Thương Bích Lạc lẳng lặng ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một
chiếc máy tính, từ khi hắn phát hiện mình có thiên phú này, hàng năm vẫn duy
trì trạng thái
như vậy, máy móc
tuy rằng cứng nhắc lạnh băng cũng không có trí tuệ, lại càng không có phản bội
và lừa gạt.
Hơn nữa, tuyệt đối
sẽ không vượt qua phạm vi khống chế của hắn.
Một điểm cũng
không giống cô.
Khóe miệng luôn cười
mỉm khẽ mím thành một đường thẳng, thanh niên nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang
né tránh linh hoạt trong màn hình, đỉnh đầu có
vệ tinh, thành thị
phố lớn ngõ nhỏ lắp đầy camera, mạng lưới thông suốt bốn phương dẫn đến hàng
nghìn gia đình —— khoa học kỹ thuật càng phát triển
con người lại càng
không có sự riêng tư, không cần ra ngoài, toàn bộ thành thị đều ánh vào trong mắt
hắn.
So với thế giới của
hắn, khoa học kỹ thuật ở nơi này lạc hậu hơn nhiều, nếu trước đó thỉnh thoảng
có thể cảm giác được một chút khiêu chiến, hiện tại
ngay cả nửa phần
cũng không.
Không thú vị,
nhưng mà. . .
Ánh mắt của thanh
niên lại rơi vào màn hình,
Thật ngu ngốc.
Vẫn cứ nói ra lời
khiêu khích như vậy.
Nhưng mà, động tác
phản kích lại rất lưu loát gọn gàng, chỉ trong chốc lát liền nhất lực phá bách
xảo kết thúc hết thảy, tựa hồ nhớ kỹ lời nhắc nhở của
hắn, cô không hề
lưu lại, lập tức xoay người rời đi.
Thân hình mảnh khảnh
kia vì sao mà đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Thương
Bích Lạc chuyển tới trên người một thanh niên nào đấy, dường như hắn ta đang
kêu la gì đó, sau đó cô gái xoay người, nhìn chằm chằm
hắn một lát, khóe
miệng hơi nhếch lên, lộ ra một cái răng khểnh nho nhỏ, cô nói: “Được, tôi chờ
anh!” Không cần nghe thấy âm thanh, hắn chỉ nhìn khẩu
hình miệng là có
thể hiểu được.
Khi nói chuyện,
đôi mắt cô sáng lấp lánh, ánh lên ánh sáng rất dễ cuốn hút người khác, cho dù
cách một tầng màn hình lạnh lẽo vẫn có thể nhìn rõ ràng
như trước.
Thanh niên nhắm chặt
mắt, không nhịn được đưa tay đặt lên mạch đập của mình, yên lặng đếm một phút,
rất không vui vẻ mà khẳng định —— tốc độ
quả nhiên nhanh
hơn bình thường.
Hắn nhíu mày, vươn
tay đánh bàn phím với tốc độ nhanh chóng, hình ảnh trong nháy mắt biến mất khỏi
màn hình, nhưng cảm xúc phức tạp trong lòng vẫn
không hề biến mất.
—— Chưa từng có
chuyện nào khiến hắn cảm thấy phiền não thế này.
Không chỉ có hắn,
sự thay đổi dường như lặng yên xảy ra ở từng người.
Giống như “Bạn ăn
chưa?”, mọi người lúc chào hỏi thường có những lời nói theo thói quen, đây là
cái gọi là câu cửa miệng. Gần nhất câu cửa miệng của
người dân thành phố
W rất kỳ quái, ban đầu là “Hôm nay cậu đi đánh em gái sao?”, rồi sau đó biến
thành “Hôm nay cậu bị em gái đánh ư?”, từ chỗ này
có thể nhìn ra, rất
nhiều người đã từ S biến thành M một cách nhanh chóng, tiến triển như vậy thật
là đáng mừng. . . Có lẽ thế!
Trong quá trình
ngược và bị ngược, bãi đỗ xe dần dần biến thành sân bãi để PK, giá trị vũ lực của
không ít người tiến bộ không ngừng trong quá trình bị
đánh, ngẫu nhiên bọn
họ cũng sẽ luận bàn hoặc đánh nhau thật sự, nguyên nhân đủ lại, nói tóm lại,
tuy không có người lén ẩu đả như trước, nhưng tổng
thể mà nói ẩu đả
ngầm đều chuyển thành lên sân đánh. Quân đội đối với việc này từng có những
quan điểm bất đồng, nhưng kết quả sau thảo luận là
không can thiệp,
mà thông qua phân tích, nhân vật trong yếu Hạ Hoàng Tuyền thật sự không phải
người có dã tâm gì, huống chi quan hệ của cô và Tô
Giác còn đặt tại
nơi đó —— sau khi tình thế ổn định lại, thành phố W xây dựng lại phòng thí nghiệm,
thu nhận một đám nhân viên kỹ thuật có liên quan
trong dân chúng,
tuy rằng trung ương cũng đang nghiên cứu, nhưng không ai lại cự tuyệt có thêm một
con đường. Tô Giác làm nhân vật đầu não của
phòng thí nghiệm,
địa vị càng là nước lên thì thuyền lên, tuy bản thân hắn không thèm để ý, nhưng
không có ai lại cố ý đắc tội hắn.
Thấm thoát, thành
phố W hình thành không khí thượng võ, “Không phục? Đi, đến sân PK đánh một trận!”,
“Lên mặt gì chứ? Có bản lĩnh đi đánh với em
gái một mắt một trận!”
Tỷ lệ nghe thấy lời nói như vậy từ miệng mọi người càng lúc càng lớn, dưới loại
tình huống này, trật tự thành phố không bị phá hư,
không thể không
nói là một kỳ tích.
Nhưng thực ra ngẫm
lại cũng không thấy kỳ quái, ai bảo trên đỉnh kim tư tháp có một vua sư tử giống
cái đang đứng thẳng vững vàng chứ? Cực hạn bạo
lực làm cho người
ta sợ hãi, cực hạn vũ lực lại làm cho người ta thần phục.
Hạ Hoàng Tuyền
không hề hay biết mình đã bị lấy tên “Vua sư tử”. Nhiệm vụ có sự tiến triển
nhanh chóng, điểm này khiến cô thật vui vẻ, nhưng đồng
thời, lại có một
việc làm cô rất sốt ruột.
Người có trực giác
mạnh có thể dựa vào bản năng đi lên con đường có ích nhất và né tránh nguy hiểm,
trên cơ bản mà nói, bọn họ sống thoải mái hơn
người bình thường
nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên loại người này cũng sẽ vì sự vật không thể lý giải
xung quanh mà cảm thấy phiền toái, ví dụ như Hạ
Hoàng Tuyền nhận
thấy rằng Thương Bình Lạc hình như không bình thường cho lắm.
Từ ngày đầu tiên
PK trở đi, cô liền mơ hồ nhận ra điểm này, lúc đó không quá để ý, kết quả theo
thời gian trôi qua, tình huống này ngày càng nghiêm
trọng, tuy rằng nhất
cử nhất động so với trước đó không có gì thay đổi, nhưng cảm thấy có chỗ nào là
lạ. Có đôi khi như đang tận lực trốn tránh cô, có
đôi khi lại giống
như quan sát cô, chờ cô phản ứng kịp muốn tìm vết tích, lại tìm khắp cũng không
thấy.
Nếu hắn là phụ nữ,
cô khẳng định cho là dì cả của Thương Bích Lạc tới (dì cả tới: phụ nữ đến
tháng), nhưng vấn đề là hắn là đàn ông, chồng của dì cả
còn có thể đến
sao? Hơn nữa tới cũng không thể tới lâu như vậy, kỳ quái, thật sự là kỳ quái rồi.
Tô Giác rất bận rộn,
hơn nữa hắn với Thương Bích Lạc chỉ là quen sơ, cho nên pass.
Như vậy còn lại chỉ
có ——
“Đến, Ngôn tiểu
ca, chúng ta nói chuyện.” Hạ Hoàng Tuyền thừa dịp bốn bề vắng lặng, vẫy vẫy tay
với Ngôn Tất Hành.
Thanh niên bỗng giật
mình, sau đó ôm ngực lui về sau: “Em muốn làm gì? Anh thề sống chết không
theo!”
“. . . Này!” Hạ
Hoàng Tuyền chỉ vào hai mắt của mình nói, “Tuy rằng tôi đeo chụp mắt nhưng vẫn
chưa mù được chứ?”
Ngôn Tất Hành hộc
máu: “Em gái. . . Miệng em ngày càng độc rồi.”
Hạ Hoàng Tuyền trợn
mắt với hắn, tiến lên trước hai bước, nhảy người ôm lấy cổ hắn, hạ giọng hỏi:
“Anh có cảm thấy gần đây anh ta rất quỷ dị hay
không?”
Vừa dút lời, chỉ
thấy Ngôn tiểu ca nhìn về phía hắn cười quái dị: “Hắn nào?”
Dùng khuỷu tay
huých!
“Á. . . Em bạo lực
như vậy sao cậu ta có thể chịu được?” Ngôn Tất Hành kêu lên một tiếng, “Cho nên
quỷ dị cũng là lỗi của em.”
“Hả? Đâu có chuyện
gì liên quan đến tôi?!” Gần nhất mỗi ngày cô vội vàng ra ngoài đánh người, mười
ván cố định ngẫu nhiên còn thi đấu thêm, sức lực
và tinh thần đều
trút hết, căn bản không rảnh đánh hắn được chứ?!
Ngôn tiểu ca có
chút khinh bỉ nhìn cô một cái: “Cả ngày đi ra ngoài làm loạn, làm cho người ta
một mình trông phòng, em còn nói ư?”
“Tôi. . .” Hạ
Hoàng Tuyền xoa trán, không hề nghi ngờ, tìm tên này thương lượng đúng là quyết
định tồi tệ nhất của cô, còn không bằng cô trực tiếp đi
hỏi Thương Bích Lạc!
“Em ngẫu nhiên
cũng phải quan tâm người ta chứ, nắm nắm tay nhỏ bé hôn hôn môi nhỏ khụ khụ khụ
khụ gì đó. . .”
“Câm miệng!”
Sau khi khiến người
nào đó di chuyển như bóng da, Hạ Hoàng Tuyền suy xét một lát, trực tiếp đá văng
cửa thư phòng, gần nhất Thương Bích Lạc
thường ở bên
trong, nếu không phải do Ngôn Tất Hành thường ra ngoài, cô gần như cho rằng bọn
họ có gian tình rồi.
Tiếng vang không hề
nhỏ truyền vào tai thanh niên ngồi trước bàn học, không cần đoán hắn cũng biết
người tới là ai, vươn tay đóng lại máy tính, giương
mắt hỏi: “Có chuyện?”
Cô gái bước nhanh
đến trước mặt Thương Bích Lạc, nheo lại hai mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới
một phen, ánh mắt giao nhau, trên mặt thanh niên
vẫn là vẻ dịu dàng
như trước, ánh mắt không hề né tránh chút nào.
Hai người cứ lấy
phương thức như vậy, không tiếng động chém giết.
Ba mươi giây. . .
. . .
Một phút đồng hồ.
. . . . .
2 phút. . . . . .
“Không được!” Hạ
Hoàng Tuyền xoa mắt, nổi giận đùng đùng lên án, “Anh quả thực không phải người,
mắt cũng không thèm chớp lấy một cái!”
Thương Bích Lạc
không biết bao lâu chưa làm qua hành động ngây thơ này chớp chớp đôi mắt hơi
xót, giọng điệu lạnh nhạt đáp lại: “Tôi đang chớp
đây.”
“. . . . . .”
Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền toát lên một ngọn lửa, giơ chân dẫm lên tay vịn xe
lăn, “Tên nhóc, anh muốn ăn đòn sao?”
“Lộ hết rồi.”
“Hả?!” Hạ Hoàng
Tuyền vội vàng rụt chân lại, bỗng nhiên phát hiện hôm nay mình mặc quần, lộ sạch
cái quỷ gì! Cô nắm chặt tay theo bản năng, sau đó
động tác đột nhiên
dừng lại, thiếu chút nữa thì bị tên này lừa, cô hít một hơi thật sâu, tạm thời
đè xuống ý nghĩ muốn đánh hắn, nói: “Gần nhất anh rất kỳ
quái.”
Thanh niên nhíu
mày, không đáp lại hỏi: “Sao cơ?”
“Hiện tại là tôi hỏi
anh!” Hạ Hoàng Tuyền xoay người ngồi lên bàn, muốn dùng độ cao để khiến đối
phương cảm thấy áp bách.
Nhưng thật hiển
nhiên, cô thất bại, câu trả lời của thanh niên lại là: “Cô thông minh như vậy,
không bằng đoán xem sao.”
“. . . . . .” Hạ
Hoàng Tuyền nghiêng đầu suy xét một lát, cau mày nói, “Lời này có vẻ quen tai.”
Nghĩ nghĩ, cô rốt cuộc nhớ ra, ban đầu khi gặp Thương
Bích Lạc, bọn họ
dường như cũng nói như vậy, Thương Bích Lạc hỏi vì sao cô dắt theo hắn, mà cô bảo
hắn đoán xem.
Còn nhớ khi đó câu
trả lời của boss là. . . Đúng rồi!
Một thời gian trước
cũng từng nhớ lại một lần, bây giờ lại tiếp tục, thích diễn sao, thích hồi tưởng
sao, ai sợ ai chứ?!
Hạ Hoàng Tuyền cười
lạnh, gằn từng tiếng lặp lại lời thanh niên nói khi đó: “Chẳng lẽ anh miệng cứng
lòng mềm, kỳ thực rất thích tôi?”
“. . . . . .”
Thương Bích Lạc có loại cảm giác tự đào hầm cho mình chui vào, vì vậy khuôn mặt
tươi cười hoàn mỹ bỗng vỡ tan trong chốc lát, may mà cô
gái đang đắc ý
không chú ý tới điểm ấy, hắn không biết nên thở nhẹ một hơi hay nên nghĩ đến điều
gì khác.
Trên thực tế, Hạ
Hoàng Tuyền cảm thấy rất tự mãn, bởi vì cô rốt cuộc có thể khiến đối phương hiểu
được sự bực tức lúc ấy của mình, hừ, thật sự là
“Không phải không
báo, mà là thời điểm chưa tới”, đáng đời!
Càng nghĩ càng
vui, cô lên tiếng tiếp tục khiêu khích gây thù hận: “Sao vậy? Hết lời để nói rồi
hả? Hay là trí nhớ quá kém?” Cô cúi xuống tiến đến gần
khuôn mặt thanh niên, thậm chí vươn tay giữ
chặt ngón tay hắn, để nó lên cằm mình, “Hiện tại anh hẳn là nắm nó sau đó hôn
tôi ~”
Hạ Hoàng Tuyền bởi
vì quá mức sung sướng, không kìm được nhếch lên khóe miệng.
Thương Bích Lạc
nhìn chăm chú vào cánh môi hồng phấn của cô, ánh mắt bỗng tối đen, ngón tay
không tự giác siết chặt con mồi trong tay.
Cô gái cảm nhận được
độ mạnh yếu, không hề khẩn trương chút nào, chỉ cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào
đối phương, bởi vì ở trong mắt cô, đối phương
chỉ đang kiên trì
cho đỡ mất mặt mà thôi —— một kẻ chán ghét phụ nữ có thể làm gì chứ? Còn nhớ rõ
sắc mặt của hắn lúc đó giống như có thể nôn ra
bất cứ lúc nào. .
.
Nhưng động tác của
thanh niên lại đánh vỡ nhận thức của cô.
Chỉ thấy hắn hơi
nghiêng đầu, một giây sau, đôi môi nhạt màu hơi mát lạnh liền hôn lên môi cô.