Đừng nên gặp lại - Chương 37: Đột kích



Bởi vì một câu nói của Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước bị thất nghiệp.

Cô cũng không buồn, ngược lại khi nhìn thấy tay anh giơ lên rồi hạ xuống, trong lòng khó

chịu đến không có ngôn từ nào diễn tả được. So với cái tát vừa nãy của ba cô càng thêm khó chịu

hơn.

Trong nhà ăn nhiều người xem náo nhiệt, rất nhanh còn có người tách họ ra. Cách một

đám người Doãn Ước nhìn thấy anh dứt khoát rời đi, không hề lưu luyến.

Ông Doãn còn đang nổi nóng, một phen kéo Doãn Ước:

- Theo ba về nhà, sau này không được đi làm nữa.

Về đến nhà lại nổi nóng một trận, Doãn Ước không muốn ở lại nhà mình, liền quay về nhà

ông nội ở như trước. Đúng lúc ông nội còn đang bị thương cần tịnh dưỡng, cô dứt khoát nghỉ một

tháng không đi làm, yên tâm ở nhà chăm sóc ông.

Ông nội cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết bởi vì con trai mình, đứa cháu gái đã

đánh mất chén cơm. Vì thế chỉ khuyên cô:

- Đừng chấp nhặt với ba con, kinh doanh càng ngày càng lớn, tính tình cũng càng lúc càng

khó. Con vẫn nên quay về hội quán đi, ông nội trả tiền công cho con. Con ngại ít thì ông trả thêm,

dù sao tiền của ông sau này đều để cho…

- Nội ăn lê không?

Doãn Ước đưa quả lê đã gọt vỏ xong đến trước mặt ông nội, cắt ngang lời ông nói. Gần

đây kinh tế của cô khá vững, cũng không thiếu tiền tiêu.

Ông nội nhận lấy quả lê nhưng không ăn, còn đang vướng mắc vấn đề vừa rồi:

- Sao ba con tức giận vậy, nghe nói là có liên quan đến đàn ông. Con có bạn trai rồi à?

- Đâu có, chỉ là đồng nghiệp thôi.

- Vì đồng nghiệp mà tức giận như vậy à, người nào?

Doãn Ước đứng lên đi rửa tay:

- Không có, chỉ là hiểu lầm thôi.

Nói thế nào, Doãn Ước cũng không muốn nói lung tung sau lưng Kỷ Tùy Châu. Quá khứ

không nói, thời gian gần đây anh đối xử rất tốt với cô. Hai người cũng gặp lại rồi, vậy thì dễ hợp

dễ tan đi.

Thất nghiệp mang đến đãi ngộ duy nhất cho Doãn Ước chính là gặp họa được phúc, không

cần tham gia cuộc thi chạy marathon chết bầm kia nữa. Ngày đầu tiên nghỉ làm cô vốn định ngủ

nướng cho đã, kết quả sáu giờ rưỡi sáng đột nhiên đúng giờ thức dậy. Còn muốn ngủ lại nhưng vỗ

giấc thế nào cũng không được, tức giận đến một mình cô nằm trên giường hờn dỗi.

Lúc Doãn Ước không ngủ được, Kỷ Tùy Châu cũng bị mất ngủ. Sáu giờ rưỡi trời còn chưa

sáng hẳn, anh đã thức dậy ăn mặc chỉnh tề ra ngoài.

Cầm chìa khóa mới nhớ đến Doãn Ước đã bị mình đuổi việc, vì thế quay trở vào nhà lên

lầu vào phòng tập thể thao chạy bộ. Một giờ sau, Bùi Nam gọi điện thoại video đến, vừa thấy anh

như vậy liền hỏi:

- Sao vậy, mới sáng sớm chơi trò tự ngược rồi?

- Có chuyện gì nói đi.

Bùi Nam bĩu môi, nói với anh công việc đấu thấu một khu đất ở Hong Kong. Cuối cùng

nói một câu:

- Còn nữa, trong nhà anh gọi điện đến.

- Gọi cho anh?

- Ừ, là thư ký của ba anh, chắc là ngại gọi cho anh, liền gọi đến công ty tìm tôi.

- Có chuyện gì?- Kỷ Tùy Châu hỏi.

- Không có chuyện gì lớn, chỉ là gọi anh về nhà ăn cơm. Cha con hai người cũng lạ thật, ăn

bữa cơm mà phải vòng vo như vậy, không thấy phiền à? Bí thư Kỷ bận rộn, hay là người làm con

như anh nhân nhượng chút đi?

Kỷ Tùy Châu đối với việc này có hơi bất mãn, lập tức xin lỗi Bùi Nam:

- Tôi sẽ nói với ông ấy, sau này không phiền anh nữa.

- Đừng mà, phiền tôi cũng không sao, quan trọng là cha con hai người nói chuyện tốt đẹp

với nhau là được. Đừng cương quá, anh nói anh vì chuyện của em gái mà trở mặt với Doãn Ước,

vậy thân thiết với người nhà một chút đi. Vợ thì chưa có, cha mẹ thì không cần, anh định cả đời

sống cô đơn à.

Kỷ Tùy Châu lau mồ hôi rịn trên trán, vội vàng kết thúc cuộc đối thoại với Bùi Nam.

Sau đó anh quay về phòng tắm rửa, lại đến công ty làm việc.

Trong văn phòng trước sau như một, có hay không có Doãn Ước đều bình thường. Cho

đến buổi trưa anh uống được một ly cà phê mùi vị dở tệ, mới đột nhiên ý thức được sự bất đồng ở

mặt này.

Vì thế, anh gọi Diệp Hải Thần vào, phân công anh ta lần nữa tìm một trợ lý có kỹ thuật pha

cà phê vượt qua thử thách về. Diệp Hải Thần không hỏi gì nhiều, ngay cả tên của Doãn Ước cũng

không nhắc đến, chỉ thản nhiên trả lời, xoay người ra khỏi phòng làm việc liền bỏ qua chuyện

này.

Anh không ngốc, làm ba cái chuyện lãng phí thời gian như vậy. Qua hai ngày nữa nếu

Doãn Ước quay về, dư ra một người thì phải điều đi đâu.

Buổi tối, Kỷ Tùy Châu tan ca trước, lái xe về nhà lớn họ Kỷ, vốn định cùng ba anh ăn

cơm, đúng lúc đối phương hiếm khi ra ngoài xã giao không có ở nhà. Trong nhà chỉ có mẹ kế và

em trai, ba người cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm “ngượng ngùng”, không ai nói với ai câu

nào.

Ăn cơm xong, Kỷ Tùy Châu chuẩn bị đi về, em trai anh chủ động đi đến bắt chuyện, nói

muốn cùng anh đánh bóng.

Kỷ Tùy Châu cùng người em trai này trước giờ không nói chuyện, cúi đầu nhìn nó. Hai

người chênh nhau vài tuổi, em trai anh cũng cỡ tuổi Doãn Ước, tuy rằng đã đi làm, nhưng trông

vẫn rất ngây ngô non nớt.

Anh định từ chối, đối phương lại chuẩn bị xong vợt tennis, đưa cho anh một cây:

- Đến đây đi, đừng nói anh đánh không được nhé.

Chiêu khích tướng vô ích với Kỷ Tùy Châu, nhưng mà anh cũng muốn dạy cho thằng nhóc

này một bài học.

Hai người thay đồ đi vào sân bóng, em trai Kỷ Tùy Châu ở đây khoe khoang:

- Ba biết em thích chơi bóng, cố tình kêu người làm cho, không tệ lắm, cũng cỡ sân chuyên

nghiệp.

Loại tranh giành tình cảm này từ nhỏ đến lớn Kỷ Tùy Châu nghe đầy lỗ tai, nên không nói

nhiều, cầm vợt phát bóng, trong bốn mươi phút chỉ thua hai ván, đánh em trai đến hoa rơi nước

chảy, nằm bẹp dí dưới sân.

Cậu út họ Kỷ đành chịu, nhìn anh trai thân cao vạm vỡ, cảm thấy kém mười tuổi hoàn toàn

là một trò cười.

Đánh tennis xong, Kỷ Tùy Châu về phòng tắm rửa, mới tắm xong chợt nghe phòng bên

cạnh có tiếng động. Phòng anh ở sát phòng ba anh, nhiều năm như vậy anh không ở nhà, phòng

cũng chưa từng thay đổi. Đồ đạc bên trong không ai dám động đến, người làm mỗi ngày đều đến

quét dọn, hoàn toàn giống như lúc anh mới rời khỏi nhà.

Anh mở cửa ra ngoài, thấy hai thư ký đang đỡ ba anh vào phòng. Một người nhìn thấy Kỷ

Tùy Châu mau chóng giải thích:

- Bí thư uống hơi nhiều.

Kỷ Tùy Châu gật đầu, đỡ lấy ba mình trong tay anh ta, tự dìu ông lên giường. Ông Kỷ vẫn

còn ý thức, ra hiệu cho hai người kia ra ngoài, chỉ giữ lại mình con trai.

Cậu út cũng muốn vào giúp vui, bị ba cậu ghét bỏ đành lui ra ngoài.

Sau khi cậu rời khỏi vô cùng bất bình, giận dỗi với mẹ mình:

- Trong mắt ba chỉ có anh hai.

Bà Kỷ liền khuyên cậu:

- Hiếm khi anh con về nhà một lần, chắc chắn có chuyện cần nói. Để họ nói với nhau đi,

con chen vào chắc chắn ba con không vui, chúng ta không cần thiết dây vào.

- Có không vui thì anh cũng là con cưng của ba. Chỉ làm kinh doanh thì có gì đặc biệt hơn

người, ngoại trừ tiền ra còn có cái gì.

Bà Kỷ không nói gì, thầm mắng thằng con là đồ ngốc. Kỷ Tùy Châu có cái gì, ngoại trừ

tiền còn là con trưởng của Kỷ Chính Phong, đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi được.

Kỷ Tùy Châu ở lại trong phòng cùng ba anh, giúp ông thay đồ ngủ, lại rót nước cho ông

uống. Ông Kỷ tâm trạng tốt, mơ màng than thở:

- Lúc con còn nhỏ chính là ngoan ngoãn như vậy.

Khi đó ông làm quan còn chưa lớn như bây giờ, nhưng trong nhà rất nhiều người giúp

việc. Con trai tuy còn nhỏ nhưng vô cùng hiểu chuyện, mỗi lần ông uống rượu về đều pha trà giải

rượu cho ông, chuyện gì cũng đích thân làm. Khi đó đứa con này chính là niềm kiêu hãnh của

ông.

Không ngờ sau khi lớn lên lại không nghe lời, đầu tiên là chạy đi kinh doanh, sau lại vì

chuyện em gái nó mà giận ông, dứt khoát dọn ra khỏi nhà.

Bắt đầu từ lúc đó, đứa con này hệt như con diều bị đứt dây, bắt cũng không quay về.

Mỗi khi nhớ đến chuyện này, Kỷ Chính Phong trên quan trường hô mưa gọi gió luôn cảm

thấy trong lòng trống trải. Cho dù con trai út luôn hiếu thảo lại quan tâm, chuyện con trai trưởng

bất hòa với ông cũng trở thành tâm bệnh.

Kỷ Tùy Châu thấy ba mình như vậy, có hơi buồn và khó chịu. Anh kéo chăn giúp ông:

- Ngủ sớm chút đi.

Nói xong định đi, nhưng ông Kỷ không cho anh đi:

- Con khoan đi đã, ngồi xuống nói chuyện với ba một lát.

- Ba uống nhiều rồi, có chuyện gì mai hẳn nói.

- Ngày mai con đi rồi, ba tìm được con sao.

- Sau này có chuyện gì thì gọi điện cho con, đừng bảo người đi tìm Bùi Nam nữa- Muốn

tìm cũng phải tự tìm, phái thư ký này nọ, đúng là không tôn trọng người khác.

Kỷ Tùy Châu đặc biệt chán ghét người chốn quan trường, hở một tí là xem thường người

khác.

- Ừ, biết rồi.

Ông Kỷ có hơi mệt, cố mở mắt hỏi thăm con trai:

- Lần trước ở thành phố T, cô gái đó là ai?

- Ai lắm chuyện như vậy, nhìn thấy cái gì cũng phải báo cáo cho ba.

- Con vừa vào địa phận thành phố T, họ liền nhìn thấy. Gần đây sao con hay chạy đến đó

vậy, khi không đến nhà giam làm gì.

- Tìm người.

- Tìm cái tên họ Doãn chứ gì. Vậy cô gái đó là bạn gái trước kia của con?

Biết còn cố hỏi, Kỷ Tùy Châu lười trả lời ông.

- Chắc chắn rồi, cái thằng này cũng lạ thật, năm đó nói với ba là thật lòng thích, tốn tâm tư

theo đuổi người ta. Sau lại nói là không yêu nữa. Nếu đã vậy, hiện giờ cần gì phải tiếp tục ở bên

nhau, con không thấy phiền, ba đây đứng ngoài xem cũng thấy mệt đó.

- Chuyện này ba đừng quản, con sẽ tự xử lý.

- Con xử lý thế nào? Con kinh doanh kiếm tiền, hay là làm chính trị cũng chẳng có vấn đề

gì, chỉ là chuyện tình cảm có chút khó làm. Con với em trai con khác nhau, con người con tình

cảm phong phú. Đôi lúc là chuyện tốt, nhưng cũng có lúc là chuyện xấu. Cô gái đó nếu lợi dụng

chuyện này uy hiếp con, con sẽ có rắc rối. Nghe ba nói đi, sớm cắt đứt sạch sẽ, đừng liên lụy

nhiều nữa. Nếu đã không muốn cưới, cũng đừng để người ta hy vọng nhiều quá.

Ông Kỷ đang nói thì hơi rượu bốc lên, cũng không quản con trai có ý gì, chỉ lo tự mình

nói. Nói xong câu nói cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhắm mắt liền ngủ.

Kỷ Tùy Châu nghe hơi thở ông dần dần ổn định, biết ông đã ngủ, liền đứng lên tắt đèn trở

về phòng mình. Anh vốn định thay đồ đi về, ngẫm lại cuộc đối thoại khi nãy, quyết định ở lại ngủ

một đêm.

Lâu rồi không ngủ giường này nên có hơi không quen, Kỷ Tùy Châu ngủ thẳng đến nửa

đêm đột nhiên thức dậy, đứng lên ra ngoài rót nước. Lúc bước ra ở hành lang gặp phải mẹ kế, đối

phương thấy anh liền bất ngờ thốt lên:

- Con không về à.

Ngẫm lại cảm thấy không đúng, mau mau sửa lại:

- Không thấy xe con, dì nghĩ con…

- Đậu ở ngoài.

- À à, vậy con mau đi ngủ đi. Dì đi rót nước cho ba con.

Kỷ Tùy Châu vẻ mặt thản nhiên, gật đầu rồi đi ngang qua bà.

Hôm sau thức dậy, cả nhà cùng nhau ăn sáng. Ông Kỷ biết con trai lớn tối qua ngủ ở nhà,

tâm trạng nhất thời tốt lên, cơn đau đầu do say rượu lập tức vơi đi một nửa.

Ông nói với Kỷ Tùy Châu:

- Con có rãnh thì thường xuyên về nhà ăn cơm, không thì dọn về ở cũng được.

Lời này vừa nói ra, mẹ kế và em trai đều biến sắc.

- Cách công ty xa quá, không tiện.

Vẻ mặt hai người nọ lại dịu đi.

Ông Kỷ cũng không kiên trì nữa, nhớ đến đề tài tối qua, liền nói chuyện với con:

- Tuổi con không còn nhỏ, hôm nào về nhà ăn cơm, ba giới thiệu một người cho con quen.

- Không cần, con không định gặp cô gái nào cả.

- Còn chưa gặp đã chạy, không có tương lai. Con gái sẽ không ăn thịt con, con cũng phải

cưới vợ chứ.

- Con không nói là không kết hôn- Kỷ Tùy Châu húp hai hớp cháo.

- Ngay cả gặp con gái cũng không, lấy gì kết hôn.

- Tối qua ba còn lo lắng con dây dưa không rõ với cô gái kia mà.

- Đó sao giống được- Ông Kỷ nghiêm mặt- Ba nói chính là người cưới hỏi đàng hoàng.

Kỷ Tùy Châu gắp thức ăn, thuận miệng trả lời ông:

- Con cũng không nói là không cưới cô ấy.

***

Tuy rằng không cần tham gia chạy marathon, nhưng Doãn Ước vẫn đến hiện trường.

Đây là cuộc thi chạy marathon lớn nhất trong năm của thành phố B, chính phủ đại diện tổ

chức, các doanh nghiệp lớn tài trợ, đánh chiêu bài thể thao toàn dân, cho nên tất cả các ngành

nghề đều cử ra đại diện tham dự.

Hà Mỹ Hi rất không may mắn, bị công ty rút trúng trở thành tuyển thủ. Cô thương tâm hỏi

Doãn Ước:

- Là do gần đây mình mập lên, họ cảm thấy mình cần phải giảm cân sao?

Doãn Ước an ủi cô:

- Không phải, bởi vì cậu xinh đẹp, là biểu tượng nhan sắc của công ty.

Vì để cổ vũ Hà Mỹ Hi hoàn thành cuộc đua, trời đông lạnh lẽo Doãn Ước không ở nhà, mà

đến hiện trường xem thi đấu. Nhân viên công ty Hà Mỹ Hi đi xem rất nhiều, chiếm một khu vực

nhỏ trong sân vận động. Doãn Ước liền sắm vai người nhà chen chúc đến chính giữa nhóm họ,

thuận tiện giúp Hà Mỹ Hi trông giữ đồ tùy thân.

Cuộc thi chia làm hai cách thức, toàn hành trình và bán hành trình, thời gian bắt đầu giống

nhau, nhưng xuất phát điểm lại khác, cả lộ trình cũng có vài điểm khác biệt, nhưng đích đến chỉ

có một, là sân vận động lớn nơi Doãn Ước ngồi.

Vốn tưởng rằng cuộc thi thế này người đến xem sẽ không nhiều, ai ngờ hôm nay sân vận

động có sức chứa lên tới tám mươi nghìn người lại có thể chật kín, trên khán đài không có một

chỗ trống. Trước khi cuộc thi bắt đầu, như thường lệ có ban tổ chức đứng lên phát biểu ủng hộ sĩ

khí, tiếp theo là đại diện người dự thi nhận phỏng vấn của phóng viên.

Khi màn hình siêu lớn trong sân vận động phát trực tiếp hình ảnh phỏng vấn bên kia, hiện

trường vốn náo nhiệt bỗng chốc im lặng lại. Gương mặt điển trai của Kỷ Tùy Châu bất ngờ chui

vào tầm mắt của Doãn Ước, khiến hơi thở cô ngưng trệ.

Áo ngắn tay quần soóc, một thân đồ vận động, nói vài câu ngắn ngủn hài hước lại không

mất đi dáng vẻ, làm người khác không mở nổi mắt. Anh vừa dứt lời, hiện trường đồng loạt vang

lên tiếng reo hò, giống như người trên màn hình đã giành được giải quán quân.

Doãn Ước nghe đám đồng nghiệp của Hà Mỹ Hi ở bên cạnh đang nói với nhau về Kỷ Tùy

Châu, nói gì cũng có. Có người nói anh đang yêu đương với Hạ Tịch của tập đoàn Nhất Phẩm,

cũng có người nói sinh hoạt cá nhân của anh lộn xộn lắm, cùng lúc quen mấy cô. Có người phỏng

đoán gia thế của anh, nói người trong gia đình quan chức to, còn có bối cảnh chính trị.

Buồn cười nhất chính là có người nói anh đã lập gia đình, ngay cả con cũng có rồi.

Người nói như vậy chính là một cô gái trẻ, nói chắc như đinh đóng cột:

- Thật mà, chính là chị khóa trên của trường em. Lúc trước không ít người nhìn thấy họ

cùng xuất hiện trong vườn trường mà, tình cảm rất tốt. Sau đó chị ấy đột nhiên nghỉ học, tụi em

đều chắc chắn chị ấy đã làm dâu nhà giàu có rồi.

- Cái gì mà chị khóa trên, họ tên là gì?

- Vậy thì em không biết, nhưng mà bạn em từng cho em xem ảnh của chị đó rồi. Chị ấy

trông rất đẹp, có hơi giống, giống…

- Giống diễn viên nào?

Doãn Ước ngồi đó dỏng tai nghe ngóng, trên mặt luôn mang nụ cười yếu ớt. Đột nhiên cô

gái đang tám chuyện vỗ vai cô, Doãn Ước liền quay đầu nhìn cô ấy.

- Cái đó…- Cô gái nhiều chuyện có hơi do dự- Chị là người của công ty em à?

- Chị là bạn của Mỹ Hi.

- À, em thấy chị hơi giống chị khóa trên của em, hay là…

Doãn Ước vẻ mặt bình tĩnh, nói bừa:

- Nếu chị ,à là chị khóa trên của em, lúc này chắc chắn đã ở phòng VIP xem trận đấu rồi,

sẽ không ở chỗ này đông lạnh thành cún đâu.

Tất cả mọi người đều cười ồ lên, giậm chân tỏ vẻ tán thành. Trong lúc nhất thời có người

nói muốn đi mua cà phê, còn nhiệt tình hỏi Doãn Ước có muốn uống hay không. Bị người này cắt

ngang, chuyện đang tám không ai nghe nữa. Cuộc thi chính thức bắt đầu, tất cả mọi người đều

dồn lực chú ý lên màn hình.

Doãn Ước lui lại ngồi trên cô gái mới nói lúc nãy một dãy. Không ngờ lại trùng hợp như

vậy, lại có thể ở đây gặp phải em gái cùng trường. Cũng may cô gái đó không quen cô, nếu không

hôm nay tin đồn này sẽ bị chứng thực.

Nếu sớm biết cô và Kỷ Tùy Châu không thành đôi được, lúc trước đã không khoe khoang

như vậy. Chỉ là khoe khoang hay không cũng không phải do cô quyết định, với tính cách của Kỷ

Tùy Châu, chuyện đã quyết định thì ai cũng không thay đổi được.

Hơn nữa khi đó anh khoe khoang là có ý khác, không liên quan đến tình yêu.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Doãn Ước buồn bã, cảm giác mất mác ùn ùn kéo đến. Cô cúi đầu

nhìn mũi giày của chính mình ngẩn người, bên cạnh có người nhẹ nhàng khều cô, đưa qua một ly

cà phê nóng.

Cô ngẩng đầu vừa thấy, là một người đàn ông diện mạo tuấn tú, thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi

cô. Doãn Ước còn chưa kịp suy nghĩ đang có chuyện gig, đám người lại bắt đầu ồn ào.

- A da, Tiểu Hứa nhìn trúng con gái người ta rồi.

- Không dễ đâu nha, núi băng vạn năm cũng có lúc chủ động.

- Cho nên trước kia anh ta nói muốn phấn đấu sự nghiệp không quen bạn gái đều là xạo đó.

- Trái tim pha lê của tôi tan nát rồi.

Doãn Ước bị họ dọa hết hồn, hấp tấp nói dối mình dị ứng với cà phê, xin khước từ ý tốt

của anh đẹp trai. Anh đẹp trai lại rất có phong độ, bị từ chối cũng không để ý chút nào, vẫn ngồi

bên cạnh cô như cũ, một mình chậm rãi uống hai ly cà phê.

Trời lạnh lẽo, Doãn Ước đột nhiên cảm thấy có hơi nóng.

Thời gian thi đấu có hơi dài, lúc bắt đầu mọi người còn hứng thú bừng bừng nhìn chằm

chằm màn hình, một lúc sau liền không chịu nổi. Đợi đến khi màn hình di chuyển khỏi người Kỷ

Tùy Châu, bắt đầu quay các tuyển thủ khác, khán giả cũng bắt đầu làm chuyện riêng của mình.

Những người bên cạnh Doãn Ước đa số đều quen biết nhau, vì thế đề tài chủ yếu xoay

quanh mấy tin tức trong công ty. Có vài người lại bắt đầu chia đồ ăn vặt, Doãn Ước may mắn

được chia một gói khô bò, người cho cô chính là em gái cùng trường kia.

Em gái vẫn chưa từ bỏ ý định, mè nheo Hứa “soái ca” cả buổi mới được đổi chỗ, ngồi

xuống bên cạnh Doãn Ước nhìn cô chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy giống.

Doãn Ước cảm thấy càng phủ nhận cô sẽ càng không tin, nên dứt khoát ra vẻ nghiêm túc

nói với cô:

- Người đó thật sự là chị.

- Thật à?

- Ừ, nhưng mà nhà họ phản đối, nên tụi chị chia tay rồi.

Em gái ra vẻ tiếc nuối:

- Chị à, đáng tiếc quá, chị chính là thần tượng để chúng em phấn đấu theo đó.

- Thật ra chị nên tìm anh ấy đòi một phòng VIP, bên ngoài lạnh quá. Mà em nói anh ấy tên

gì ấy nhỉ?

Em gái vẻ mặt biến đổi, cười mỉa:

- Ôi chị nói đùa à, em còn tưởng là thật.

- Nếu là thật thì tốt quá.

Lời này dẫn đến một trận cộng hưởng, các cô gái vốn đang nhìn chằm chằm Hứa “soái ca”

liên tục phát ra tiếng cảm thán, đề tài tám chuyện lại chuyển dời đến giấc mộng hào môn.

Nguy cơ của Doãn Ước cuối cùng được giải trừ, cô bắt đầu nhìn đồng hồ tính toán khi nào

Hà Mỹ Hi mới có thể chạy vào sân vận động.

Cô đã tra qua kỷ lục chạy marathon thế giới, có lẽ hơn hai tiếng đồng hồ một chút. Hà Mỹ

Hi chạy nửa chặng, thì phải mất một giờ. Cô tốt bụng cho cô bạn gấp đôi, cho phép cô bạn chạy

hai giờ. Kết quả khi hai tiếng đồng hồ trôi qua, mấy ngàn tuyển thủ dự thi, không có người nào

chạy vào điểm cuối.

Sau trận đấu đó, Hà Mỹ Hi mệt như chó chết oán hận Doãn Ước:

- Mình chỉ chạy nửa tiếng, còn lại toàn đi bộ đó.

Doãn Ước chờ có hơi nóng lòng, không ngừng ở đó xem đồng hồ. Em gái khóa dưới thì

còn đang mê mẩn Kỷ Tùy Châu:

- Không biết anh ấy chạy bao lâu, em có tra kỷ lục là hơn hai tiếng một chút, chị nói xem

anh ấy có thể chạy xong trong hai tiếng rưỡi không?

Chuyện này khó nói lắm, năm đó khi cô và Kỷ Tùy Châu yêu nhau, thể lực toàn diện đều

rất xuất sắc, theo lý mà nói chạy hai tiếng rưỡi không thành vấn đề. Nhưng mà hiện giờ Kỷ Tùy

Châu cũng lớn tuổi rồi, lại xe đưa xe đón ngồi văn phòng thời gian lâu, nói không chừng…

- Chị cảm thấy anh ấy có thể sẽ ngồi trên xe, cuối cùng chạy khoảng một ngàn mét để lòe

thiên hạ.

- Sao vậy được…

- Giàu mà, thể lực cần dùng vào chỗ khác.

Em gái khá thất vọng, giống như nam thần trong lòng lập tức rớt giá. Doãn Ước âm thầm

le lưỡi, nhủ thầm may mà Kỷ Tùy Châu không nghe thấy, nếu không kết cục của cô khẳng định

rất thảm.

Đàn ông hệ cấm dục6 ghét nhất bị người khác sắp đặt phương diện kia của họ. Nói họ hằng

đêm sênh ca và nói họ không có năng lực, thương tổn sinh ra gần như bằng nhau.

Doãn Ước thấy chán, lấy điện thoại trong túi ra xem tin tức. Dư âm ngày 11 tháng 117 vẫn

chưa tan, các cửa hiệu vẫn còn lấy cớ đó để giảm giá giảm giá và giảm giá. Đang lướt xem thì

nhìn thấy một đôi giày không tệ, Doãn Ước còn chưa nhấp vào xem thử, bên cạnh đột nhiên bùng

phát một trận xôn xao.

Ngẩng đầu lại thấy cảnh sát và đội bảo an vốn đứng rải rác khắp nơi lại xuất hiện, xếp

hàng một hàng ngay ngắn nhanh chóng đi khỏi sân vận động.

Bên tai đều là lời bàn tán:

- Nghe nói xảy ra chuyện rồi.

- Chuyện gì?

- Đi bắt tên điên hay biến thái hả.

- Có người trà trộn vào đội ngũ dự thi, dùng dao lam rạch chân họ, rất nhiều người bị

thương.

- Nghe nói là rạch mặt mà, có người còn bị hủy dung nữa.

- Không đúng, tôi xem trên mạng nói có người mang theo súng mà.

6 Hệ cấm dục là từ phổ biến dùng để hình dung người đàn ông có chỉ số nhan sắc cao, bề ngoài tao nhã, tính cách trầm lặng nội

liễm, lạnh lùng, quan trng nhất là họ không rung động bởi, nhìn qua như không có dục vọng. Thật ra cấm dục cũng không phải

rất lãnh đạm, mà là không có ham thích gì với tình cảm mà thôi, nhưng mà một khi họ đã rơi vào lưới tình, sẽ yêu sâu đậm hơn

những người bình thường, đối với những người không liên quan lại xa cách ngàn dặm.

7 Người dân Trung Quốc rất mong chờ ngày 11/11 hàng năm, vì đó không chỉ là ngày lễ dành cho những người độc thân mà

còn được coi là "ngày đại hội mua sắm" với những chương trình khuyến mãi lớn nhất trong năm.

Ngày Kỷ 11/11 hàng năm được coi là "ngày độc thân" của giới trẻ ở một số nước trên thế giới, trong đó có Trung Quốc. Bởi vì

tính chất đặc biệt được tạo thành từ 4 chữ số 1, giống như 4 cái gậy xếp liền nhau, nên người Trung Quốc gọi đây là ngày

"quang côn" (hiểu nôm na là "toàn gậy"), mà "quang côn" trong tiếng Trung lại có nghĩa là độc thân, do đó, giới trẻ Trung

Quốc đã xem ngày này như một dịp lễ đặc biệt dành cho những người độc thân.

Không chỉ là ngày độc thân, ngày 11/11 còn được coi là "ngày hội mua sắm" của người tiêu dùng Trung Quốc. Bởi vì bắt đầu

từ năm 2009, một số công ty lớn chuyên bán hàng trực tuyến đã tận dụng ngày đặc biệt này để đưa ra những mức giá cực kỳ ưu

đãi nhằm kích cầu. Sau đó, trước con số doanh thu ấn tượng của những công ty trên, các cửa hàng và thương hiệu cũng đồng

loạt rủ nhau giảm giá cho khách hàng, tạo nên một làn sóng mua sắm khổng lồ.

Lời này vừa nói ra gây hỗn loạn lớn hơn, những khán giả đang run cầm cập vì lạnh đều

đứng lên chạy ra ngoài hết. Em gái khóa dưới cũng kéo Doãn Ước, kêu cô cùng đi. Doãn Ước

nghĩ nghĩ rồi từ chối ý tốt của cô.

Vẫn chưa rõ gì cả, toàn bộ lại chạy hết ra ngoài, ngộ nhỡ bị giẫm đạp lên nhau sẽ không

ổn. Cô giữ đồ của Hà Mỹ Hi ngồi tại chỗ, nhìn những người đó vội vàng chạy đi như ruồi bọ mất

đầu.

Hứa “soái ca” lúc đi còn nhìn cô một cái, trong mắt đầy vẻ lưu luyến, lập tức bị người kế

bên kéo đi. Bên cạnh nhanh chóng không còn ai, chỉ còn mỗi mình Doãn Ước.

Tầm mắt cô đảo quanh, sân vận động vốn chật ních người đã vơi đi một nửa, có vài người

là thấy chán, đại đa số là bị dọa sợ nên đi về. Chuyện này y như bệnh truyền nhiễm, một khi có

một nhóm người bỏ về, sẽ có người mù quáng đi theo.

Người đi càng lúc càng nhiều, nhưng cũng có trật tự, không xuất hiện tình trạng khủng

hoảng.

Trong loa bắt đầu có người nói chuyện, chủ yếu là chỉ đạo mọi người ra về theo thứ tự.

Mặc dù không có nói rõ trận đấu xuất hiện vấn đề, nhưng thực tế đã chứng minh lời đồn đoán có

vài phần chân thật.

Lúc này đã có tuyển thủ chạy vào sân, nhưng hình như không có ai chạy hướng về đích, họ

đều tìm kiếm người nhà và bạn bè, muốn cùng đi về.

Doãn Ước cũng bắt đầu lo lắng, cô đứng lên, muốn tìm nhân viên nào đó hỏi thăm tình

hình một chút. Mới vừa đi xuống khán đài không bao xa, đối diện có một người đàn ông mặc đồ

thể thao đi về hướng cô.

Bước chân người đó lộn xộn, vẻ mặt thống khổ, nhìn kỹ trên người còn dính chút máu. Có

người chạy nhanh qua người đó, vừa nhìn thấy máu dính trên quần áo anh ta nhất thời biến sắc.

Lúc ấy anh ta và Doãn Ước chỉ cách nhau hai ba mét, anh ta chạy lên vài bước, nói với

Doãn Ước:

- Cô gì ơi, có khăn giấy không cho tôi một tờ, tôi bị người ta gây thương tích.

Anh ta chỉ vào vết máu trên người, lại thêm một câu:

- Có nước không?

Doãn Ước ôm ba lô của Hà Mỹ Hi do dự một chút, lấy chai nước khoáng bên hông ba lô

ra, lặng lẽ đưa đến.

Người nọ lại tiến thêm vài bước nhận lấy, khi tay vừa chạm tới chai nước, Doãn Ước cảm

thấy có gì đó kỳ lạ, tay hơi run lật đật rút chai về.

Cô nhìn thấy sắc mặt đối phương sa sầm, trong lòng cảm giác được nguy hiểm. Không kịp

nghĩ gì liền cầm ba lô đánh vào người nọ.

Anh ta hiển nhiên không dự đoán được Doãn Ước đã nhìn thấy, bị đánh đến có hơi mông

lung. Doãn Ước nhân cơ hội xoay người bỏ chạy, kết quả đối phương hoàn hồn, lập tức đuổi theo.

Tốc độ của Doãn Ước không nhanh bằng người nọ, rất nhanh đã bị anh ta níu lấy ba lô. Cô

nhanh chóng tháo ba lô xuống, thoát khỏi khống chế của đối phương.

Chỉ là không chạy được mấy bước lại bị hắn đuổi kịp, trực tiếp quật cô xuống đất. Đối

phương cầm ba lô của Doãn Ước, lấy dây túi quấn vào cổ cô, dùng sức siết chặt.

Doãn Ước khó thở, muốn kêu cứu lại kêu không ra tiếng, hai tay yếu ớt gỡ dây túi ra, lại

chỉ cào rách da cổ mình.

Hôm nay cô phải chết ở đây sao?

No comments:

Post a Comment