Đừng nên gặp lại -.Chương 29: Cảm ơn



Phản ứng đầu tiên của Doãn Ước chính là Triệu Sương đang nói dối.

Nhưng cô ta lại bắt đầu khóc lóc, âm thanh tấm tức chân thành, hình như không phải giả

bộ. Doãn Ước mặc dù ghét Giang Thái, cũng không hy vọng Triệu Sương bị cuốn vào nhân mạng

phải lên tòa. Nhà họ Doãn các cô đã có một đứa ngồi tù rồi, nếu Triệu Sương lại xảy ra chuyện,

trong nhà thật sự sẽ không được yên.

Cô cúp máy liền nói rõ tình hình cho Kỷ Tùy Châu.

- Muốn xen vào à?

- Phải xen vào. Nếu đã biết, không xen vào không được- Tốt xấu gì cũng là người quen

trong kinh doanh, truyền ra ngoài không tốt lắm.

Vì thế Lão Tần quay đầu xe, một lần nữa chạy về khách sạn. Hai người đi thang máy lên

tầng 11, cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy Triệu Sương quần áo không chỉnh tề lảo đảo chạy về

hướng này. Chạy vài bước chân liền mềm nhũn, té ngã xuống đất.

- Có chuyện gì?- Doãn Ước đi lên đỡ cô ta, lại hỏi.

Triệu Sương rất thảm hại, bán khỏa thân, trên chân còn không mang giày. Cô ta cầm lấy

tay Doãn Ước giọng run run nói:

- Giang Thái… Anh ta chết thật rồi.

- Đừng nói bừa- Doãn Ước lập tức túm cô ta lại, kéo cô ta đứng dậy.

Triệu Sương toàn thân run rẩy, không biết do sợ hay do bị lạnh. Bên cạnh, Kỷ Tùy Châu

cởi áo khoác đưa cho Doãn Ước, ý bảo cô choàng cho Triệu Sương.

Sau đó, ba người họ lại quay về phòng 1108.

Đẩy cửa ra liền thấy, cảnh tượng trước mắt có thể nói là kinh động lòng người. Doãn Ước

lần đầu tiên hy vọng mình vẫn là người mù như trước kia.

Phú-nhị-đại trong truyền thuyết, tổng giám đốc ngang tàng của Liên Chúng, hóa ra là một

tên thích chơi SM4.

4 S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình.

M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.

SM là một chủ đề nhạy cảm, nó thể hiện mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người thích thú được hành hạ người

khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc không.

SM là cách viết ngắn gọn hơn cho hai từ trên vì nó gộp luôn thành một từ: Sadomasochism (hiện tượng ác-thống dâm lẫn lộn).

Trong phòng, các dụng cụ rải rác đầy sàn, ngoại trừ những thứ thông thường nhất, vẫn

không thiếu những vật mới lạ. Doãn Ước ngại nhìn, vội vàng đảo mắt đi, ánh mắt dừng lại ở trên

người Giang Thái ngay sô pha.

Hắn nằm đó gần như lõa thể, nửa thân dưới đeo khí cụ, xích sắt roi da quấn quanh người,

trên cổ có chiếc khăn lụa quấn vài vòng.

Xem ra hắn thật sự rất thích loại khăn lụa này, có lẽ những người phụ nữ từng qua tay hắn

đều nhận được một chiếc như vậy.

Kỷ Tùy Châu lập tức tiến đến, trước tiên tháo khăn lụa kia xuống. Giang Thái vẫn để mặc

họ xử lý, hai mắt nhắm nghiền, hai tay vô lực, nhìn không ra là sống hay chết. Kỷ Tùy Châu đặt

hắn nằm thẳng xuống liền cạy miệng hắn ra xem xét một hồi, xác nhận khí quản không tắc nghẽn

mới bắt đầu ép tim ngoài lồng ngực. Doãn Ước bên cạnh gọi xe cấp cứu, lại gọi điện thoại cho

khách sạn tìm kiếm trợ giúp.

Mấy nhân viên công tác nhanh chóng chạy lên, ba chân bốn cẳng xông đến hỗ trợ. Nhân

viên cứu hộ cũng mau chóng đến nơi, thay Kỷ Tùy Châu tiếp tục ép tim ngoại lồng ngực cho

Giang Thái.

Có người kéo ra giường trắng, bọc Giang Thái lại rồi nâng lên cáng, hộ tống hắn xuống lầu

đưa đi cấp cứu. Hắn vừa đi, nhân viên khách sạn liền phong tỏa phòng lại, bắt đầu hỏi chuyện đã

xảy ra.

Họ hỏi có cần báo cảnh sát hay không.

Kỷ Tùy Châu cân nhắc một lúc, cùng giám đốc giải thích tình huống, cũng bảo anh ta tạm

thời phong tỏa tin này, hết thảy chờ Giang Thái tỉnh lại rồi nói. Giám đốc vốn không dám ra

quyết định lớn như vậy, vừa thấy là Kỷ Tùy Châu liền dồng ý, nhưng vẫn gọi nhân viên nữ đến

trông chừng Triệu Sương.

Ngộ nhỡ Giang Thái tỉnh lại muốn tìm người tính sổ, một mình ông ta ra chịu trận thì

không nổi.

Doãn Ước không biết nên nói gì mới tốt, chỉ cảm thấy chuyện này thật sự quá mức hoang

đường. Cô thấy mình vô cùng may mắn khi chọn Kỷ Tùy Châu mà không phải Giang Thái. Kỷ

Tùy Châu chỉ ngang tàng, còn Giang Thái hoàn toàn là tên biến thái.

Mệt mỏi mấy giờ liền, gần nửa đêm Doãn Ước mới về tới nhà. Sợ đánh thức ông nội, cô đi

rất nhẹ. Nhưng người già khó ngủ, Doãn Ước mới vừa mở cửa phòng mình ra, chợt nghe sau lưng

có người gọi cô.

Nhìn lại, ông nội đang nhìn cô chằm chằm.

Doãn Ước mau chóng giải thích:

- Con vừa tan ca, chuẩn bị đi ngủ.

Ông nội tuổi tác đã cao, trải qua nhiều sự đời, nên người khá ung dung. Ông nói chuyện

chậm rãi, nhưng sắc bén:

- Tiểu Ước, gần đây con bận rộn, có phải có bạn trai rồi không. Là bác sĩ Trịnh đó à?

- Không có, thật sự là con đi làm. Ông ngửi thử xem, trên người con có mùi rượu và thuốc

lá, con người bác sĩ Trịnh đâu uống rượu hút thuốc đâu.

Ông nội cười cười, xoay người đi vào phòng khách. Doãn Ước hấp tấp chạy theo hỏi ông

muốn làm gì, nghe nói ông muốn uống nước liền đi vào bếp rót cho ông. Lúc cô mang nước ra,

ông nội lại nói thêm:

- Thực ra uống rượu hút thuốc vấn đề không lớn, quan trọng lòng dạ phải ngay thẳng,

không được đi đường ngang ngõ tắt. Chỉ cần một lòng đối xử tốt với con, những cái khác đều có

thể xem lại.

Doãn Ước biết đạo lý con người một khi bị rắn cắn, cả đời sẽ sợ dây thừng. Năm đó

chuyện Kỷ Tùy Châu làm rất tàn nhẫn, cho dù đã năm năm trôi qua, ám ảnh trong lòng mọi người

vẫn còn chưa tan.

Cô không dám nhắc đến chuyện hiện giờ mình đang kiếm ăn trong tay Kỷ Tùy Châu, chỉ

nói qua loa với ông nội, khoe khoang tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của mình một hồi. Ông nội

nghe xong có hơi đăm chiêu:

- Ừm, ông nhớ rồi.

- Nhớ gì vậy ông?

- Nếu con thật sự không thích bác sĩ Trịnh, ông sẽ giúp con lưu ý mối khác. Một khi có

chàng trai nào thích hợp sẽ giới thiệu cho con. Tiểu Ước, con có muốn đi xem mắt không?

Doãn Ước nghẹn một chút, không trả lời được. Sợ ông nội dây dưa vấn đề này, cô gần như

trốn tránh, chạy vào phòng cả đêm không dám ra ngoài.

Hôm sau thức dậy, việc Doãn Ước làm đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Triệu Sương.

Giọng đối phương có hơi mệt mỏi, nhưng cảm xúc vẫn khá vững vàng. Hai chị em nói một đằng

nghĩ một nẻo ứng phó một hồi, ai cũng không muốn tiếp tục nói nữa.

Chuyện thế này có hơi khó mở lời, trong lòng hai cô đã hiểu không nên đá động đến, như

lờ quên đi.

Tố chất tâm lý của Triệu Sương khá tốt, mặc dù đêm đó bị Giang Thái làm sợ chết khiếp,

nhưng qua hôm sau tinh thần liền phấn chấn, giải quyết sự việc có liên quan khá thuần thục. Chỉ

ngẫu nhiên nghĩ đến Giang Thái, trong lòng sẽ bất giác co rút. Cái tên biến thái này, cô thật sự hối

hận khi có quan hệ với hắn.

Kẻ trộm đã lên thuyền, muốn rời thuyền đã không còn dễ dàng nữa.

Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu bắt đầu hâm mộ Doãn Ước. Sao cô không thể trèo lên cành cao

Kỷ Tùy Châu chứ? Năm năm trước cô còn nhỏ, từng gặp lướt qua anh một lần, ấn tượng không

sâu. Lần này gặp lại đã có cảm giác rất khác.

Trong hội sở, anh âm thầm giải vây giúp cô, đêm Giang Thái gặp chuyện cũng là anh cởi

áo khoác để cô choàng vào. Vốn nhìn trúng tiền tài của anh, mấy lần gần đây Triệu Sương lại bắt

đầu thêm vài phần kính trọng Kỷ Tùy Châu.

Phụ nữ luôn mềm lòng, đàn ông chỉ cần đưa nhánh cây nhỏ trong lúc các cô bất lực, cũng

có thể phá vỡ cả thế giới của họ. Triệu Sương bắt đầu tơ tưởng đến Kỷ Tùy Châu.

Qua vài ngày, cô liền vớ được cơ hội tham dự một bữa tiệc có mặt Kỷ Tùy Châu. Hôm đó

Giang Thái không dự, là một bữa tiệc của giới đầu tư, Kỷ Tùy Châu cũng tham gia, bị một đám

đàn ông vây quanh bàn chuyện làm ăn, phụ nữ đều chen chân không lọt.

Triệu Sương là theo người đại diện Ngô Thành đến đây, thấy Kỷ Tùy Châu ánh mắt liền

không dứt ra được, nửa buổi tối đều ủ rũ. Cuối cùng cô cũng có một cơ hội. Kỷ Tùy Châu đi ra

ngoài hút thuốc, Triệu Sương lặng lẽ cầm ly rượu vang theo anh ra ngoài, xa xa nhìn anh đứng

bên cạnh bồn hoa, trong màn đêm bóng lưng càng thêm cao lớn.

Triệu Sương không hề chần chừ, lập tức đi qua đó. Còn chưa đến trước mặt, Kỷ Tùy Châu

đã cảm nhận được sự xuất hiện của cô, xoay người nhìn cô chằm chằm.

- Triệu Sương?

Anh lại có thể nhận ra cô. Triệu Sương không khỏi kích động, ly rượu trong tay hơi sóng

sánh, làm cho người ta nhìn một cái là có thể nhìn thấu tâm sự trong lòng cô.

Cô cười nhẹ tiến lên hai bước, ra vẻ thân thiết nói:

- Anh Kỷ, lâu quá không gặp.

Kỷ Tùy Châu nhíu mày, âm thầm tán thưởng bản lĩnh tùy cơ ứng biến của cô. Nếu bàn về

mức độ da mặt dày, Doãn Ước thua xa Triệu Sương.

Triệu Sương sợ đối phương không vui, mau chóng giải thích:

- Mới đây chúng ta từng gặp nhau, anh còn nhớ không?

- Không nhớ nữa.

May mà có màn đem che khuất, vẻ xấu hổ trên mặt Triệu Sương mới không để người ta

nhìn ra. Cô hít sâu một hơi, lại thở ra:

- Cám ơn ngày đó anh đã giúp đỡ, em kính anh một ly.

Thời điểm giơ ly rượu lên, tim cô đập như nổi trống, trong lòng đã nghĩ vô số đối sách ứng

phó nếu đối phương từ chối. Không ngờ Kỷ Tùy Châu thoải mái nhận ly rượu này, còn nói cám

ơn cô.

Tiếng ‘cám ơn’ này mang đến khích lệ vô hạn cho Triệu Sương, cô không nhịn được tiến

lại gần hơn.

Kỷ Tùy Châu không vội uống ngay, mà hỏi cô:

- Cô cám ơn tôi đã giúp cô chuyện gì?

- Hôm đó ở Hồng Uyển, cám ơn anh đã giải vây giúp em. Còn có mấy hôm trước, Giang

tổng gặp chuyện, anh…

Kỷ Tùy Châu xua tay cắt ngang lời cô:

- Nếu tôi là cô, sẽ không nhắc lại chuyện đó.

- Dạ, em hiểu rồi.

- Triệu Sương, cô đúng là người thông minh.

Trên mặt Triệu Sương hiện lên tia hy vọng, nhưng mau chóng bị lời nói tiếp theo của Kỷ

Tùy Châu làm cho vô cùng thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng.

- Nhưng cô cần phải thông minh hơn chút nữa. Phụ nữ thì không nên một chân đạp hai

thuyền, cô đi theo Giang tổng rồi, phải biết chừng mực. Chỉ đứng núi này trông núi nọ, cắn một

người còn không quên người khác, kết quả cuối cùng chỉ có thể thất bại thảm hại. Nếu cô không

nghe lời khuyên, đừng ngại cứ thử xem.

Ánh trăng chiếu gương mặt Triệu Sương đến xanh trắng, cô cảm nhận được sức nặng lời

nói của Kỷ Tùy Châu. Nếu để Giang Thái biết, hắn sẽ thế nào?

Kỷ Tùy Châu hút thuốc nói tiếp:

- Mấy lần tôi ra tay cứu cô, là nể mặt chị cô thôi. Biết tại sao không?

- Tại… tại sao?

- Tôi không muốn cô ấy mất mặt. Cô là em gái trên danh nghĩa của cô ấy, thanh danh cô

mà mất thì ít nhiều gì chị cô cũng bị ảnh hưởng. Con người, phải biết giữ mình trong sạch.

Hệt như tiết trời tháng chạp mà bị người ta dội lên đầu thùng nước đá, Triệu Sương đứng

chết trân tại chỗ. Lúc Kỷ Tùy Châu đi ngang qua thì nhét lại ly rượu vào tay cô.

Khoảnh khắc tiếp xúc đến ly thủy tinh, Triệu Sương cố lấy dũng khí, lại hỏi:

- Ngay cả rượu cũng không thể uống sao?

- Không thể- Kỷ Tùy Châu bước đi, ném lại cho cô một câu rất vô tình- Tôi sợ có độc.

Ngày hôm sau đi làm, Kỷ Tùy Châu vẫn không nhính ra được chút thời gian nào để tìm

Doãn Ước nói chuyện này. Mãi cho đến khi gần hết giờ làm, mời mượn cớ đưa cà phê, giữ một

mình Doãn Ước lại phòng làm việc để nói chuyện.

- Hôm qua tôi có gặp em gái cô.

- Ở đâu vậy, có chuyện gì đặc biệt à?

Kỷ Tùy Châu hớp một ngụm cà phê, giọng nói không dìm chết người thì không chịu:

- Cô ta quyến rũ tôi.

Doãn Ước nhất thời không biết nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với chuyện này, cho nên

chỉ có thể tỉnh bơ ‘à’ một tiếng. Điều này làm Kỷ Tùy Châu có chút không hài lòng.

- Cho nên cô không có ý kiến gì?

- Cô ta là cô ta còn tôi là tôi, cô ta muốn làm gì tôi không quản được. Anh chắc là rất có

kinh nghiệm, có thể ứng phó mà.

- Cái gì gọi là có kinh nghiệm?

- Chính là khéo léo từ chối người khác.

Chuyện này Doãn Ước đã được lĩnh hội rất nhiều. Trước kia khi họ còn bên nhau, bên

cạnh Kỷ Tùy Châu không hề thiếu bướm loạn cuồng phong. Lúc mới đầu Doãn Ước còn vài ba

ngày ăn giấm một lần, về sau ngược lại dần quen hơn.

Dù sao đuổi đám này đi lại có đám khác đến, chi bằng không đuổi để các cô tự vả mặt

mình. Trai cò đánh nhau, còn cô thì ngư ông đắc lợi, xem tuồng thấy thật lâm ly bi đát.

Kỷ Tùy Châu có lần không nhịn được nói:

- Không lẽ em đang tận hưởng loại chuyện này?

Quả thật có chút như thế, ít nhất lòng hư vinh của cô đã được thỏa mãn triệt để.

Hiện giờ, Triệu Sương lại làm ra chuyện này, cô chẳng thấy lạ gì. Đã biết con nhỏ này lòng

muốn bay cao, bất kể dạng sư tử cọp beo gì cũng muốn kiểm tra mới chịu thôi.

Doãn Ước nhún vai, đang muốn nói gì đó, điện thoại đột nhiên reo. Cô nhận máy, đối

phương tự xưng họ Dương, nói là trợ lý của Triệu Sương.

Giọng Tiểu Dương kích động, còn mang theo nức nở:

- Chị Doãn Ước phải không? Chị Triệu bị người ta đánh, chị có thể đến đây một chuyến

không, em sợ chị ấy xảy ra chuyện.

- Nghiêm trọng lắm không?

- Bể đầu chảy máu.

***

Doãn Ước cảm thấy, nhất định kiếp trước cô mắc nợ Triệu Sương rất nhiều tiền.

Tiểu Dương là cô gái mới ra đời, không có kinh nghiệm ứng phó loại chuyện này. Gọi điện

thoại cho Ngô Thành, anh ta không bắt máy, Triệu Sương cũng không muốn làm lớn chuyện, lại

không muốn kinh động đến cha mẹ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể tìm Doãn Ước.

Doãn Ước có hơi do dự, cô thật sự không muốn lo mấy chuyện bao đồng của Triệu Sương.

Nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì cũng ăn chung nồi cơm mười mấy năm, đối phương cũng gọi cô tiếng

‘chị’. Lúc này, đối phương chủ động cầu viện nếu không đi, lỡ như thực sự xảy ra chuyện, Ngụy

Tuyết có thể xé xác cô ra.

Dù không xé, lương tâm của cô cũng sẽ cắn rứt.

Vì thế lập tức bỏ lại Kỷ Tùy Châu, chạy ra khỏi văn phòng. Cô xuống lầu bắt xe, chạy đến

địa chỉ Tiểu Dương gửi cho mình. Đó là nhà Triệu Sương đang thuê để ở, trong khu chung cư

hoàn cảnh không tệ.

Vừa vào cửa thấy Triệu Sương, trong lòng Doãn Ước thắt lại một chút. Mặt mũi Triệu

Sương bị người ta đánh đến hoàn toàn biến dạng, hai mắt bầm tím, gần như không mở ra được.

Trán cũng bị đánh chảy máu, Tiểu Dương cầm khăn mặt cầm máu giúp cô, nhưng máu còn thấm

ra ngoài. Nửa bên mặt sưng húp, ngay cả nói chuyện còn không được rõ ràng.

Doãn Ước không xem thêm tình trạng vết thương nữa, lập tức cùng Tiểu Dương đỡ cô

xuống lầu. Trên đường còn phải cẩn thận né tránh hàng xóm, sợ bị người ta nhìn thấy.

Triệu Sương tuy chỉ là diễn viên hạng bét, nhưng bị đánh thành như vậy cũng xem như đủ

đề tài. Đụng phải đám chó săn khát tin tức, không biết lại khuếch đại tình tiết lên như thế nào.

Đang giờ cao điểm tan tầm, trên đường tắc nghẽn, Tiểu Dương gấp đến độ sắp khóc, may

mà Doãn Ước bình tĩnh, vừa phải trấn an Tiểu Dương, vừa phải chăm sóc Triệu Sương.

Đợi đến khi đến bệnh viện Đạt Thị đã qua năm giờ. Đa số bác sĩ ở các phòng khám đã

xuống ca, các cô phải đến phòng cấp cứu.

Phòng cấp cứu thành phố B nổi tiếng kín người hết chỗ, đặc biệt bệnh viện lớn giống thế

này, chỉ cần không phải tình huống nguy kịch liên quan đến tính mạng, phải chờ đợi là chuyện

không tránh khỏi.

Lần này chờ thêm nhiều giờ nữa, Triệu Sương dựa vào vai Doãn Ước không nói gì, Tiểu

Dương thì không ngừng gọi điện thoại cho người ta. Gọi điện một hồi tình hình cũng không mấy

lạc quan.

Doãn Ước đã nghe ra được, đánh Triệu Sương chính là người của Giang Thái. Hắn là nhà

đầu tư của Wenda, lại là tổng giám đốc Liên Chúng, Địch tổng nào dám đắc tội với hắn, sao có

thể dám ra mặt giúp Triệu Sương.

Trận đánh này, bị trúng cũng chỉ có thể chịu đựng.

Tiểu Dương chán nản nhìn Doãn Ước:

- Chị Doãn, giờ chúng ta phải làm gì?

- Khám trước đã, mấy chuyện khác tính sau.

Nhưng muốn khám bệnh cũng không dễ dàng. Doãn Ước mặc dù quen biết Trịnh Đạc,

nhưng đối phương không ở phòng cấp cứu, lúc này có lẽ đã tan ca rồi. Cô nhờ Tiểu Dương đi

mua cơm chiều, bản thân bắt đầu nghĩ cách.

Trong ấn tượng, Hà Mỹ Hi hình như có người quen làm trong khaa cấp cứu của bệnh viện

nào đó, có lẽ cậu ấy có cách.

Mới vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện, đầu bên kia hành lang đi tới một bác sĩ trẻ mặc

áo blouse trắng, bên cạnh có y tá đi cùng, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Người nọ khi đi ngang qua Doãn Ước thì bước chân hơi khựng lại, rồi lùi về sau hai bước

nhìn cô chằm chằm.

- Doãn Ước?

- Bác sĩ Phương- Doãn Ước cũng nhận ra anh ta.

Hóa ra là trợ lý của Trịnh Đạc, Phương Thành Tựu. Sao anh ta lại ở đây?

Phương Thành Tựu giải thích:

- Hôm nay tôi trực đêm, phòng cấp cứu có người khám khoa mắt.

Nói xong lại đưa mắt sang Triệu Sương:

- Đây là bạn cô à, bị thương khá nghiêm trọng đó.

- Bác sĩ Phương, hay là anh khám cho nó đi, mắt nó tụ máu hết rồi.

Phương Thành Tựu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, nói với y tác bên cạnh:

- Trước tiên đỡ người này vào văn phòng của tôi.

Có hy vọng, sự xuất hiện của Phương Thành Tựu đã giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ

của Doãn Ước, nhưng đồng thời cũng mang đến chút rắc rối cho cô.

Ai ai cũng biết, Phương Thành Tựu là cánh tay đắc lực của Trịnh Đạc, Trịnh Đạc nói gì

anh ta nghe nấy. Nếu Trịnh Đạc thích Doãn Ước, anh ta không thể không trở thành thuyết khách

của Trịnh Đạc được.

Lúc chữa trị, bác sĩ Phương rất nghiêm túc, nhưng khi đã kết thúc, cá tính tinh ranh liền lộ

ra.

Anh ta nói với Doãn Ước:

- Gần đây cô không đến bệnh viện, chúng tôi thật nhớ cô.

Doãn Ước không nói gì, mắt cô cũng khỏi rồi, đến bệnh viện làm gì.

- Rãnh rỗi thì mua trà chiều cho chúng tôi đi, chúng tôi thường phải làm việc trong thời

gian dài, luôn mệt đến nỗi không có thời gian ăn cơm. Như anh Trịnh đó, cứ nhịn đói riết sinh

bệnh đau bao tử luôn. Doãn Ước, cô phải quan tâm nhiều hơn nha.

- Anh nhớ nói anh ấy ăn nhiều một chút, để lấp đầy dạ dày.

- Ăn cũng vô vụng, trị phần ngọn không trị được tận gốc. Tôi nghe nói tình yêu có thể giúp

tâm trạng con người vui vẻ hơn, bệnh cũng sẽ nhanh khỏi hơn. Doãn Ước, cô muốn thử không?

Y tá bên cạnh nghe xong không nhịn được cười thành tiếng. Doãn Ước cũng cười, nhưng

có hơi xấu hổ. Tên Phương Thành Tựu này, lúc nào cũng cà rởn.

Để tránh anh ta tiếp tục nhanh miệng, Doãn Ước nhanh chóng mượn cớ dìu Triệu Sương

quay về phòng bệnh, thoát khỏi văn phòng nhỏ khiến người ta ngạt thở kia.

Phương Thành Tựu rất nể mặt, cấp cho các cô phòng bệnh đơn. Triệu Sương vào phòng

liền lạnh lùng nói:

- Một Kỷ Tùy Châu chưa đủ, còn thêm một người, chị cũng rất lợi hại. Anh Trịnh kia ở

đâu ra, nghe có vẻ là bác sĩ. Nghề bác sĩ không tồi nha, nhưng có lợi hại bằng Kỷ Tùy Châu

không? E là không nhỉ. Bác sĩ Phương kia, đúng là xem thường chị rồi.

- Quản lý chính mình đi, chuyện của tôi không cần cô quan tâm- Doãn Ước đỡ cô đến

giường.

- Sao không thể quan tâm, chuyện này liên quan đến ai sẽ trở thành anh rể tương lai của

tôi, có thể liên quan đến tôi rất nhiều đó. Tôi không thể không quan tâm.

- Sẽ không đâu, cho nên cô bỏ ý nghĩ đó đi.

Triệu Sương có hơi tiếc nuối nhún vai, lên giường nghỉ ngơi. Doãn Ước nhớ đến những lời

trước khi tan ca Kỷ Tùy Châu nói với cô, lại nhắc nhở Triệu Sương:

- Sau này đừng đến mồi chài Kỷ Tùy Châu nữa, con người anh ấy thế nào, cô không phải

là không biết.

- Tôi biết chứ, nhưng chị cũng biết anh ta có thể mang đến cho tôi cái gì. Con người phải

lựa cành cao, không thử thì sao biết có được không. Đừng nhỏ mọn quá, cũng không phải là bạn

trai chị mà, tôi tìm anh ấy tán gẫu vài câu thôi, không cần vội vàng đến cảnh cáo tôi chứ.

Doãn Ước cảm thấy đúng là đàn gảy tai trâu, dứt khoát không đụng tới đề tài này nữa.

Nhân lúc Tiểu Dương chưa quay lại, cô lại hỏi cô ta sao lại bị đánh thế này.

Triệu Sương dửng dưng:

- Còn có thể thế nào, là Giang Thái thuê người đánh. Có lẽ biết được chuyện tôi tìm Kỷ

Tùy Châu. Thực ra chủ yếu vẫn là tức giận tôi suýt nữa hại chết hắn. Rõ buồn cười, rõ ràng bản

thân hắn muốn chơi, chơi đến xảy ra chuyện liền tính sổ với tôi. Hạng có tiền như họ đúng là ghê

tởm, tất cả đều là mặt người dạ thú.

- Vậy cô còn không mau chóng rời khỏi hắn, biết rõ hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

- Vậy thì sao, hắn có tiền có quyền là được. Chị chẳng phải cũng thế, Kỷ Tùy Châu so với

Giang Thái thì tốt hơn chỗ nào? Hại mắt chị bị mù.

Ít ra anh ấy không chơi SM, cũng không đánh phụ nữ.

- Kẻ có tiền có sở thích đặc thù cũng rất bình thường mà. Nếu phải sống như chúng ta,

không phải họ chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy à.

- Cho nên cô định tiếp tục giao du với hắn?

- Cưỡi lừa tìm ngựa, Kỷ Tùy Châu lại không cần tôi. Nhưng tôi cũng không định sống suốt

đời với hắn, hắn cũng chỉ là chơi qua đường. Đợi đến ngày tôi tìm được người tốt hơn, hoặc là

hắn chơi chán tôi rồi, hai người đường ai nấy đi thôi. Hắn cũng biết tôi xem hắn như bàn đạp, chỉ

là cảm thấy tôi còn có chút cảm giác mới mẻ, tiếc rẻ mà thôi.

Doãn Ước biết không thuyết phục được cô, chỉ có thể nói một câu:

- Tùy cô, cô thích thế nào thì thế ấy, sau này đừng hối hận là được.

- Tương lai ra sao không ai biết được. Hiện giờ chị đi theo Kỷ Tùy Châu, cũng không nghĩ

tới sau này mà.

Doãn Ước bị cô ta chọc giận đến bật cười. Cô đứng lên chuẩn bị ra về, đi được một đoạn

lại nói thêm:

- Triệu Sương, tôi một tháng ngoại trừ nhận tiền lương mấy ngàn tệ của Kỷ Tùy Châu,

ngay cả viên kẹo cũng không lấy của anh ấy. Tôi không nghĩ tới sẽ mượn anh ấy để trèo lên cao,

cũng không cần anh ấy trải sẵn đường tìm quan hệ giúp tôi. Cô thì không giống vậy, cô đã rơi

xuống bùn không ra được, là lúc nên suy xét đến tương lai.

Triệu Sương sắc mặt buồn bã, hiển nhiên bị đâm trúng nhược điểm. Cô ta ra vẻ thoải mái

tươi cười, gọi Doãn Ước lại:

- Chị, nếu ngày nào đó người mà chị cho rằng đã chết đột nhiên xuất hiện, chị sẽ làm gì?

- Cô có ý gì, người đó là ai?- Doãn Ước quay đầu nhìn cô.

- Không ai cả, tôi nói bừa mà- Triệu Sương khoát tay.

Doãn Ước từng nghe ba cô nhắc đến, nói ba của Triệu Sương đã qua đời khi cô ta còn rất

nhỏ. Cũng bởi vì như vậy, ông và Ngụy Tuyết mới có thể xây tổ ấm cùng nhau.

Hiện giờ nghe Triệu Sương nói vậy, chẳng lẽ thực sự ba cô ta không chết?

Khi ra khỏi phòng bệnh, Doãn Ước gặp phải Tiểu Dương, đối phương đưa chai nước cho

cô, còn hỏi cô có muốn ăn gì không. Doãn Ước đang định trả lời, lại nhận được cuộc gọi từ Kỷ

Tùy Châu. Giọng đối phương không vui, vừa lên tiếng đã hỏi tội:

- Trợ lý Doãn, tôi cho cô tan ca rồi à?

Người này lại muốn gây phiền hà gì đây? Doãn Ước cảm thấy hôm nay mình đúng là đen

đủi.

Vất vả chạy về công ty đã gần đến chín giờ, Kỷ Tùy Châu còn đang trong phòng làm việc

họp trực tuyến, Doãn Ước ở bên ngoài chờ. Sau khi đối phương kết thúc đúng lúc rót ly cà phê

bưng vào, đang chuẩn bị đặt lên bàn, Kỷ Tùy Châu đột nhiên đứng lên đi vào trong, còn gọi cô

cùng nhau đi vào.

Phòng ngủ cá nhân, đêm dài yên tĩnh, người đẹp và cà phê, luôn cảm thấy sẽ phát sinh ra

gì đó, Doãn Ước lại không kịp cân nhắc. Cô tự nhận mình hiểu biết Kỷ Tùy Châu, nếu muốn gì

đó thì anh đã sớm ra tay rồi. Anh không phải người thích mưa dầm thấm lâu, trên phương diện

tình cảm, anh luôn ‘bão tố mưa rào’.

Thật bội phục lòng báo thù năm đó của anh, lại còn có thể ngủ với cô. Người đàn ông này

đối với bản thân cũng đủ độc ác.

Vào trong phòng, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, Doãn Ước có hơi mệt mỏi, vẫn luôn

xoa huyệt thái dương. Đang lúc xuất thần, chợt nghe Kỷ Tùy Châu nói với cô:

- Tôi tìm cho Doãn Hàm vài chuyên gia khoa thần kinh, họ đã làm đánh giá tỉ mỉ tình

huống của cậu ta.

Doãn Ước dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh:

- Anh thật sự muốn…

- Chuyện tôi đã hứa rồi thì sẽ không nuốt lời. Nhưng mà tất cả phải xem bác sĩ nói thế nào,

nếu thực sự có bệnh, còn phải đến bệnh viện tiếp nhận điều trị. Cô đừng nghĩ ra khỏi nhà tù rồi thì

chính là tự do, cậu ta ở trong tù, ít ra vẫn là người bình thường. Một khi đến nơi đó rồi, nói không

chừng sẽ thảm hại hơn. Cô hy vọng cậu ta là người điên sao?

Doãn Ước cắn môi im lặng, Kỷ Tùy Châu nói rất có lý, làm tù nhân và kẻ điên, bản chất

tốt xấu có khác biệt sao?

- Dù gì cũng phải cám ơn anh.

- Không cần, tôi sợ tôi mà không thực hiện lời hứa, người nào đó sẽ bỏ muối vào cà phê

của tôi, tôi không chịu nổi mùi vị đó đâu.

Doãn Ước thật muốn bật cười, cà phê muối, sau đó cô có nếm thử, quả thực rất khó uống.

Cà phê uống xong, Doãn Ước cầm ly đi vào phòng trà nước để rửa. Đang rửa, sau lưng có

người nhích lại gần, từ đằng sau ôm lấy cô.

Mùi hương đàn ông đặc biệt vây lấy cô, cùng với ánh sáng dịu nhẹ màu vàng nhạt trong

phòng, có một loại cảm xúc kích thích người xao động.

Tâm tư Doãn Ước thấp thỏm, hít sâu vài cái ép bản thân tỉnh táo lại.

Kỷ Tùy Châu tựa đầu lên vai cô, nghiêng đầu hôn lên má cô. Anh hôn rất nhẹ, đám râu

mới nhú châm chích vào làn da, khiến Doãn Ước có chút hỗn loạn.

Rốt cuộc là trên mặt cô nhột, hay là lòng đang ngứa ngáy.

Hôn một lát như vẫn chưa đủ, Kỷ Tùy Châu quay mặt cô qua, kề sát vào môi cô. Doãn

Ước không đẩy anh ra, giây phút đó cô không nghĩ quá nhiều, chỉ thuần túy muốn tận hưởng cảm

giác này.

Người đàn ông này từng là của cô, lúc ấy không cảm thấy thế nào. Chỉ cảm thấy mình như

người giàu có, ôm trọn núi vàng mỏ bạc, nghĩ muốn xài thế nào thì xài thế ấy. Hiện tại anh không

thuộc về cô, thi thoảng dùng một lần xem như chiếm được lợi vậy.

Ai nói trai gái yêu nhau nhất định bên nữ chịu tổn thất, lúc này Doãn Ước ngược lại cảm

thấy người bị thiệt chính là đối phương. Anh giúp cô làm việc, còn khiến cả thể xác lẫn tinh thần

của cô được hưởng thụ hạnh phúc thế này, cô lời to rồi.

Nghĩ vậy trong tay có hơi trơn, chiếc ly theo tay trượt xuống, rơi vào bồn rửa chén. Cộp

một tiếng hơi vang, Doãn Ước bất giác muốn nhặt lại.

Kỷ Tùy Châu nào có cho phép, mạnh mẽ ôm lấy eo cô, đôi môi dán chặt vào miệng cô, khi

nhẹ nhàng lúc cuồng dã, hôn đến trái tim Doãn Ước suýt nữa theo cổ họng vọt ra ngoài.

Nụ hôn dài qua đi, giọng Kỷ Tùy Châu hơi khàn, hỏi cô:

- Nếu đêm nay tôi bảo em ở lại, em có đồng ý không?

No comments:

Post a Comment