“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền đã hoàn toàn sợ ngây người, cho nên hoàn toàn không có tâm trạng
chú ý tới người bạn nhỏ của cô có kinh ngạc đến ngây
người hay không, đầu
như bị cửa kẹp, không hiểu sao cô lại ma xui quỷ khiến nói ra một câu như vậy:
“Thân ái, cô định bao ngày hay bao đêm?”
Vừa dứt lời, cô đã
muốn đập đầu vào tường, rồi sau đó chỉ cảm thấy sau lưng truyền đến khí lạnh,
nơi phát ra không cần đoán cũng biết.
”A, em gái đúng là
nhạy bén.” Cô gái ngực cup D cười run rẩy cả người, “Vậy em lấy kinh nghiệm của
người từng trải giới thiệu cho chị, lần đầu dùng thử
mấy giờ thì vừa phải?”
Mấy, mấy giờ. . .
Hạ Hoàng Tuyền xoa
trán, là cô quá ngây thơ ư? Sao thế giới này đã trở nên không thể hiểu nổi
trong nháy mắt? Hay là cô đã mở ra cánh cửa của thế
giới mới?
Bối cảnh sấm sét
giữa trời quang của cô có lẽ tạo thành hiểu lầm cho đối phương, cô gái cup D biến
sắc, không thể tin nói: “Chẳng lẽ thật sự phải bao
đêm? Nhìn như mặt
trắng nhỏ, không ngờ ra sức như vậy, đúng là người không kể vẻ ngoài.”
Hạ Hoàng Tuyền sắp
hộc máu, nói một cách công bằng, cô thực sự muốn vứt bỏ tên Thương Bích Lạc,
nhưng đã buộc định thành công thì không vứt
bỏ được. Dù trên
nguyên tắc cô chỉ cần cam đoan an toàn sinh mệnh cho Thương Bích Lạc, không cần
phụ trách trinh tiết và tiết tháo [1], đợi đã, cái
trước thì thôi,
cái sau hắn thật sự có sao? Không, không phải là lúc để nghĩ đến chuyện này. Vạn
nhất Thương boss bị sàm sỡ mà luẩn quẩn trong lòng. .
. Cô tưởng tượng cảnh
đối phương rưng rưng ôm bao thuốc nổ đồng quy vu tận với mình, rùng mình một
cái, cuối cùng quyết định —— làm người phải
phúc hậu!
Đấu tranh một hồi,
cô rốt cuộc lên tiếng: “Ừm, chị gái, em cảm thấy có lẽ chị đang hiểu lầm. . . Vừa
rồi em chỉ đùa với hắn mà thôi, không định bán hắn
thật.” Nói xong,
cô quay đầu liếc mắt ra hiệu với Thương Bích Lạc, “Đúng không?”
Thương Bích Lạc chậm
rãi buông tay, hắn thực sự không muốn để ý đến người này, nhưng nếu lúc này
không tỏ thái độ, dưới cơn giận dữ, nàng tuyệt
đối có khả năng
bán hắn đi. Cô gái kia nhìn như tùy tiện, nhưng vết chai trên tay lẫn đường
cong thân thể cho thấy rằng cô ta luyện công phu, tuy không
rõ mạnh yếu, nhưng
hắn cũng không muốn lấy sinh mệnh hoặc cái gì khác để đánh giá giá trị vũ lực của
đối phương.
Sau khi cân nhắc lợi
hại, hắn ôm hận gật đầu.
Khi hắn gật đầu,
không hiểu sao Hạ Hoàng Tuyền lại cố tình nói một câu: “Chỗ đó của hắn nát rồi,
dù chị muốn thử hắn cũng bất lực.”
“. . . . . .”
”! ! !”
”! ! ! !”
”! ! ! ! !”
Hạ Hoàng Tuyền thật
vừa lòng với hiệu quả mà mình tạo ra, nhưng lập tức kinh hãi, có phải số lượng
không đúng hay không?
Người thứ nhất
không thể nghi ngờ là Thương Bích Lạc, người thứ hai là cô gái cup D, vậy người
thứ ba và thứ tư là ai?!
Cô cứng ngắc quay
đầu, chỉ thấy Tô Giác và Ngôn Tất Hành đứng cách đó không xa, đồng thời trợn mắt
há mồm nhìn bọn họ.
Tầm mắt chạm nhau,
Tô Giác xấu hổ xua tay liên tục: “Thật có lỗi, Hoàng Tuyền, Thương tiên sinh,
tôi không cố ý nghe lén. Thật sự, tôi không ngờ rằng.
. . Thật sự rất xin lỗi, chuyện hôm nay tôi
sẽ quên.”
Cô gái cup D vừa rồi
còn có chút thất vọng, vừa thấy hai người mới tới, ánh mắt nhất thời sáng ngời,
lại đá lông nheo với Hạ Hoàng Tuyền: “Em gái, hai
vị này. . .”
Không đợi cô nói
xong, Ngôn Tất Hành đột nhiên kinh ngạc hô to: “Không đúng! Em gái, chỗ đó của
A Thương lành lặn mà!”
“. . . . . .” x3.
Trong vạn sắc
xanh của rừng tùng có một điểm hồng, trong vạn sắc xanh của rừng tùng cũng có một
câu nói —— người nói là một cô gái không ai biết
tên: “Sao anh lại
biết?”
”Bằng quan hệ của
tôi và A Thương, có thể không biết sao?” Ngôn Tất Hành đanh thép trả lời.
“. . . . .” Lại
x3.
Tuy Hạ Hoàng Tuyền
thấy lời này không có vấn đề gì, đối phương là bảo mẫu của Thương Bích Lạc, biết
điểm ấy cũng không kỳ quái, nhưng lại cảm
thấy có chỗ không
đúng.
Tay Tô Giác chống
thùng xe, ho nhẹ một tiếng, đáng thương tội nghiệp nhìn về phía cô: “Hoàng Tuyền,
anh cảm thấy đầu hơi choáng váng, cứ nghe lầm. .
.”
Thương Bích Lạc. .
. Cứ xem nhẹ hắn đi!
”Này, mọi người
không hiểu lầm gì chứ?” Ngôn Tất Hành mẫn cảm thấy được không khí không đúng,
lên tiếng giải thích, “Mỗi ngày anh lên. . .”
Lời còn chưa dứt,
mắt trái của hắn đã bị đấm một cái.
”Đồ khốn!” Em gái
cup D mắng to.
Ngôn Tất Hành che
mắt, kinh ngạc nói: “Em gái, chúng ta quen biết sao?”
”Không biết, nhưng
tôi khinh bỉ anh!”
“. . . Vì sao chứ?”
Hắn đâu có chọc ai!
”Chán ghét nhất loại
đàn ông tư chất tốt đẹp lại cứ thích tự sản tự tiêu như các người!” Nói xong,
cô quay đầu về phía Hạ Hoàng Tuyền, hô: “Em gái,
nghe chị một câu,
đi theo tên này chỉ có thể làm vật hi sinh, nghĩ thông thì tới tìm chị Hồng, chị
bảo kê cho em!”
Dứt lời, cô lại tức
giận hừ một tiếng với Ngôn Tất Hành, xoay người rời đi.
Tình thế phát triển
quá nhanh, cho nên Hạ Hoàng Tuyền đến bây giờ vẫn chưa biết nguyên cớ, cô vội
vã chạy đến cạnh Ngôn Tất Hành: “Mặt anh không
sao chứ?” Nếu không phải cô bất cẩn đưa tới
em gái này, hắn cũng không bị đánh, trên mặt nào đó mà nói, cô phải chịu trách
nhiệm.
”Không có việc
gì.” Ngôn Tất Hành nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô gái cup D, hếch mũi lên
ngửi ngửi, ý vị sâu xa lắc đầu thở dài, “Thật thơm, thật
thú vị, thật muốn
lên giường với cô ấy.”
“. . . Đồ háo sắc!”
Đá.
”Ai nha, em gái,
anh sai rồi, sai rồi! Thực ra trong lòng anh em mới là thơm nhất, thơm vô cùng,
anh muốn lên giường cùng em. . . A!!!”
”Câm miệng!” Cô lại
vì kẻ ngu ngốc này mà lo lắng, đúng là siêu ngu xuẩn!
Cho dù chuyện này
tạo thành hiểu lầm như thế nào trong lòng những người khác, tạm thời đã chấm dứt
rồi. Mà Tô Giác đến, cũng mang theo một tin tức
không tốt —— hết
thảy đều giống như lời nói quạ đen của Thương Bích Lạc, nghỉ ngơi hồi phục tại
chỗ biến thành định cư tại chỗ. Đây là lời Tô Giác
nói, nếu không có
gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại đây.
Tô Giác cũng như vậy,
tại mệnh lệnh “Định cư tại chỗ” kia, không có ai ngoại lệ, cho dù nhân viên
nghiên cứu khoa học quan trọng cũng giống nhau.
”Bất kể thế nào,
an ổn trước rồi mới bàn chuyện khác.” Tô Giác vừa nói vừa lấy một chiếc chìa
khóa từ trong túi, đặt vào trong tay Hạ Hoàng Tuyền,
“Hoàng Tuyền, cho
em.”
”Đây là?” Hạ Hoàng
Tuyền nắm chìa khóa, tò mò hỏi.
”Nhà ở phân cho
anh, Hoàng Tuyền, mọi người cũng cùng đến ở đi.” Tô Giác nghiêm túc nói, “Để một
cô gái như em ở trong nơi tốt xấu lẫn lộn, anh thật
sự lo lắng.”
Ngôn Tất Hành miệng
tiện phun ra một câu: “Không, tôi cảm thấy nên lo lắng là những người khác mới
đúng, tập kích đêm gì đó. . . A!”
”Câm miệng!”
Vì thể, Ngôn tiểu
ca đáng thương có đôi mắt gấu trúc.
Bởi vì “Phía trên
có người” và “Có cống hiến quan trọng”, phòng của Tô Giác tuy chỉ là phòng xép
[2], nhưng vị trí lẫn điều kiện sống ở khu dân cư này
khá tốt, ở xung
quanh đều là trưởng quan quân đội, trong ngoài được binh lực bảo hộ chặt chẽ,
có thể nói là nơi an toàn nhất hiện tại.
Sau khi tới nơi,
lấy Hạ Hoàng Tuyền là chủ lực, mấy người chuyển toàn bộ vật tư trong xe tới
phòng xép ở lầu ba. Xe khóa kỹ đỗ ở dưới lầu, dù sao có
người trông nên rất
an toàn. Người vốn ở thành thị nay đều đã bỏ chạy, bởi vì đi vội vàng, rất nhiều
thứ nguyên chủ nhân không kịp thu dọn, trên phương
diện nào đó cũng
có lợi cho bọn Hà Hoàng Tuyền, ít nhất phòng ở rất sạch sẽ, không cần tốn công
quét dọn.
Xử lý xong hết, mấy
người ngồi xuống sofa trong phòng khách.
Thương Bích Lạc mở
bản đồ, Tô Giác bưng tới một bình trà nóng, Hạ Hoàng Tuyền lấy ly trà từ trong
phòng bếp, mà Ngôn Tất Hành lấy vài loại hoa
quả trong tủ lạnh
ra bày trên bàn, tiện thể lấy hai quả trứng gà để lăn mắt.
”Trứng gà sống
cũng được sao?” Hạ Hoàng Tuyền tò mò hỏi.
Ngôn Tất Hành với
mắt gấu trúc không ngừng lăn tay trên mắt: “Sức sống, cảm nhận sức sống.”
“. . . . . .”
”Để tôi nói trước
đi.” Người phần lớn ở cùng quân đội suốt đường đi - Tô Giác - không thể nghi ngờ
là người hiểu rõ tình hình nhất, hắn vươn tay chỉ lên
bản đồ: “Đây là vị
trí thành thị hiện tại của chúng ta —— thành phố W, đây là thành thị lớn nhất gần
Đới Hà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là
nơi mọi người
chúng ta ở lại.”
”Mọi người. . .” Hạ
Hoàng Tuyền tò mò hỏi, “Tổng cộng bao nhiêu người?”
Tô Giác cầm bình
trà lên, vừa rót trà nóng vào chén trước mặt cô, vừa nói: “Tổng dân số của quốc
gia là một triệu, nam bắc nửa này nửa nọ, trải qua
công tác thống kê
ước lượng, xác suất biến thành zombie vì cảm nhiễm không khí là 1/4.”
”Nói cách khác,
người chịu được đợt cảm nhiễm đầu tiên là khoảng 2500 vạn?
”Đúng vậy.” Tô
Giác gật đầu.
”Nhưng người theo
tới nhất định không nhiều đến thế?” Ngôn Tất Hành lười biếng tựa vào sofa, một
tay lăn trứng gà, một tay cầm táo ăn, “Ít nhất theo
tình cảnh tôi nhìn
thấy, chắc chắn không có nhiều người như vậy.”
”Đúng thế.” Tô
Giác khẽ thở dài, nói tiếp, “Trong 2500 vạn người, có một số bị cắn biến thành
zombie, có một số đã chết, có một số không đi theo
quên đội, đủ loại
tình huống, cuối cùng thành công qua sông, chỉ có 1/5.”
Không khí lắng đọng
trong thời gian ngắn. 1/5 nghe như không ít, nhưng nếu đổi thành mạng người thì
sao? Nhìn như chỉ tổn thất 4/5, nhưng đổi lại chính
là mất đi 2000 vạn
mạng người, nghe như vậy, sao có thể thoải mái được?
Người đánh vỡ yên
lặng là Thương Bích Lạc: “Dân thường 500 vạn, còn quân đội?” Hạ Hoàng Tuyền âm
u hoài nghi rằng người này không chịu để tâm,
vừa rồi im lặng là
sợ không hợp với đàn mà bị cô đánh.
”Tất cả đều gặp một
ít tổn thất ở đợt cảm nhiễm đầu, sau khi tụ hợp, trải qua công tác thống kê, tổng
nhân số khoảng 70 vạn.”
500 vạn dân thường
và 700 vạn binh lính, tại một thành thị nhỏ trên bản đồ này, về sau sẽ có 570 vạn
người sinh sống sao? Hạ Hoàng Tuyền nhìn chăm
chú vào bản đồ, cảm
thấy không thể tin được.
”Gần nhất nên đóng
cửa không ra.” Ngôn Tất Hành ném hạt vào thùng một cách chính xác, “Thiên hạ sắp
đại loạn rồi ~”
”Trấn áp bạo động,
70 vạn người là đủ.” Thương Bích Lạc khẽ cười nói.
”Bạo động. . .” Tô
Giác không đành lòng nhắm mắt lại.
”Chậc, đừng âm u
như vậy, không phải chưa xảy ra sao?” Ngôn Tất Hành nhảy lên, ngữ điệu hoạt bát
nói, “Có lẽ tình huống sẽ không gay go đến thế,
so với chuyện này,
hiện tại chúng ta còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành.”
Thương Bích Lạc u
ám suốt từ đầu vô cùng hứng thú hỏi: “Chuyện gì?”
”Chia phòng!” Ngôn
Tất Hành búng tay, “Bốn người chúng ta, nhà này có ba phòng ngủ một phòng
khách, phân như thế nào?”
”Nói vậy cũng
đúng. . .” Hạ Hoàng Tuyền suy nghĩ một lát, “Nhà là của Tô Giác, tôi cảm thấy
nên để anh ấy ở một phòng, đồng ý giơ tay, không đồng ý
đánh chết!” Dứt lời,
cô giơ tay lên ngay lập tức.
“. . . . . .”
Thương boss vốn không muốn tham gia trò chơi ngây thơ này, lặng lẽ giơ tay lên.
”Em gái đừng vô lại
như vậy!” Tuy nói thế, Ngôn Tất Hành đã giơ tay lên trước.
”Ba phiếu thông
qua!” Hạ Hoàng Tuyền đánh nhịp.
Tô Giác bật cười:
“Hoàng Tuyền là cô gái duy nhất, tôi cảm thấy em ấy nên ở riêng một phòng, đồng
ý giơ tay, không đồng ý. . . Có thể bàn bạc với
Hoàng Tuyền.”
Không hề nghi ngờ,
ba phiếu thông qua.
Về phần còn lại. .
. Dường như không cần chia, Ngôn Tất Hành và Thương Bích Lạc trở thành người ở
chung.
Ngôn tiểu ca gãi cằm:
“Kết hợp với lời của chị gái lúc trước, tôi cuối cùng cảm thấy có chỗ không
thích hợp, mọi người thì sao?”
Thần sắc khác thường
chợt lóe trên mặt Tô Giác, Hạ Hoàng Tuyền im lặng nhìn trời —— Chuyện không
liên quan tới cô.
Nhưng mà, thật sự
không liên quan tới cô sao?
【 Vật
phẩm tùy thân không thể rời khỏi người trong thời gian dài. 】
“. . . . . .” Rốt
cuộc là muốn thế nào! Cô có thể nói không sao? Có thể chứ?! Lúc ở trên đường
sao không có yêu cầu này? Bởi vì bọn họ đều ngủ trên
cùng một chiếc xe?
Đùa gì chứ!
【 Vật
phẩm tùy thân không thể rời khỏi người trong thời gian dài, nếu không giá trị
sinh mệnh sẽ dần giảm xuống. 】
“. . . . . .” Cô
có thể đi chết sao? Có thể chứ?!
Có lẽ do sắc mặt
và hơi thở quá mức đáng sợ mà cô tỏa ra, ba người khác đều chú ý tới điểm này.
”Sao vậy?”
”Em gái, em sao thế?”
”Hoàng Tuyền, cô
không thoải mái?”
Hạ Hoàng Tuyền im
lặng nuốt xuống máu nóng, run run vươn tay, chỉ vào Thương Bích Lạc, chém đinh
chặt sắt quát: “Tôi muốn ngủ cùng hắn!”
[1] Khí tiết, phẩm
hạnh, chính nghĩa của con người.
[2]
Phòng kín, theo một bộ hoàn chỉnh.