Kẻ Thù Bên Gối - Chương 430 - Đại Kết Cục



Pagani Huayra trong truyền thuyết

Lúc này, cố huy rốt cuộc cũng đột phá được vòng vây tiến đến hỗ trợ, hắn giơ súng hung hăng bắn vào đàu tên tổng chỉ huy vài cái.

Thân thể tên tổng chỉ huy trầm xuống một chút, tay vẫn còn cầm cây chủy thủ, Thân Đồ Dạ nhanh đoạt được kíp nổ, Lôi Quân hung hăng lấy một chân đá văng tên tổng chỉ huy văng ra như một hòn đá.

Tên tổng chỉ huy bay ra mấy mét, một cái lảo đảo ngã quỵ xuống dưới lầu, chính vào thời khắc mấu chốt, hắn lại thuận tay túm chặt Lăng Tuyết, mang theo cô cùng nhau ngã xuống.

Trong lòng Thân Đồ Dạ cả kinh, cuống quít tiến lên giữ chặt Lăng Tuyết……

Cũng vừa hay một tay bám được vào lang cang của cầu thang một tay còn lại dùng toàn lực bắt lấy tay Lăng Tuyết không để cô ngã xuống.

“Phanh phanh phanh phanh ——”

Tiểu đội trưởng nổ thêm mấy viên đạn vào tên tổng chỉ huy, thân thể tên tổng chỉ huy bị thêm vài lỗ run rẩy vài cái, sau đó ngã xuống lầu rơi xuống đại sản của sân bay, “Bang” một tiếng, máu tươi nhiễm đỏ một khoản lớn, trước khi chết, đôi mắt hắn còn mở rất rất lớn.

Thân Đồ Dạ cố nén đau nhức trước ngực, gắt gao túm chặt tay Lăng Tuyết không buông ra, cây chủy thủ trước ngực bị ấn càng sâu.

“Buông em ra ——” Lăng Tuyết kích động hô to, “con dao nhỏ sẽ đấm đến tim của anh”

Thân Đồ Dạ cắn răng, dùng tất cả sức lực cuối cùng, cố hết sức nói: “Không có em, anh muốn…… trái tim này…… Có ích lợi gì?”

“Thân Đồ Dạ, anh là tên ngốc tử, đại ngu ngốc……”

Lăng tuyết khóc lớn, máu của Thân Đồ Dạ một giọt một giọt rơi trên mặt cô, nóng bỏng đến tim cô.

Giờ khắc này, cô biết rõ ràng, cô vĩnh viễn đều ở trong lòng hắn, mà hắn, cũng là người đàn ông duy nhất mà cô yêu.

“Lăng tuyết……” Lãnh Thanh Mặc muốn lại đây hỗ trợ, nhưng mà lúc này, Cố Huy và Lôi Quân, còn có người của Ám Dạ đều vây quanh qua đi, hắn biết, Lăng Tuyết sẽ không có việc gì, mà hắn tồn tại, có lẽ…… Là dư thừa……
……

Lúc Lăng Tuyết được cứu lên, cả người Thân Đồ Dạ đều sắp không được nữa, ngã xuống đất không nhúc nhích, Lăng Tuyết kinh hoảng, thất thố ôm lấy hắn, gào khóc: “Thân Đồ Dạ, anh không được chết, không được chết, anh chết thì em làm sao bây giờ?? Anh tỉnh lại cho em……”

“Lăng tỷ……” Tiểu đội trưởng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, “Anh ấy sẽ không có việc gì.”

Cây đao này cắm bị lệch một bên, giữ vùng ngực và dưới nách, tất cả đều là cơ bắp, không có trúng nội tạng, Thân Đồ Dạ sẽ không chết.

Hắn chỉ là mất máu quá nhiều, cho nên mới ngất thôi.

“Nếu anh ấy có chuyện gì, tôi giết các người ——”

Lăng tuyết kích động rống to.

Tiểu đội trưởng kia đánh một cái rùng mình, ngơ ngác mở to hai mắt, đây là cái logic gì? Hắn không có làm sai cái gì a, vì sao muốn giết hắn??

……

Chỗ tối, một đôi mắt đen như mực của đêm tối, lẳng lặng nhìn một màn này, khóe mắt hơi hơi giơ lên, cô gái kia là đầu óc thiếu i-ốt sao, nhưng mà còn tốt, cuối cùng không có cho hắn gặp phải cái gì gọi là phiền toái lớn, hơn nữa chuyện cũng giải quyết, trừ bỏ Thân Đồ Dạ và Lãnh Thanh Mặc bị thương không nặng lắm, người của hắn không hề hao tổn.

Tên tổng chỉ huy kia đã chết dễ dàng như vậy, chơi không đã gì hết!!!

“Tôn Vương, ngài có muốn ra mặt trấn an Lăng tiểu thư một chút hay không?” Phó tổng chỉ huy thật cẩn thận hỏi.

“Có cái gì tốt mà trấn an?” Tôn Dạ lạnh lùng nói, “Cô ta lại không thật sự là chị của ta.”

“Ách……” Phó tổng chỉ huy không còn lời gì để nói, vừa rồi đội trưởng cánh tả phân đội thứ bảy điện thoại đến hướng hắn xin chỉ thị xử lý Lăng Tuyết như thế nào, Tôn Vương vô tôn quý của bọn họ nói ra một câu làm người khiếp sợ nói, “Để chị ấy chơi, chơi hỏng rồi cũng không quan hệ!”

Rõ ràng vẫn là thật để ý tới cái người “Chị”kia, đảo mắt lại lạnh lùng như thế.

Thật đúng là không có lương tâm.

Bỗng nhiên, chữ thập bạch kim đen trên vòng cỗ trước ngực hắn hiện lên một điểm đỏ, ánh mắt đinh một cái: “Tiểu Tuyết đang gọi tôi, em ấy có nguy hiểm……”

“Nhanh điều tra hành tung của em ấy.”

“Vâng, Tôn Vương.”

Phó tổng chỉ huy không chút nào dám chậm trễ, cái người Tiểu Tuyết này cũng không phải là Lăng Tuyết, mà là Lãnh Nhan Tuyết, là em gái song sinh với Tôn Dạ!!!

Từ nhỏ đến lớn, người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Tôn Dạ chỉ có duy nhất một người!

Nếu thế giới này bị hủy diệt, Tôn Dạ đều sẽ không để cho cô ấy có chút tổn thương nào……

**
Cảnh sát và bác sĩ tới rất nhanh, người của Ám Dạ yên lặng lui ra, Thân Đồ Dạ được nhân viên y tế nâng đi, Lăng Tuyết theo sát, đi được vài bước, cô mới nhớ tới Lãnh Thanh Mặc, quay đầu lại nhìn lại, lại phát hiện hắn đã sớm không thấy bóng dáng.

“Lăng tiểu thư, ngài đang nhìn cái gì?” Cố huy hỏi.

“Lãnh Thanh Mặc đâu?” Lăng tuyết lo lắng hỏi, “Tôi vừa rồi nhìn thấy hắn, hắn cũng bị trọng thương, phải yêu cầu được trị liệu.”

“Người của Ám Dạ đem hắn mang đi, hẳn là còn muốn hỏi một chút chuyện, đương nhiên, cũng sẽ trị liệu cho hắn, ngài không cần lo lắng.” Cố huy ngắn gọn nói, “Chủ nhân vì cứu hắn, đã tốn rất nhiều tâm tư.”

“Anh ấy ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy, nhưng từ trước tới nay cũng không chịu nói cho tôi.” Lăng tuyết vô cùng cảm động, cũng thật sự áy náy, “Lần không phải tôi vừa vặn ở sân bay, chỉ sợ lại bỏ lỡ……”

“Hiện tại chuyện đã giải quyết, ngài không cần lo lắng.” Cố Huy mỉm cười nói, “Nhưng mà chủ nhân thật sự rất yêu ngài, vì ngài làm rất nhiều, hy vọng ngài có thể quý trọng ngài ấy hơn.”

“Tôi biết……” Lăng Tuyết rưng rưng nắm tay Thân Đồ Dạ , “Thân Đồ Dạ, về sau em sẽ không bao giờ rời khỏi anh……”

Trong lòng Cố Huy cảm thấy vô cùng an ủi, những tình trạng, chuyện tình khúc chiết nhiều như vậy, nhưng cuối cùng cũng đi qua, hiện tại Thân Đồ Dạ đã thật sự chờ được đến mây tan nhìn thấy trăng sáng!!!

**
Thân Đồ Dạ bị thương, không kịp chạy trở về tham gia hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa và Trác Việt.

Thân Đồ Phong Hoa biết được chuyện này, lập tức dời hôn lễ chậm lại nửa tháng, cô cô nói, Thân Đồ Dạ là người thân duy nhất , cô cô xuất giá, hắn như thế nào có thể không tham dự?

Huống chi, hắn nói sẽ cho cô cô của hồi môn có giá trị liên thành, không có của hồi môn thì vẻ vang thế nào để gả chồng?

……

Thân Đồ Dạ ở bệnh viện điều trị và tĩnh dưỡng, Lăng Tuyết vẫn luôn chăm sóc ở bên người hắn, một tấc cũng không rời bồi hắn.

Đã hơn một năm lạnh nhạt và xa cách, rốt cuộc ở đây hơn mười ngày đã cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc để bồi thường trở về.

Nhưng mà, vẻ mặt Thân Đồ Dạ vẫn còn ra vẻ ngạo mạn, đối với sự áy náy và tự trách của Lăng Tuyết vô cùng lạnh nhạt, còn mĩa mai nói người cô yêu là Lãnh Thanh Mặc, trong mắt trong lòng chỉ có Lãnh Thanh Mặc, Lăng Tuyết không ngừng giải thích, hắn còn không tin, Lăng Tuyết gấp đến độ phải ôm hắn mà cuồng hôn, dùng hành động để chứng minh, hắn lúc này mới vừa lòng……

Sau lưng, Thân Đồ Dạ cảm thán, nếu mà có thể, hắn thật hy vọng được nằm trên giường bệnh nằm cả đời, có người hầu hạ thật là một chuyện vô cùng vi diệu, đặc biệt là mỗi đêm, lúc Lăng Tuyết ôm hắn từ phía sau lưng một cách thật cẩn thận , cái loại cảm giác này, hắn cảm thấy như sắp bay lên rồi……

……

Để giữ mặt mũi cho Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết, Tôn Dạ không có làm khó Lãnh Thanh Mặc, để cho phó tổng chỉ huy tìm hiểu rõ lỗi lầm của hắn và chuyện của tổng chỉ huy phạm phải rồi sau đó thả hắn đi.

Lãnh Thanh Mặc gọi một cú điện thoại cho Thân Đồ Dạ nói lời cảm tạ, Thân Đồ Dạ còn hỏi hắn muốn nói vài câu với Lăng Tuyết hay không, cô đang ở bên cạnh, hắn nói không cần, sau đó cắt đứt điện thoại.

Nghe trong điện thoại truyền đến âm báo bận, Lăng Tuyết cũng không có cảm thấy mất mát gì, bên môi ngược lại mỉm cười vui mừng, cô biết, hắn đã hoàn toàn buông thù hận, hắn đã quay đầu, hắn còn có nhân sinh của chính mình ……

Cô cảm thấy vui mừng thây cho hắn.

Từ nay về sau, Lãnh Thanh Mặc đã cắt đứt liên hệ, biến mất trong thế giới của bọn họ.

Chỉ là khi Lăng Tuyết biết được tin tức, có người đi rừng hoa Anh Đào, lấy đi tro cốt của Cung Thiên Long, còn để lại cho Lăng Tuyết một lá thư đơn giản, nội dung bên trong chỉ có một câu “Xin lỗi, Lăng Tuyết, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh yêu và muốn Thiên Long làm bạn, vô luận chân trời góc biển, thiên đường địa ngục, bọn anh đều phải ở bên nhau, cho nên, anh mang cô ấy đi……”

Chỉ có mấy lời đơn giản như vậy, nhưng khi Lăng Tuyết đọc xong thì hai mắt mơ hồ đẫm lệ, cô không suy nghĩ, nếu Cung Thiên Long không có chết, có lẽ, kết cục sẽ càng hoàn mỹ hơn……

**


Nửa tháng sau, hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa cùng Trác Việt đúng thời gian tổ chức, Thân Đồ Dạ mang theo Lăng Tuyết trở về tham dự, đồng hành còn có Hàn Vũ Thần.

Lúc ở Anh quốc, Hàn Vũ Thần và Trác Việt đã có quan hệ sâu xa, hai người trở thành bạn tốt, cho nên Trác Việt mời riêng hắn đến tham gia hôn lễ.

Lúc trước ở sân bay Pháp, khi tiêu diệt tổng chỉ huy, Hàn Vũ Thần biết được Lăng Tuyết xảy ra chuyện, không màng tất cả chạy tới cứu cô, tuy rằng sau khi tới vệ sĩ lại bẩm báo nói cô ấy đã thoát hiểm, hắn vẫn không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thấy cô mới được, chỉ là khi đó, Lăng Tuyết đã qua cổng an ninh, hắn vào không được, bị cảnh sát sân bay ngăn ở bên ngoài, chờ tới lúc hắn khơi thông được quan hệ tới thì, mọi chuyện đều đã kết thúc.

Hắn và Năm Khúc ở trong một góc nhìn Lăng Tuyết nắm tay bị thương của Thân Đồ Dạ khóc đến rối tinh rối mù, trong lòng biết, mọi thứ đều kết thúc như mong muốn, hắn hẳn là nên chúc phúc cho cô!!!

……

Hôn lễ của Thân Đồ Phong Hoa và Trác Việt được tổ chức trong yên lặng và ấm cúng, chỉ mời một ít người thân và bạn tốt, mời khoản hơn hai mươi người, nhưng mà mỗi người đều mang theo sự chúc phúc chân thành, đương nhiên, Thân Đồ Dạ còn mang theo của hồi môn rất phong phú, hắn đem tài sản ở Anh quốc đều chuyển nhượng cho Thân Đồ Phong Hoa, cũng coi như là cảm tạ cô cô đã nhiều năm nuôi dưỡng dục và chăm sóc hắn.

Thân Đồ Phong Hoa cầm quyền giấy tờ tài sản chứng nhận cười đến không khép miệng được, Trác Việt yêu thương nhìn cô cô nói: “Từ trước nay cũng không biết Phong Hoa cũng sẽ thích tài sản như vậy.”

“Phụ nữ đều giống nhau.”

Thân Đồ Dạ bĩu môi, chua lòm nhìn Lăng Tuyết, hắn mới vừa mua cho cô mua một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tốn của hắn hơn 1 tỷ, khi cô nhìn thấy xe kia một khắc đôi mắt sáng như sao kim, ôm hắn gặm rồi gặm, cách lúc này không đến một giờ, trong mắt cô chỉ có xe, còn gọi một đám phụ nữ ngồi vào xe, nói muốn mang các cô ấy đi hóng gió.

Hắn gọi cô vài lần, cô đều không có nghe thấy, trong lòng hắn vô cùng chua xót a, hắn cảm thấy chính mình nghèo đến nỗi chỉ còn lại có tiền.

May mắn Dạ Vương không có tịch thu tài sản của hắn, bằng không hắn lấy cái gì mua được niềm vui cho cô?

Thân Đồ Phong Hoa đã như thế này, Lăng Tuyết cũng như thế này……

Ai, một tiếng thở dài.
……

“U a, đã quá ——”

Lăng Tuyết gọi một tiếng, nói Thân Đồ Dạ mua Lamborghini cho cô chạy nhanh như bay, trên xe toàn mỹ nữ đều thét chói tai, những người đó đều bạn của Thân Đồ Phong Hoa.

Lăng Tuyết cuối cùng cũng biết đàn ông vì cái gì đều thích xe thể thao và mỹ nữ, một cái cảm giác thỏa mãn ánh mắt, một cái thỏa mãn sự hư vinh, hưởng lạc của của đời, chính là như vậy.

……

“Làm như vậy để cô ấy đi chơi?” Trác Việt nhướng mày cười xấu xa, “Không sợ cô ấy chạy?”

“Tôi còn có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng thực bất đắc dĩ a.” Thân Đồ Dạ buông tay, chau mày, “Nhưng mà, cô gái này chắc sẽ không lại lái xe một đêm không về chứ? Lúc mua chiếc Ferrari , không biết từ nơi nào cô tìm tới một đám mỹ nữ chơi thâu đêm luôn.”

“Cậu xác định chỉ có mỹ nữ?” Trác Việt xem náo nhiệt không chê chuyện này chưa đủ lớn, “Vạn nhất có soái ca thì sao.”

“Dựa, không thể nào, lấy tiền của tôi đi bao soái ca?” Thân Đồ Dạ phản ứng rất lớn.

“Cô gái là không thể sủng ái quá mức, bằng không cô ấy sẽ bò lên trên đầu cậu.” Dạ Vương ngậm một điếu xì gà, bưng một chén rượu đi tới, “Cô gái này của cậu bất diệt diệt uy phong, sớm hay muộn cũng sẽ xuất tường.”

“Cái này không thể được ——” sắc mặt Thân Đồ Dạ trầm xuống, kéo cà vạt ra chạy ra ngoài, “Cố Huy, lấy chiếc Pagani kia lại đây cho tôi.”

“Vâng, chủ nhân.”

……

Chỉ chốc lát sau, Thân Đồ Dạ ngồi vào chiếc Pagani chay nhanh như bay, hắn muốn cho Lăng Tuyết biết, rốt cuộc ai mới là vua đua xe.

Lăng Tuyết đang ở trên đường thì gặp phải đối thủ, dùng khoản ba giây mới vượt qua chiếc Porsche kia, thấy rõ người trong xe, cô nao nao, người quen nha!

Hai người ăn ý giảm tốc độ, dừng xe, hưng phấn chào hỏi: “Ây da, Lăng Tuyết, là em a!”

“Lương Thất Thiếu!”

Lăng Tuyết cười tủm tỉm nhìn chiếc Porsche soái ca, cô đương nhiên nhớ rõ hắn, lúc trước ở Hải Thành đua xe trên núi Phiếu Miểu Phong, hắn liên tục thua cô bảy lần, cuối cùng chơi một trận lớn, thua cô tám trăm vạn, cô dựa vào tám trăm vạn kia để bảo vệ cô nhi viện.

“Tôi biết, thế giới này trừ bỏ em ra, còn có ai có thể thắng tôi!” Lương Thất Thiếu bại bởi Lăng Tuyết, đó là tâm phục khẩu phục, “Đã lâu không thấy, không nghĩ tới ở Anh quốc cũng có thể gặp được em.”

“Duyên phận sao!” Lăng Tuyết cười nói, “Kỹ thuật lái xe của anh tiến bộ không ít nga.”

“Đó là, thua em nhiều lần như vậy, tôi cũng cũng muốn thắng lại, hắc hắc.” Lương Thất Thiếu ngượng ngùng cười cười, “nói chơi thôi, hơn một năm nay tôi đều ở Nhật Bản học về xe, còn nghĩ khi nào hẹn em ra biểu diễn một lần, không nghĩ tới lại thua rồi, ai, học dzỏm rồi.”

“Anh đã rất lợi hại……” Lăng Tuyết cười an ủi, “Chỉ cần không đua cùng tôi, anh vẫn là số một số hai.”

“Ách, cái này, rốt cuộc là khích lệ hay là chế nhạo?” Lương Thất Thiếu 囧.

“Tùy anh hiểu như thế nào thì hiểu, đi thôi.”

Lăng Tuyết đang chuẩn bị khởi động xe, lại phát hiện phía sau có một chiếc Pagani, trong xe, một đôi mắt sâu thẳm giống như ánh mắt sắc bén của chim ưng nhìn chằm chằm cô, mang theo một cổ tức giận ngụt trời.

Khó trách lại thích chạy xe thể thao đắt tiền như vậy, thì ra là có thể cua soái ca a.

Lần này bị hắn bắt được rồi.

“Đàn ông của em tới rồi, tôi đi đây.” Lương Thất Thiếu lái xe chạy chối chết, hắn sớm đã biết Lăng Tuyết có người yêu là một đại nhân vật ghê gớm, hắn không muốn chọc phiền toái.

Thân Đồ Dạ sâu kín chạy chiếc Pagani tới chỗ xe Lăng Tuyết xếp thành một loạt, hai chiếc xe chỉ để để lại một chút khoảng cách.

“Sao anh lại tới đây?” Lăng Tuyết nhược nhược hỏi, “Vừa rồi cái kia là……”

“Đã lâu không đua xe, anh muốn nhìn xem kỹ thuật lái xe của em có lùi miếng nào không.”

Thân Đồ Dạ ra dấu, mỹ nữ trong xe Lăng Tuyết cuống quít xuống xe.

“Anh muốn chơi như thế nào?” Lăng Tuyết nhướng mày nói.

“Đích là dưới chân núi Bảy Dốc.” Thân Đồ Dạ không có ý tốt cười xấu xa, “Em nếu bị thua, đêm nay ở nơi đó hầu hạ anh cho tốt.”

“Nếu anh thua thì sao?” Lăng Tuyết không phục hỏi.

Thân Đồ Dạ ái muội để sát vào, tà ác nói nhỏ: “Anh đây ở nơi đó hầu hạ  em thật tốt……”

“Thành giao!” Lăng Tuyết tiếng nói vừa dứt, xe đã bay đi ra ngoài, phía sau, Thân Đồ Dạ lái chiếc Pagani theo đuổi xít xao.

Lăng Tuyết toàn lực ứng phó, không dám chậm trễ, nhưng mà, cô bỗng nhiên ý thức được, mặc kệ là thắng hay thua thì hắn vẫn chiếm tiện nghi đó 囧………………

——————————————————

Hoàn
******************
Cuối cùng cũng hoàn ....mình edit từ nữa cuối...đây là lần đầu tiên...có chỗ nào hơi lằng nhằng hay khó hiểu thì bỏ qua nhen....

Nữa đầu thì các bạn đọc bên greenhouse - edit rất mượt...nếu chờ được thì đọc bên ấy...khi thì đọc cái của mình...cám ơn mọi người đã đồng hành..có yêu cầu gì cứ báo nhen....

Đang edit tiếp nữa cuối của truyện "cõng boss đến hạn cuối'' mới ghé xem...

Chào thân ái - Chuột

No comments:

Post a Comment