Đừng nên gặp lại - Chương 36: Mê trai



Tim Doãn Ước đập mạnh, vẻ mặt cố trấn tĩnh.

- Hai người tìm ai?

- Cô Doãn Ước đúng không.

Nghe giọng điệu họ nói chuyện xem như khách sáo, không giống người hung hãn tàn bạo.

quan trọng là họ biết tên cô, điều đó cho thấy hai người này có chuẩn bị mà đến, không phải nhất

thời nảy sinh lòng tham cướp của giết người.

Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng của Doãn Ước có hơi hồi phục. Cô cẩn thận quan sát

vị trí hai người này đứng, muốn tìm cơ hội chạy đi cầu cứu.

Chỉ cần không bị đánh ngất trong phòng, vẫn còn hy vọng được cứu.

- Hai người là ai, tìm tôi có chuyện gì?

Người chặn cửa nói:

- Có người muốn gặp cô Doãn, đang đợi ngoài xe, mời cô…

- Cô ấy không đi.

Tiếng Kỷ Tùy Châu xa xa truyền đến, Doãn Ước như trút được gánh nặng, đột nhiên sản

sinh dũng khí, đẩy hai người kia lao ra, chạy một mạch trốn đến sau lưng Kỷ Tùy Châu.

May mà anh đã về.

Hai người nọ quay lại nhìn thấy là Kỷ Tùy Châu, biến sắc, vẻ mặt trở nên cực kỳ cung

kính. Họ định tiến lên chào hỏi, bị Kỷ Tùy Châu giơ tay lên cắt ngang:

- Về đi.

- Nhưng…

- Về nói với ông ấy, chuyện của tôi đừng nhúng tay vào. Nếu còn lần sau, tôi sẽ không

mang họ Kỷ nữa.

Câu này nói ra quá nặng, hai người kia không dám nói gì nữa, vội vàng cúi đầu ra về. Trên

hành lang thoáng khôi phục yên tĩnh.

Doãn Ước còn chìm đắm trong cơn hoảng sợ vừa rồi, Kỷ Tùy Châu cùng cô vào phòng,

dặn dò:

- Sau này hỏi rõ ràng trước là ai hẳn mở cửa.

- Tôi tưởng anh, không ngờ… hai người đó là ai, anh quen à.

Kỷ Tùy Châu không trả lời, chỉ đưa chai nước giặt cho cô:

- Giặt mau lên rồi nghỉ ngơi sớm, sáng mai gặp em trai xong thì về nhà.

Doãn Ước cầm chai nước giặt đứng yên bất động, thật lâu sau nhíu mày:

- Anh bỗng thay đổi thành người tốt thế này, tôi thật sự có chút không quen.

- Trước kia tôi cũng không đối xử với em quá tệ mà. Ngoại trừ lừa em ra, những chuyện

khác đều không làm em hài lòng à?

Điều này cũng đúng. Lúc còn yêu nhau, Kỷ Tùy Châu xem như chiều chuộng cô, tuy rằng

đôi lúc cũng nổi giận, nhưng cuối cùng phần lớn đều thỏa hiệp. Khi đó, Doãn Ước còn không biết

anh lợi hại bao nhiêu, chỉ cảm thấy là người giàu có.

Hôm nay ngẫm lại cô đúng là không biết gì về anh, có biết cũng quá ít.

Anh không nói, Doãn Ước không hỏi nhiều thêm, toàn tâm toàn ý chiến đấu với chiếc áo

kia. Kỷ Tùy Châu đứng tựa vào cửa phòng tắm “giám sát” công việc của cô, nhịn hồi lâu không

nổi nữa bèn biểu đạt bất mãn của mình:

- Có chiếc áo mà giặt lâu lắt, không biết cơm trưa của em chạy đi đâu hết. Tay em không

có sức à, lúc xoa bóp xuống tay mạnh lắm mà.

Doãn Ước nhún vai, tiếp tục gặt.

Giặt áo xong lại đến giờ cơm, hai người ra ngoài ăn. Gần đó có chợ đêm, Doãn Ước vốn

tưởng Kỷ Tùy Châu chắc chắn không có hứng thú. Không ngờ hôm nay “đại thiếu gia” đổi tính,

lại chủ động dẫn cô qua đó. Hai người ăn vô số thức ăn bẩn, còn uống bia, cuối cùng Doãn Ước

say khướt kéo Kỷ Tùy Châu một đường hát ca về tới khách sạn.

Buổi tối Kỷ Tùy Châu lấy cớ sợ hai người kia lại đến gây rắc rối, liền ở lại phòng Doãn

Ước không về. Đây là phòng giường đôi, hai người mỗi người một nửa, tuy đã say nhưng Doãn

Ước vẫn còn chút ý thức ‘phòng sói’, cố ý chắn chiếc chăn giữa hai người.

Kỷ Tùy Châu buồn cười. Với sức lực chênh lệch khá xa của hai người họ, anh thật sự

muốn làm gì, đứng nói là chắn chiếc chăn, chắn khẩu súng cũng vô dụng.

Doãn Ước uống bia trở nên có hơi trẻ con, nói cũng nhiều hơn, kéo Kỷ Tùy Châu nói đâu

đâu suốt mấy giờ liền, cuối cùng buồn ngủ không chịu nổi nữa mới ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau hai người lại lái xe đến bệnh viện của nhà tù, Doãn Hàm đã tỉnh lại,

nhìn thấy Doãn Ước vẫn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là lúc chia tay ra về có mỉm cười với

cô.

Tuy chỉ như vậy, đã khiến Doãn Ước kích động không thôi. Trên đường về nhà, cô không

ngừng cảm thán:

- Lâu lắm rồi em tôi chưa cười. Nó sẽ khỏe chứ, Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu không đành lòng dập tắt niềm vui của cô, phụ họa theo:

- Ừ, sẽ khỏe.

Anh đã trở nên ngày càng không có nguyên tắc.

Trở lại thành phố B, Kỷ Tùy Châu đưa Doãn Ước về nhà rồi chạy liền đến công ty, triệu

tập cuộc họp. Bùi Nam vừa thấy anh liền “nả pháo”:

- Anh nói xem đang yên đang lành tự nhiên chơi trò mất tích, từ bỏ công ty? Nhiều việc

như vậy anh để tôi một mình xử lý, tưởng tôi ba đầu sáu tay sao. Yêu đương cũng một vừa hai

phải thôi chứ.

Kỷ Tùy Châu cảm thấy gần đây Bùi Nam càng ngày càng dong dài.

Bùi Nam lại không thức thời, kéo cả Doãn Ước vào không tha:

- Còn trợ lý Doãn này, đi đâu cũng dẫn theo, chẳng lẽ anh định đuổi việc Diệp Hải Thần?

Kỷ Tùy Châu không thể nhịn nổi nữa, lập tức ở cuộc họp kế tiếp giao cho Bùi Nam bảy

tám việc, mượn cơ hội dạy dỗ anh ta đến mặt xám mày tro.

Ngày hôm sau, Doãn Ước đi làm, lúc ở tầng mười tám gặp Bùi Nam, đối phương nhìn thấy

cô liền chủ động đi đường vòng, ngay cả chào hỏi cũng chưa.

Doãn Ước không để trong lòng, chỉ nghĩ chắc anh ta còn bận rộn nhiều việc. Sau lại cùng

Hà Mỹ Hi ăn cơm, kể về mấy chuyện đã xảy ra, mới cảm thấy thái độ của Bùi Nam với cô có hơi

kỳ lạ. Chẳng lẽ anh ta hiểu sai gì đó?

Hà Mỹ Hi nhìn cô lắc đầu:

- Cậu đó, sao học mà không thông minh lên được vậy, tên Kỷ Tùy Châu kia thật sự tốt

bụng vậy, để cậu lần nữa ngã vào lòng hắn?

Doãn Ước không giữ bí mật gì với Hà Mỹ Hi cả, liền kể ý đồ của Giang Thái với mình cho

cô nghe, nghe đến Hà Mỹ Hi hâm mộ không thôi:

- Nhiều đàn ông giàu có như vậy cùng lúc nhìn trúng cậu, không lẽ cậu ếm bùa họ à?

Doãn Ước cạn lời:

- Mình mà biết ếm, đầu tiên phải giết tên Giang Thái trước.

Sống nhiều năm như vậy rồi chưa từng nhìn thấy tên đàn ông nào làm người ta ghét đến

thế.

Hà Mỹ Hi lại hỏi thăm tình trạng của Doãn Hàm:

- Đang yên lành sao lại cắt mạch máu. Trong tù sao cậu ta có thể lấy được dao? Không lẽ

giống trong phim, mài nhọn bản chải đánh răng rồi cắt tay. Vậy nhẫn tâm quá.

- Không có, không phải bàn chải đánh răng mà là dao.

- Dao ở đâu ra?

Nói đến đây Doãn Ước cũng cảm thấy lạ, tại nơi canh phòng nghiêm ngặt như vậy, Doãn

Hàm sao có thể lấy được dao. Thời gian gần đây nó ngoại trừ tiếp xúc với quản giáo ra, cũng chỉ

đi khám bác sĩ khoa tâm thần vài lần.

Những người đó đều do Kỷ Tùy Châu an bài, đều là học giả đức cao vọng trọng trong lĩnh

vực đó, theo lý mà nói sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nhưng nơi nào có người sẽ có lỗ hổng,

dù trà trộn vào nhân viên trong nhà tù, đưa vào một con dao cũng là việc rất nhỏ.

Người nào đứng sau thao túng chuyện này, là muốn mượn chính tay Doãn Hàm giết người

bịt miệng sao?

Doãn Ước lại nghĩ tới tin nhắn Chung Vi gửi cho cô. Nếu cô ấy không chết, có lẽ toàn bộ

chân tướng đều đã rõ ràng.

Từ thành phố T trở về không bao lâu, vào một ngày đẹp trời nọ, Doãn Ước nhận được

thông báo, là cuộc thi chạy marathon do thành phố tổ chức vào trung tuần tháng mười hai.

Lúc Diệp Hải Thần đưa tài liệu này cho cô, Doãn Ước tưởng là bảo cô đi photo hay nhập

liệu gì đó, ai ngờ đối phương lại yêu cầu cô tham gia.

- Thịnh Thế là nhà tài trợ chính, văn phòng mình đều cử cô tham gia.

Doãn Ước nhìn một đám thanh niên trai tráng bên cạnh, cười đến miễn cưỡng:

- Thư ký Diệp, cũng có thể để các anh đi mà, một cô gái như tôi…

- Chúng tôi đều đi, bao gồm cả chủ tịch. Theo truyền thống tất cả các bộ phận đều cử hai

nhân viên nữ tham gia, nhưng văn phòng chúng ta chỉ có mình cô là nữ, cho nên…

Nói cách khác, Doãn Ước không đi không được.

Chạy marathon, đời này Doãn Ước chỉ xem trên ti vi, đừng nói là chạy, chỉ nghĩ đến hành

trình dài kia, toàn thân liền nổi da gà. Thời còn đi học, cô sợ nhất chính là chạy cự li dài.

Diệp Hải Thần nhìn ra được cô do dự, lại cho thuốc mạnh hơn:

- Đây là ý của chủ tịch, trợ lý Doãn vẫn nên mau chóng chuẩn bị đi.

Doãn Ước liếc nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt kia, nghĩ đến vẻ mặt người đàn ông

ngồi trong đó như thế nào. Anh biết rõ cô sợ nhất là chạy bộ, lại ném đề khó trời đất này cho cô,

khổ cho cô hôm đó còn do dự, nghĩ có nên gom anh và Giang Thái vào cùng một loại người

không.

Hiện tại xem ra, những kẻ lắm tiền như họ từ trong xương tủy đã xấu xa rồi, đều là bẩm

sinh đấy.

Doãn Ước cầm xấp tài liệu phát rầu, cả một buổi sáng không có tinh thần. Lúc ăn cơm

trưa, mấy đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh cứ huyên thuyên, từ đầu đến cuối đều bàn tán về cuộc thi

chạy marathon năm ngoái.

Nội dung nói chuyện đều tập trung vào: bộ dạng chạy bộ của chủ tịch hội đồng quản trị rất

đẹp trai.

Mặt đẹp, tóc đẹp, chân đẹp, ngay cả đồ cùng giày thể thao cũng đẹp nốt. Nếu không phải

tâm trạng Doãn Ước không tốt, thật muốn nhắc nhở các cô một câu: Chú ý nước miếng, đừng để

văng vào thức ăn.

Mấy cô này đều rất nông cạn, chỉ nghĩ đến bộ dạng xuất chúng của Kỷ Tùy Châu, nhưng

lại không xét đến nội tâm tà ác của anh.

Mắt thấy mấy cô đồng nghiệp không có ý định im lặng, Doãn Ước quay đầu qua, muốn

tìm chút điểm xấu xa của Kỷ Tùy Châu để cô ta ghét bỏ. Lời nói chưa ra khỏi miệng không biết

người nào đứng ở đối diện, chắn đi ánh sáng trên đầu.

Cô nghĩ lại có đồng nghiệp đến ngồi chung, cũng không hỏi đương sự, lại thấy nữ đồng

nghiệp này giờ vẫn nói không ngừng đột nhiên lắp bắp.

- Chủ, chủ tịch…

Doãn Ước ngẩng đầu, thấy Kỷ Tùy Châu bưng khay thức ăn đứng đó, biểu cảm vui giận

khó đoán. Anh còn có chút phong độ, liếc mắt nhìn cô gái kia, “khách sáo” xin đối phương

nhường chỗ.

Người nào còn dám ngồi ở bàn này ăn cơm nữa, ai cũng bưng khay lên nhanh chóng chạy

như bay, hiển nhiên đã bị hoảng sợ không nhẹ.

Không riêng gì cô, tất cả mọi người trong nhà ăn gần như dừng đũa, kinh ngạc nhìn chằm

chằm sang đây. Khoảnh khắc đó Doãn Ước thật hận không thể cầm đũa đâm chết Kỷ Tùy Châu.

Anh không phách lối như vậy sẽ nghẹn chết sao?

Hai người ngồi mặt đối mặt ăn cơm, Doãn Ước lần đầu tiên cảm thấy thức ăn của nhà ăn

nhiều đến vậy, sao cố ăn hoài cũng không hết thế này.

Kỷ Tùy Châu thấy bộ dạng đỉnh đầu mây đen bảo phủ của cô, biết cô phiền lòng vì chuyện

chạy marathon, liền hảo tâm đề nghị:

- Em có thể chạy nửa hành trình thôi, vậy thoải mái hơn.

Cuộc thi có hai đích đến, bình thường phái nữ đều lựa chọn chạy nửa hành trình.

Nhưng tin tức này đối với Doãn Ước mà nói cũng không tốt hơn bao nhiêu:

- Nửa hành trình tôi cũng chạy không nổi.

Thời sinh viên môn cô đau đầu nhất không phải ngoại ngữ, cũng không phải lý hóa sinh,

mà phiền muộn nhất là cuộc thi chạy tám trăm mét mỗi cuối học kỳ. Đó là một ngọn núi cao khó

lòng vượt qua, mỗi lần đi qua ngọn núi này, đều có thể lấy hơn nửa cái mạng của Doãn Ước.

Có lần Doãn Ước thật sự không muốn thi, đã nghĩ đến chút bàng môn tả đạo. Khi đó cô

đang yêu đương cuồng nhiệt với Kỷ Tùy Châu, biết anh có tiền có thế, giàu có quyền lực, nên đã

cầu cứu anh đi thương lượng với giáo viên thể dục.

- Cho thầy ấy chút lợi lộc, để thầy ấy buông tha em đi.

Không ngờ Kỷ Tùy Châu cương quyết từ chối, chỉ ném lại ba chữ:

- Tự mình chạy.

Lúc con gái khác đều được bạn trai tặng cho ba chữ “mặc sức xài” hưng phấn không thôi,

Doãn Ước bởi vì sự vô tình của Kỷ Tùy Châu, suốt ba ngày không thèm để ý đến anh.

Sau vẫn là đối phương chủ động đến ký túc xác tìm cô, hai người mới làm hòa.

Nhưng cuộc thi vẫn phải thi, Kỷ Tùy Châu mỗi ngày liền đến trường cùng cô luyện tập.

Công việc anh bề bộn, đôi khi thời gian ăn cơm cũng không có, mỗi ngày lại chừa ra một tiếng

đến trường cùng cô chạy bộ. Đôi khi là buổi sáng, thỉnh thoảng là buổi chiều, còn có lúc là nửa

đêm.

Lúc ấy Doãn Ước ngủ rồi, bị anh lôi dậy đi ra sân thể dục tắm gió. Cô nói dối với đối

phương là chạy rồi, Kỷ Tùy Châu nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ quăng lại một câu:

- Không có khả năng.

Anh hiểu cô biết bao.

Rồi sau đó, Doãn Ước bị mù nên thôi học, may mắn duy nhất chính là kiếp này có thể tạm

biệt môn chạy đường dài. Không ngờ khi đi làm rồi, cô vẫn bị lời nguyền ma quỷ này đeo bám.

Cô đột nhiên rất muốn quay về hội quán vật lý trị liệu của ông nội làm việc.

***

Bầu không khí giữa hai người có hơi kỳ lạ.

Kỷ Tùy Châu hồi lâu không nói chuyện, đột nhiên đặt đũa xuống đứng lên bỏ đi. Doãn

Ước nhìn khay thức ăn anh vẫn chưa động vào, nghi ngờ. Xoay người lại vừa thấy anh đi đến cửa

gọi thức ăn, hỏi bên trong món gì đó.

Toàn bộ người trong nhà ăn giây phút đó vô thức nhìn về hướng anh, bác gái ở nhà ăn kích

động đến run rẩy, lúc lấy tiền do bối rối nên tính nhầm, thối thiếu hai tệ.

Kỷ Tùy Châu cũng không đòi bác gái, cầm thức ăn rời khỏi đó.

Chợt nghe ông chủ nhà ăn ở đằng sau la bác:

- Bà tính toán kiểu gì vậy hả?

Bác gái tủi thân:

- Lâu rồi không tính tiền mà, người khác đều cà thẻ, còn chủ tịch trả bằng tiền mặt.

Thẻ cơm của chủ tịch hội đồng quản trị ở đâu ra.

Ông chủ gần như bị thuyết phục, nhớ ra liền mắng:

- Ai cho bà lấy tiền, chủ tịch đến ăn cơm mà còn phải trả tiền à?

Kỷ Tùy Châu đi đến bàn Doãn Ước lần nữa ngồi xuống, đưa thứa ăn cho cô. Đó là một tô

mì, có thịt gà cà rốt và các loại nấm, là hương vị Doãn Ước yêu thích.

- Làm gì?

- Ăn nó đi- Kỷ Tùy Châu đảo mắt liếc khay thức ăn chỗ Doãn Ước, có chút ghét bỏ- Ăn ít

như vậy, lấy sức đâu chạy bộ.

Doãn Ước nhủ thầm, cho dù ăn thành một người mập mạp, cô cũng không chạy nổi.

Nhưng tô mùi này rất hợp khẩu vị của cô, cô nghĩ nghĩ vẫn nhấc đũa lên nếm thử, cảm

thấy khá ngon liền muốn ăn, ở trước khuôn mặt điển trai của Kỷ Tùy Châu, ăn sạch sẽ tô mì.

Ăn xong, hai người cùng đi thang máy lên tầng trên, trong lúc đó thu hoạch rất nhiều ánh

nhìn tò mò. Doãn Ước dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chỉ cần hai người họ vừa rời khỏi đó,

các loại phiên bản lời đồn về quan hệ của hai người, trong vòng nửa ngày sẽ truyền khắp công ty.

Đây là nguyên nhân tại sao văn phòng của Kỷ Tùy Châu chưa từng có nhân viên nữ đúng

không?

Vào thang máy chỉ có hai người họ, Kỷ Tùy Châu liền nói với cô:

- Bắt đầu từ ngày mai, sáng đến công ty trước một tiếng.

Thời gian làm việc hiện tại của Doãn Ước là tám giờ rưỡi sáng, vậy có nghĩa là bảy giờ

rưỡi cô phải có mặt ở công ty.

- Để làm gì?

- Chạy bộ.

- Tôi tự luyện tập là được rồi.

Thật không phải do ghét Kỷ Tùy Châu, chỉ là Doãn Ước ngoại trừ không thích chạy bộ ra,

còn có thói quen xấu: không thích dậy sớm.

Thời tiết lạnh thế này, rời ổ chăm sớm một phút cũng đều là một loại giày vò, huống hồ

phải dậy sớm một tiếng. Doãn Ước tình nguyện ngủ trễ một tiếng để chạy bộ, cũng không muốn

mỗi buổi sáng đều chịu hành hạ như vậy.

- Buổi tối thời gian của tôi bất định lắm.

- Không sao, một mình tôi chạy được mà.

- Không an toàn, ngộ nhỡ bị người ta đẩy xuống sông hộ thành thì sao.

Đây là tin tức gần đây nhất ở thành phố B, một nữ nhân viên văn phòng chạy bộ ban đêm,

cuối cùng không về nhà. Hôm sau được người ta phát hiện ở trong sông hộ thành .

Doãn Ước nghĩ đến tin tức này, sau lưng có chút lạnh. Lại nhìn Kỷ Tùy Châu, vẻ mặt chân

thật bộ dạng đáng tin, một mặt dễ dàng thỏa hiệp trong Doãn Ước lại xông ra.

Ha ha, chạy marathon, một nữ tuyển thủ chạy đến chết trong cuộc thi năm nay?

Từ hôm đó, những ngày cực khổ của Doãn Ước chính thức bắt đầu. Mỗi buổi sáng thức

dậy là một hồi giày vò, đến công ty bị Kỷ Tùy Châu xách đi chạy bộ lại là tra tấn lớn hơn.

Bên cạnh tổng công ty Thịnh Thế là sân vận động được chuyên nghiệp hóa, do công ty đầu

tư kiến tạo, cùng lúc cung cấp phúc lợi cho nhân viên, mặt khác cũng tiếp nhận các cuộc thi đấu

chuyên nghiệp. Trước mắt đúng là mùa thi đấu ế ẩm, lại gặp phải cuộc thi chạy marathon, mỗi

ngày đều có không ít nhân viên của Thịnh Thế ở đây luyện tập.

Vì thế họ mau chóng tận hưởng phúc lợi lớn nhất, mỗi buổi sáng cùng chạy bộ với chủ

tịch.

Sân vận động vốn rất thưa thớt người, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Vốn nhân viên thi chạy

càng thêm ra sức, chỉ vì ở trước mặt chủ tịch tranh thủ gây ấn tượng tốt. Mà rất nhiều nhân viên

không thi, nhất là nhân viên nữ, mỗi sáng sớm cũng đến đây góp vui, chỉ để ngắm phong thái của

chủ tịch.

Những người này chạy bộ là thứ yếu, mê trai quan trọng hơn.

Kỷ Tùy Châu không chút bị ảnh hưởng, đối với sự đốc thúc Doãn Ước cũng không chút lơ

là. Vì khích lệ cô chạy tốt, mỗi lần chạy xong anh đều mời cô ăn sáng. Gần công ty có tiệm bán

bữa sáng mỗi ngày đều thay đổi thực đơn mới, luôn có bất ngờ.

Hôm đó chạy xong, Doãn Ước mệt đến muốn nhào vào lòng Kỷ Tùy Châu ngủ bù. Thế

nhưng bên cạnh nhiều ánh mắt nhìn như vậy, cô chỉ có thể lê tấm thân mệt mỏi vào tắm rửa.

Thay đồ xong Kỷ Tùy Châu đưa cô đến một nhà hàng bán đồ Tây ăn sáng. Thức ăn của

nhà hàng này trước kia Doãn Ước từng ăn, cảm thấy cũng được, món thường gọi nhiều nhất chính

là kem, mùi vị rất đặc sắc.

Thời điểm thức ăn dọn lên, Doãn Ước sờ bụng, có chút cảm giác tội lỗi. Cô nói với Kỷ

Tùy Châu:

- Mấy hôm nay tôi mập lên rồi.

- Mập thì tốt, gầy quá giống đàn ông.

Doãn Ước nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, sao có thể ví von như đàn ông chứ.

Cô cúi đầu ăn không nói gì, lúc lấy vá tay có hơi mềm nhũn, hiển nhiên là di chứng chạy

bộ vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Ăn đến một nửa giương mắt nhìn, đúng lúc có người đẩy cửa đi vào. Vốn không có lòng

dạ nào, nhưng thoáng nhìn qua khiến Doãn Ước giật mình.

Người tới không phải ai khác, mà là ba cô và Ngụy Tuyết. Bà ôm cánh tay của ba cô, thoạt

nhìn khuôn mặt tiều tụy. Triệu Sương mất tích lâu như vậy, Ngụy Tuyết chịu đủ giày vò. Đôi lúc,

Doãn Ước bất giác cũng muốn an ủi bà vài câu.

Ba cô gần đây đối với cô rất tốt, ban đầu lấy danh nghĩa chăm sóc ông nội dọn qua nhà ông

ở, gần đầy lại quay về nhà. Có hôm buổi tối cô đi ngang qua phòng ông nội, nghe được cuộc đối

thoại của hai cha con.

Ba cô nói với ông nội:

- Luôn muốn cô ấy khỏe mạnh, khi về già có thể nương tựa vào nhau. Nếu Tiểu Sương thật

sự bị…

Nói đoạn, ông không nói nữa, Doãn Ước cách cánh cửa vẫn có thể cảm nhận được bầu

không khí áp lực. Lúc này hai người ra đây, chắc là ba cô muốn dỗ dành Ngụy Tuyết vui vẻ.

Chẳng qua hôm nay thật là không đúng lúc.

Doãn Ước liếc mắt nhìn Kỷ Tùy Châu ở đối diện, không biết nên có biểu cảm gì mới tốt

đây. Kỷ Tùy Châu thận trọng như vậy, tinh tưởng nhận ra khác thường, theo ánh mắt cô cũng

nhìn thấy hai người kia.

Gương mặt vốn khôi ngô nháy mắt sa sầm.

Ông Doãn và Ngụy Tuyết cũng quét mắt thấy họ, lập tức đi về hướng này. Mấy người nhìn

nhau, không khí ngượng ngập thật muốn đột phá chân trời. Người khó chịu nhất chính là Doãn

Ước, bị kẹp giữa gia đình và người ngoài.

Ông Doãn vừa nhìn thấy Kỷ Tùy Châu, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, đập bàn hét vào

mặt Doãn Ước:

- Sao mày lại ở cùng với nó, mày nói mày đi làm mà? Sáng sớm không đến công ty mà

cùng thằng này làm cái gì!

Doãn Ước vội hòa giải:

- Tụi con đang bàn công việc.

- Công việc gì, khách hàng à? Mày làm việc ở đâu, chức vụ thế nào mà có khả năng bàn

công việc với nhân vật lớn như vậy. Doãn Ước, nói thật cho ba biết.

Sắc mặt ông Doãn vô cùng khó coi, tức giận đến môi phát run. Cơn ác mộng năm năm

trước lập tức hiện ra trước mắt, ông rất sợ chuyện này lại tái diễn.

Ông trên thương trường lăn lộn nhiều năm, mặc dù không lợi hại bằng Kỷ Tùy Châu,

nhưng năng lực cơ bản vẫn có thể nhìn ra. Con gái và Kỷ Tùy Châu rõ ràng không bàn công việc,

hai người họ cùng ngồi ăn sáng với nhau, giống như đôi trai gái quan hệ không tồi.

Nói trắng ra là, càng giống như đang yêu nhau.

Ông phân tích xong, tự có kết luận của mình:

- Doãn Ước, mỗi ngày mày đi sớm về muộn, nói với ba là đi làm. Mày làm việc ở đâu,

chẳng lẽ mày làm việc dưới trướng thằng này. Nó là ông chủ của mày, đúng không?

- Đúng, là tôi- Kỷ Tùy Châu nhìn ông Doãn, vẻ mặt cũng không tốt lắm.

- Kỷ Tùy Châu, thằng khốn này mày làm muốn làm gì con gái tao.

- Lão Doãn lão Doãn, ông bình tĩnh chút đi- Ngụy Tuyết mau chóng đến kéo lại, bị chồng

đẩy mạnh ra.

Ông Doãn xông đến muốn đánh Kỷ Tùy Châu, Doãn Ước sợ đến mức chạy đến ngăn cản:

- Ba, ba, trước tiên đừng xúc động, có chuyện gì từ từ nói.

- Với người như nó thì có gì mà nói. Kỷ Tùy Châu tao cảnh cáo mày, tránh xa con gái tao

ra một chút, nếu mày còn dám ức hiếp nó, tao sẽ đánh chết mày.

Doãn Ước và Ngụy Tuyết một trái một phải kéo ông Doãn lại, khiến ông không thể nhúc

nhích. Kỷ Tùy Châu lạnh lùng ngồi đó, giọng nói lại hờ hững như nước:

- Tôi với nhà họ Doãn các người không có gì để nói. Doãn Ước!

Kỷ Tùy Châu buông dao nĩa đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua mặt Doãn Ước:

- Cho cô mười phút để giải quyết chuyện gia đình, sau đó trở về làm việc. Mười phút sau

còn chưa đến, sau này không cần đến nữa.

Nói xong, anh quay đầu bỏ đi. Doãn Ước đúng là sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể trấn an ba

mình. Chính vì ông Doãn thấy cô như vậy, cơn giận trong lòng càng bốc lên, thật sự giận quá hóa

rồ, nhất thời kích động giáng cho cô một bạt tai.

Ở trước mặt nhiều người trong nhà hàng, cái tác này đánh đến kinh thiên động địa. Ông

Doãn đánh xong bản thân cũng ngân người, Kỷ Tùy Châu đi còn chưa xa nghe được động tĩnh

vòng trở về.

Doãn Ước sợ hết hồn, mau chóng bước đến cản lại:

- Anh đi trước đi, tôi đến ngay.

- Doãn Ước mày quay lại đây!- Ông Doãn tức giận đến kéo cô, lại đẩy Kỷ Tùy Châu- Tên

họ Kỷ kia mày đi mau lên, đừng để tao thấy mặt mày nữa.

Sức quá yếu, đẩy lên người nọ một không chút tác dụng, tức đến ông Doãn tung chân ra.

Doãn Ước sợ anh tổn hại liền chạy lên ngăn cản, trong lúc giằng co bị ba cô hất đến cạnh ghế,

đụng ngay đầu gối vừa lành, đau đến mặt cô nhăn nhó.

Khuôn mặt vốn điềm tĩnh của Kỷ Tùy Châu rốt cuộc có biến hóa, đưa tay ra đỡ cô. Vừa

định hỏi cô có sao không, ông Doãn lại xông đến, dùng sức tách hai người ra. Kỷ Tùy Châu nhất

thời không kịp hỏi, bị ông đẩy đến lảo đảo.

Ông Doãn nhân cơ hội kéo con gái ra sau lưng mình:

- Kỷ Tùy Châu, mày lập tức cút đi cho tao, nếu không thì tao không khách sáo nữa.

Tiềng ồn quá lớn cuối cùng kéo đến bảo vệ, người liên quan là nhân vật lớn Kỷ Tùy Châu,

giám đốc nhà hàng cũng vội vàng đến, vừa xin lỗi vừa chỉ đạo nhân viên đuổi ông Doãn ra ngoài.

Kỷ Tùy Châu lắc đầu nói không cần, nắm tay siết chặt, lại chậm rãi thả ra. Qua vài lần như

vậy, anh nhịn không được giơ tay lên. Khuôn mặt ông Doãn gần ngay trước mắt, anh đột nhiên

rất muốn đánh ra cái tát này.

Tình cảm của anh với người nhà họ Doãn vô cùng phức tạp. Đối với Doãn Hàm hoàn toàn

là thống hận, đối với Doãn Ước là yêu hận đan xen, còn với ông Doãn, chỉ thấy ông ta có chút trơ

trẽn. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, anh vẫn luôn điều tra tung tích của Doãn Hàm, lại luôn

không có nhiều manh mối. Thứ mấu chốt không tra ra được, mấy việc nhỏ không đáng kể lại tra

được liên tục, trong đó bao gồm việc có liên quan đến ông Doãn.

Chính là ông ta suốt đêm sắp xếp người đưa con trai trốn khỏi thành phố B, vì con thiết kế

kế hoạch trốn chạy rất chu toàn. Trước mặt cảnh sát, ông diễn thật đáng thương, giống như một

người cha bất lực hoàn toàn không biết gì về việc này. Phía sau lại liên tiếp làm chuyện lén lút,

chưa từng nghĩ đến sẽ khuyên Doãn Hàm đi tự thú, chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Nếu không phải sau này tuyến đường trốn chạy của Doãn Hàm phát sinh biến hóa, theo

đường này tìm tiếp, anh cũng không cần phải ra tay với Doãn Ước.

Con người ông Doãn như vậy, khiến Kỷ Tùy Châu hoàn toàn chán ghét.

Tay anh giơ lên không trung dừng một chút, cuối cùng vẫn không đánh xuống. Anh rút tay

về, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Doãn Ước hồi lâu, cuối cùng bình tĩnh thốt ra một câu:

- Doãn Ước, kể từ hôm nay, cô không cần đi làm nữa.

No comments:

Post a Comment