Doãn Ước từ chống cự đến tiếp nhận, cuối cùng là đáp trả, mất chưa đến một phút đồng
hồ.
Cô nghĩ chắc mình điên rồi, đã quá lâu không có đàn ông bên cạnh, cho nên một khi tới
gần liền như củi khô bén lửa, cảm xúc nháy mắt lan tràn.
Hôn đến cuối cùng, Doãn Ước khó khăn ngẩng đầu lên, muốn hớp lấy chút không khí để
thở. Cô cảm thấy bản thân sắp chết ngạt đến nơi rồi.
Tay cô đụng đến cánh tay của Kỷ Tùy Châu, dùng hết sức nhéo một cái, lúc này đối
phương mới chậm rãi buông cô ra, hai người giật ra khoảng mười centimet.
Khoảng cách như vậy càng thêm mờ ám, giống như anh lúc nào cũng có thể hôn cô lần
nữa.
Doãn Ước thở hổn hển, toàn thân mềm nhũn. Cô đưa tay sờ mặt, nóng ran. Không chỉ có
thế, cô cảm thấy toàn thân mình sắp bị thiêu đốt.
Ánh mắt Kỷ Tùy Châu cấp bách bức người, bên trong thâm sâu vô tận. Doãn Ước không
dám nhìn thẳng vào anh, rất ngượng ngịu quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Sau đó, cô nghe một tràng tiếng cười. Ngay sau đó, đối phương vươn tay đến, giúp cô
chỉnh trang lại áo sống. Như là ngại cô xấu hổ còn chưa đủ, anh còn cố tình nói:
- Chỉnh lại một chút, quay về đừng để ông nội cô nhìn ra.
Doãn Ước trừng mắt liếc anh. Kỷ Tùy Châu vỗ má cô, giọng trầm thấp:
- Đây là lợi tức.
Đã như vậy mà chỉ là lợi tức, vậy tiền gốc phải trả thế nào nữa? Doãn Ước lập tức nghĩ đến
phương diện kia.
Cô lập tức từ chối:
- Không được.
- Cái gì không được?
- Dừng ở đây thôi. Chủ tịch Kỷ, tôi nợ anh, tôi có thể nghiêm túc làm việc gấp đôi để hoàn
trả, nhưng chuyện đó thật sự tôi không có cách nào…
- Cô cảm thấy tôi sẽ muốn cái gì, trợ lý Doãn?
Doãn Ước hiện giờ ở Thịnh Thế là trợ lý chủ tịch trên danh nghĩa. Đương nhiên, dưới Kỷ
Tùy Châu có một đống trợ lý, cô là người vô dụng nhất.
Anh hỏi như vậy, Doãn Ước có chút không nói nên lời.
Kỷ Tùy Châu cũng không ép cô, vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô:
- Đêm nay cô sao thế, tâm trạng không tốt?
- Hồi chiều tôi đi tháo bột, ở bệnh viên gặp được em gái anh.
Kỷ Tùy Châu trầm ngâm vài giây, buông cô ra ngồi trở về:
- Nó nói gì với cô?
- Cô ấy bảo tôi cách xa anh một chút.
- Vậy cô chuẩn bị làm theo?
- Tôi không biết nữa.
Kỷ Tùy Châu rút điếu thuốc ra định châm lửa, nghĩ nghĩ sao lại cất bật lửa đi, cầm điếu
thuốc đó ngắm ngía:
- Nếu Tùy Ý kêu cô đi chết, cô có đi không?
- Không… đi.
- Nếu đã như vậy, cô cần gì phải để ý lời nó nói.
- Nhưng hai chuyện này tính chất không giống nhau.
- Hiện giờ chỉ cần cô rời khỏi tôi, Giang Thái sẽ ăn tươi nuốt sống cô ngay. Như vậy và
chết có khác biệt à?
Doãn Ước nhớ tới ánh mắt mãnh liệt của Giang Thái, tim đập mạnh hơn. Hắn đối với
Triệu Sương mới gặp lần đầu còn như vậy, đối với chính mình chỉ biết có hơn chứ không kém.
Như vậy kêu cô đi chết cũng không khác biệt là bao.
Đến cùng thì bắt đầu từ khi nào, cô lại trở nên chỉ có thể dựa vào Kỷ Tùy Châu. Rời khỏi
anh chính là tìm đường chết.
Trong lòng Doãn Ước đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, cô thở dài, nói với Kỷ Tùy Châu:
- Tôi về trước.
Xe còn chưa chạy đến nhà cô, cô lại chuẩn bị xuống xe. Trong xe không gian nhỏ hẹp, lại
cách Kỷ Tùy Châu càng gần, cảm giác tuyệt vọng này ngày càng mãnh liệt.
Tay vừa mới đụng vào cửa xe, đối phương kéo mạnh cô lại, giúp cô thắt lại dây an toàn đã
tháo ra, sau đó đạp mạnh chân ga, rất nhanh dừng lại trước cửa nhà Doãn Ước.
Doãn Ước về nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau thật sự không đi làm. Đến ngày thứ ba, cô
tìm ra một bộ đồ công sở tiêu chuẩn, lần đầu tiên đến công ty mà không bó bột.
Trong văn phòng, ai nấy mắt đỏ hoe, giống như bị thiếu ngủ. Vừa thấy cô không nói lời
nào, chỉ lo vùi đầu làm việc.
Doãn Ước đi vào phòng trà nước chuẩn bị pha cà phê, một lát sau, Diệp Hải Thần đi vào,
nói với cô:
- Pha thêm mấy ly, mọi người làm việc hai đêm liền rồi, sắp không chịu nổi.
Nói xong anh ta xoay người ra ngoài.
Hai đêm!
Cô biết Kỷ Tùy Châu làm việc rất liều mạng, những cấp dưới của anh cũng đều là tinh anh,
thỉnh thoảng có làm suốt đêm cũng không thấy ai phàn nàn gì. Nhưng hai ngày hai đêm không
cho người ta ngủ, đây vẫn là lần đầu tiên.
Cô lập tức nhanh tay hơn pha cho mỗi người một ly cà phê đậm đà để hưng phấn tinh thần.
Thời điểm mang sang đúng lúc đi ngang qua Diệp Hải Thần đứng đó ra thông báo giải tán,
mọi người như được ân xá, ngay cả đồ đạc trên bàn cũng không buồn sắp xếp lại, cầm áo khoác
dắt díu nhau lảo đảo ra về.
Diệp Hải Thần đi đến đón lấy chiếc khay trong tay Doãn Ước:
- Sáng nay tất cả mọi người đều được nghỉ, cô giúp photo một ít văn kiện sử dụng cho buổi
họp chiều nay, đồng thời giúp họ sắp xếp lại đồ dùng ngăn nắp. Chủ tịch Kỷ không thích môi
trường làm việc lộn xộn.
- Vâng- Doãn Ước ôm chồng văn kiện Diệp Hải Thần đưa cho, xoay người đi vào phòng
photo.
Giấy tờ rất nhiều, photo lại mất khá nhiều thời gian. Bên ngoài văn phòng trống trơn,
không biết Diệp Hải Thần đã đi từ khi nào. Cả mười tám tầng lầu hình như chỉ còn lại một mình
cô.
Ban ngày nên Doãn Ước không hề thấy sợ, vừa làm việc vừa nghĩ đến hai hôm nay cô
không đi làm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cả buổi sáng cô không thấy Kỷ Tùy Châu đâu, chẳng
lẽ sáng sớm anh đã về rồi?
Hai ngày không ngủ, người khỏe mạnh mấy cũng mệt mà.
Sau khi photo đóng thành xấp xong, cô bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc của mọi người. Đổ
nước trà uống dư, rửa ly, đóng nắp bút đã dùng xong cắm vào lọ đựng bút, bao bì đồ ăn ném vào
thùng rác, tắt luôn cả màn hình máy tính giúp người ta.
Văn kiện tán loạn được phân loại xếp gọn gàng, làm xong hết thảy đã gần đến giữa trưa.
Doãn Ước định đi ăn cơm, nhớ đến giấy tờ cuộc họp vừa chuẩn bị xong, lại phân phát đến
chỗ ngồi cho mọi người, cuối cùng cầm một bản đi vào văn phòng của Kỷ Tùy Châu, đặt lên bàn
anh.
Phòng làm việc này mới được trang trí lại, tổng thể trang trọng trầm ổn, vô cùng xứng với
thân phận doanh nhân thành công như Kỷ Tùy Châu. Chỉ là màu sắc có hơi tối, mỗi lần đi vào
đều khiến cô cảm thấy có chút áp lực.
Cô đặt văn kiện xuống, nghĩ nghĩ rồi lui ra, đến khu vực công cộng bên ngoài lấy hai chậu
cây xanh đi vào, đặt lên bệ cửa sổ phòng Kỷ Tùy Châu. Có chút màu xanh tô điểm, cả căn phòng
có sức sống hơn.
Doãn Ước hài lòng phủi tay, nhìn kiệt tác của mình rồi cười nhẹ. Đang chuẩn bị xoay
người rời khỏi, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp:
- Cô đang làm gì vậy?
Cô giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Kỷ Tùy Châu đứng đó, trên người là bộ quần áo
nhăn nhúm, quần không thắt dây lưng, chân lại không mang giày, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.
Kỷ Tùy Châu lôi thôi lếch thếch như vậy, thật đúng là rất hiếm thấy.
Anh cách rất gần, trên người mùi thuốc lá nồng nặc khó chịu, hai mắt thâm quầng. Nếu
không biết anh làm việc suốt hai ngày, Doãn Ước chắc chắn nghĩ đến anh đang gặp khó khăn gì
đó.
- Anh đây là… sao vậy?
- Không có gì- Kỷ Tùy Châu nhìn lướt qua người cô thấy hai chậu cây trước cửa sổ, trên
mặt không có biểu cảm gì.
Doãn Ước nghĩ là anh không thích, mau chóng nói:
- Anh cảm thấy không được thì tôi mang ra ngoài.
- Không cần, để đó đi.
Anh xoay người định đi, bước vài bước lại quay đầu hỏi cô:
- Có cà phê không?
Có thì có, buổi sáng pha một đống không ai uống, giờ nguội hết rồi.
- Tôi lập tức đi pha.
Doãn Ước mau chóng ra ngoài, nhanh nhẹn pha một ly mang vào. Lúc bước vào phòng
không thấy bóng dáng Kỷ Tùy Châu đâu, cô tìm khắp nơi, đang chuẩn bị vào phòng họp bên
trong xem thử, giá sách phía đối diện lại di chuyển, Kỷ Tùy Châu từ bên trong bước ra.
- Ở đây.
Doãn Ước lúc này mới phát hiện, trong phòng này lại có một căn phòng bí mật.
Cô bưng cà phê đến, đi theo Kỷ Tùy Châu vào trong. Sau giá sách là một gian phòng, bên
ngoài là phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ, được bố trí tuy nhỏ nhưng đẹp, khác hẳn với
phong cách phòng làm việc bên ngoài, lộ ra vài phần ấm áp.
Kỷ Tùy Châu kéo tấm màn cửa sổ ra, ánh nắng khắp trời chiếu vào. Anh cầm ly cà phê
trong tay Doãn Ước uống hai hớp, nhíu mày nói:
- Lần sau đừng bỏ nhiều đường như vậy.
Anh uống cà phê không thích thêm đường, điểm này Doãn Ước biết. Nhưng cô thấy dáng
vẻ vừa mới tỉnh ngủ của anh, nghĩ có thể anh chưa ăn gì, cho nên bỏ thêm chút đường cho anh.
Nếu không lát nữa bao tử khó chịu, người bị tội có thể là chính cô.
Cô hỏi anh:
- Có muốn ăn gì không, lúc này chắc căn tin mở cửa rồi.
- Không cần- Người thiếu ngủ không có khẩu vị.
- Ăn chút cháo nha, cháo của sư phụ Cố ở căn tin khá ngon, nguyên liệu cũng tươi nữa.
- Cô rất quan tâm đến vấn đề thức ăn ở công ty nhỉ.
Doãn Ước cười. Không còn cách nào, cô rãnh rỗi quá mà, ngồi ở văn phòng chung với
những đồng nghiệp suốt ngày làm việc bán mạng, cả ngày cũng không nói được quá ba câu. Chỉ
có lúc ăn cơm mới có thể nói được vài câu với mấy cô chú bán cơm.
Kỷ Tùy Châu không từ chối lời đề nghị của cô nữa, Doãn Ước vô cùng vui vẻ xuống lầu.
Lúc đi bước chân nhẹ nhàng, Kỷ Tùy Châu nhìn theo bóng lưng của cô rất lâu không dời mắt.
Sư phụ Cố vừa nghe chủ tịch muốn ăn cháo ông nấu, lập tức phấn chấn hẳn lên, đóng gói
một phần đầy cho Doãn Ước, còn cho thêm các loại gia vị, tặng kèm mấy món phụ ngon lành.
Doãn Ước muốn trả tiền, ông nói không cần đâu.
Nói đùa gì vậy, chủ tịch hội đồng quản trị ăn cơm căn tin công ty mình còn phải trả tiền,
nói ra ngoài chắc khó giữ nổi bát cơm.
Doãn Ước xách theo túi thức ăn lên lầu, thời điểm đi thang máy đụng phải Bùi Nam. Đối
phương âm thầm quan sát cô một hồi, mãi cho đến khi thang may dừng lại chuẩn bị mở cửa, anh
ta mới nói:
- Cũng không là gì, đúng là ngạc nhiên.
Doãn Ước không biết có phải anh ta đang nói mình không, muốn hỏi thì người đã đi rồi,
chỉ có thể xem như chưa từng nghe thấy, lại lên thêm vài tầng lầu đưa đồ ăn cho Kỷ Tùy Châu.
Thời điểm bước vào phòng, cô nghe thấy có tiếng nước, biết Kỷ Tùy Châu nhất định đang
tắm. Bên ngoài quần áo bẩn đều ném trên sô pha, Doãn Ước nghĩ rồi lấy bỏ vào túi, chuẩn bị đưa
cho người ta đi giặt.
Sau đó, cô lấy cháo ra. Cháo còn nóng, cô liền mở nắp thổi thổi, đang thổi đột nhiên nhớ
đến một chuyện trước kia.
Khi đó cô còn trẻ, lúc học năm hai thì có lần bị bệnh, cô liền gọi Kỷ Tùy Châu đến ký túc
xá, nhờ anh tới căn tin trước trường học mua cháo giúp cô.
Kỷ Tùy Châu ngại mất mặt nên không vui lắm, gọi điện thoại nhờ người đem một phần
đến chỗ cô, Doãn Ước thấy vậy liền mất hứng, cảm thấy anh không phải bạn trai tốt như của
người khác.
Lúc ấy, Kỷ Tùy Châu trả về cho cô một câu:
- Loại đàn ông đó ngoại trừ đối xử tốt với phụ nữ, còn có cái gì có thể cho đối phương.
Về sau, trên mạng đã lưu truyền một câu: muốn cái gì cũng đừng muốn anh ấy đối tốt với
bạn.
Đúng là người đàn ông ưu tú có thể cho bạn rất nhiều thứ, nhưng không gặp chính là
chuyện tốt. Ví như Kỷ Tùy Châu.
Kỷ Tùy Châu tắm rửa xong từ trong phòng tắm bước ra, chỉ thấy Doãn Ước đang cầm
chén cháo đứng sững sờ ở đó. Anh đi đến nhìn cô chằm chằm:
- Nước dãi sắp nhỏ xuống rồi.
Doãn Ước mau chóng kéo ghế cho anh ngồi. Kỷ Tùy Châu lại không ngồi, nói tiếp:
- Muốn ăn à?
Làm gì có.
- Muốn ăn thì đi mua thêm một chén.
Cô còn tưởng anh sẽ đức độ đến mức tặng lại cho cô chứ, quả nhiên quá ngây thơ quá ngốc
ngếch.
Kỷ Tùy Châu mới vừa tắm xong không có khẩu vị lắm, nửa thân trên để trần đi đến bên
giường, nhìn qua nói với Doãn Ước:
- Lên giường.
Doãn Ước chưa phản ứng lại, lộ ra biểu cảm đầy nghi ngờ.
Kỷ Tùy Châu có hơi mất hứng, tằng hắng một tiếng. Doãn Ước cảm thấy có hơi không ổn,
xoay người muốn đi, lại bị đối phương gọi giật lại:
- Quay lại đây.
- Còn có chuyện gì à? Anh ăn trước đi, ăn xong gọi tôi.
Kỷ Tùy Châu bước nhanh đến đuổi theo cô, một phen túm cánh tay cô lại:
- Tôi kêu cô lên giường mà, nghe không hiểu à?
Doãn Ước ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Cô thử rút tay ra, phát hiện hoàn toàn không được. Vì thế, cô đổi sách lược khác:
- Chủ tịch Kỷ, bên ngoài tôi còn việc phải làm.
- Ngoại trừ pha cà phê, cô còn việc gì nữa?
- Thư ký Diệp bảo tôi photo tài liệu, tôi vẫn chưa làm xong.
- Vậy cô còn nhàn rỗi chạy đến văn phòng tôi loay hoay với cây cảnh. Trợ lý Doãn nhàn
hạ thật đấy.
Doãn Ước bị anh bắt lỗi đến cứng họng. Công việc của cô đã làm xong, bởi vì như vậy
mới có thể đến phòng làm việc của anh. Kết quả hiện giờ đi vào hang cọp, chạy đâu cho thoát.
- Tôi biết tôi sai rồi, lần sau nhất định sẽ hoàn thành xong công việc trước.
- Không cần, mấy chuyện đó sẽ có người khác làm. Bây giờ tôi có nhiệm vụ chỉ có cô mới
có thể làm được, mau mau làm đi đừng khiến tôi thất vọng.
Doãn Ước nhìn chiếc giường đôi ngổn ngang kia, kiên quyết lắc đầu.
- Cô cũng không phải chưa từng làm mà, trước kia đâu thấy cô chống đối như thế.
Trước kia là bởi vì yêu anh, còn bây giờ, cô chỉ là người làm công, không có trách nhiệm
phải lên giường cùng ông chủ.
- Nghe thư ký Diệp nói anh làm việc liên tục hai ngày, không mệt à?
- Mệt chứ, cho nên mới cần cô.
Kỷ Tùy Châu nắm mặt cô gác lên vai mình:
- Xoa bóp cho tôi nào, cả người đau nhức.
Hôm đó, phần lớn thời gian còn lại, mặt Doãn Ước đều nóng hổi. Bên tai thường xuyên
vang lên ý cười trêu chọc của Kỷ Tùy Châu:
- Trợ lý Doãn, phiền cô đừng hiểu sai ý.
Hóa ra anh là muốn cô xoa bóp cho anh.
Doãn Ước làm cho anh mấy tiếng đồng hồ, khiến cho cánh tay mình đâu ê ẩm. Buổi chiều,
Kỷ Tùy Châu dẫn người đi họp, còn cô ở trong phòng trà nước đấm tay. Đang đấm, Diệp Hải
Thần đột nhiên đi vào, căn dặn cô:
- Trợ lý Doãn, phiền cô pha thêm vài ly cà phê bưng vào phòng họp.
Doãn Ước đứng lên nhanh nhẹn làm việc, chờ đến khi bưng khay đến gõ cửa phòng họp,
thì mới hiểu được dụng ý của Diệp Hải Thần.
Không khí bên trong không tốt lắm, Kỷ Tùy Châu đen mặt ngồi ở đó, bên phải có một phụ
nữ trung niên đang đứng, đang đập bàn trước mặt anh.
Người này Doãn Ước có nghe qua sơ sơ, là tổng giám đốc tài chính của Thịnh Thế, Từ Tri
Hoa, cũng là thành viên hội đồng quản trị. Là ‘diệt tuyệt sư thái’ của toàn công ty, năng lực siêu
mạnh tính tình siêu khó. Cả công ty chỉ có bà dám nổi giận với Kỷ Tùy Châu, ngay cả mấy người
lớn tuổi trong hội đồng quản trị cũng đều hết cách với bà, ngược lại, đôi khi còn khuyên Kỷ Tùy
Châu:
- Đừng chấp nhặt với phụ nữ. Lớn tuổi, tới thời kỳ mãn kinh rồi, nhẫn nhịn đi.
Kỷ Tùy Châu tán thưởng năng lực làm việc của bà, bình thường chỉ nhìn việc không nhìn
người. Cho dù hôm trước còn làm việc túi bụi, hôm sau vẫn có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống
bàn chuyện công việc với bà.
Có thể khiến Kỷ Tùy Châu bó tay chịu trận, người phụ nữ họ Từ này thật không đơn giản.
Doãn Ước vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, mặt mũi không tồi, lúc trẻ chắc hẳn là một
người đẹp. Hiện giờ đã ngoài năm mươi, cũng vẫn bảo trì được nhan sắc. Chỉ là tính tình quá xấu,
một khi nóng giận vẻ mặt liền cộc cằn, nhìn không ra chút nét đẹp nào.
Bà đang nói rất hứng khởi, vẫn chưa chú ý đến Doãn Ước. Doãn Ước bưng cà phê đến một
vị ở bên cạnh bà trước, bị Từ Tri Hoa giật lấy, uống một hơi hết nửa ly, để ly xuống tiếp tục nã
pháo.
Những người khác đều im lặng cúi đầu, chỉ có Kỷ Tùy Châu vẫn ôn hòa nhìn bà như trước.
Doãn Ước không còn cách nào, dùng mắt trao đổi với anh, Kỷ Tùy Châu khẽ gật đầu ý bảo
cô tiếp tục, Doãn Ước chỉ có thể kiên trì đặt thêm một ly cà phê xuống cho vị đó.
Lần này càng khoa trương hơn, Từ Tri Hoa khoa tay, không cẩn thận quơ trúng khay của
cô, cả khay cà phê bị hất tung, rơi lộp bộp xuống sàn.
Doãn Ước nhìn thấy dưới sàn hỗn độn, mau chóng ngồi xuống thu dọn.
Từ Tri Hoa rất không vui, tay bà cũng bị phỏng một chút. Không chỉ thế, dòng suy nghĩ
vốn rõ ràng cũng bị cắt đứt. Bà không vui quay đầu nhìn Doãn Ước, đang chuẩn bị mở miệng
mắng, đối phương đột nhiên đứng dậy, cướp lời nói xin lỗi với bà.
Biểu cảm trên mặt Từ Tri Hoa cứng đờ, cũng không biết suy nghĩ gì, khí thế lập tức suy
giảm rất nhiều. Không khí cuộc họp vốn căng thẳng, bởi vì mấy ly cà phê mà bị quấy rầy. Từ Tri
Hoa bên này yếu thế, Kỷ Tùy Châu bên kia đột nhiên vùng lên. Doãn Ước nghe không hiểu nội
dụng cuộc họp của họ, vội vàng lo chuyện của mình rồi lui ra ngoài.
Lúc đóng cửa, Kỷ Tùy Châu còn đang phân tích một vấn đề, anh thao thao bất tuyệt, dáng
vẻ tự tin đường hoàng, có một sức hấp dẫn khó hiểu.
Doãn Ước không dám nhìn nhiều, đóng cửa quay về phòng trà nước. Lúc yên tĩnh rửa ly,
cô đã nghĩ, vừa rồi có phải Kỷ Tùy Châu cố ý bảo cô như vậy không. Anh hẳn hiểu rất rõ tính
tình của Từ Tri Hoa, có phải chuyện bà ấy sẽ hất đổ khay nước đều được trù tính rất rõ ràng rồi
không?
Nếu thật như vậy, người này tâm tư quá thâm sâu rồi.
Chỉ là anh làm vậy, không sợ cô sẽ là vật hi sinh vô tội hay sao? Có lẽ anh cũng biết, chỉ là
không quan tâm mà thôi.
Tối hôm đó Doãn Ước bị Kỷ Tùy Châu đề nghị tham dự một bữa tiệc.
Thời điểm đi vào khách sạn chờ thang máy lại có thể đụng mặt người quen, Giang Thái
dẫn theo Triệu Sương ở sẵn đó, nhìn thấy họ cười đến gian tà:
- Thật là hiếm có, lần đầu tiên thấy chủ tịch Kỷ ra ngoài bàn chuyện làm ăn còn dẫn theo
phụ nữ, là muốn đổi tính à.
- Đâu có, Giang tổng vẫn là tay lão luyện mà- Kỷ Tùy Châu cũng đáp lễ hắn một phen.
Nói xong, cửa thang máy mở ra, anh nhanh chóng bước vào. Giang Thái tự chuốc lấy bẽ
mặt, tức giận xoay người bỏ đi.
Doãn Ước thấy bộ dạng Triệu Sương đi theo hắn, trong lòng luôn cảm thấy không hợp.
Ngụy Tuyết có biết con gái mình như vậy không, ngộ nhỡ làm ầm đến xảy ra chuyện, thì sẽ
không thu dọn được.
Kỷ Tùy Châu nhìn ra khác lạ của cô, liền hỏi:
- Cô gái Giang Thái dẫn theo, hai người biết nhau à?
- Anh gặp rồi mà, không nhớ à?- Lúc này vẫn chưa qua bao lâu, lần trước Triệu Sương
suýt nữa bị Giang Thái bóp chết, là Kỷ Tùy Châu đã ra mặt giải vây mà.
- Không có ấn tượng.
Kỷ Tùy Châu cảm thấy mặt mũi của cô gái nọ làm cho người ta không thể nhớ nổi, rõ ràng
có vài nét tương đồng với Doãn Ước, nhưng bởi vì khí chất khác biệt, nên vô cùng khó ưa.
- Không nhớ cũng không sao, cũng chẳng phải người quan trọng gì.
Bữa tiệc là gặp đối tác, hai công ty bàn chuyện đầu tư, người có mặt đều là dân làm ăn
đứng đắn, ít nhất ở trước mặt Kỷ Tùy Châu giả bộ rất đứng đắn.
Đối phương có chuyện cầu Thịnh Thế, đương nhiên sẽ dồn hết khả năng để tâng bốc và
khen ngợi. Doãn Ước cũng thơm lây, được người ta nịnh nọt theo.
Trong bữa tiệc có một chàng trai của công ty đối phương, nói chuyện rất hài hước, luôn
khuấy động bầu không khí. Có lẽ anh ta nghĩ Doãn Ước cũng như anh ta, đều được ông chủ dẫn
đến để khuấy động không khí, liền lôi kéo cô nói chuyện, mời rượu.
Doãn Ước không muốn uống, bình thường trong tình huống này cô sẽ từ chối không uống.
Có Kỷ Tùy Châu hậu thuẫn, rất ít người sẽ làm khó cô. Nhưng chàng trai này uống hơi nhiều rồi,
nghĩ cô ngượng ngùng, mấy lần đến khuyên nhủ. Doãn Ước từ chối một hai lần nên khá ngại,
nhìn anh ta như vậy sợ đả kích lòng nhiệt tình của anh ta, cô nghĩ nên uống một ly để ứng phó.
Kết quả còn chưa đụng vào ly rượu, bên kia Kỷ Tùy Châu đã chủ động nói với anh ta:
- Nghe tổng giám đốc Tống của anh nói, con người anh rất thích kể truyện cười. Hay là
anh kể một truyện đi, kể hay, tôi sẽ uống ly này với anh.
Anh ta không ngờ nhân vật lớn như vậy đích thân trả lời mình, kích động đến nỗi tay cũng
run rẩy, lập tức vỗ ngực cam đoan:
- Tôi kể chắc chắn anh sẽ cười. Nếu không vui tôi xin uống một chai.
Tống tổng thấy mấy người họ nói chuyện với nhau liền vỗ tay cổ vũ, một đám người ồn ào
hẳn lên.
Anh ta đứng lên, giơ ly trong tay lên, đột nhiên nhíu mày:
- Hai hôm trước tôi cãi nhau với bạn gái. Cô gái này không phân rõ phải trái, tôi nghĩ tôi là
đàn ông, nên nhường cô ấy một chút.
Mới nói được đến đây, bên dưới có người xen miệng vào:
- Anh cãi không lại nên giơ tay đầu hàng chứ gì.
Chàng trai trừng mắt liếc người đó:
- Sao vậy được, tôi chính là ga-lăng. Tôi kể tiếp nhé, cãi nhau xong không ai để ý đến ai.
Kết quả hôm qua tôi đến công ty họp, trước mặt đồng nghiệp và sếp ở trong phòng, từ trong túi
đeo lấy ra cái…
Doãn Ước nghe đến đó liền hiểu, đó là một truyện cười được lấy trên mạng, hai hôm trước
cô vừa mới đọc qua. Nhưng cô dám chắc, Kỷ Tùy Châu nhất định chưa xem.
Những người đàn ông não đầy bụng phệ khác chắc chắn cũng chưa xem, đều nhìn chằm
chằm chờ anh ta công bố đáp án.
Nút thắt bán được rồi, anh ta hai tay ôm lấy ngực, căm giận hô lên ba chữ:
- Bếp điện từ!
Có mấy người phản ứng chậm không nghe rõ, ngẩn ngơ hỏi lại:
- Sao lại là bếp điện từ?
Hỏi xong tự bản thân cũng bật cười:
- Này, không nên đắc tội phụ nữ nha, đổi luôn cả laptop của cậu rồi đó.
Anh ta cắn môi gật đầu, bộ dạng kia rất thật. Doãn Ước thật phải khen anh một câu biểu
diễn hay lắm.
Nhân tài như vậy, khó trách Tống tổng dẫn anh ta theo. So với anh ta, Doãn Ước cảm thấy
mình đúng là một bình hoa xinh đẹp. Có lẽ ngay cả xinh đẹp cũng không được.
Kỷ Tùy Châu ngồi ở đó im lặng, chậm rãi mỉm cười, sau đó cầm lấy ly rượu trước mặt,
uống một hơi cạn sạch.
Anh ta được cổ vũ, uống liền ba ly, tiếp tục kể truyện cười.
Sau khi tiệc tan, Doãn Ước ngồi xe Kỷ Tùy Châu về. Lão Tần lái xe ở phía trước, còn
không quên quan tâm cậu chủ:
- Cậu uống rượu à, có cần mua thứ gì giải rượu không?
- Không cần, uống cũng không nhiều lắm.
- Tôi thấy hôm nay tâm trạng cậu không tệ.
- Gặp được người thú vị- Nói xong anh nói với Doãn Ước- Kể lại truyện cười cô nghe
được cho Lão Tần nghe đi.
Doãn Ước không nhớ được nhiều như vậy, chỉ nói lại những khúc ấn tượng nhất. Cô
không có tế bào thiên phú như người kia, kể không được vui như vậy, nhưng Lão Tần nghe xong
liền vui vẻ.
- Thanh niên hiện đại mà, hệt như chuyện của con trai tôi. Bạn gái nó cũng bướng bỉnh, có
một lần hai đứa cãi nhau, cô gái đó liền bỏ muối tiêu vào ly sữa đậu nành của con tôi, còn thêm cả
nửa lọ, vậy ra vị gì đây. Nó về kể với tôi, ba à, cả đời này con không muốn uống lại sữa đậu nành.
Nói xong tự ông thấy vui, Kỷ Tùy Châu cũng cười phụ họa hai tiếng, chỉ mỗi mình Doãn
Ước cười không nổi. Bởi vì chuyện này, làm cô nhớ đến một chuyện trước kia. Lúc ấy, Kỷ Tùy
Châu sai cô pha cà phê, Doãn Ước pha trong bực bội. Có hôm, không biết tại sao hai người lại cãi
nhau, Doãn Ước tức giận quá, chủ động đi pha cho anh ly cà phê giả bộ làm lành, sau đó bỏ thêm
vào trong vài muỗng muối.
Kỷ Tùy Châu không đề phòng cô, thật sự cầm lên uống. Vừa uống vào cảm thấy hương vị
không đúng lắm, còn hài hước nói một câu:
- Chỉ thêm muối thôi à? Tôi còn tưởng em bỏ độc cho tôi uống chứ.
Lúc ấy Doãn Ước đặc biệt bình tĩnh, mặt dày đáp trả anh một câu:
- Ngại quá, em nhầm đường với muối.
Sau đó, chuyện bi thảm liền xảy ra. Giữa ban ngày, cô bị Kỷ Tùy Châu lấy hết quần áo
trong ký túc xá, dùng ‘vũ lực đàn áp’. Lúc ấy, bạn cùng phòng đều ra ngoài, chỉ hai người họ ở
đó, lúc ‘hành sự’ Doãn Ước lo lắng muốn chết, chỉ sợ đột nhiên có người quay về cắt ngang. Lại
sợ tiếng động quá lớn bị bạn sát vách nghe được.
Loại vừa khẩn trương vừa sợ hãi này lại là cảm giác cực kỳ kích thích, hiện giờ nhớ đến
vẫn cảm thấy rất ngượng.
Kỷ Tùy Châu hôm đó hình như cũng đặc biệt hưng phấn, loại khoái cảm vụng trộm này để
anh phát huy rất tốt.
Sau đó Doãn Ước đã nghĩ, về sau nhất định phải nói với dì quản lý ký túc xá, tuyệt đối
không thể để Kỷ Tùy Châu vào ký túc xá nữ nữa. Phải đối xử bình đẳng, không thể bởi vì người
ta đẹp trai liền đặc cách như vậy.
Nghĩ đến đó, mặt cô có hơi nóng. Đang xấu hổ, điện thoại đột nhiên reo lên. Nhận máy lại
nghe tiếng của Triệu Sương.
- Chị, tôi ở phòng số 1108, chị mau đến đi, Giang Thái xảy ra chuyện rồi.
- Chuyện gì?
- Anh ta, anh ta giống như… đã chết
No comments:
Post a Comment