Đừng nên gặp lại - Chương 38: Phòng trộm 1



Nỗi sợ hãi cực lớn bao trùm lấy Doãn Ước.

Cô ngửa đầu liều mạng giãy dụa, phổi giống như bị moi móc một lỗ. Xa xa có bước chân

hỗn loạn xuất hiện, như gần như xa. Doãn Ước mất đi năng lực suy xét, giống như con cá bị mắc

cạn.

Dây đeo trên cổ càng siết càng chặt, đột nhiên vùng mạnh ra, lại có thể nới lỏng. Không

khí như nước tràn vào cơ thể Doãn Ước, cô gian nan quỳ rạp trên đất, mệt đến không thể cử động.

Người tập kích cô ngã văng ra xa, lập tức có người vươn tay kéo cô lên khỏi mặt đất. Tay

chân Doãn Ước như nhũn ra suýt nữa té xuống, được người nọ ôm chặt lấy.

Cơ thể nóng bỏng có chút ẩm ướt, vòm ngực dán vào gò má Doãn Ước đang kịch liệt phập

phồng. Mặc dù chưa nhìn thấy mặt, chỉ ngửi được mùi hương quen thuộc kia, Doãn Ước cũng

biết người nọ là ai.

Khoảnh khắc đó cô đã nghĩ cứ vậy mà ngủ trong lòng Kỷ Tùy Châu, cả đời cũng không

cần thức dậy.

Bảo vệ và cảnh sát mau chóng chạy đến, đám người ồn ào dần trở nên im lặng, chỉ còn kẻ

tập kích điên khùng kia đang la lối.

Kỷ Tùy Châu buông Doãn Ước ra, xem xét tình trạng vết thương trên cổ cô. Lực ma sát

mãnh liệt khiến chỗ bị thương rướm máu, chạm nhẹ một cái liền đau đến Doãn Ước run rẩy.

Cô có hơi ngượng, đang định đưa tay lên che đi, ánh mắt đảo qua phía sau Kỷ Tùy Châu,

nhìn thấy một gương mặt quen thuộc khác.

Trịnh Đạc đứng đó nhìn cô, trên mặt là nụ cười gượng ép. Không biết người nào chạy đến

bên cạnh anh, kéo tay anh qua cẩn thận xem xét. Doãn Ước lúc này mới chú ý đến, trên mu bàn

tay anh có vết rạch dài, hiển nhiên là mới bị cắt.

Cô bỏ lại Kỷ Tùy Châu, đi về phía Trịnh Đạc. Anh biết mục đích cô đến, lập tức giải thích:

- Không sao, vết thương nhỏ thôi.

- Là người đó rạch đúng không?

Vừa rồi lúc kẻ đó vươn tay về phía Doãn Ước, trong tay có giấu dao lam. Chính là lưỡi

lam này khiến Doãn Ước ý thức được nguy hiểm, lập tức xoay người bỏ chạy.

- Không sao đâu, băng bó một chút là xong mà.

Cánh sát chuẩn bị áp giải kẻ tập kích đi, đối phương đột nhiên cười ha hả, hét to về hướng

Trịnh Đạc:

- Ha Ha, tao bị bệnh AIDS, thằng nhóc mày tiêu rồi.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều sững sờ. Trịnh Đạc nhìn chằm chằm người nọ,

lạnh lùng nói:

- Mày nói gì!

- Tao nói tao mắc bệnh AIDS. Vừa rồi lưỡi lam đó rạch tao lại rạch mày. Mày nói xem

mày sẽ có kết cục gì? Trở về con nhỏ đó lại đi lấy chồng, thằng ngu.

Trịnh Đạc không nói lời nào, chậm rãi đi tới. Doãn Ước nhìn tay anh nắm chặt, tưởng anh

muốn đánh hắn. Kết quả anh đứng lại, nhìn hắn chằm chằm, vẻ kiêu căng đắc ý của hắn dần dần

thu lại, cuối cùng chỉ yên lặng quay mặt đi, không dám nhìn thẳng anh.

Khoảng cách chỉ vài thước, Doãn Ước cũng có thể cảm nhận được áp lực mãnh liệt kia.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trịnh Đạc như vậy.

Cảnh sát đẩy hắn đi:

- Được rồi, đừng lẻo mép nữa.

- Thật đó, nếu mày không tin, chúng ta thử xem?

Viên cảnh sát nhất thời biến sắc, theo bản năng muốn buông hắn ra. Hắn bắt đầu cười rộ

lên, lập tức bị nhét vào xe cảnh sát, xe dần dần chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt.

Lại có nữ cảnh sát đến tìm Doãn Ước đặt câu hỏi, Doãn Ước lo cho Trịnh Đạc, quan tâm

nói:

- Anh thế nào, có muốn đi kiểm tra hay không?

Khi Trịnh Đạc quay trở lại trên mặt đã khôi phục vẻ ban đầu:

- Anh sẽ đi, còn em, cũng đến bệnh viện kiểm tra chứ?

Anh vừa nói như vậy Doãn Ước mới cảm thấy vết thương đau đớn, liền cùng Trịnh Đạc

ngồi lên một chiếc xe cảnh sát khác, đến bệnh viện gần đó kiểm tra. Lúc xe chạy, cô luôn cảm

thấy như đã quên gì đó, nhìn ra bên ngoài, phát hiện Kỷ Tùy Châu vẫn còn đứng đó.

Cô vẫy tay chào đối phương, định nói quay về sẽ gọi điện thoại cho anh. Nhưng anh chỉ

nhìn cô chằm chằm thật lâu, sau đó tự nhiên xoay người, hòa vào biển người mênh mông.

Sau khi đến bệnh viện, Doãn Ước và Trịnh Đạc chia nhau ra làm kiểm tra. Cô chỉ bị

thương ngoài da, bác sĩ khám xong xác nhận cổ họng không bị gì, ra toa thuốc tiêu sưng cho cô là

xong.

Bên Trịnh Đạc vừa uống thuốc vừa thử máu. Không cần biết hắn nói thật hay giả, đều cần

phải lấy sự thật chứng minh rồi xử lý. Sau khi uống thuốc Trịnh Đạc đi thử máu, xử lý khẩn cấp,

chưa đến mấy tiếng đã có kết quả.

Kết quả tạm thời an toàn, nhưng bởi vì là giai đoạn cửa sổ, còn phải đợi ba tuần sau mới có

thể chẩn đoán chính xác.

Doãn Ước thấy ngại, lúc cho xong khẩu cung nói muốn mời Trịnh Đạc ăn cơm. Đối

phương vẻ mặt trấn tĩnh:

- Đừng băn khoăn, cứu em là việc phải làm. Em cũng đừng lo quá, có một số chuyện ông

trời đã định sẵn rồi.

Cũng không nhất định là vậy, anh và Kỷ Tùy Châu rõ ràng đồng thời ra tay cứu người, đối

phương một cước đá văng tên kia xong lại quay sang ôm cô, anh lại ngốc nghếch xông lên chế

ngự đối phương, ngược lại làm mình bị thương ở tay.

Luận về thủ đoạn tán gái, anh không sánh bằng đối phương.

Cũng may hiện giờ Doãn Ước ở bên cạnh anh, làm lòng anh được an ủi mấy phần. Chỉ là

cơm thì không ăn được.

Anh chạy marathon toàn hành trình nên toàn thân ướt đẫm, vốn chỉ mặc đồ thể thao. Sau

đó bạn anh đưa cho áo khoác, hai chân còn lộ ra ngoài phơi gió.

Lại nhìn Doãn Ước vẻ mặt mệt mỏi, dù thích cô thế nào, cũng không thể bồi dưỡng tình

cảm ngay lúc này.

Vì thế hai người chia nhau ra về nhà. Doãn Ước về đến nhà liền nhận được điện thoại của

Hà Mỹ Hi, đối phương nghe tình huống của cô xong lập tức chạy đến nhà cô, động viên ấm áp

một hồi, lập tức hỏi han chi tiết.

- Nghe nói ở hiện trường có người ra tay anh hùng cứu mỹ nhân, ai vậy, đẹp trai không?

Doãn Ước ghét nhất dáng vẻ nhiều chuyện của cô, huống hồ đây lại là quan hệ tam giác.

Cô lấy cớ cổ đau buồn ngủ, muốn đuổi Hà Mỹ Hi về.

Đối phương lại chết cũng không đi:

- Mình phải chăm sóc cậu, nói thế nào cũng bởi vì mình gây nên. Mình đi nấu cháo cho

cậu nha, bệnh rồi ăn cháo rất tốt, ăn cháo mau khỏe lắm.

Một câu nhắc nhở Doãn Ước, hôm sau cô liền chuẩn bị nấu cháo mang đến cho Trịnh Đạc.

Tối hôm trước cô có tra vài công thức nấu cháo dinh dưỡng, thức dậy đi vào bếp thì thấy

còn thiếu vài nguyên liệu, cho nên cô ra siêu thị gần nhà mua.

Chín giờ sáng cuối tuần, một mình Doãn Ước xách giỏ mua sắm đi vào, thuận tiện lấy điện

thoại ra tìm công thức nấu ăn tối qua.

Cúi đầu đi được một đoạn, đối diện có người đi đến, Doãn Ước liền tránh qua bên cạnh

nhường đường cho họ. Kết quả người nọ cũng đi sang bên đó. Doãn Ước lại đi trở về, đối phương

cũng theo về. Doãn Ước có chút tức giận, vừa định ngẩng đầu nói chuyện, nhìn thấy gương mặt

đen thui của Kỷ Tùy Châu, oán giận trong lòng lập tức biến đổi:

- Anh tự đi siêu thị à.

- Tôi còn tự ăn cơm nữa đó- Kỷ Tùy Châu liếc cô.

Doãn Ước cười với anh, phát hiện anh có cầm giỏ liền chồm qua xem bên trong có gì.

Thịt bò khô, cá lát, còn có thịt heo khô.

- Từ khi nào anh lại ăn mấy thứ này vậy?

- Tôi không ăn.

- Vậy là…

- Cho heo ăn.

Doãn Ước thật muốn liếc anh trắng mắt. Cô đi ngang qua Kỷ Tùy Châu không thèm để ý

đến anh, đối phương cũng rất tự giác đi theo cô, cùng cô sóng vai.

Cảm giác cùng nhau đi siêu thị không tệ, Doãn Ước không đuổi anh đi, điện thoại lại báo

có tin nhắn, cô mở ra xem, là của Hà Mỹ Hi, đối phương hỏi cô kế hoạch lễ Giáng Sinh.

Hà Mỹ Hi gần đây mới quen bạn trai, tâm trạng vui vẻ. Cô đang đắm chìm vào hạnh phúc

tình yêu, bình thường cùng nhau uống trà, cho dù chỉ ngồi đó không nói gì, ý cười trên mặt cũng

không che giấu được.

Lúc này cô bạn kêu Doãn Ước cùng nhau trải qua ngày lễ Giáng Sinh, Doãn Ước trả lời

thẳng:

- Điên rồi hả, một mình mình đứng nhìn hai người ân ân ái ái, bộ mình không muốn sống

nữa à.

- Vậy thì dẫn theo Lão Kỷ nhà cậu.

Bộ Doãn Ước điên sao?

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Kỷ Tùy Châu bên cạnh, phát hiện anh đang đứng đó chọn bánh

quy, vẻ mặt rất tập trung, hẳn là không nhìn thấy nội dung tin nhắn. Vì thế cô mau chóng hồi âm

hai chữ cho Hà Mỹ Hi: “Biến đi.”

Sau khi mua một đống nguyên liệu về nhà, Doãn Ước vào bếp bắt đầu nấu cháo. Để cô bất

ngờ chính là, Kỷ Tùy Châu lại theo cô về nhà. May mà ông nội đi bệnh viện kiểm tra, trong nhà

chỉ có mình cô, nếu không với tâm lý hiếu kỳ của người già, khẳng định không có gì tốt.

Nếu ông biết Kỷ Tùy Châu chính là người trước kia làm tổn thương cháu gái ông, chỉ e

trong nhà không yên.

Kỷ Tùy Châu đặt đồ đạc xuống cũng đi vào bếp, vô tư rót nước uống. Đột nhiên điện thoại

trên bàn bếp của Doãn Ước reo, là chuông báo có tin nhắn. Cô còn chưa kịp xem, Kỷ Tùy Châu

lại không nể nang cầm lên.

Tin nhắn chỉ hiện lên một nửa, Kỷ Tùy Châu bắt đầu nhập mật khẩu, Doãn Ước khoanh

tay trước ngược nhìn anh, không khỏi hỏi:

- Anh biết bao nhiêu à?

- Ngoại trừ sinh nhật em ra, còn có thể là số khác sao?

Doãn Ước le lưỡi. Cô có thói quen này, lên mạng nhiều năm như vậy, cho dù đăng ký bất

cứ tài khoản nào, cô luôn dùng mật khẩu là sinh nhật mình. Trước kia Kỷ Tùy Châu từng bảo cô

sửa thói quen xấu này đi. Nhưng Doãn Ước cảm thấy rất tiện mà, cần gì phải cài mật khẩu phức

tạp, cô sẽ là người quên trước tiên.

Sau đó cô lại nghĩ đến mật khẩu của Kỷ Tùy Châu, muốn hỏi lại cảm thấy ngại, còn đang ở

đó do dự, Kỷ Tùy Châu đã bắt đầu đọc lên tin nhắn kia:

- Doãn Ước cậu nói đúng đấy, Giáng Sinh đừng dẫn theo Lão Kỷ, không vui đâu, mình

giới thiệu đàn ông cho cậu, cực phẩm nha.

Chữ “nha” cuối cùng kia đột nhiên cao giọng, hoàn toàn đối lập với hình tượng lạnh lùng

thường ngày của anh.

Vừa nghe là biết do Hà Mỹ Hi gửi đến, con gái đang yêu quả nhiên nhanh thay đổi, nghĩ gì

là nói ra ngay.

Kỷ Tùy Châu cầm điện thoại trong tay, tựa vào bệ bồn rửa nhìn sườn mặt Doãn Ước:

- Cho nên em vốn định dẫn tôi đến tham dự hoạt động nào đó?

- Đâu có, từ đầu đến cuối đều do cậu ta quyết định. Anh cứ xem như chưa thấy là được.

- Vậy hơi khó, đã thấy rồi.

Doãn Ước đổ gạo vào nồi:

- Vậy anh nghĩ chuyện khác đi. Ví dụ như lễ Giang Sinh có dự tính gì chưa, có phải đã

chuẩn bị mang đến cho cô Hạ bất ngờ gì đó không.

- Em là đang ghen à?

- Không thể nào. Chuyện này tôi cũng rất hoan nghênh mà, Mỹ Hi lại định giới thiệu đối

tượng cho tôi. Nói không chừng năm nay tôi có thể thoát ế.

Kỷ Tùy Châu khinh thường:

- Là tròn hay méo còn không biết, ngộ nhỡ là tên lừa tiền gạt sắc.

- Anh đúng là thích đùa, hai thứ đó tôi có à?- Doãn Ước mỉm cười.

Luận tiền cô không có, luận sắc à, cô để Kỷ Tùy Châu gạt hết rồi, còn sót lại cái gì cho

người ta đây.

Bên Hà Mỹ Hi lại gửi tin nhắn đến thúc giục:

- Thế nào, suy nghĩ xong chưa, có muốn gặp một lần không? Hoạt động mình sắp xếp rất

tuyệt nhé, tham gia đi tham gia đi tham gia đi.

Kỷ Tùy Châu đột nhiên rất muốn bảo Doãn Ước cách người bạn này xa một chút.

Không biết có phải do rất phấn khởi hay không, vài giây sau Hà Mỹ Hi lại gửi tin nhắn

thoại đến. Kỷ Tùy Châu tiện tay mở lên, trong bếp im lặng vang lên tiếng nói kích động của cô.

- Thật là cực phẩm đó, đừng bỏ qua. Đừng lưu luyến chiếc thuyền cũ nát Kỷ Tùy Châu kia

nữa, anh ta ngoại trừ đẹp trai cao ráo có tiền, còn có thứ gì đáng giá đâu.

Doãn Ước bất giác quay đầu, lặng lẽ quan sát Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu vẫn ung dung như cũ, lại tự trả lời lại người ta:

- Nhiêu đó còn chưa đủ à?

Hà Mỹ Hi bị nghẹn đến á khẩu. Đúng vậy, cẩn thận ngẫm lại đàn ông có những thứ đó, còn

chưa đủ à.

Tin nhắn đã im lặng, Doãn Ước bắt đầu hầm cháo. Trong quá trình chờ đợi cô cầm lấy

điện thoại định trả lời Hà Mỹ Hi lại bị Kỷ Tùy Châu đưa tay ngăn cản.

Vô thức cảm thấy chắc chắn sẽ xảy ra gì đó, Doãn Ước lùi về sau từng bước.

Kỷ Tùy Châu đưa tay vuốt lại tóc cô, như vô ý nói:

- Doãn Ước, em dám đi xem mắt thử xem.

***

Doãn Ước rất muốn nói anh dựa vào cái gì, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt trở vào.

Cô nghĩ rồi nghiêm túc nói:

- Biết rồi.

Cô ngoan ngoãn như vậy nằm ngoài dự đoán của Kỷ Tùy Châu. Nhân lúc anh đang phân

tâm Doãn Ước linh hoạt chui qua cánh tay anh, đi ra ngoài ban công gọi điện thoại.

Cô đem một bụng không hài lòng với Kỷ Tùy Châu, toàn bộ trút lên Hà Mỹ Hi.

Lúc nấu cháo hai người ra ngoài phòng khách chờ, nồi cơm điện trong nhà bếp lặng lẽ làm

việc, rất nhanh có mùi cháo nồng đậm bay ra.

Doãn Ước ngồi ở sô pha gửi tin nhắn cho Hà Mỹ Hi, đối phương còn đang huyên thuyên

thuyết phục cô đi chơi vào Giáng Sinh. Cô chỉ có thể tìm đủ mọi lý do để từ chối:

- Em gái mình sống chết chưa rõ.

- Dẹp đi, cô ta mà là em gái gì, em gái ăn hại à.

- Em trai mình còn đang trong bệnh viện.

- Bác sĩ sẽ chăm sóc cậu ta, cậu cũng chẳng làm được gì, đúng không?

Doãn Hàm đã được chuyển đến bệnh viện tâm thần, công lao này cần phải tính cho Kỷ

Tùy Châu. Doãn Ước nhìn Kỷ Tùy Châu đang ngồi bên cạnh xem báo, khóe miệng vô thức hơi

cong lên.

Hà Mỹ Hi còn đang lải nhải không ngừng:

- Đi đi mà, bạn trai mình là bác sĩ, nói không chừng có thể cùng cậu nói về tình trạng của

Doãn Hàm. Nghe nói chỉ cần Doãn Hàm khỏi bệnh, là có thể về nhà rồi đúng không? Vậy thì tốt

quá, cậu phải vui lên.

Chuyện này đúng là khiến người ta nửa vui nửa buồn. Nếu Doãn Hàm sớm ra tù như vậy,

Kỷ Tùy Châu sẽ không vui, không chừng sẽ đoạn tuyệt với cô.

Doãn Ước đang suy nghĩ phải trả lời tin nhắn này thế nào, Hà Mỹ Hi lại gửi thêm tin nữa:

- Thật lòng khuyên cậu, người ta là đồng nghiệp của Lão Phương nhà mình, thanh niên tài

tuấn, không nên bỏ qua.

- Lần trước anh bán bảo hiểm cậu cũng nói như vậy.

- Lần này khác à, là tinh anh, bác sĩ phó chủ nhiệm khoa mắt của bệnh viện. Anh ta mới ba

mươi ba tuổi đã giữ chức vụ này, dám nói không phải là tinh anh à? Lão Phương nhà mình không

nhỏ hơn anh ấy là bao, mà kém rất nhiều đó.

Hà Mỹ Hi gần đây đường quan rộng mở, có mối quan hệ rất tốt với bác sĩ Phương Thành

Tựu của khoa mắt. Lúc đầu Doãn Ước nghe tin này đã kinh ngạc trợn mắt, sau nghĩ lại tính tình

hoạt bát của Phương Thành Tựu mới bình thường lại.

Hai người này ở cùng nhau, thật là náo nhiệt.

Đồng nghiệp của Phương Thành Tựu, phó chủ nhiệm khoa mắt, ba mươi ba tuổi. Nhiều

điều kiện như vậy, trong đầu Doãn Ước hiện lên một người.

- Người tài tuấn mà cậu nói, chẳng lẽ là…

Lại một tin nhắn thoại gửi đến, Doãn Ước trượt tay lỡ nhấn mở, giọng Hà Mỹ Hi lớn đến

kinh thiên động địa:

- Chính là Trịnh Đạc đó. Người ta mới cứu cậu, cậu phải biểu hiện chút gì chứ. Ra ngoài

du lịch một chuyến có làm sao, cũng đâu mất miếng thịt nào, coi như cám ơn người ta đi.

Doãn Ước nghe thấy tiếng lật báo của Kỷ Tùy Châu bên cạnh, hối hận không dứt.

Cô im lặng một lát, hỏi đối phương:

- Anh không đi làm à?

- Hôm nay nghỉ.

- Vậy anh không về nhà à?

Kỷ Tùy Châu đóng tờ báo lại, nhìn chằm chằm Doãn Ước:

- Có vấn đề gì à? Ngay cả chén cháo cũng không cho ăn đã đuổi về rồi?

- Cháo kia không phải nấu cho anh.

Ánh mắt Kỷ Tùy Châu bức người, làm cho đầu có Doãn Ước hơi hỗn loạn. Cô bắt đầu giải

thích, nhưng càng nói càng tệ:

- Là tôi nấu cho Trịnh Đạc, hôm qua anh ấy cứu tôi, tôi ngại quá, nên muốn cám ơn người

ta.

- Em có thể cùng người ta đi ra ngoài chơi một chuyến, cám ơn anh ta đàng hoàng.

Hai từ “cám ơn” kia nhấn mạnh lại gằn giọng, hoàn toàn là rít qua kẽ răng.

Sau khi nói xong anh để tờ báo lên bàn trà, mau chóng đứng dậy mặc áo khoác. Doãn Ước

nghĩ chắc anh giận vì chuyện cháo, liền bồi thêm một câu:

- Anh đợi chút, tôi nấu nhiều lắm, chia cho anh một chén nha.

Kỷ Tùy Châu thật muốn đánh cô. Tưởng là anh muốn ăn cháo của cô sao? Còn phải ăn ké

của Trịnh Đạc.

Nền giáo dục chuẩn mực nhiều năm khiến anh giữ lại được chút kiềm chế cuối cùng. Anh

mỉm cười, thoải mái xua tay:

- Không cần, để anh ta ăn thêm vài chén đi.

Không biết tại sao khi nhìn nụ cười kia của anh, Doãn Ước lại cảm thấy câu nói kia tràn

ngập ác ý. Không đợi cô phản ứng lại, Kỷ Tùy Châu đã mở cửa đi về. Tiến đóng cửa vang dội,

Doãn Ước chỉ cảm thấy nhức tai.

Đến mức đó à, chỉ chén cháo thôi mà, đồ quỷ hẹp hòi.

Sau khi Kỷ Tùy Châu về cô xoay người quay lại sô pha, lúc đi ngang qua bàn ăn nhìn thấy

túi đồ trên đó, bên trong là các món ăn vặt Kỷ Tùy Châu mua, tất cả đều là món cô thích ăn.

Anh đã nói gì nhỉ, mua cho heo ăn, sao bây giờ lại để ở chỗ cô…

Sau khi cẩn thận suy xét, Doãn Ước tức giận đến bật cười. Nên một ngụm cháo cũng

không để lại cho anh!

Địa điểm du lịch vào ngày lễ Giáng Sinh ở thành phố H, cách thành phố B hơn một nghìn

cây số. Nơi đó gần phương Bắc, thời tiết giá rét, có thánh địa trượt tuyết nổi tiếng. Hà Mỹ Hi và

Phương Thành Tựu lên kế hoạch chuyến du lịch bụi lần này, ngoại trừ Doãn Ước và Trịnh Đạc ra,

còn mời những bạn bè khác.

Khách sạn đã được đặt trước, ngay bên trong nơi trượt tuyết. Đoàn người thuê hơn mười

phòng, gần như chiếm trọn một tầng.

Do là chuyến du lịch tự túc, cho nên mọi người tự giải quyết vấn đề đi lại, mấy người

Doãn Ước ngồi máy bay đến.

Hà Mỹ Hi trên đường rất hưng phấn, hơn nữa lại rất tò mò về Trịnh Đạc:

- Bác sĩ Trịnh trong truyền thuyết là người thế nào, cuối cùng cũng được gặp rồi.

Doãn Ước tò mò:

- Cho nên cậu chưa từng gặp à?

- Chưa mà, lần này là lần đầu tiên đó.

- Vậy mà nghe cậu nói cứ tưởng quen thân với người ta lắm, còn vỗ ngực cam đoan với

mình- May mà cô quen biết Trịnh Đạc, nếu anh là loại mặt người dạ thú, nghe theo lời Hà Mỹ Hi

có mà tiêu luôn.

- Lão Phương nói anh ấy tốt, vậy nhất định là tốt, lão Phương kỹ tính lắm.

Phương Thành Tựu ngồi bên cạnh Hà Mỹ Hi, nghe nói thế quay đầu qua nhìn Doãn Ước

cười:

- Yên tâm đi, anh Trịnh của tôi thật sự là người tốt. Anh ấy kêu chúng ta đi trước, rồi lái xe

đến trễ chút. Hai ngày này anh ấy sẽ ở lại nhà bà con.

- Không sao mà, mọi người cùng nhau đi chơi thôi.

Doãn Ước thật sự sợ đến lúc đó sẽ bị người khác ghép đôi. Cô đồng ý đi chỉ vì Trịnh Đạc

cứu cô, nếu không đi có vẻ không tận tâm lắm, sẽ làm Trịnh Đạc mất mặt.

Chỉ thế thôi.

Hà Mỹ Hi còn đang quan tâm vết thương của Trịnh Đạc:

- Thật sự không sao à.

Phương Thành Tựu giải thích vài nguyên lý y học với cô, thấy cô buồn ngủ đánh ngáp, chỉ

có thể tóm tắt lại bằng lời lẽ dễ hiểu:

- Tóm lại vấn đề không lớn, thật sự bệnh AIDS không dễ lây như chúng ta thường nghĩ,

sau đó đã cấp cứu kịp thời, khả năng an toàn lớn hơn.

- Anh nói vậy là được rồi, nói nhiều thuật ngữ thâm sâu quá em nghe không hiểu.

- Được được, sau này sẽ chọn nói đơn giản- Phương Thành Tựu vừa nói vừa đắp chăn cho

Hà Mỹ Hi, nhẹ nhàng khuyên cô ngủ một lát, lại hỏi cô có muốn ăn uống gì không, chăm sóc rất

tỉ mỉ.

Quan tâm và yêu thương nhiều như vậy, làm Doãn Ước nhìn mà hâm mộ. Kỷ Tùy Châu

lúc nào đối diện với cô, cũng chủ nghĩa đàn ông mười phần, trước nay luôn đối nghịch với cô.

Lúc yêu nhau cô muốn đi hướng đông thì anh càng muốn đi hướng tây, trước kia cảm thấy

là anh cố ý, sau này lớn tuổi hơn chút mới hiểu được đấy là do bẩm sinh.

Môi trường trưởng thành khác nhau một trời một vực, ở bên nhau phải bao dung rất nhiều.

Đôi khi loại bao dung này sẽ khiến con người cảm thấy đau đớn và khó chịu, thậm chí sẽ có xúc

động muốn buông bỏ.

Yêu mà mệt mỏi như vậy chi bằng không yêu, Doãn Ước đã nghĩ mặc dù không có chuyện

của em trai, cô và Kỷ Tùy Châu cũng rất khó đi đến cuối cùng. Tình cảm dựa vào nhân nhượng

nhau để tiếp tục, bình thường cũng không được lâu dài.

Nhưng nếu không có chuyện của em trai, cô và Kỷ Tùy Châu sẽ không quen biết nhau.

Cho nên nhất định là không duyên phận.

Ngủ trên máy bay hai tiếng đồng hồ thì thức dậy, thời điểm xuống phi cơ Doãn Ước đi

đằng trước, khi đi ngang qua khoang thương gia, phát hiện có người còn chưa đi. Một cô gái trẻ

đẹp còn đang ngồi đó thúc giục người đàn ông:

- Được rồi mà, mau xuống dưới đi, lát nữa đông người lắm.

Người nọ không để ý đến cô gái, tiếp tục xem văn kiện trong tay. Cô gái có hơi chán,

nhưng lại không muốn xuống trước, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó, lại lộ ra vẻ quyến rũ.

Doãn Ước cảm thấy người đàn ông này đúng là ý chí sắt đá, cô gái xinh đẹp như vậy ở đó

phóng điện với anh ta, anh ta vẫn vô cùng nhập tâm vào mớ giấy tờ.

Phía trước có người đứng lại lấy hành lý, Doãn Ước liền đứng tại chỗ chờ. Hà Mỹ Hi đằng

sau kề tai cô nói nhỏ:

- Sau vậy, kẹt rồi à?

Doãn Ước trả lời cô, mới vừa mở miệng nói vài chữ, người đàn ông vừa nãy đang tập

trung vạn phần lập tức ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp dừng trên người cô. Doãn Ước nhận ra đó là

Kỷ Tùy Châu, biểu cảm không khỏi ngưng trệ, lại nhìn sang cô gái bên cạnh anh, đoán được thân

phận của người nọ.

Đây chắc là Hạ Tịch, bạn gái tin đồn của Kỷ Tùy Châu. Nghe nói cô có đến công ty tìm

Kỷ Tùy Châu mấy lần, nhưng lần nào Doãn Ước cũng đúng lúc bận rộn hoặc là không có ở văn

phòng, luôn tiếc nuối đã bỏ lỡ.

Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

Khoảng cách chỉ vài mét, cô nhìn Kỷ Tùy Châu. Cô muốn mỉm cười chào hỏi anh, hoặc

còn có thể dùng mắt khen ngợi mắt chọn phụ nữ của anh. Nhưng nụ cười này hồi lâu cũng không

cười ra được.

Kỷ Tùy Châu đang nhìn cô, chỉ là nhìn chừng hai giây tầm mắt liền chuyển sang bên cạnh,

không biết đang nhìn gì. Đúng lúc người đằng trước bắt đầu đi tiếp, Doãn Ước mau chóng cúi đầu

chuồn êm.

Đến gần giữa trưa, ba người mới đến điểm tập kết, đoàn người tập hợp ở đại sảnh khách

sạn. Ngoại trừ ba người họ, ở đây còn có hơn mười người, đều là bạn bè của Hà Mỹ Hi và

Phương Thành Tựu. Nữ nhiều nam ít, tất cả đều đang thảo luận vấn đề phân chia phòng ốc thế

nào.

Trước khi xuất phát Doãn Ước đã hỏi Hà Mỹ Hi vấn đề này, lúc ấy cô bạn nói đã xong rồi,

hai cô sẽ ở cùng phòng. Nhưng hiện giờ đến nơi rồi, cô bạn lại bắt đầu đổi ý, còn giao trách

nhiệm này cho Phương Thành Tựu.

- Anh ấy không muốn, thấy bồ bịch người ta cùng ngủ một phòng cho nên đòi ở chung

phòng với mình. Hay là Doãn Ước, cậu ở chung phòng với Trịnh Đạc nha.

Doãn Ước suýt nữa trở mặt:

- Không cần, một mình mình ở một phòng là được, tiền phòng còn thiếu nhiêu mình trả.

- Có thể không đủ phòng, chỉ đặt nhiêu đó phòng thôi, bây giờ là mùa du lịch, khó đặt

phòng lắm.

Doãn Ước nhìn chằm chằm cô bạn, thấy Hà Mỹ Hi chột dạ cúi đầu. Cô còn muốn khuyên

thêm vài câu, Doãn Ước nói thẳng:

- Vậy thì mình đi về, vé máy bay chắc chắn vẫn còn mua được.

- Đừng đừng đừng, mình lập tức nghĩ cách cho cậu- Hà Mỹ Hi khẩn trương, nhìn thấy

Doãn Ước kéo hành lý bỏ đi, mau chóng đuổi theo qua đó.

Chạy nhanh qua quên để hành lý xuống, đuổi theo mấy bước hành lý trượt trên mặt sàn lát

đá cẩm thạch bóng loáng, không cẩn thận vuột ra, va vào chân một người đàn ông.

Hà Mỹ Hi mau chóng xin lỗi, lại nhìn người nọ có hơi quen quen, hình như vừa mới nhìn

thấy trên may bay. Cô mau chóng xin lỗi người nọ, đối phương rất khách sáo, còn hỏi cô:

- Em là Hà Mỹ Hi?

Rất bất ngờ, Hà Mỹ Hi quên mất phải đuổi theo Doãn Ước. Doãn Ước cũng chưa đi xa,

khi tránh một đoàn khách du lịch khóe mắt chợt đảo qua nhìn thấy tình hình bên này, bước chân

liền bất động.

Kỷ Tùy Châu đứng đó nhìn thẳng vào Hà Mỹ Hi nói chuyện, trên mặt lại mang theo nụ

cười hiếm có. Anh chủ động đưa tay về phía cô, xem sắc mặt chắc là đang giới thiệu mình.

Hà Mỹ Hi trước giờ chưa từng gặp Kỷ Tùy Châu, cho nên tất cả về anh đều nghe qua miêu

tả của Doãn Ước. Bình thường khi tán dóc với Doãn Ước, cũng thường xuyên đem người này ra

đùa.

Hôm nay người thật đứng ngay trước mặt, vừa cao cao tại thường lại vừa thân thiết. Lúc

anh chìa tay ra với cô, Hà Mỹ Hi quả thật lạc lối.

Cô quyết định thu hồi ý định làm mai cho Doãn Ước và Trịnh Đạc.

Đàn ông cực phẩm như vậy, cho dù bản thân không nắm được, thì bạn thân của cô nhất

định không được bỏ qua.

No comments:

Post a Comment