"Bây giờ khá hơn chút nào không?" |
Viện trưởng Quách vừa mới tỉnh lại, trừ việc xác định bọn nhỏ cô nhi viện an toàn thì những chuyện bên
ngoài, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà nghe thấy tiếng khóc của Lăng
Tuyết, trong lòng bà cũng đã hiểu rõ, chuyện bà lo lắng nhất rốt cục vẫn phải xảy
ra, đứng ở một loại góc độ nào đó mà nhận xét, Lăng Tuyết là một người thắng,
dù sao cô cũng đã giải quyết được những cái ác, những vấn đề nan giải, cuối
cùng cũng kết thúc...
Chỉ là, loại
thắng lợi này đối với cô ấy mà nói cũng không tính là chuyện tốt gì.
Có lẽ, cô ấy
mất nhiều hơn được...
...
Một ngày
này, Lăng Tuyết đều ở bệnh viện chăm viện trưởng Quách, viện trưởng Quách có đầy
bụng nghi vấn cũng muốn hỏi, nhưng lại chịu đựng không dám hỏi, sợ nhắc đến
Lăng Tuyết lại thương tâm khổ sở.
Lăng Tuyết
lại chủ động kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra gần đây nhất, về Lãnh Thanh
Mặc, về Thân Đồ Dạ và ân ân oán oán của gia tộc ba người bọn họ...
Từ nhỏ đến
lớn, Lăng Tuyết là người kể thật nhiều chuyện với viện trưởng Quách, nói chuyện
trắng đêm, lần đầu tiên đua xe, lần đầu tiên lên sân khấu ca hát, lần đầu tiên động
lòng với một anh chàng có một đôi mắt đẹp màu lam...
Rất nhiều chuyện
lần đầu tiên, cô cũng sẽ chia sẽ với viện trưởng Quách, mỗi một lần viện trưởng
Quách cũng sẽ cho cô những đề xuất hoặc ý kiến quý báu, để cho cô suy nghĩ thật
kỹ bước tiếp theo nên đi như thế nào, nhưng mà lần này, viện trưởng Quách trừ
vài tiếng thở dài ra, cái gì đều nói không nên lời...
Gánh trên
lưng một đời ân ân oán oán làm cho Lãnh Thanh Mặc đeo gông xiềng, làm cho tâm hồn
hắn trở nên vặn vẹo, nên mới làm ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy, cuối cùng là
bi kịch.
Kỳ thật
trong lòng hắn cũng không phải là một người xấu, chỉ là bị thù hận che mờ đôi mắt,
từ đó lạc lối, trên thực tế, hắn là một người đặc biệt có tài hoa có năng lực,
nếu như hắn đem trí thông minh, tài trí dùng ở trong chính đạo, tất cả mọi người
sẽ ngước nhìn hắn.
Đáng tiếc,
nhân sinh không có nếu như.
Hiện tại, mọi
người chỉ có thể cảm thấy tiếc hận cho hắn...
Viện trưởng
Quách cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, trầm mặc rất lâu, giọng bà khàn
khàn khuyên bảo: "Tiểu Tuyết, mẹ biết rõ hiện tại trong lòng con rất khó
chịu, con cảm thấy là mình tự tay giết chết Lãnh Thanh Mặc, mà cuối cùng lại phát
hiện hắn cũng không có ác độc như trong tưởng tượng, cho nên cảm thấy áy náy. Đối
với Thân Đồ Dạ, con cảm thấy con bị người lợi dụng, gặp phải nhiều nhiễu loạn,
liên lụy hắn như thế, đồng thời, mẹ ruột của con, còn có hiện tại tất cả cục diện
đều có liên quan đến gia tộc của hắn, trong lòng con cũng có một rào cản không
vượt qua được, cho nên tâm tình rất phức tạp, đúng không?"
"Đúng
vậy..." Lăng Tuyết thương cảm thở dài, "Mẹ nói đều đúng, chỉ là,
trong lòng của con cũng không chỉ là chút chuyện này."
Có một số
việc ở trong lòng cô thủy chung là một cây gai, không có nhổ ra được, cả đời
cũng sẽ không an tâm.
"Ai..."
Viện trưởng Quách thở dài thật sâu, "Chuyện cho tới bây giờ, mẹ cũng không
biết nên khuyên con như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, con đều là một đứa bé rất có
chủ kiến, mỗi một lần con nói một ít chuyện với mẹ, ngoài mặt giống như là đang
thương lượng với mẹ, kỳ thật chỉ là muốn thổ lộ hết mà thôi, trong lòng con đã
có quyết định, căn bản là không cần ý kiến của mẹ, có lẽ, nếu tính mẹ nói ý kiến
gì đó, con cũng sẽ không nghe... Cho nên, chuyện này mẹ Quách sẽ không càu nhàu,
mặc kệ con có quyết định như thế nào, mẹ Quách đều ủng hộ con."
"Cảm
ơn mẹ Quách..." Lăng Tuyết rất cảm động, người hiểu rõ cô nhất là bà, thủy
chung vẫn là người thân của cô.
"Mặc kệ
xảy ra chuyện gì, chúng ta vĩnh viễn vẫn là người thân của con." Viện trưởng
Quách nắm chặt tay Lăng Tuyết, nhìn cô thật sâu, "Con muốn làm gì, thì đi
làm đi..."
"Dạ"
Lăng Tuyết trọng trọng gật đầu, có viện trưởng Quách ủng hộ, trong lòng cô vững
tâm hơn rất nhiều, kỳ thật lúc quyết định, cô cũng không có sợ hãi gì, chỉ là đối
với viện trưởng Quách và bọn nhỏ cô nhi viện không bỏ được, bây giờ nghĩ lại, viện
trưởng Quách đã tỉnh lại, thì nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ, cô có thể
thanh thản ổn định để làm chuyện của mình.
...
Từ lúc rời
khỏi bệnh viện, Cố Huy đến đón Lăng Tuyết, trên xe, hắn bẩm báo những chuyện ở Anh
quốc, Dạ Thần đã bình yên trở về, hắn cũng ký được một hiệp nghị bí mật, còn nội
dung là gì, Thân Đồ Dạ cũng không có lộ ra, Cố Huy cũng không rõ ràng lắm, chỉ
nói là ngũ đế rất nhanh sẽ giải tán, cho nên về vụ án Thân Đồ Dạ đã không giải
quyết được gì, đối với chuyện này Thân Đồ Dạ và Lăng Tuyết đều là một chuyện tốt.
Lăng Tuyết
cười nhạt một tiếng, cũng không có nhiều lời, mặc dù trong khoản thời gian này
Thân Đồ Dạ cũng không có liên lạc với cô, nhưng mà từ Cố Huy, tình huống bên Anh
cũng không phải quá tệ, bằng không hắn đã sớm chạy về bên đó rồi, nơi nào còn
có tâm tư ở đây với cô để xử lý mấy chuyện vụn vặt, nhỏ nhặt này chứ.
Hiện thời đã
chứng thật, trong lòng Lăng Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng một tảng đá
trong lòng cũng rơi xuống .
"Lăng
tiểu thư, chủ nhân gọi đến." giọng Cố Huy cắt đứt suy nghĩ của Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết
phục hồi tinh thần lại, giương mắt di động trong tay hắn, trong lòng trong tích
tắc bị hoảng hốt, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện,
phảng phất giống như đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng vậy, rất lâu chưa cùng
liên lạc với Thân Đồ Dạ, hiện tại hắn đột nhiên gọi điện thoại tới cho cô, làm
cho cô có một loại cảm giác xa lạ, giống như bọn họ đã sớm chia tay ở hai bên
thế giới, không nên xuất hiện bất kỳ cái gì.
"Chủ
nhân tìm ngài..." Cố Huy nhìn Lăng Tuyết còn chưa phản ứng, lại nhắc nhở một
tiếng.
Lăng Tuyết
rất hốt hoảng nhận lấy điện thoại, lại không biết mở miệng như thế nào.
"Lăng
Tuyết..." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng của Thân Đồ
Dạ, "Nghe thấy sao?"
"Uh"
Lăng Tuyết đáp lại một tiếng.
"Chuyện
bên này sắp làm xong rồi, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại ."
Giọng Thân
Đồ Dạ rất nhẹ, nhẹ đến mức cẩn thận, giống như rất sợ động chạm đến tâm tình của
Lăng Tuyết.
"A."
thái độ của Lăng Tuyết lãnh đạm mà xa cách.
"Nghe
Cố Huy nói, sức khỏe của em luôn không tốt lắm, từ sau khi trở về liền bắt đầu bị
cảm..." Thân Đồ Dạ không có chuyện gì nên nói nhảm, "Bây giờ khá hơn
chút nào không?"
"Ân."
trong lòng Lăng Tuyết có một loại cảm giác bài xích theo bản năng, nhẹ nói,
"Tôi, hơi mệt chút, không nói nữa."
Sau đó, cô
liền trực tiếp cúp điện thoại...
...
Thân Đồ Dạ
nghe trong điện thoại truyền đến âm báo bận, trong lòng giống như có một khối
đá lớn chặn lại, vô cùng đè nén, Lăng Tuyết đã về nước được một tuần lễ, hắn luôn
không dám quấy rầy cô, hôm nay điện thoại cũng là nổi lên dũng khí mới gọi qua,
không nghĩ tới đổi lấy vẫn là sự lạnh lùng và xa cách của cô.
Xem ra trong
lòng cô vẫn không thể nào...
Mặc dù đã
có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà hiện tại cảm nhận được sự lạnh lùng của cô, trong
lòng hắn vẫn thật sự không dễ chịu chút nào.
Cái khúc mắc
này, rốt cuộc muốn hắn làm như thế nào mới có thể?
Hắn cảm thấy
vô cùng mờ mịt...
Xe vững
vàng chạy ở trên đường, Lăng Tuyết vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không
biết đang suy nghĩ gì, kể từ khi trở lại Hải Thành, cô không có dùng di động, viện
trưởng Quách và Dì Chu, bọn họ liên lạc với cô đều là thông qua Cố Huy, trừ lần
đó ra, cũng không ai vội vã tìm cô nữa.
Qua một lát,
di động của Cố Huy lại vang lên, là Năm Khúc gọi tới, hắn cẩn thận hỏi:
"Lăng tiểu thư, Năm Khúc gọi điện thoại tới, ngài muốn tiếp sao?"
Kỳ thật hai
ngày này, Lăng Ngạo đã gọi điện thoại cho Lăng Tuyết, Lăng Tuyết cũng không có
nghe, bọn họ đều rất rõ ràng, Năm Khúc gọi cú điện thoại này, nhất định là giúp
Lăng Ngạo.
Lăng Tuyết
do dự mấy giây, cuối cùng vẫn còn nghe: “Alo”!!
"Tiểu
Tuyết, là anh." Giọng nói quen thuộc truyền đến, là Năm Khúc không có sai.
"Ngũ
ca, các anh khỏe không?" Lăng Tuyết là quan tâm bọn Năm Khúc, chỉ là hiện
tại không muốn đối mặt với Lăng Ngạo.
"Đều tốt"
Năm Khúc có chút khó khăn, thăm dò hỏi, "Cái kia... Lăng Ngạo muốn nói với
em vài câu, em..."
"Đem
di động đưa hắn đi." Lăng Tuyết biết rõ, bọn họ đúng là vẫn nên đối mặt .
"Được"
Năm Khúc đáp một tiếng, đưa điện thoại cho Lăng Ngạo đang chờ bên cạnh.
Lăng Ngạo nhận
di động, thấp thỏm một lòng, hồi lâu không biết rõ nên mở miệng như thế nào, cuối
cùng vẫn là Lăng Tuyết hỏi trước: "Đi rồi?"
"A? Uh!"
mặt Lăng Ngạo xấu hổ đến đỏ bừng, về hắn luân lạc, chật vật, không chịu nổi,
Lăng Tuyết mặc dù luôn không có ra mặt, nhưng lại hiểu rõ rõ ràng tường tận.
"Không
có việc gì thì tốt." Lăng Tuyết nhàn nhạt nói, "trải qua nhiều chuyện
như thế, cũng nên làm lại cho tốt đi."
"Anh
biết rõ..." trong lòng Lăng Ngạo có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, hắn muốn
nói cho Lăng Tuyết, hắn đã sẽ làm lại, hắn biết rõ đã sai, về sau sẽ không phạm
phải nữa, qua nhiều chuyện như thế, hắn mới hiểu được đến cùng ai thiệt ai giả,
về sau hắn sẽ thật tốt quý trọng một chút tình nghĩa này nó đến thật không dễ
dàng...
Nhưng mà lời
nói đến bên miệng, lại thủy chung vẫn nói không nên lời, kỳ thật hắn biết rõ, lời
hắn muốn nói, tất cả Lăng Tuyết đều biết rõ, hắn căn bản cũng không cần thiết
dài dòng một lần nữa, mà Lăng Tuyết, cũng không muốn nghe.
"Biết
rõ thì tốt." Lăng Tuyết khẽ thở dài một hơi, "phải đối xử thật tốt với
Hàn Giai, bất kể là tình bạn, tình thân hay là tình yêu, đều không nên phụ cô ấy."
Trong lòng
cô hiểu rõ ràng, tình yêu loại không có gì chắc chắn, cho dù Hàn Giai đối với Lăng
Ngạo khá hơn, hắn không yêu cô ấy chính là không yêu, miễn cưỡng ở cùng một chỗ
chỉ biết là hại cô ấy.
Cho nên,
Lăng Tuyết thêm một câu sau một đó.
Cho dù
không có có tình yêu, cũng có tình bạn và tình thân, cái gì nên đền bù báo đáp
thì đều phải làm.
"Yên
tâm đi, trong lòng anh có tính toán..." Lăng Ngạo còn nói, "Nhưng mà Tiểu
Tuyết, em... Tiếp đến có tính toán gì không?"
"Còn
có thể có tính toán gì chứ?" Lăng Tuyết thở dài một hơi, "Gánh chịu trách
nhiệm tôi nên gánh chịu ..."
"A?"
Lăng Ngạo nghe không hiểu ý của cô.
"Cứ
như vậy đi, tôi hơi mệt chút, cúp trước." Lăng Tuyết không muốn nói thêm nữa,
"Về sau muốn gì thì tự mình đứng lên, không muốn cũng không có việc gì làm
phiền Ngũ ca vậy."
"Nhưng
mà Tiểu Tuyết..."
Lăng Ngạo
còn muốn nói gì nữa, nhưng Lăng Tuyết đã cúp điện thoại.
Nghe đầu điện
thoại truyền đến âm báo bận, trong lòng Lăng Ngạo có chút thất vọng, nhưng mà loại
cảm giác mất mát này, hắn đã tạo thành thói quen, không biết rõ vì cái gì,
trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy bất an, giống như Lăng Tuyết sẽ làm ra chuyện gì
đó không tốt, nhưng mà Cố Huy như hình với bóng ở bên người cô, hẳn là không có
vấn đề gì, có lẽ, là hắn nghĩ nhiều.
Cúp điện
thoại xong, Lăng Tuyết vuốt vuốt ấn đường, nghiêng đầu hỏi Cố Huy: "Nếu
như tôi nhớ không có sai, sáng sớm hôm nay anh đã gọi choThân Đồ Dạ, giống như
nói là Nhan Nhược Hi đã tỉnh?"
"Ách..."
Cố Huy có chút ít lúng túng, buổi sáng lúc gọi điện thoại, hắn đặc biệt tránh Lăng
Tuyết, không nghĩ tới vẫn bị cô biết rõ.
"Đưa
tôi đi bệnh viện, tôi muốn thăm cô ấy." giọng Lăng Tuyết rất nhu hòa, cũng
không có nửa điểm khác thường.
"Ngài
muốn đi thăm Nhan tiểu thư?" Cố Huy có chút ít ngoài ý muốn, "Hiện tại?"
"Uh."
Lăng Tuyết gật đầu, "Có một số việc, tôi muốn biết rõ."
No comments:
Post a Comment