Đừng nên gặp lại - Chương 27: Trút giận


Kỷ Tùy Châu bị hành động của cô làm bật cười.

Quen biết nhau nhiều năm như thế, có khi nào anh đánh phụ nữ chưa, huống chi lại là đánh

cô.

Anh cầm cây nạng thọt thọt Triệu Sương đang ngồi đờ đẫn dưới đất, vẻ mặt chán ghét.

Mấy người bạn vẫn chưa chạy xa, có một người lớn gan vẫn luôn ngoáy nhìn lại hướng này. Hắn

liền quát đám người:

- Mau kéo người chạy đi.

Mấy người họ đùn đùn đẩy đẩy, cuối cùng cũng có hai người chạy đến, đỡ Triệu Sương

loạng choạng chạy đi.

Kỷ Tùy Châu quay đầu trừng mắt với Doãn Ước, đối phương vẻ mặt vô tội:

- Không phải tôi làm mà.

- Lên xe.

Doãn Ước níu ống tay áo Kỷ Tùy Châu lại:

- Có thể đưa nạng cho tôi trước không?

Kỷ Tùy Châu nhìn cô thuần thục chống nạn đi về phía xe mình, trong lòng có vài phần bội

phục. Người có thể chơi xong bỏ chạy, cũng không gặp nhiều.

Hai người ngồi vào xe, cùng lúc nhìn chằm chằm nước trà sữa văng đầy kính chắn gió

không nói lời nào. Kỷ Tùy Châu trong lòng nghĩ, đúng là vẫn không để cho cô uống.

Lần đó, anh nổi giận, trực tiếp lái xe đi. Vì thế mà Doãn Ước khóc lóc một trận, tức giận

đến anh đau gan luôn.

Chỉ vì một ly trà sữa, có cần đến mức vậy không? Lúc ấy anh đã nghĩ, quay về mua lại

tiệm này, cho cô uống no chết luôn. Ai ngờ chỉ nghĩ thôi mà cũng bị cô phát hiện, ầm ĩ đến đôi

bên cùng thiệt hại, làm sao còn muốn ‘lịch sử tái diễn’ chứ.

Hôm nay còn đụng phải đứa tâm thần.

- Cô quen người đó à?- Anh hỏi Doãn Ước.

- Em gái tôi.

- Là đứa mà mẹ kế cô dẫn đến à?

- Ừ, hai người chẳng phải từng gặp nhau một lần rồi sao?

- Không nhớ nổi.

Doãn Ước bật cười ha ha, chỉ vào trà sữa trước mặt hỏi:

- Làm gì với nó đây?

- Làm gì là làm gì, cô mau lau khô đi.

- Chân tôi bị gãy, hết cách rồi. Hay là vầy đi, anh đợi tôi tháo bột rồi lau cho anh, được

không?

Kỷ Tùy Châu nghĩ thầm đúng là may mắn quá, vụ tai nạn này lại có thể không làm hư não

của Doãn Ước, còn biết nói đùa.

Anh cũng mỉm cười, nhấn nút phun nước lau kính, lại bật cần gạt lau thêm vài cái. Trong

lòng cuối cùng vẫn thấy khó chịu, chuẩn bị đưa Doãn Ước về rồi gọi người mang xe đi rửa.

Doãn Ước thấy anh định khởi động xe, do dự hỏi:

- Tôi có thể xuống đó mua lại ly trà sữa không?

Kỷ Tùy Châu trừng mắt với cô, bộ dạng bó tay rồi.

- Không được thì thôi vậy.

Kỷ Tùy Châu hạ tay xuống chuẩn bị vô số, ngẫm lại có chút bực bội, rút tay về. Anh

không nói lời nào, xuống xe, đi về phía tiệm trà sữa.

Doãn Ước vừa thấy người xếp hàng dàiđứng chờ, tính toán phải đợi bao lâu. Vốn tưởng

rằng ít nhất cũng hơn mười phút, kết quả sau một phút Kỷ Tùy Châu xách một túi quay về, ném

thẳng cho cô.

Doãn Ước cầm lấy mở ra, đúng là trà sữa của tiệm đó.

- Sao nhanh vậy, anh chen hàng à?

- Hỏi người khác mua lại- Anh nào có rãnh rỗi xếp hàng cho cô, trực tiếp tốn một trăm

đồng mới mua lại ly trà sữa này trong tay một cô gái.

Doãn Ước nghe đến tặc lưỡi:

- Thật hào phóng, một trăm đồng một ly trà sữa. Tôi nghĩ em gái kia chắc chắn không phải

nhìn trúng tiền của anh rồi.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày nhìn cô.

- Cô gái ấy chắc là bị nhan sắc của anh mê hoặc- Doãn Ước giải thích.

Nói xong cô dán mặt vào ly trà sữa, hớp một cái, lập tức nói:

- Ai da, mua nhầm rồi.

- Mua nhầm cái gì?

- Tôi thích uống vị khoai môn, cái này là đậu đỏ.

Nhưng mà quên đi, ly này một trăm đồng lận đó, vẫn nên uống hết thôi.

Cô đang chuẩn bị uống thêm một hớp, ngẩng đầu phát hiện mặt của Kỷ Tùy Châu đã gần

trong gang tấc. Cô giật mình, rụt người về sau. Nhưng đối phương đã có chuẩn bị, trực tiếp bắt

lấy cổ cô, bắt buộc cô nhìn thẳng vào anh.

- Làm… gì?

- Mua nhầm rồi, thì bồi thường cho cô chút nhan sắc, có thể chứ?

Gì hả, Doãn Ước cảm thấy hôm nay ánh trăng có phải từ trên trời rơi xuống rồi không, Kỷ

Tùy Châu lại biết nói đùa thế này.

Ánh mắt anh nhìn đến người cô nóng ran, Doãn Ước mau chóng gật gật đầu, sau đó ngọ

nguậy thoát khỏi bàn tay anh, quay mặt ra cửa đưa lưng về phía anh, tiếp tục uống trà sữa.

Kỷ Tùy Châu hài lòng cười cười, cuối cùng cũng khởi động xe.

Đợi đến khi xe chạy tới cửa nhà Doãn Ước, anh lại nói một câu:

- Gần đây cô rất nhàn hạ đúng không?

Buổi tối không ở nhà, còn chạy lung tung.

- Chân bị thương, không thể tìm việc, thời tiết lại nóng, buổi tối chỉ có thể ra quãng trường

xem người ta khiêu vũ.

- Vậy bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ đến Thịnh Thế làm việc.

Doãn Ước hồ nghi nhìn anh. Cô vẫn nghĩ lần trước anh chỉ nói đùa.

- Ai nói với cô là đùa chứ. Cơ hội chỉ có một lần, đến hay không tự cô quyết định.

- Chỉ là chân của tôi…

- Tôi sẽ phái xe đưa rước cô, cho đến khi cô tháo bột mới thôi.

- Vậy lúc tôi đi làm thì sao, cũng không thể chống nạng làm việc.

- Tôi nói rồi, thuê cô pha cà phê. Tay cô không bị gãy mà.

Doãn Ước nghĩ có nên đi làm hay không. Cô cảm thấy bản thân rất không có khí phách,

hồi đó bị Kỷ Tùy Châu hại thành như vậy, hiện giờ anh chỉ vẫy tay một cái, cô lại ngốc nghếch

chạy đến. Vì để đá văng tên sói già Giang Thái, lựa chọn chui vào hang cọp Kỷ Tùy Châu, rốt

cuộc có đáng hay không?

Trong lòng cô, có hai giọng nói đang giằng co.

Kỷ Tùy Châu nghĩ cô đang rầu rĩ vì đi lại không tiện, lại bồi thêm:

- Chuẩn bị thêm cho cô chiếc xe lăn. Nếu cảm thấy còn chưa đủ, chuyện này cho qua đi,

sau này Giang Thái tìm cô làm phiền, cô cũng đừng đến tìm tôi.

Doãn Ước quan sát sườn mặt anh, cân nhắc một lúc mới hỏi:

- Tôi có thể hỏi tại sao anh muốn giúp tôi không?

- Sao cô biết là tôi đang giúp cô, mà không phải là hại cô?

Doãn Ước không đáp được.

- Thiếu quyết đoán, dây dưa không dứt, tính cách như vậy sớm muộn gì cũng bị Giang

Thái chơi chết. Doãn Ước, cô đang sợ cái gì, sợ tôi lại hại cô à? Hiện giờ cô còn gì đáng để tôi

hãm hại chứ.

Quả thật không có, lần trước cái gì anh cũng chiếm hết rồi, cô hoàn toàn không còn gì để

thua nữa. Thứ duy nhất cô còn lại, chỉ là cái mạng nhỏ không đáng tiền này.

- Vậy được rồi, chủ tịch Kỷ.

- Bây giờ không phải ở công ty, không cần mau chóng nhập vai như vậy- Nói xong, Kỷ

Tùy Châu đột nhiên áp sát lại. Doãn Ước nghĩ anh đang định chơi trò gì, mau chóng lủi sang bên

cạnh.

Kết quả Kỷ Tùy Châu lướt qua người cô, giúp cô mở cửa xe. Quay đầu nhìn bộ dạng cảnh

giác của cô, tức giận nói:

- Mau xuống xe.

Doãn Ước cầm ly trà sữa chưa uống hết, chống nạng chạy thục mạng vào nhà. Kỷ Tùy

Châu lần đầu tiên nhìn thấy người bị gãy chân còn có thể chạy nhanh như vậy.

Cô đang sợ cái gì, xem anh là thú dữ à?

Hôm sau, Kỷ Tùy Châu phái tài xế lái xe đến đón Doãn Ước đi làm. Tài xế là nữ, họ

Trương, có lẽ đã ngoài bốn mươi. Doãn Ước không câu nệ, gọi chị là chị Trương, hai người tán

gẫu suốt dọc đường.

Thời điểm xuống xe, có chị Trương giúp đỡ. Trên xe đã chuẩn bị sẵn xe lăn cho cô, xe

chạy thẳng xuống bãi đổ xe tầng hầm, cô ngồi xe lăn lên thẳng văn phòng chủ tịch hội đồng quản

trị trên tầng mười tám, tránh được tất cả những người chờ thang máy.

Khi cách năm năm quay về ‘chốn cũ’, Doãn Ước cảm thấy như qua mấy đời. Lúc bắt đầu

cô có hơi bất an, sợ người khác dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Kết quả có lẽ Kỷ Tùy

Châu đã đánh tiếng trước, mọi người trong văn phòng không quá chú ý đến cô, chỉ xem cô là một

nhân viên bình thường.

Thư ký của Kỷ Tùy Châu, Diệp Hải Thần, phụ trách vấn đề phân công công việc cho Doãn

Ước, anh ta đưa cô dạo một vòng phòng trà nước, bắt tay dạy cô dùng đồ vật máy móc này nọ,

cuối cùng mỉm cười với cô, nhìn cô khích lệ.

Doãn Ước thật lòng cảm thấy, anh thư ký này nhìn thuận mắt hơn Kỷ Tùy Châu.

Buổi sáng, Kỷ Tùy Châu không đến công ty, Doãn Ước không có việc gì làm, cũng không

muốn tiếp xúc nhiều với nghiệp vụ công ty, cầm quyển sách đến phòng nghỉ bên cạnh lật xem.

Gần đây, cô chuẩn bị tìm lớp ôn thi, nên đem theo sách giáo khoa trước kia xem lại. Có xem mới

phát hiện kiến thức đã sớm quên sạch, thật phải đến trường còn phải đăng ký thêm lớp phụ đạo.

Vì thế, Doãn Ước lại bắt đầu tích lũy vốn liếng cho mình. Cô đi làm ở hội quán của ông

nội, một tháng tiền lương không nhiều cũng không ít, một mình cô xài tiết kiệm, mấy năm nay

cũng tích góp được một số tiền.

Chút tiền đó cố gắng đến khi cô nhập học, chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ là cô nhớ đến

một chuyện, hình như đã quên nói chuyện lương bổng với Kỷ Tùy Châu.

Cô cũng không rõ mình có muốn lấy tiền của đối phương không. Công việc này rất nhàn

hạ, lại có lợi với cô, cô còn nhận tiền của người ta hình như không đúng lắm.

Nhưng không nhận tiền, cô ăn không khí à. Cô rồi sẽ phải rời khỏi đây, sau này rốt cuộc

phải làm thế nào, Doãn Ước nhất thời có hơi hoang mang.

Giữa trưa, những người khác đều đến nhà ăn ăn cơm, Doãn Ước mua ổ bánh mì ngồi ở kia

gặm. Từ giờ trở đi cô sẽ tiết kiệm tiền.

Kỷ Tùy Châu từ bên ngoài đi vào liền thấy cảnh tượng này, bặm môi không nói gì. Quay

đầu gọi điện thoại cho phòng tài vụ, đích thân định ra mức tiền lương của Doãn Ước.

Rõ ràng cảm thấy nhà họ Doãn không ai tốt cả, nhưng tại sao anh luôn cảm thấy như mắc

nợ cô.

Những ngày tiếp theo, Doãn Ước đều rất ít khi nhìn thấy Kỷ Tùy Châu. Mặc dù làm việc

trong cùng một công ty, nhưng cô cố gắng tránh mặt anh.

Anh muốn cà phê sẽ gọi điện thoại đến, Doãn Ước pha xong sẽ làm phiền trợ lý bưng vào.

Cô bây giờ đi lại không tiện, hơn nữa thỉnh thoảng trong văn phòng có khách, cô càng không thể

xuất hiện ở đó.

Khổ sở đợi được đến ngày tháo bột, Doãn Ước xin Kỷ Tùy Châu nghỉ phép một ngày,

cùng ba cô đến bệnh viện.

Ở hành lang, cô tình cờ chặm mặt với một cô gái, đang được y tá giúp đỡ tập đi. Cô ấy đi

rất chậm rất gian nan, Doãn Ước vội vã nhường đường.

Kết quả cô gái nọ đi đến trước mặt cô, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, ánh

mắt đó như con dao, đâm đến toàn thân đau đớn.

Doãn Ước lập tức nhận ra cô ấy:

- Tùy… Ý.

- Là tôi, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ.

Hai cô tuổi tác tương đương nhau, quan hệ lại phức tạp, cũng là lần đầu tiên đối mặt với

nhau.

Doãn Ước không biết nên nói gì với cô, chỉ có thể lên tiếng chào hỏi:

- Cô khỏe chứ?

- Cô thấy tôi bây giờ khỏe không?- Tùy Ý cười lạnh.

Một chút cũng không khỏe.

Ông Doãn cảm giác được cơn thịnh nộ trên người cô gái, lôi kéo con gái rời khỏi. Tùy Ý

níu Doãn Ước lại, nghiến răng nói:

- Họ Doãn kia, cô cách xa anh tôi một chút.

Nói xong, cô ấy căm phẫn đẩy Doãn Ước một cái, quay đầu chậm rãi bỏ đi.

Tâm trạng cả ngày này của Doãn Ước đều rất tội tệ. Cô không hề tức giận, bất luận thế nào

cô cũng không thể nổi giận với Tùy Ý. Một cô gái như hoa như ngọc vào thời thanh xuân tươi đẹp

nhất lại gặp phải biến cố lớn đến thế, cô ấy trút giận vào cô cũng rất bình thường.

Cô chỉ là cảm thấy, ngực có hơi nghẹn lại.

Tháo bột xong cô về nhà nghỉ, nhốt mình trong phòng. Lúc trời ngã về chiều, cô nhận

được cuộc gọi của Kỷ Tùy Châu, hỏi cô đang ở đâu.

Cô nói mình ở nhà, đối phương liền nói:

- Bây giờ đến Hồng Uyển đi, ngay lập tức.

- Tôi có thể không đi không?

Đầu dây bên kia ngừng một lát:

- Vậy thì sau này không cần đến nữa.

Doãn Ước thở dài, chỉ có thể nhượng bộ.

Cô mới tháo bột nên có hơi không quen, đi đường có chút cảm giác kỳ lạ. Quãng đường từ

taxi bước xuống đi vào phòng VIP của Hồng Uyển, mấy lần cô suýt té ngã.

Kỷ Tùy Châu trong điện thoại cố ý dặn dò cô, đừng mặc quần dài phải mặc váy, càng diễm

lệ càng tốt.

Doãn Ước nào có đồ như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chọn được áo đầm màu hồng đào,

không được tự nhiên cho lắm.

Cô đi vào, bên trong có tiếng người ồn ào. Kỷ Tùy Châu ngồi ở chính giữa hút thuốc,

giương mắt nhìn cô cười tủm tỉm. Khí chất anh biếng nhác lại tùy hứng, có một loạt tự nhiên hoàn

toàn khác thường ngày.

Doãn Ước đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, vừa định lên tiếng nói chuyện, đối phương đã

đưa tay ôm lấy vai cô. Sau đó, anh kề sát vào tai cô, dùng hơi thở đậm mùi thuốc lá nói với cô:

- Diễn cho tốt vào, đừng diễn tệ quá.

Doãn Ước không rõ ý tứ của anh, vừa đảo mắt lại nhìn thấy Giang Thái ngồi ở ghế đối

diện, thoáng hiểu rõ.

Cùng Kỷ Tùy Châu diễn vai tình nhân, là chuyện vô cùng mất tự nhiên.

Váy của Doãn Ước không dài, ngồi xuống để lộ ra hơn phân nửa cẳng chân, trong phòng

điều hòa hơi thấp, cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng lan ra ngoài. Hơi thở Kỷ Tùy Châu gần trong

gang tấc, càng khiến sau lưng cô đổ mồ hôi lạnh.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã không quen với việc có mối quan hệ thân mật với anh

như vậy.

Giang Thái cầm ly rượu ngồi ở kia uống, xung quanh đều có gái đẹp bầu bạn, biểu hiện

trên mặt thoải mái thích chí, như là hoàn toàn không chú ý đến Doãn Ước.

Thi thoảng có người đến mời rượu, Giang Thái luôn lôi kéo bạn gái cùng uống, uống đến

đổ ướt cả người. Trái lại Kỷ Tùy Châu rất ít nhận mời mời, vài ba cái liền đuổi người ta đi. Thật

ra nếu đẩy không xong, sẽ để Doãn Ước thay mặt uống.

Cả đêm, Doãn Ước lòng dạ hoang mang, trước mắt luôn là hình ảnh bóng người và ánh

đèn đan cài vào nhau. Lần lượt người này người kia mời rượu, có nam có nữ. Có cô gái cả gan

bước đến, nhưng vừa thấy Doãn Ước liền lui trở về.

Cuối cùng, có người nhịn không được, tò mò hỏi Kỷ Tùy Châu cô là ai. Kỷ Tùy Châu liếc

mắt nhìn Doãn Ước một cái, tay đặt trên vai lại ôm sát thêm một chút.

- Doãn Ước.

Chỉ nói tên không nói thân phận, nhưng ai nấy dường như không nói cũng tự hiểu. Có thể

để Kỷ Tùy Châu đưa đến trường hợp xã giao thế này, quan hệ bí mật chắc chắn không bình

thường.

Các cô gái thấy không có hy vọng gì ở chỗ Kỷ Tùy Châu, lại chuyển hướng sang Giang

Thái, rất có khí thế không chuốc say hắn thì không bỏ qua. Giang Thái vô cùng hưng phấn, uống

không cạn rượu không hài lòng, lại kéo một người trẻ tuổi bảo cho hắn chút kích thích.

Người nọ hình như là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, vừa nghe vậy liền bật cười, quay đầu đi

gọi hai cuộc điện thoại. Không bao lâu, có người đến gõ cửa.

Mở cửa liền thấy một người đàn ông trung niên dẫn đầu, sau lưng là đám con gái xinh đẹp,

mỗi người một vẻ.

Doãn Ước nhìn thoáng qua, phát hiện có vài khuôn mặt khá quen thuộc. Trong đó, có hai

cô gái rõ ràng là tiểu hoa đán gần đây thường xuất hiện trên ti vi. Hóa ra là mời một đám minh

tinh đến.

Nhìn tiếp, Doãn Ước lại giật mình. Cuối hàng, Triệu Sương đang đứng đó chỉnh trang lại

đầu tóc, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp, xinh đẹp động lòng người.

Khi Doãn Ước nhìn Triệu Sương, cô ta cũng đã thấy Doãn Ước, biểu cảm trên mặt liền

cứng đờ.

Hai chị em chạm mặt nhau ở trong trường hợp này, Doãn Ước chỉ cảm thấy xấu hổ, Triệu

Sương lại có suy nghĩ khác. Vốn tưởng rằng chị mình và Kỷ Tùy Châu đã sớm hạ màn rồi, không

ngờ quan hệ của họ lại tốt như vậy.

Trong phòng, bên cạnh người đàn ông nào không có vài cô xinh đẹp bâu quanh, chỉ riêng

Kỷ Tùy Châu anh, bên cạnh chỉ có mỗi Doãn Ước. Anh ôm cô cười tự nhiên, không mang theo

chút mùi dung tục nào, phong độ quý ông hoàn hảo.

So với mấy tên thấp hèn khác, Kỷ Tùy Châu càng thêm nổi bật. Huống hồ, mặt anh lại còn

đẹp trai đến vậy.

Triệu Sương cười đến vô cùng không cam lòng.

Giang Thái ngồi trên sô pha, nhìn đám con gái dàn hàng ngang trước mắt, chọn lựa so sánh

như món hàng. Cô này xấu quá, còn cô kia thì lẳng lơ, người thì trán cao kẻ thì mắt hí, đảo một

vòng chẳng thấy hài lòng với cô nào. Cho đến khi ánh mắt rơi vào người Triệu Sương.

Cô gái này vừa nhìn sẽ không đứng đắn, nhưng vượt trội ở… Hắn đảo mắt liếc Doãn Ước,

sau đó vẫy tay với Triệu Sương. Người đàn ông trung niên phụ trách đưa các cô đến đây, vội vã

huých Triệu Sương một cái:

- Giang tổng gọi cô kìa, mau qua đó đi.

Vốn dĩ Triệu Sương sẽ rất vui, dù sao trong nhiều người như vậy, cô lại được đại gia để ý.

Nhưng nghĩ đến Doãn Ước ở đây, nỗi vui mừng này nhất thời hóa thành bọt nước.

Cùng là bán, nhưng người chị trên danh nghĩa này của cô lại có thể bán được giá hơn cô.

Nghĩ vậy, bước chân có hơi do dự. Bên kia, Giang Thái đã sớm không kiềm chế được, một

phen kéo cô đến, ném xuống sô pha.

- Lề mề cái *beep*, không vui thì đừng có đến.

Vừa mắng chửi vừa rót rượu, trực tiếp nhét vào tay Triệu Sương. Triệu Sương không kịp

đỡ, uống chậm nên lại chọc giận Giang Thái, hắn dứt khoát bóp má Triệu Sương, dốc ly rượu vào

miệng bắt cô uống, làm Triệu Sương sặc đến không ngừng ho khan.

Giang Thái ngồi gần cô nhất, khi ho toàn bộ rượu phun vào người hắn, nên đã chọc giận

hắn. Hắn không chút suy nghĩ, đưa tay giáng cho Triệu Sương cái tát. Cô bị hắn đánh đến mơ

màng, nhất thời quên cả khóc, chỉ mờ mịt nhìn hắn.

Doãn Ước có chút không xem nổi nữa. Tuy rằng không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng

sống với nhau mười mấy năm, nên không muốn nhìn thấy Triệu Sương bị người ta chà đạp như

vậy. Cô muốn ra mặt, lại cảm thấy không ổn, cơ thể chỉ hơi nhích một chút, Kỷ Tùy Châu liền

cảm nhận được.

Kỷ Tùy Châu không nhận ra Triệu Sương, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt này khuôn mặt có

vài phần tương tự Doãn Ước. Giang Thái có lẽ không chiếm được Doãn Ước, cố tình tìm cô gái

này đến trút giận.

Kỷ Tùy Châu rút điếu thuốc ra, đưa bật lửa cho Doãn Ước. Doãn Ước cầm lấy nghĩ nghĩ,

đưa tay bật quẹt châm thuốc cho anh. Khói thuốc lượn lờ mang đến cảm giác khác, cùng với sự

thô bạo của Giang Thái hình thành hai mặt đối lập.

Giang Thái vừa thấy tình hình này, cười đến quái gỡ:

- Chủ tịch Kỷ quả nhiên nho nhã, hút thuốc cũng không giống với người khác.

- Giang tổng khách sáo rồi- Kỷ Tùy Châu nhẹ búng tàn thuốc đi, đưa mắt nhìn cô gái đang

ngồi đó ho khan- Ra ngoài chơi, vui vẻ phải đặt lên hàng đầu, nếu chơi không vui thì cụt hứng

lắm.

Nói xong anh chỉ ngón tay về đám ‘hàng hóa’ đang đứng chờ để được chọn lựa:

- Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau chóng hạ hỏa giúp Giang tổng đi.

Các cô gái vừa nghe vậy liền tiến đến, vây quanh Giang Thái ‘thi triển thần thông’. Giang

Thái vốn có năm phần say, bị nhiều phụ nữ vây quanh hầu hạ như vậy, liền quên mất đi Triệu

Sương. Nhất thời, bầu không khí trong phòng VIP lại náo nhiệt hẳn lên, bên tai toàn là tiếng hú

hét cùng tiếng cười của đám con gái.

Vỏ chai rượu trên bàn dần tăng lên, Giang Thái bị các cô chuốc không ít rượu, cơ thể ngã

trái nghiêng phải, cuối cùng được mấy cô gái cùng nhau kéo ra ngoài.

Lúc đi ra, sau lưng còn có người gọi, nói đưa người vào phòng nào, các cô thi nhau trả lời,

chỉ chốc lát đã đi đến không thấy bóng dáng.

Trong đầu Doãn Ước đột nhiên nhớ đến một câu: đánh cường hào, chia điền địa.

Tối nay Giang Thái, nói không chừng sẽ bị các cô vắt kiệt.

Tiếp đó cô quay đầu lại, nhìn Triệu Sương vẫn ngồi ở đó. Cô ta cúi đầu ôm mặt, hiển nhiên

vẫn chưa hoàn hồn. Đột nhiên cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía Doãn Ước, ánh mắt phức tạp rối rắm,

như không cam lòng, lại như thẹn quá hóa giận.

Doãn Ước không để ý đến cô ta, trong trường hợp này, hai cô không tiện trao đổi. Một lát

sau, người đàn ông đưa cô ta đến sắc mặt không vui, đi tới cúi xuống nói vài câu với cô ta, hai

người một trước một sau rời đi, trong phòng thoáng yên tĩnh lại.

Họ vừa đi khỏi, Doãn Ước lập tức nhẹ nhõm, vô thức dịch người sang bên cạnh, cố tình

duy trì khoảng cách với Kỷ Tùy Châu. Đối phương nào có cho phép, kéo một cái ôm cô đến bên

người, cầm ly rượu đưa tới miệng cô.

Doãn Ước do dự, cô đã uống không ít rượu, uống nữa có lẽ sẽ say. Kỷ Tùy Châu có phải

chính nhân quân tử hay không, khó nói được anh là giúp cô hay ham muốn gì đó. Là muốn cô

uống say để tiện ra tay sao?

Doãn Ước bất giác lắc đầu, đẩy ly rượu ra.

- Tôi uống nhiều rồi.

Kỷ Tùy Châu không xem ai ra gì, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình:

- Là uống nhiều rồi, hay là không muốn uống. Hắn vừa đi, ngay cả sĩ diện cô cũng không

cho tôi?

Khuôn mặt tinh xảo của người đàn ông phóng đại trước mắt cô, như là bất cứ lúc nào cũng

sẽ hôn đến. Doãn Ước mau chóng đón lấy ly rượu uống một hơi, dùng ly rượu tách hai người ra.

Cô nghe tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng Kỷ Tùy Châu, tiếng cười ấy làm lòng người ngứa

ngáy.

Người trong phòng còn đang làm loạn, làm gì cũng có. Nhất là mấy người say khướt kia,

giờ phút này mượn hơi men có chút không khống chế được, bắt đầu ôm ôm ấp ấp.

Doãn Ước rõ ràng nhìn thấy một tên đàn ông thò tay vào trong váy cô gái kia, không bao

lâu hai người họ liền chui vào góc phòng ôm hôn nồng nhiệt.

Cô vô cùng ghét trường hợp như vậy, chỉ có thể cúi đầu giả vờ uống rượu, tránh đi cảnh

này. Tâm trạng yên tĩnh, những lời nói của Tùy Ý lại vang lên.

Cô quả thật nên cách xa Kỷ Tùy Châu mới đúng, như vậy với anh với cô đều tốt. Cũng

không biết sao đột nhiên họ lại dính với nhau.

Trong lòng hơi áp lực, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu, lại với lấy chai rượu.

Kỷ Tùy Châu không ngăn cô lại, chỉ ở bên cạnh nhìn cô. Doãn Ước đắc ý, uống hết ly này

tới ly khác. Nửa chai rượu vang trước mặt rất nhanh đã thấy đáy.

Vì thế cô lại vói lấy một chai khác. Lần này, Kỷ Tùy Châu không để mặc cô nữa, đưa tay

cản lại.

- Đủ rồi.

Doãn Ước hơi say, khi quay đầu nhìn anh, ánh mắt mơ màng có chút quyến rũ. Cô thất

thần mỉm cười:

- Đừng keo kiệt mà.

- Về nhà mua cho cô một thùng, từ từ uống.

Nói xong anh đứng dậy xốc cô lên, cũng không quản người khác nhiệt tình giữ lại, anh

chào hỏi một người trong số đó, rồi đưa Doãn Ước ra về.

Từ hội sở đi lấy xe, Doãn Ước bị gió lạnh thổi vào, người đột nhiên tỉnh táo. Vừa rồi cô

làm gì vậy, không phải muốn đề phòng Kỷ Tùy Châu hay sao, ngược lại còn uống say rồi ngã vào

lòng anh ta?

Cô đưa tay vỗ má, tiếp sức cho chính mình.

Trên đường về, Doãn Ước rất ít nói, Kỷ Tùy Châu nói:

- Có Giang Thái ở đó tình hình sẽ loạn, sau này không đi nữa.

Doãn Ước ít nhiều đoán được dụng ý của anh, cô ngồi bên cạnh thế này chứng tỏ cô là

người của Kỷ Tùy Châu, sau này Giang Thái lại càng không dám làm bậy.

Vốn dĩ cô cảm thấy đề nghị này không tồi, ít nhất có thể đá văng tên Giang Thái lì lợm đó.

Nhưng nghĩ lại, mối lo trong lòng không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.

Nếu thật sự có một ngày Giang Thái hoàn toàn mất đi hứng thú với cô, hoàn toàn vứt bỏ

cô, vậy số nợ giữa cô và Kỷ Tùy Châu phải thanh toán thế nào? Hiện tại cô như đang mượn tiền

bọn cho vay nặng lãi, lấy đi bù vào lổ hổng, sau này có phải nợ nần càng thêm chồng chất hay

không.

Uống rượu độc để giải khát3, thành ngữ này chính là chỉ người như cô chứ gì.

Kỷ Tùy Châu thấy cô im lặng, tưởng cô say:

(3) Nguyên văn thành ngữ này là 􆤖􆷑􃬊􃷜 ( yǐn zhèn zhǐ kě ): nghĩa đen chính là uống rượu độc để giải khát, ví với việc chỉ

muốn giải quyết khó khăn trước mắt mà bất chấp tai hoạ mai sau.

- Về nhà ngủ một giấc, ngày mai không cần đi làm.

Doãn Ước không nghe rõ, cũng không trả lời.

Kỷ Tùy Châu đạp phanh, cập vào ven đường dừng xe lại. Doãn Ước hoàn hồn, hỏi anh:

- Sao vậy?

- Câu này nên là tôi hỏi cô chứ. Đêm nay cô uống nhiều vậy, có tâm sự à?

- Đâu có.

Kỷ Tùy Châu hạ kính xe xuống, châm một điếu thuốc. Hút được một nửa thì đưa đến bên

môi Doãn Ước:

- Thử không?

Doãn Ước vốn định từ chối, nhưng nhìn anh hút trong lòng cũng hơi tò mò, liền nhận lấy

hút nhẹ một hơi. Chỉ một hơi thôi, cô sặc đến mùi thuốc xông thẳng lên mũi, ngay cả gáy cũng

bắt đầu nhói đau.

Cô không kìm được, mau chóng trả lại cho Kỷ Tùy Châu, bụm miệng bắt đầu ho khan.

- Lần đầu hút thuốc đều là như vậy, hút nhiều sẽ thành quen thôi. Có thời gian tôi nghiện

thuốc lá rất nặng, một ngày hút mấy gói, sau này mới từ từ giảm bớt.

- Là chuyện lúc nào?

Kỷ Tùy Châu im lặng, anh không định nói với Doãn Ước.

Là lần vừa mới xảy ra chuyện đó, hai người họ hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Anh thay em gái

báo thù, thành công tống Doãn Hàm vào tù. Vốn tưởng rằng như vậy tâm trạng sẽ tốt hơn, không

ngờ ngược lại càng rối răm. Mỗi ngày thuốc không rời tay, vì thế đã bị bác sĩ trách mắng không

ít. Ngay cả y tá vào phòng bệnh cũng đều than phiền, mấy lần tịch thu thuốc lá của anh.

Khi còn ở bên Doãn Ước, anh thường xuyên thấy cô phiền phức, nhưng khi cô thực sự bỏ

đi rồi, lại giống như thiếu thiếu gì đó.

Khi đó, anh không ngờ rằng, sẽ có ngày Doãn Ước lại ngồi ở trong xe của anh, cách anh

gần như vậy.

Ánh đèn đường chiếu vào trong xe, chiếu đến đường nét gương mặt Doãn Ước càng thêm

nhu hòa. Anh trộm nhìn sườn mặt ấy, đột nhiên vứt tàn thuốc, chồm qua hôn mạnh lên môi cô.

Nửa khuya đường vắng, bóng đêm trêu người.

No comments:

Post a Comment