Thương Bích Lạc cười mà không cười nhìn cô một cái, cảm giác
về sự ưu việt trên chỉ số thông minh triển lộ không bỏ sót: “Lại nói, Tô Giác
đã là nhân
viên nghiên cứu
khoa học được quân đội bảo hộ, không nói đến khả năng có người đi theo bảo vệ,
một khi anh ta mất tích sẽ gây ảnh hưởng lớn, những
người này cũng
không khỏi quá mạo hiểm.” Thương Bích Lạc nói tới đây, mỉm cười, “Cũng là cái gọi
là không cướp được mật lại bị gấu vồ.”
”Này, lúc nói đến
gấu anh dám không nhìn tôi sao?!” Hạ Hoàng Tuyền nhìn khuôn mặt tươi cười thánh
phụ của hắn, đột nhiên cảm thấy tay và răng đều
vô vùng ngứa.
Ngôn Tất Hành với
năng lực điều tiết không khí MAX hợp thời nhảy ra: “Đúng là vậy, nếu hang ổ của
bọn họ không ở đây còn chưa tính, chờ Tô Giác
vừa tới chụp bao tải
hành hung cho hôn mê rồi khiêng đi, vấn đề là tổng bộ ở thành phố này, lá gan của
bọn họ cũng quá lớn.”
”Còn có. . .”
”Còn có?!” Hạ
Hoàng Tuyền bưng trán, “Lối suy nghĩ của anh còn có thể phức tạp hơn sao? Đầu của
tôi đang quay như chong chóng rồi. . .” Quả thực
là không thể thừa
nhận nổi được chứ?!
Thương Bích Lạc thở
dài: “Quên đi, cũng không chờ mong cô có thể hiểu được.” Thực ra vấn đề còn có
rất nhiều, ví dụ như nếu mục tiêu đúng là Tô
Giác, có một khoảng
thời gian không ngắn giữa lúc hắn đã tới thành phố S và khi bệnh độc bùng nổ,
trong đoạn thời gian kia vì sao hắn không bị bắt lại;
lại như vì sao bọn
họ có thể thuận lợi tới cửa phòng thí nghiệm, là nơi này đã bị vứt bỏ, hay là
có gì ngoài ý muốn; bỏ đi phòng thí nghiệm xây dựng kỹ
càng cũng quá mức
tốn kém, mà ngoài ý muốn —— bệnh độc bắt đầu bùng phát từ phía nam, bọn họ biết
rõ tin tức hẳn là đã có phòng bị trước. . .
Ví dụ như vậy, nhiều
không kể xiết.
Nhưng mà, những
nghi vấn này cũng không liên quan gì nhiều đến bọn họ, sự thật đã tạo thành,
không cần thiết phải truy cứu nguyên nhân, quan trọng
nhất chỉ có một ——
phần tư liệu này có còn ở đây hay không.
Tại tận thế, đây
có thể được coi là bàn đạp. Nếu biết lợi dụng, có thể trèo lên được độ cao mà
người bình thường khó có thể với tới, nhưng vấn đề là. . .
Hắn quay đầu nhìn
về phía cô gái ở bên cạnh, chỉ thấy cô kích động kéo cửa ra, lấy ra súng báo hiệu
từ trong túi: “Hiện tại tôi phải đi phóng tín hiệu để
báo cho bọn họ đã
tìm được phòng thí nghiệm! Các anh cẩn thận một chút!”
Quả nhiên. . .
Chí công vô tư?
Không, chính là tế bào đơn nên không nghĩ gì cả.
”A Thương.” Ngôn Tất
Hành nhìn trái nhìn phải, đột nhiên vươn tay khoác vai thanh niên bên cạnh, “Thừa
dịp em gái không ở đây, anh thành thật mà
nói, cô ấy rốt cuộc
là loại người nào?”
”Anh cho là gì?”
”Ừm.” Ngôn Tất
Hành nhả ra tàn thuốc trong miệng, dùng chân dụi tắt nó, “Chẳng lẽ là long tổ
[1] trong truyền thuyết? Hay là nữ đặc công số bảy?”
“. . . . . .”
Thương Bích Lạc cảm thấy mệt mỏi, tại đội ngũ như vậy, duy trì chỉ số thông
minh đúng là một việc không dễ dàng.
”Đừng như vậy mà.”
Ngôn Tất Hành nắm tay thật chặt, gương mặt kề sát vào tai thanh niên, thấp giọng
nói, “Tôi cam đoan sẽ không nói ra ngoài! Hơn
nữa. . . Anh xem
tôi có tư chất để gia nhập hay không?”
”Cạch!”
Đúng lúc này, cửa
mở ra.
Phóng tín hiệu
xong, Hạ Hoàng Tuyền trở về, ngơ ngác nhìn hai người đàn ông kề vai sát cánh,
theo góc độ của cô, bọn họ giống như đang. . . Cô đột
nhiên cảm thấy
mình có thể hiểu rõ tâm tình lúc trước của Tô Giác, im lặng một lát, cô đóng cửa
lại: “Ngại quá, quấy rầy rồi.”
—— Đột nhiên cảm
thấy lời tiên đoán lúc trước nói với Thương Bích Lạc “Anh sẽ yêu tôi” thật ngu
xuẩn.
—— Tuy rằng đã biết
hắn chán ghét phụ nữ, nhưng không nghĩ lại sẽ tới mức này.
—— Quả nhiên đồng
giới mới là chân ái sao? (edit by Sulli)
—— Mệt mỏi quá. .
. Mệt đến mức không thể lại yêu rồi. . .
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Ngôn Tất Hành cũng
ngẩn ra, hắn quay đầu hỏi: “Người anh em, có phải cô ấy đang hiểu lầm hay
không?”
Thương Bích Lạc cố
gắng kìm nén xúc động muốn rút súng: “Trước khi nói điều này, có thể buông tôi
ra sao?”
”A, thật có lỗi. .
. Đợi chút! Em gái, em hiểu lầm rồi! Thực ra định hướng tình dục của anh rất
bình thường a a a!”
Cuối cùng, Hạ
Hoàng Tuyền bị Ngôn Tất Hành kéo về, nhưng không khí giữa ba người trở nên vô
cùng kỳ quái.
Thương Bích Lạc ngẩng
đầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền dù thế nào cũng không chịu nhìn hắn, trong
lòng cảm khái rất nhiều, một phương diện,
dường như hắn cuối
cùng cũng có thể làm cô trốn tránh mình, một phương diện khác, lý do thực sự là
đùa người đến cực điểm!
Ngôn Tất Hành nhìn
bên trái rồi lại nhìn bên phải, im lặng chạy ra ngoài, để lại phòng cho đôi
“Tình lữ” này, thẳng nam bị biến thành nam tiểu tam thật sự
thương không dậy nổi!
Trong phòng, nháy
mắt càng thêm yên tĩnh, không khí cũng càng quỷ dị.
Hạ Hoàng Tuyền
nhìn quanh, cô vốn muốn đi theo Ngôn tiểu ca, nhưng tên khốn này lại khóa cửa lại,
tuy rằng bằng khí lực của cô, đá bay cửa không
phải nói chơi,
nhưng cảm thấy sẽ càng thêm xấu hổ.
Thanh niễn vẫn ngồi
im ở chỗ cũ, hứng thú nhìn vào nhất cử nhất động của thiếu nữ, bởi vì cô không
chịu nhìn về phía hắn, tầm mắt lại càng không kiêng
nể gì. Khác với lần
đầu gặp, hiện tại cô gái mặc áo sơ mi kẻ ô vuông, khoác áo len rộng rãi màu
nuy, phía dưới là quần jeans bó sát và giày da cao, khi
cô thay xuống bộ
quần áo màu đen kia, cô còn than thở mấy lời kỳ quái như “Thật tốt quá, may mà
không cần mặc cả đời!”, nhưng mà, bộ đồ hiện tại
của cô có sức sống
hơn lúc trước nhiều.
Thế nhưng, cũng có
chỗ không thay đổi, ví dụ như chụp mắt đen bên mắt trái và tóc đuôi ngựa buộc
cao. . . Chất tóc rất tốt, điểm ấy mỗi một ngày hắn
đều có thể tự cảm
nhận được.
Ngoại trừ mắt
trái, thấy thế nào cũng chỉ là nữ sinh đại học bình thường, cảm xúc cũng luôn lộ
ra ngoài, lại vẫn cất giấu không ít bí mật, hơn nữa, quan
trọng hơn là. . .
Hạ Hoàng Tuyền rốt
cuộc xù lông dưới tầm mắt bắn phá không hề che giấu của thanh niên, quay lại chỉ
vào hắn, quát: “Không được nhìn tôi như vậy!
Không khác gì si
hán [2] biến thái theo dõi, thật buồn nôn!”
Ngôn ngữ đả kích
như vậy đối với Thương Bích Lạc thật sự không là gì cả, hắn chỉ mỉm cười điều
chỉnh lại dáng ngồi, hỏi: “Dù sao rảnh rỗi không có
việc gì làm, nói
chuyện được chứ?”
“. . . . . .” Tại
sao cả đám đều muốn nói chuyện cùng cô, nhưng mà nói chuyện còn hơn cứ bị nhìn
đến mức nổi da gà, Hạ Hoàng Tuyền thở dài, đi đến
trước mặt Thương
Bích Lạc, khoanh tay đứng dựa vào tường, “Anh muốn nói gì? Thi từ ca phú hay là
nhân sinh triết học?”
”Đều có thể.”
Thương Bích Lạc lạnh nhạt đáp lại, “Nhưng mà, cô thật sự muốn nói về những thứ
này?”
Khóe mắt Hạ Hoàng
Tuyền giật giật, cho nên nói, cô lại bị xem thường? Được rồi, thực ra cô cũng
không muốn nói về những thứ này.
”Tiếp theo cô định
làm gì?”
Câu hỏi của thanh
niên khiến cô sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Cái gì?”
”Tại một thế giới
như vậy, về sau cô muốn có cuộc sống như thế nào?” Đầu ngón tay vỗ vào ghế,
Thương Bích Lạc hỏi tiếp, “Rốt cuộc cô truy cầu cái
gì?”
”Chậc, quả là vấn
đề rối loạn.” Hạ Hoàng Tuyền hừ khẽ một tiếng, đi đến trước mặt Thương Bích Lạc,
cúi người nhìn thẳng hắn, “Thanh niên văn nghệ
thật là đáng ghét
rồi. Cho dù hiện tại nghĩ tốt thì thế nào, giống như không có người biết bệnh độc
sẽ bùng nổ, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên
nói. . .”
”Cho nên?” Thanh
niên nhíu mày.
”Cho nên nói, liều
mạng sống sót sẽ không dễ dàng, đâu có rảnh rỗi suy nghĩ có hay là không.” Hạ
Hoàng Tuyền đứng thẳng, vươn tay vỗ vỗ đầu
Thương Bích Lạc,
“Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn, chính là, đồ khốn như anh đừng hòng
thoát khỏi tay tôi, cho dù chết tôi cũng phải kéo theo
anh.” Vật trang sức
tùy thân gì đó phải cất thật kỹ, ngộ nhỡ người này bị giết chết ở nơi nào đó mà
cô không nhìn thấy, hi vọng của cô sẽ biến mất hoàn
toàn.
”Thật không?”
Thương Bích Lạc cúi đầu, một lát sau đột nhiên cười ra tiếng.
”Anh cười cái gì?”
”Không, không có
gì.”
”Hừ, tên khốn kỳ
quái.” Đang oán giận, tay của cô bỗng bị nắm lấy, cô kinh hãi cúi đầu, trợn mắt
há mồm nhìn chăm chú vào động tác đột ngột của
thanh niên, “Anh,
anh làm cái gì?” Ngớ ngẩn sao? Chán ghét phụ nữ thì đừng có tùy tiện sờ a! Hay
là. . . Hắn đã coi cô là đàn ông? Cảm giác bi thương
bỗng dâng lên. . .
”Cô có thể thấy
tương lai, không phải sao?” Thương Bích Lạc siết chặt tay, không để con mồi trong
tay đào thoát.
“. . . Đúng thì
làm sao?”
Thương Bích Lạc
híp mắt, chăm chú nhìn vào mắt phải của cô gái: “Vậy thì, trong tương lai kia,
tôi có làm chuyện như vậy không?”
“. . . . . .” Vấn
đề quái quỷ này làm cho người ta biết trả lời thế nào chứ!
”Không có sao?”
Thanh niên nghiêng đầu, giọng nói nghi hoặc hỏi, “Không phải cô nói tôi yêu cô
đến chết đi sống lại sao? Thích một người, muốn tiếp
xúc với cô ấy hẳn
là một chuyện rất tự nhiên? Hay là. . .” Khi nói, hắn chậm rãi giơ tay lên.
Hạ Hoàng Tuyền
kinh ngạc phát hiện, người này nắm tay cô kéo đến bên môi, đùa giỡn cái gì! Da
gà sắp nổi lên rồi được chứ?! Cô vội vã rút tay về,
nhưng vẫn là chậm
một bước, đôi môi mỏng màu nhạt kia sát qua mu bàn tay, tri giác giống như bị
phóng đại trong nháy mắt —— hơi mát, mềm mại,
nhẵn nhụi. . . Cô
đang nghĩ cái gì?!
Lấy lại tinh thần,
tay cô gái cọ mạnh vào quần áo, giống như muốn lau đi đoạn trí nhớ vừa rồi, cô
kích động quá độ, thậm chí trong thời gian ngắn quên
đánh đối phương,
trên mặt vẫn cố gắng duy trì vẻ khinh bỉ: “Câm miệng! Đã thành gay rồi còn nói
cái gì có hay không nữa?!”
Thương Bích Lạc
nhún vai, không chút để tâm đáp lại: “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy.”
”Ai cũng không muốn
chứng minh cho anh được chứ?!”
Cô gái bởi vì sự
tình vừa rồi và vì đột nhiên lạnh cả người mà có chút hổn hển cũng không chú ý
tới, đôi mắt thanh niên tối lại, hoặc là nói, cho dù thấy
được cũng không thể
lý giải, bởi vì, hắn rốt cuộc xác định một việc —— hắn không thấy chán ghét khi
tiếp xúc cùng cô.
Bị động còn chưa
tính, chủ động nắm tay, vuốt ve gương mặt và hôn môi, cũng không hề có chút nào
không thoải mái.
Thương Bích Lạc
không thừa nhận rằng vấn đề tâm lý của mình khi đến một thế giới khác là có thể
chữa khỏi, trên thực tế, mấy ngày nay bị phái nữ tiếp
cận, hắn vẫn cảm
thấy không thoải mái, quả nhiên. . . Cô là đặc biệt.
Như vậy, nguyên
nhân tạo nên sự đặc biệt này là cái gì?
Tiên đoán? Thứ vớ
vẩn này sao hắn có thể tin tưởng. . . A!
Thanh niên đang
suy nghĩ sâu xa bỗng ôm bụng, cảm nhận sâu sắc đánh úp lại, không hề nghi ngờ,
cô gái hồi thần từ trong kinh ngạc rốt cuộc bắt đầu sự
trả thù đến chậm,
cô vừa bẻ tay răng rắc, vừa âm u hỏi: “Nói đi, anh muốn chết như thế nào?!”
[1] Long tổ: Tổ chức
quốc gia thường xuất hiện trong tiểu thuyết.
[2] Si
hán: có nhiều nghĩa, nhưng nghĩa ở đây là nam tính cuồng tình dục.