ?"

"Chuyện này rất dài dòng." Lăng Tuyết cũng không biết nên giải thích như thế nào, "Khi đó..."

Lúc này, cách đó không xa lại truyền tới tiếng súng nổ, Thân Đồ Dạ vội vàng kéo Lăng Tuyết chạy ra bên ngoài rừng cây, "Trước hết lên xe hẳng nói." "

Cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, cái này là Tôn Dạ để lại, còn có hai vị sứ giả chờ bọn họ ở đó, thấy bọn họ đến, hai người cung kính ân cần thăm hỏi: "Thân Đồ tiên sinh, Lăng tiểu thư mời!"

"Cảm ơn." Thân Đồ Dạ ôm Lăng Tuyết lên xe, sứ giả lái xe rời khỏi rừng cây.

Trên xe, Thân Đồ Dạ không thể chờ đợi được hỏi: "Đến cùng chuyện gì xảy ra? Dạ Thần xảy ra chuyện gì ? Lỗi Lạc và cô cô đâu?"

"Em cũng không biết bọn họ hiện tại như thế nào ..." trong lòng Lăng Tuyết vô cùng thấp thỏm - -

"Dạ Thần mang em và cô cô đến đón anh, nói Tôn Dạ hẹn gặp ở bên kia rừng cây, nhưng mà chúng em vừa tới địa điểm đã hẹn thì gặp phải mai phục, khi đó, em là người ngoài cũng hiểu rõ là đã lọt vào ám toán, nhưng mà Dạ Thần ngược lại kiên định tin tưởng Tôn Dạ không phải loại người như vậy, còn nói trong đó phải có chỗ kỳ quặc. Nhưng khi đó tình huống cấp, chúng em đã không có thời gian suy tính nhiều như vậy, về sau em và bọn người của Dạ Thần cùng nhau trốn vào trong rừng cây, Dạ Thần vì không muốn liên lụy đến em nên nhảy xe đi, trước khi đi phân phó Dạ Băng và Dạ Hỏa Nhi bảo vệ em, nhưng mà hắn đi không bao xa, chúng em liền nghe thấy tiếng nổ mạnh, đúng là từ chỗ của hắn truyền đến, Dạ Băng và Dạ Hỏa Nhi bị dọa hỏng, vội vàng quay đầu lại đi cứu hắn, chỉ có một mình em lái xe thoát đi, ở trên đường gặp được tiểu tử kia, nha, chính là Tôn Dạ..."

Nói đến đây, Lăng Tuyết dừng một chút, "Chuyện đại khái chính là như vậy, về sau chính là lúc em và tiểu tử kia cùng nhau trải qua kiếp nạn xông ra rừng cây nhỏ, nhưng mà tên tiểu tử kia không có lương tâm, lại còn cắn tay em, hút ..."

Thời khắc mấu chốt, Lăng Tuyết im bặt đình chỉ, cuống quít đổi giọng, "Khụ khụ, chuyện về sau anh đều biết rõ."

"Trước hết anh gọi điện thoại."

Thân Đồ Dạ đã đại khái biết rõ tình huống, hắn hiện tại nhất định phải muốn xác nhận an toàn của bọn Dạ Thần, vì vậy gọi cho Lỗi Lạc, hắn nghĩ mục tiêu của đối thủ chủ yếu Dạ Thần, Lỗi Lạc và Thân Đồ Phong Hoa có lẽ không có nguy hiểm quá lớn, có lẽ điện thoại của hắn có thể gọi được.

Nhưng mà gọi một hồi lâu cũng không thể gọi được, sắc mặt Thân Đồ Dạ có chút ít thay đổi, cuống quít gọi số của Thân Đồ Phong Hoa, cũng là không gọi được, hắn lại theo thứ tự gọi Dạ Thần , Dạ Băng, Dạ Hỏa Nhi điện thoại, vẫn là không gọi được, hắn bắt đầu có chút ít không yên lòng...

"Không xong, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện ?"

"Không thể nào?" Lăng Tuyết cũng sợ, "Có phải trong rừng không có tín hiệu hay không?"

"Điện thoại của chúng ta là thiết bị thông tin đặc thù, tới chỗ nào đều có tín hiệu."

Thân Đồ Dạ chau mày, tiếp theo gọi cho Long Cửu, mặc dù hắn và Long Cửu từ trước đến nay bất hòa, nhưng mà ở đại cục trước mặt, bọn họ vẫn là một đội.

Lăng Tuyết thấp thỏm một lòng, chờ đợi kết quả.

Năm giây, mười giây, hai mươi giây đi qua, điện thoại vẫn không có gọi được, Lăng Tuyết có chút ít loạn ...

"Alo!" Lúc này, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng vang lên một giọng nói âm nhu, "Thân Đồ Dạ?"

"Long Cửu! ! !" Thân Đồ Dạ nghe thấy giọng của Long Cửu, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, "Dạ Thần không có sao chứ? Còn có Lỗi Lạc và Thân Đồ Phong Hoa bọn họ..."

"Nếu như có chuyện, cậu chính là đầu sỏ gây nên." Long Cửu lạnh lùng nói, "mọi chuyện xảy ra đều là bởi vì cậu mà ra."

"Tôi biết rõ tôi biết là tôi liên lụy bọn họ, nhưng mà..." Thân Đồ Dạ lời còn chưa nói hết liền dừng lại, hắn đột nhiên phản ứng lại đây, "Nếu như? ? ? Nếu như có chuyện... Đó chính là không có việc gì ? ? ?"

"Lỗi Lạc bị thương, cô cô của cậu an toàn." Long Cửu ngưng trọng nói, "Còn như Dạ vương..."

"Hắn như thế nào ?" Thân Đồ Dạ vội vàng truy hỏi.

"Hắn ngược lại không có bị thương, anh dũng giết địch, giết chết rất nhiều người, còn bắn một tên chỉ huy..." Long Cửu trầm thấp nói, "Về sau hắn bị hơn trăm người vây công, sau đó bị một tên chỉ huy khác mang đi ."

"Cái gì?" Thân Đồ Dạ vô cùng khiếp sợ, "Đây là ý gì? Tổng chỉ huy tại sao phải mang hắn đi? Là cưỡng chế bắt đi sao?"

"Nếu là cưỡng chế bắt đi, chúng tôi khẳng định liều mạng với bọn họ, nơi nào còn lại ở chỗ này nói chuyện với cậu?" Long Cửu tức giận nói, "Cái tên tổng chỉ huy vàg Dạ vương đánh vài chục hiệp, dần dần chiếm hạ phong, đang chuẩn bị liều mạng với Dạ vương, đột nhiên nhận được chỉ thị, nói là Tôn vương mời Dạ vương đi làm khách!"

1 comment: